Chiếc Lá Ký Sinh

Tiễn Diệp ngây ngẩn cả người, bốn phía cũng có chút sửng sốt, sau đó là một trận xôn xao cùng ánh đèn flash chớp nháy liên tục, làm cho ánh mắt của Tiễn Diệp trong thoáng chốc vì hoảng hốt mà đông cứng lại. Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng hứng thú với người đàn ông nhã nhặn mặc đồ hạ giá này, như thế nào lại được Cận Sĩ Triển kính trọng mời về là tổng giám đốc, hơn nữa còn có thái độ nhiệt tình của người kia, rõ ràng là một tin tức tốt a!

“Tiễn quản lý, không có lời nào với mọi người sao?” Phát hiện người bên cạnh toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích nổi, tâm tình Cận Sĩ Triển dường như rất tốt, bàn tay khoác lên vai Tiễn Diệp kia, lại còn nhéo nhéo đầu vai hắn, giống như đang cổ vũ đối phương vậy.

Sắc mặt Tiễn Diệp có chút trắng.

“Anh muốn làm gì?”

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên thực sự không minh bạch, là muốn hắn khó xử sao? Nếu chỉ là như thế, vậy tốt nhất —

” Trước hết nên cười một cái đi, nhiều người đang nhìn cậu lắm đấy!” Cận Sĩ Triển cười cười, ghé sát lại bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói một câu: “Làm không tốt — cậu ta đang nhìn đó –”

Câu nói khiến cho Tiễn Diệp rùng mình một cái, vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, trong nháy mắt hắn thực sự cho rằng bản thân đã nhìn thấy người kia, đứng cách bọn họ không xa, ở ngay phía sau Cận Sĩ Triển —

Vẫn là lý trí chiếm thượng phong, Tiễn Diệp nhanh chóng khôi phục lại. Hắn nhớ kỹ, người này, là bạn Cận Sĩ Triển, vào ngày sinh nhật của Cận Sĩ Triển, bọn họ đã gặp qua.

Ngoại hình và dáng vẻ đều rất giống, vô cùng giống, điều duy nhất bất đồng, đó là khuôn mặt vẫn còn mang theo một nét ngây thơ, cậu ta không có khí chất của người đó (Chắc mọi người còn nhớ, Kỷ Nhược Phi có ngoại hình rất giống Nguyên Chiến Dã ah~).

Nói cho cùng, so ra vẫn có phần kém hơn.

Kỷ Nhược Phi nhìn Tiễn Diệp, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì lộ ra một nụ cười khẽ, nhìn qua có vẻ như thật lòng. Đáng tiếc, hiện tại Tiễn Diệp vô lực đáp lại.

“Cậu nói xem, có khi nào bọn họ đã cho rằng chúng ta là bạn bè không?” Cận Sĩ Triển cúi đầu, giống như đang thì thầm bên tai Tiễn Diệp, không mảy may quan tâm đến ống kính máy ảnh cùng ánh mắt của những kẻ khác, nhẹ nhàng nói, ngữ khí dịu dàng không gì sánh được, nhưng lại khiến cho người nghe có cảm giác rét buốt ở trong lòng.

Cận Sĩ Triển, anh quả nhiên là kẻ vĩnh viễn không chịu làm người thua cuộc. Chỉ tiếc, anh thực sự đã từng thua một lần rồi.

“Đây chẳng phải là điều anh muốn sao?”


Không trả lời, nhưng sự thực chính là như vậy, Cận Sĩ Triển chẳng hề có một chút xấu hổ khi bị vạch trần, cười cười, quay đầu tùy tiện ứng phó vài câu với đám phóng viên, đem tất cả những việc còn lại giao cho Kỷ Nhược Phi. “Tôi còn có việc cần bàn với Tiễn quản lý, xin lỗi không tiếp mọi người được.” Nói xong, người nọ ôm Tiễn Diệp vào bên trong, thành ra dưới mắt mọi người nhất định là loại quan hệ tốt đẹp giữa cấp trên và cấp dưới.

Trong tích tắc cửa đóng lại, giống như đã hoàn toàn ngăn cách trong nhà với thế giới ngoài kia, trở thành không gian chỉ có hai người. Ngoại trừ hô hấp, không còn nghe thấy bất kì âm thanh gì, không gian chỉ có hai người, yên lặng đến đáng sợ.

