Nhìn Nguyên Chiến Dã, không hiểu sao Tiễn Diệp đột nhiên cảm thấy hoài niệm hình ảnh người đàn ông này mặc cảnh phục. Nhận ra ánh mắt của hắn, Nguyên Chiến Dã đột nhiên tiến về phía trước hai bước, cúi đầu khẽ hôn xuống đôi môi Tiễn Diệp.
Không thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước cũng chẳng kéo dài bao lâu, chỉ là môi chạm môi trong giây lát mà thôi, tiếp xúc giữa hai người luôn chỉ dừng lại ở mức đó.
Tiễn Diệp hơi mở to hai mắt, mãi đến khi Nguyên Chiến Dã rời ra vẫn không hề động đậy.
Quan Trí quay đầu nhìn bầu trời nơi xa xăm. Bầu trời nơi thành phố chẳng thể nào có được sắc xanh như vùng thôn quê kia …
“Lần này –” Nguyên Chiến Dã khẽ nhếch khóe miệng, cười như quý ông vừa hôn tay một vị tiểu thư nào đó, “Tôi sẽ không nói xin lỗi nữa đâu.”
Tiễn Diệp đưa tay khẽ đẩy mắt kính, ý cười nơi khóe mắt hiện lên rõ ràng. Đoạn tình yêu đó, có thể nói là một nét vẽ trên bức tranh hoàn chỉnh, cũng có thể nói là một khởi đầu mới khi đến giới hạn. Hắn đột nhiên dường như bắt đầu hiểu ra, thứ gọi là tình yêu này đến tột cùng là gì.
Dù là thích hay là yêu, tôi đều sẽ không hối hận.
Trên đường trở về, Quan Trí rốt cục nhịn không được hỏi Nguyên Chiến Dã: “Nguyên đại ca, anh rốt cuộc đã từng thích Tiểu Diệp bao giờ chưa?”
Ngồi trong khoang tàu hạng nhất, Nguyên Chiến Dã nhìn ra cửa sổ, từng ngụm từng ngụm hút thuốc, nhìn phong cảnh đang cách mình càng ngày càng xa, “Cậu nói xem?”
“Gì chứ! Tôi nói gì thì sẽ là cái đó à?” Quan Trí nhảy dựng lên, đi tới ngồi xuống đối diện anh ta.
“Thừa dịp hiện tại bốn bề vắng lặng, chỉ có tôi với anh, anh nói cho tôi biết đi, tôi sẽ không tiết lộ với Niếp đại ca đâu! Được không?” Quan Trí tỏ nhíu mày vẻ nịnh nót, vẻ mặt như đang dụ dỗ.
Nguyên Chiến Dã nhả điếu thuốc ra, cười nói: “Chỉ cần cậu mở miệng thì tàu hỏa cũng phải chạy,”
“Vậy ý anh là đã từng thích?”
“Có gì khác biệt sao?” Câu trả lời rất ba phải.
Gì chứ! Quan Trí gãi đầu, giống như không thể moi được chuyện gì từ trong miệng Nguyên Chiến Dã thì không để yên, sunh nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại dùng giọng điệu thương lượng nói: “Như vậy được rồi! Chúng ta có một giả thiết, là giả thiết thôi nha! Nêu như anh gặp Tiểu Diệp trước sau đó mới gặp Niếp đại ca, anh sẽ chọn ai?”
Nguyên Chiến Dã nheo mắt lại, cười cười, nói: “Nghe có vẻ như tôi rất được yêu thích nhỉ …”
“Anh thật sự rất được … yêu thích mà!”
Hút hết hơn nửa điếu thuốc, Nguyên Chiến Dã liếc nhìn Quan Trí, quay đầu sang hướng khác …
“Trên thế giới này không có nhiều ‘nếu như’ như vậy …”
Chỉ là đúng lúc gặp nhau thì ở cùng một chỗ, hiện tại không thể tách ra nữa, chỉ như thế thôi.
Tiễn Diệp rút tấm ảnh trong ví da ra, mở từng nếp gấp, trong ảnh là hình hắn và Nguyên Chính Dã, sờ sờ vết rách ở chính giữa, đằng sau đã được dánh lại bằng băng dính trong suốt.