Tiễn Diệp hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi về phía nhà bếp. Khóe miệng Cận Sĩ Triển hơi nhếch lên, như cười mà lại không mang bao nhiêu tiếu ý, rồi y chậm rãi đi theo.

Tiễn Diệp rửa mặt dưới vòi nước, đầu khẽ cúi xuống, vốc từng vốc nước lên mặt. Nước lạnh theo cằm chảy xuống, làm ướt một mảng ngực. Lau lau mặt xong, Tiễn Diệp vươn tay cầm lấy kính mắt ở bên cạnh.

“Cậu biết không?” Cận Sĩ Triển đứng phía sau, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, lại nói: “Chính thái độ không thèm quan tâm này của cậu, mới có thể khiến tôi có cảm giác muốn xé đi lớp mặt nạ ngụy trang kia, nhìn xem biểu tình chân thực của cậu là loại ham muốn gì!”

Vuốt vuốt tóc trên trán về phía sau, Tiễn Diệp đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn nói: “Cận Sĩ Triển, tôi không ngụy trang gì cả, vẫn đều là bản thân anh tình nguyện suy đoán.”

“Không!” Cận Sĩ Triển lập tức lắc đầu, đi tới trước mặt hắn, “Cậu đang ngụy trang, chỉ là ngay cả chính cậu cũng không biết thôi.” (Hiểu nhau gớm :”>)

Tiễn Diệp mặt không đổi sắc nhìn y.

“Cái dạng biểu tình lạnh băng của cậu, thứ gì cũng không liên quan đến mình, thứ gì cũng không quan tâm kia, hoàn toàn là giả vờ! Kỹ thuật ngụy trang của cậu đã tốt đến mức ngay chính bản thân cậu cũng bị lừa.” Cận Sĩ Triển cúi đầu, vươn một tay lau lau bọt nước còn vương trên mặt Tiễn Diệp, cảm giác lạnh như băng, hoàn toàn tương phản với độ ấm trên đầu ngón tay. Tiễn Diệp muốn quay đầu đi, lại bị Cận Sĩ Triển dùng tay giữ lại, không thể động đậy.

Bị ép buộc ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả hình ảnh của bản thân trong mắt Cận Sĩ Triển hắn cũng xem rõ. Hắn không sợ Cận Sĩ Triển, chỉ là sợ chính mình mà thôi.

“Tiễn Diệp, cậu đang làm gì? Một người hi sinh vì thứ tình yêu không có được sao? Hay là nói cậu cảm thấy mình thật vĩ đại?” Cận Sĩ Triển nheo mắt lại, tinh tế đánh giá từng biểu cảm trên mặt Tiễn Diệp, nhưng một tia biến đổi rất nhỏ cũng chưa từng có.

Lẳng lặng nhìn y vài giây, Tiễn Diệp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giống như cười Cận Sĩ Triển, lại có vẻ đang cười chính mình, đáp án có lẽ chỉ mình hắn mới biết được. Nhưng Cận Sĩ Triển biết, loại tươi cười này của Tiễn Diệp, tuyệt đối không phải thứ muốn ngụy trang liền có thể giả vờ được, tuy điều y hiểu chính là sự thực, nhưng cũng chỉ đúng được phân nửa mà thôi, đối với Tiễn Diệp, còn lại năm phần mà bất cứ ai cũng không hình dung được. Nghĩ tới đây, Tiễn Diệp nói —

“Cận Sĩ Triển, anh đang nói về chính mình sao.” Rõ ràng là châm chọc, nghe ra lại như chân thành từ tận đáy lòng, đây chính là chỗ khác người của Tiễn Diệp.


Cận Sĩ Triển chờ hắn nói tiếp.

“Tôi cũng không ngụy trang gì cả, chỉ có thể nói bản thân khi gặp những đối tượng khác nhau thì sẽ cư xử theo những cách khác nhau, con người, luôn luôn có quyền quyết định thứ gì mình thích.” Trong nháy mắt, ý cười của Tiễn Diệp càng ngày càng sâu, cảm giác như là chưa từng thấy qua.

“Ý của cậu là, căn bản tôi đối với cậu chả là cái gì phải không?”

“Lẽ nào anh lại để tâm đến điều đó?” Tiễn Diệp hỏi lại: “Anh sẽ để tâm đến việc một người chỉ là kẻ lên giường với mình có thích anh hay không sao? Trong khi ngay cả việc hắn cảm thấy khó chịu lúc làm làm tình với anh, anh cũng không biết.”

Cận Sĩ Triển ngây ngẩn cả người, đôi tay trên mặt Tiễn Diệp vô thức hơi dùng sức một chút.

“Cậu đang trách tôi?” Lại là vô thức thốt ra.

Tiễn Diệp hạ mắt, cười vài tiếng, gương mặt nguyên bản tái nhợt không một tia máu lại hiện ra một mạt đỏ ửng nhàn nhạt. Cận Sĩ Triển nhíu mày.

Buồn cười như vậy sao?

“Anh nghĩ, tôi sẽ quan tâm đến việc đó sao?”

Cận Sĩ Triển biết, Tiễn Diệp thực không hề để ý. Mặc dù không có tình cảm, nhưng lúc này y vẫn thoáng cảm thấykhó chịu trong ngực, giống như một người mình luôn cho rằng là kẻ yếu thế, đột nhiên minh bạch, nguyên lai hắn lại ngang hàng với mình.

Nhìn sắc mặt âm tình bất định của Cận Sĩ Triển, Tiễn Diệp khẽ cười một tiếng, tuy rằng đầu vẫn không thể động, nhưng tay chính là đang tự do.

“Anh đánh giá quá cao tác dụng của tôi rồi, đối với hai người đó mà nói, tôi cũng chả phải là đối tượng đặc biệt gì. Nếu như anh nghĩ có thể thông qua tôi đả kích bọn họ, thì có lẽ anh phải thất vọng rồi –” vươn tay đặt lên cổ tay Cận Sĩ Triển, ý bảo y buông ra, Tiễn Diệp nói: “Tôi đã hoàn toàn không có giá trị gì nữa, không đáng để cho bất kì ai –”

“Nếu như tôi bảo cậu có thì sao?”


Tiễn Diệp sửng sốt một chút, điều Cận Sĩ Triển vừa nói, hắn có điểm không rõ ràng, một giây sau, môi đã bị ngăn chặn.

Đầu bị cố định, chỉ có thể khẽ động nhưng vẫn không cách nào kịp tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt bất thình lình. Đầu tiên là cố sức đẩy ra cái lưỡi nóng ẩm đảo qua đảo lại trên môi, loại phương thức cùng động tác hôn này, chân chính có thể gọi là “cường hôn”!

Loại chuyện chỉ bọn nhóc mười tám tuổi mới có thể làm được này, Cận Sĩ Triển khi làm lại hoàn toàn chẳng hề mang cảm giác không thuần thục. Thẳng đến lúc không khí Tiễn Diệp có thể dùng mũi để hít thở được đều bị hút hết rồi, hắn rốt cục nhịn không được mà hơi hé môi ra, chỉ là một khe hở hầu như không nhìn thấy, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Linh hoạt len vào dò xét, rồi bắt đầu xâm chiếm. Có loại cảm giác, không lưu lại gì cả, toàn bộ đều là của ta.

Tiễn Diệp nghĩ người đàn ông này điên rồi. Chính mình cũng gần như phát điên rồi.

Hắn rất muốn hỏi y đang làm cái gì vậy?

Nhưng hắn biết hỏi cái gì cũng đều là vô ích. E rằng Cận Sĩ Triển sẽ tỏ vẻ như đó là điều tất nhiên mà nói: Tôi đang hôn cậu.

Có lẽ hắn không hiểu Cận Sĩ Triển, nhưng bản thân cảm thấy y là một kẻ như vậy.

Cho dù không muốn nhớ tới một lần nữa, nhưng cũng chẳng có cách nào phủ nhận, Cận Sĩ Triển là người đàn ông duy nhất của hắn, người đàn ông duy nhất tiếp xúc thân mật với hắn!

Nghĩ tới đây, Tiễn Diệp bắt đầu hối hận, tại sao lúc trước chẳng tìm ai tốt, lại hết lần này đến lần khác vớ phải Cận Sĩ Triển.