Tuy vậy vẫn còn vết tích nhàn nhạt, nhưng nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhìn bức ảnh thêm một lúc, Tiễn Diệp lộ ra biểu tình thỏa mãn đem nó cất vào ngăn kéo. Tháo kính ra, khẽ day day con mắt đang phát đau, độ của cặp kính đang đeo không hợp với mắt hắn cho lắm, xem ra phải một thời gian nữa mới quen được. Nguyên lai hắn rất thích cặp kính kia … suy nghĩ một chút, Tiễn Diệp vẫn quyết định, lần sau có cơ hội sẽ lấy lại nó!
Thế nhưng, khi hắn ra khỏi cửa, không nghĩ tới lại gặp phải Tiêu Tuấn Phi.
Giống như đang đợi hắn, Tiêu Tuấn Phi ngồi trên lan can bảo vệ bên đường, trong tay cầm một lon đồ uống. Mái tóc màu xám bạc hôm nay hẳn là được buộc chặt, gió thổi cũng không động nhưng vẫn thu hút ánh mắt người qua đường như mọi khi.
Thật sự là quá gây chú ý mà.
Nhìn thấy Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi lưu loát nhảy xuống, giơ giơ cái lon trong tay lên vẫy vẫy hắn, nhe răng cười, “Lâu rồi không gặp.”
Tiễn Diệp nghĩ quả thật là ‘lâu rồi không gặp’, với hắn mà nói, người không có ý nghĩa gì thì dù một ngày không gặp cũng chẳng khác gì đã lâu không gặp.
Gật đầu một cái.
Tiêu Tuấn Phi một hơi uống hết lon nước, không bỏ phí một chút nào, sau đó vứt cái lon rỗng vào thùng rác, đi về phía Tiễn Diệp.
“Ra ngoài sao?”
“Đúng vậy!”
Tiêu Tuấn Phi dường như vẫn quán triệt tư tưởng ‘muốn tâm sự nhiều hơn với Tiễn Diệp’, lời nói ra đều là chuyện ngoài lề, chẳng có tích sự gì. Chẳng qua hình như đã nhìn ra ý muốn chạy trốn của Tiễn Diệp, gã cười cười nói: “Tôi mời anh ăn cơm.”
Chẳng hỏi có rảnh không, cũng không hỏi xem ý kiến của hắn thế nào, xem ra nhất định là phải đem người đi rồi. Tiễn Diệp dường như đã quen với phong cách làm việc cảu Tiêu Tuấn Phi, mặt không đổi sắc nhìn khuôn mặt tươi cười của đối phương, khẽ đẩy kính lên một cái.
“Được!”
Tiễn Diệp thoải mái đáp ứng như thế khiến cho Tiêu Tuấn Phi có chút kinh ngạc nhưng gã cũng không phản ứng nhiều, chỉ khẽ nhíu mày một chút rồi cười đầy hàm ý, “Chỗ đó không cách xa đây lắm, chúng ta đi bộ được không?”
Tiễn Diệp gật đầu, không từ chối. Hai người sóng vai nhau rời đi.
Đúng thật là khá gần, chỉ mất hai mươi phút đi bộ thôi. Ba lần bảy lượt, cũng không biết hôm nay dẫn mình đi đâu nữa. Tiêu Tuấn Phi hôm nay có vẻ đặc biệt thâm trầm, dọc đường đi chẳng nói gì nhiều lắm, Tiễn Diệp thì càng ít nói hơn. Hai người đi đến một quán rượu trông rất khá thì ngừng lại, Tiễn Diệp nhìn cánh cửa đóng chặt một chút, hỏi: “Giờ này lại đến quán bar sao?”
Còn chưa đến năm giờ chiều mà.
Tiêu Tuấn Phi cười ha ha, “Ở đây thì từ trưa đã bắt đầu là giờ cao điểm rồi, chỉ có khách quen mới có thể đến.”
Tiễn Diệp không nói gì, lần nào cũng dẫn hắn tới mấy nơi lộn xộn này.
Tới cửa, Tiêu Tuấn Phi nhấn chuông một chút, sau đó hướng về phía trên bên trái cánh cửa hô một tiếng: “Còn nhìn cái mẹ gì! Là ông đây!”
Không đầy một giây sau cửa đã mở ra, một người đàn ông trung niên cười như hoa nở đi ra, cúi người chào Tiêu Tuấn Phi, trăm miệng một lời “Anh Phi”
Tiêu Tuấn Phi quả nhiên là khách quen, vừa vào trong một đám mỹ nữ đã tiến tới, người nào cũng eo nhỏ, vóc người nóng bỏng, giọng nói người sau ngọt ngào hơn người trước, ánh mắt càng ngày càng quyến rũ, quần áo trên người cũng càng ngày càng ít. Tiêu Tuấn Phi phải ôm, trái ôm, rất vui vẻ, nhưng mà gã cũng chưa quên Tiễn Diệp, thơm mỗi cô một cái rồi bảo họ đi trước. Trong số đó cũng có người ‘quyến rũ’ Tiễn Diệp nhưng đều bị khí tức ‘người lạ chớ tới gần’ trên người hắn làm cho lùi bước. (=))))~)
Cuối cùng cũng tìm được một góc tương đối an tĩnh, Tiêu Tuấn Phi cùng Tiễn Diệp ngồi xuống.
Vừa vào chỗ, nhân viên phục vụ đã vừa vặn mang nước cùng menu đến. Tiêu Tuấn Phi đưa nó cho Tiễn Diệp rồi quen thuộc gọi món. Tiễn Diệp cũng không thấy thế nào, nói: “Anh gọi đi!”
Tiêu Tuấn Phi gật đầu, gọi mấy thứ không khác gì đồ Tiễn Diệp đã dùng trong quán ăn lần trước, xem ra là muốn nhận lỗi. Tiễn Diệp không nói gì.
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Tiêu Tuấn Phi thả lỏng người ngồi dựa vào ghế sô pha, hỏi Tiễn Diệp: “Sao anh không hỏi xem đại ca bọn tôi đâu?”
Tiễn Diệp đang uống nước, nghe thấy gã hỏi thế, ngẩng đầu nhìn gã, nói: “Không phải anh mời tôi ăn cơm à?”
Tiêu Tuấn Phi cười rộ lên, “Nếu đại ca nghe thấy anh nói như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết đấy!”
Tiễn Diệp cảm thấy chẳng có gì đáng cười cả. Hắn không nói chuyện, Tiêu Tuấn Phi quan sát hắn đầy hứng thú, cũng không cảm thấy ánh mắt của mình có bao nhiêu ‘trắng trợn’ như là muốn nhìn thấu Tiễn Diệp vậy.
Tiễn Diệp thản nhiên ngồi thẳng người, cũng chẳng mở miệng hỏi gì. Mãi cho đến khi hầu như các món đã được đưa lên rồi, Tiêu Tuấn Phi rốt cục không nhịn nổi nữa.
“Anh không hỏi tôi tìm anh có chuyện gì à?”
“Có việc anh tự nhiên sẽ nói, lẽ nào tôi không hỏi anh sẽ không nói sao?”
Tiễn Diệp bắt chéo chân, một tay đặt trên đầu gối, tay kia khoát lên lưng ghế sô pha. Tư thế này có có vài phần giống công tử quyền quý, đặt trên người hắn vậy mà lại thích hợp ngoài ý muốn. (nói thế nào thì anh ấy cũng từng dc coi là công tử nhà giàu mà :”>)
Tiêu Tuấn Phi nhìn hắn, đang định nói gì đó thì phía sau có người kêu gã một tiếng anh Phi.
Hai nữ một nam, nữ có vẻ là sinh đôi, bộ dạng rất đẹp, cũng không mang quá nhiều hơi thở phong trần. Người con trai là một nam sinh trẻ trung, có vẻ như tối đa mới chỉ hai mươi thôi, tóc cắt theo kiểu đang thịnh hành, quần áo cũng vô cùng thích hợp, khuôn mặt càng không tồi, chính là một nam sinh rất xinh đẹp.
Tiễn Diệp đẩy mắt kính một cái, lập tức hiểu rõ đây là có ý gì.
Tiêu Tuấn Phi ngoắc ngoắc tay với ba người, hai chị em sinh đôi lập tức ngồi xuống bên người gã, nhào vào lòng người đàn ông trước mặt. Về phần cậu nam sinh kia, rất rõ ràng là chuẩn bị cho Tiễn Diệp.
Thật là phục vụ đến nơi đến chốn mà.
“Đứng ngẩn ra đấy làm gì?” Tiêu Tuấn Phi ôm hai mỹ nữ, khẽ đá đá vào đùi cậu ta sau đó cười khanh khách nhìn Tiễn Diệp, dường như vô cùng hứng thú với việc hắn sẽ lộ ra biểu tình gì.
Cậu thiếu niên kia nhích lại gần Tiễn Diệp nhưng dường như vẫn còn không dám đi sang bên đó, chỉ một mực quan sát vẻ mặt hắn. Trên mặt cậu ta mang theo một tia ngượng ngùng, xem ra là lần đầu tiên làm chuyện này.
Tiễn Diệp khẽ giương khóe miệng, nghĩ thầm chiêu này quả thật không tồi, đáng tiếc, hắn cũng chẳng phải quân tử khiêm tốn gì, Tiêu Tuấn Phi đã nhìn lầm hắn rồi.
Tiễn Diệp giơ tay lên, hướng về phía nam sinh kia cười cười, gọi một tiếng: “Lại đây.”
Cậu ta cùng Tiêu Tuấn Phi đều ngây ngẩn cả người. Nụ cười này của Tiễn Diệp, tuyệt đối phải nói là phong tình vạn chủng (quyến rũ vạn phần). Tuy rằng Tiễn Diệp cũng không phải loại rất xinh đẹp, nhưng hoàn toàn có thể coi là thanh tú nho nhã, hơn nữa còn là loại càng nhìn càng thấy có hứng thú. Người như hắn cười một cái như vậy, dĩ nhiên mang lại một cảm giác vô cùng diễm lệ.
Hầu như là vô thức, cậu nam sinh vươn tay về phía Tiễn Diệp. Vừa đụng vào nhau, Tiễn Diệp nhẹ nhàng kéo một cái, đem cậu ta ôm vào trong lòng. Sau khi ngã vào người Tiễn Diệp cậu ta mới nhỏm dậy ngồi vào bên cạnh hắn.
Tiễn Diệp dùng ngón trỏ nâng cằm nam sinh lên nhưng không mang theo một chút ý tứ đùa giỡn nào, mỉm cười, hỏi: “Cậu tên gì?”
“Tiểu Kỳ …” nam sinh mắt cũng không chớp nhìn hắn.
Tiễn Diệp như vậy xem ra cũng chẳng phải đang hỏi, mà là đang thôi miên người ta.
Tiêu Tuấn Phi đến tận giờ vẫn chưa chớp mắt lấy một cái, nhìn hai người trước mặt đang vừa ‘ve vãn’ vừa ‘sờ soạng’, ngay cả rượu mỹ nữ đút cho cũng không biết là có vị gì nữa.
Nhìn Tiễn Diệp, có vẻ như … uống đến vô cùng hài lòng …
Từ đầu đến cuối, cặp mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiễn Diệp, thỉnh thoảng cũng đảo qua nam sinh tên Tiểu Kỳ một chút, cậu ta cười càng ngày càng phấn chấn, dán vào người Tiễn Diệp càng ngày càng sát, càng ngày càng nhanh.
Mẹ nó! Gã vẫn cho rằng Tiễn Diệp là một người vô cùng bảo thủ cơ đấy!
“Tiễn tiên sinh có muốn hút thuốc không ạ?” Tiểu Kỳ nhu thuận hỏi.
“Được!” Tiễn Diệp dịu dàng cười. Tiểu Kỳ lập tức rút điếu thuốc ra đút vào miệng Tiễn Diệp, giơ bật lửa lên giúp hắn châm thuốc.
Tiêu Tuấn Phi nhìn chằm chằm bờ môi khép hờ của Tiễn Diệp, mang theo điếu thuốc, ấy vậy mà lại ngoài ý muốn mê người.
Bỏ điếu thuốc ra, Tiễn Diệp ngẩng đầu nhả ra một vòng khói thuốc, sau đó cúi đầu nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiểu Kỳ, cười cười, cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại của cậu ta. (Playboy ah~)
“Phựt!” một tiếng, Tiêu Tuấn Phi nghe thấy tiếng vật gì đó bị đứt, nếu như gã đoán không sai thì hẳn là một dây thần kinh của hắn.
Chờ cho đến khi nửa người trên Tiểu Kỳ mềm nhũn dựa vào người mình Tiễn Diệp mới ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tuấn Phi, mỉm cười, nói: “Rượu của anh tràn ra rồi kìa.”
Tiêu Tuấn Phi cùng hai chị em đang ngồi xem đến ngây người lúc này mới phát hiện ra loại rượu mấy trăm nghìn một ly đang chảy xuống đầy quần gã.
Tiêu Tuấn Phi vẫn luôn nghĩ, đùa giỡn với đàn ông cũng chẳng có gì ghê gớm nhưng gã không có hứng thú với người cùng giới. Đàn ông xinh đẹp hắn gặp qua cũng không ít, loại công tử phong tình vạn chủng ở những chốn trăng hoa gì gì đó cũng chẳng thiếu. Họ tuyệt đối đều có khả năng thỏa mãn nhu cầu của những kẻ có sở thích đó. Chẳng qua hắn vẫn nghĩ dù có đẹp đến đâu thì vẫn là đàn ông, đều là ra bán thân, đều là làm chuyện đó thì đàn bà xem ra tiện hơn nhiều.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tiễn Diệp cúi đầu hôn cậu nhóc MB kia, gã đột nhiên rất muốn biết, đôi môi của người đàn ông này có mùi vị như thế nào. Còn có khi Tiễn Diệp nhìn gã, nói cho gã biết rượu đã tràn với ánh mắt như đang đùa dai, gã đột nhiên bắt đầu có điểm hiểu ra cảm giác khi làm tình giữa hai người đàn ông, khi ngươi ý thức được ngươi và hắn là cùng một loại sinh vật, loại cảm giác đó nhất định sẽ vô cùng hưng phấn!
Trời càng ngày càng tối nhưng đèn trong quán bar lại càng mịt mờ, vốn là màu đỏ sậm, giờ đây lại biến thành sắc lam thẫm mông lung. Ngọn đèn nơi góc tường tản ra thứ ánh sáng màu trắng ngà nhu hòa, không phải để chiếu sáng mà là để tăng thêm vị đạo mờ ám của bầu không khí. Có lẽ hẳn là nên cảm tạ loại ánh sáng này vì nó có thể giúp con người ta che dấu ánh mắt cùng biểu tình vô cùng tốt.
“Anh đã trả xong mấy quyển sách lần trước chưa?” Tiêu Tuấn Phi nuốt miếng hoa quả hai chị em sinh đôi đút cho, lơ đãng hỏi một câu.
Bên kia, Tiểu Kỳ vô cùng ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên cạnh Tiễn Diệp. Tiễn Diệp nghe thấy Tiêu Tuấn Phi hỏi, “À” một tiếng dường như vừa nghĩ tới cái gì.
“Còn chưa …” Tiễn Diệp nói một câu, vươn bàn tay đang kẹp điếu thuốc ra, Tiểu Kỳ lập tức hiểu ý cầm lấy gạt tàn đưa ra. Tiễn Diệp cười cười, dụi thuốc vào gạt tàn, sau đó xoa xoa tóc Tiểu Kỳ, đối phương cười rất vui vẻ.
Tiêu Tuấn Phi cảm thấy gã giống như đang xem kịch. Lạnh lùng nhìn lướt qua Tiểu Kỳ, gã cười cười ôm hai chị em sinh đôi vào lòng, sau đó một bàn tay lớn mật vuốt ve đường cong trên người đối phương khiến cho người ta thở gấp một trận.
“Thế nào?” Dùng cằm chỉ chỉ Tiểu Kỳ bên người Tiễn Diệp, Tiêu Tuấn Phi nhìn Tiễn Diệp, hỏi: “Cũng không tệ phải không?”
Tiễn Diệp mỉm cười, đưa tay chậm rãi đẩy kính mắt một cái.
“Ừ! Người anh tìm tới, đương nhiên không tồi.”
Nghe ra có vẻ là khích lệ nhưng Tiêu Tuấn Phi lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, thậm chí có loại cảm giác buồn bực, thật khó chịu mà!
Thoáng đẩy người trong lòng ra, Tiêu Tuấn Phi nghiêng người về phía trước một chút, hai tay khoanh trước ngực, nhìn người trước mặt, hỏi: “Tiễn Diệp, anh rốt cục là loại người gì … tôi càng ngày càng hiếu kỳ đấy.”
Hé miệng ra khẽ cười một chút, Tiễn Diệp nắm cằm mình, hình như đang suy tư gì đó, “Vấn đề này chính tôi cũng muốn biết lâu rồi! Chẳng qua kết quả cuối cùng là tôi chỉ là một người bình thường, không có bất kì chỗ nào đặc biệt khác người cả.”
“Vậy tại sao Cố đại ca của bọn tôi đối với anh vẫn là nhớ mãi không quên đây?”
Lời này vừa nói ra, hai chị em sinh đôi cùng Tiểu Kỳ bên cạnh đều ngây ngẩn cả người, tất cả vô ý thức mà nhìn chằm chằm Tiễn Diệp. Biểu tình trên mặt bọn họ cho thấy xem ra hẳn là đều biết ‘Cố đại ca’ trong miệng Tiêu Tuấn Phi là người như thế nào, chỉ là chẳng ai biết Tiễn Diệp là ai mà thôi. Trong ánh mắt Tiểu Kỳ, vốn chỉ có quý mến, hiện tại lại thêm một tia sợ hãi.
Tiêu Tuấn Phi nhìn thẳng vào Tiễn Diệp, nụ cười nơi khóe miệng khiến những lời vừa nói ra chẳng khác gì vui đùa, nhưng chỉ có người nói cùng kẻ nghe mới biết gã có bao nhiêu nghiêm túc, gã rất muốn biết đáp án.
Tiễn Diệp chẳng có cảm giác gì với ánh mắt của bọn họ, với ánh mắt của Tiêu Tuấn Phi cũng vậy, nhưng mà mọi người đều đang đợi đáp án của hắn. Vì vậy, hắn suy nghĩ một chút, nhàn nhạt nói một câu: “Bởi vì anh ta là gay.”
Ngũ quan Tiêu Tuấn Phi chợt trở nên vặn vẹo, muốn cười nhưng lại cười không nổi nhưng cũng đồng thời lần thứ hai khẳng định, Tiễn Diệp, người đàn ông này không phải kẻ tầm thường … ít nhất không phải một người bình thường!
Rượu trên bàn nhất định phải uống, không hàn huyên dư thừa nữa, Tiễn Diệp cùng Tiêu Tuấn Phi hai người cụng một ly. Hai ly rượu chạm vào nhau phát ra âm hưởng dị thường tuyệt vời, hơn nữa chất lỏng bên trong cũng có giá trị không nhỏ chút nào. Hưởng thụ rượu ngon quý giá cũng rất có cảm giác thành tựu.
Ba chén lót bụng, tinh thần thoải mái.
Có thể nhìn ra được, tửu lượng Tiêu Tuấn Phi không tồi, thế nhưng, dù có khá hơn nữa cũng chưa phải đối thủ của Tiễn Diệp. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ý thức được Tiễn Diệp đã uống hết nửa bình rượu mà mặt vẫn không đổi sắc, Tiêu Tuấn Phi buông chén xuống, sửa soạn một tư thế thoải mái, hưởng thụ sự vuốt ve của hai mỹ nữ bên cạnh, gọi một tiếng: “Tiễn Diệp …”
Tiễn Diệp đang cắn quả dâu Tiểu Kỳ đưa đến bên miệng, lúc ngẩng đầu, quả dâu vừa vặn ở bên mép. Trái dâu vừa to vừa đỏ mà nuốt vào hết thì có vẻ miễn cưỡng, Tiễn Diệp bèn cắn một nửa vào miệng, phần còn lại chỉ giữ lại ở đầu lưỡi. Cách ăn có vẻ nghịch ngơm như thế này, là hắn vô thức làm ra.
Ừm … có lẽ là uống khá nhiều rồi! Tiêu Tuấn Phi e hèm một tiếng, bất động thanh sắc hỏi: “Anh, đối với Cố đại ca có cảm giác gì?”
Cảm giác … với Cố Kinh Duy? Tiễn Diệp khẽ nhíu mi, cảm thấy vấn đề này rất khó giải quyết. Cái loại gọi là cảm giác này, cũng không phải đối với ai đều có thể phát sinh.
“Anh muốn biết?”
“Cố đại ca rất muốn biết.” Đương nhiên, gã cũng có chút muốn biết.
Nhìn gã một cái, Tiễn Diệp xoay đầu, cầm lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, “Vậy bảo anh ta tự mình đến hỏi tôi đi!” Lần này không chờ Tiểu Kỳ bên cạnh bật lửa giúp, Tiễn Diệp tự mình châm thuốc. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
*****
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...