“Ưm –” còn chưa nghĩ ra đáp án thì tư tưởng hắn đã bị tiếng rên rỉ cắt đứt, phát hiện bản thân cùng Cận Sĩ Triển đã dây dưa thành một khối. Chính mình bị đặt ngay mép bồn rửa, toàn thân trên dưới không có chỗ nào là chưa bị áp sát vào Cận Sĩ Triển, hai tay vẫn đang nắm lấy cánh tay Cận Sĩ Triển. Khẽ run rẩy, Tiễn Diệp đột nhiên dùng sức một cái, duỗi thẳng nửa người trên, thắt lưng tựa trên bệ sứ dịch sang chiếc bàn bên cạnh, người phía trên buộc phải buông tha cho — đôi môi của hắn.

Thở dốc — có lẽ là thở dốc — Tiễn Diệp biết sức thở của mình cũng không phải rất lớn.

Đưa tay lên định đẩy kính, kính đâu mất rồi?

“Ha ha –” tiếng cười trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai, mang theo hơi thở dục vọng dày đặc. Hai tay Cận Sĩ Triển ôm lấy thắt lưng hắn kéo về phía mình, hai người lại vô cùng thân thiết mà quấn quýt cùng một chỗ. Tiễn Diếp muốn ngẩng đầu đẩy Cận Sĩ Triển ra, lại bị người kia ấn đầu vào ngực y.

Tiếng tim đập, rất nhịp nhàng —


“Hay là cậu thích tôi? Chí ít cũng là thích lên giường cùng tôi.” Vừa mở miệng, Cận Sĩ Triển đã nói một câu khiến cho người ta không ưa nổi.

Tiễn Diệp nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy không thích hợp.

“Hình tượng này của cậu, giống như một vị thần cấm dục, càng như thế trái lại càng làm cho người ta thích cậu — e rằng là đàn ông nhiều hơn đàn bà, không phải thế sao?”

“Rốt cục anh muốn nói gì?” Hắn cảm thấy điều Cận Sĩ Triển nói có chút kì quái, ngữ khí cũng theo đó mà trầm hẳn đi.

“Nếu như bọn họ biết cậu là một người ngay cả kẻ thù cũng có thể cùng nhau lên giường, hơn nữa lại còn dâm đãng như vậy, có khi nào sẽ bị tổn thương không?” Cận Sĩ Triển vừa nói, vừa dùng một tay đặt ra sau, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vỗ về một thứ bảo bối nào đó. Động tác của hai người kẻ khác nhìn vào sẽ thấy thân mật không gì sánh được.

Y càng như thế này, Tiễn Diệp càng cảm thấy phía sau lưng truyền đến từng đợt lạnh buốt cả người. Mà lúc này Cận Sĩ Triển lại từ từ nâng đầu hắn lên, chậm rãi ghé sát vào, là muốn hôn hắn —

Tiễn Diệp do dự một chút, cũng tại lúc này, hắn thấy được người đứng ở cửa nhà bếp, chỉ lộ ra nửa cái đầu — ngay lập tức, giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống, nghi vấn cùng dục vọng gì đó toàn bộ đều biến mất.

“A Cường –”

Người bị gọi tên ánh mắt đã lạnh đến mức ngay cả Tiễn Diệp cũng không nhận ra nổi nữa, trong kí ức — hắn thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày A Cường sẽ dùng loại ánh mắt này mà nhìn mình.

Chán ghét? Oán hận? Khinh thường? Cảm thấy hắn dơ bẩn?

Cau mày nhìn thoáng qua Tiễn Diệp một lần cuối cùng, A Cường xoay người vội vã rời đi.

Trong nháy mắt kia, Tiễn Diệp có cảm giác như bị bóp cổ. Ngay cả hô hấp cũng đông cứng lại —

Cận Sĩ Triển ôm lấy thân thể cứng ngắc của hắn, giương giương khóe miệng nhìn Tiễn Diệp. Y phát hiện, bản thân phi thường thích loại vẻ mặt hiện tại của Tiễn Diệp, gợi cảm giống như khi cao triều vậy. Chỉ có lúc này, không ai trong hai người chú ý tới, nụ cười của Cận Sĩ Triển mới thực sự dịu dàng. (Yêu rồi, yêu rồi há há ~ )

Nhưng Tiễn Diệp, hắn vốn không cần dịu dàng.

—–

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui