Chiếc Hôn Và Đóa Hồng FULL


Gần đến tết Nguyên Tiêu, thành phố Ngân tổ chức lễ hội hoa đăng.
Ở bên khu vực Thành Nam, vì nằm cạnh núi sát ven biển, cho nên cả trang viên Nam Uyển có thể nhìn thấy đèn hoa phủ kín thành phố.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Khoảng cách hơi xa, màn đêm buông xuống che phủ cả thành phố này, cả một vùng đầy rẫy những chấm sáng le lói màu cam cháy.
Nhà họ Quý tuy neo người, nhưng vẫn đầy ắp không khí ấm cúng của mùa xuân sau Tết.

Trong phòng bếp chìm trong làn khói nghi ngút, Thích Nhan và thím Lý đang nặn bánh trôi, đợi Quý Thiếu Ngôn về nhà, cho thêm chút gạo lên men.
Nặn xong vài đĩa bánh trôi, ngoài tòa nhà rộng lớn, vẫn chưa vang lên tiếng còi xe như cũ.
Thím Lý xoa xoa tay nói: “Đã đến giờ nào rồi mà thiếu gia vẫn chưa về nhỉ?”
Nửa bên mặt của Thích Nhan chìm trong ánh sáng êm dịu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Vâng, có lẽ anh ấy có việc bận, chờ chút nữa là về ngay ấy mà.”
“Cứ đợi như này cũng không hay, thiếu phu nhân, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, cũng bận rộn cả buổi chiều rồi.

Đợi đến khi thiếu gia về, tôi sẽ lên gọi cô.”
Tính cách của Thích Nhan rất dịu dàng, cô đang định xua tay nói “Không sao” thì thím Lý đã hăng hái giành công việc trong tay cô.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Cô và Quý Thiếu Ngôn đã kết hôn được ba năm, thím Lý và chú Lâm ở nhà họ Quý đối xử với cô không tệ, con người cũng thành thật, họ thật lòng đối tốt với cô.
Sau bữa tối, Thích Nhan đã cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng trong một ngày tết truyền thống như ngày hôm nay, cô vẫn muốn đợi chồng về.

Vì thế dù đã lên trên lầu, cô vẫn chưa đi ngủ mà chỉ ngồi trên ban công lộ thiên bằng kính trong một góc phòng ngủ, làm việc của mình.
Thích Nhan vốn là tiểu thư một gia tộc lớn ở Giang Nam, nhưng tổ tiên sa sút, quay ngược về ba đời trước đã sa sút rồi.
Nghề may sườn xám của nhà họ Thích cũng dừng lại ở đó, kỹ thuật nhuộm thủ công không thể theo kịp dòng chảy biến hóa của thời đại, đã hoàn toàn bị chôn vùi trong xó xỉnh.
Nhưng Thích Nhan vẫn cẩn tuân lời căn dặn của cha ông, vẫn tâm niệm về chuyện này.

Sau khi kết hôn, không biết Quý Thiếu Ngôn đã tìm ở đâu được một chiếc máy may bằng gỗ lê của thế kỷ trước, đặt trên ban công lộ thiên trong góc phòng ngủ của hai người.
Khi nào không có việc gì làm hay khi cô rảnh rang, cô sẽ may một số trang phục, một số là may cho mình một số thì giữ lại.
Sau khi cô đi lấy chồng, cũng không có bạn bè thân thiết gì nên cũng không có mấy việc như tặng cho bạn bè chẳng hạn.
Thực ra, ba năm nay cô không có bạn bè, cũng không có bạn mới, chỉ thỉnh thoảng có mấy người mà cô có thể nói chuyện được.
Thiếu gia nhà họ Quý ở thành phố Ngân, độc thân bao nhiêu năm, cuối cùng đã lấy cô con gái nhà họ Thích sa sút ở Giang Nam.


Chỉ riêng điều này thôi cũng đã dấy lên một cơn sóng cực lớn trong giới thượng lưu ở thành phố Ngân.
Vào thời điểm đó, có biết bao người đang bàn ra tán vào ở sau lưng.
Chưa nói đến, những người phụ nữ tơ tưởng đến Quý Thiếu Ngôn đã lâu nhưng chưa từng được anh coi trọng.
Còn về Quý Thiếu Ngôn, ban đầu Thích Nhan không hề biết anh được người ta mến mộ nhiều như này.

Ù ù cạc cạc được gả đến nơi này, sau ba năm dung dưỡng, trên người cô có vẻ đẹp quyến rũ mặn mà từ trong xương cốt.
Người biết đùa đều khen cô là mỹ nhân được khắc họa trong sườn xám.
Uy danh của ba chữ “Quý Thiếu Ngôn” ở thành phố Ngân, mãi sau này cô mới nhận thức được.
Bình thường khi Quý Thiếu Ngôn ở nhà, dĩ nhiên mọi người không dám nói cái gì.

Thi thoảng có bữa tiệc nào đó, Thích Nhan là một người ít nói, tính tình yếu đuối, rất nhiều người cảm thấy chẳng có chuyện gì nói với cô nên dĩ nhiên chưa từng tiếp cận cô.
...
Mãi khi trời khuya lắc khuya lơ, Quý Thiếu Ngôn mới về nhà.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng cửa phòng được mở ra.
Cúc áo của anh không biết được cởi ra từ lúc nào, trông có vẻ hơi lộn xộn.

Cổ áo hở ra một nửa, lộ ra một đoạn xương quai xanh trắng trẻo.

Anh hướng về phía phòng ngủ, gọi một tiếng: “Vợ ơi.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn của Quý Thiếu Ngôn, Thích Nhan biết anh đã uống nhiều rượu.
Không nằm ngoài dự đoán, cô hơi đến gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người Quý Thiếu Ngôn.
“Thiếu Ngôn, anh có khó chịu không?” Thích Nhan đến gần, duỗi cánh tay trắng muốt ra, áp mu bàn tay lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ.

“Để em lấy cho anh chiếc khăn ấm.”
Ngay tức khắc, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Đôi mắt của Quý Thiếu Ngôn đen láy, thấp thoáng chấm sáng long lanh, trông rất xán lạn.
Cô vừa dứt lời, Quý Thiếu Ngôn duỗi tay ra ôm lấy bờ eo thon rồi lần xuống dưới, chụp lấy nơi cao vút của Thích Nhan.
Sau đó, ngón tay thon dài dùng lực, kéo cô áp vào nơi đó của anh.
Khóe miệng anh nhếch lên, khẽ mút thùy tai của cô, bàn tay nhẹ nhàng xo/a n/ắn, hơi thở nóng rẫy phả ra, “Khó chịu.”

Quý Thiếu Ngôn đã uống rượu nhưng trên người không có mùi gì khó ngửi.

Trên người anh có mùi biển nhàn nhạt, mang theo hương rượu nồng nàn sau khi say, khiến người ta mê mẩn vô cùng.
Thích Nhan bị anh s/ờ so/ạng lẫn m/út m/át, cơ thể cũng nhanh chóng trở nên mềm mại hơn nửa.
Nói xong, anh đẩy cô ngã xuống giường, còn anh đứng cạnh đó, từ trên nhìn xuống cô.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên dây thắt lưng da, “Chỗ này vô cùng khó chịu.”
Ngón tay dịch xuống dưới, chỉ vào bộ phận nào đó.
Trên khuôn mặt đẹp dịu dàng của Thích Nhan không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng hàng lông mi lại run rẩy dữ dội, cô chậm rãi gọi anh.
“Thiếu Ngôn.”
Thấy mình trêu cô đã đủ, Quý Thiếu Ngôn khẽ cười một tiếng.
“Còn xấu hổ à?” Ánh mắt thâm trầm của anh lướt xuống dưới, nhìn người phụ nữ đang nằm ngửa trên giường, trên gương mặt như đóa phù dung, nổi lên áng mây hồng.

Dù vẫn không mấy quen với những lời ngả ngớn của anh, nhưng cô vẫn lặng lẽ đón nhận.
Vốn là một thiếu gia tính tình buông thả đã quen, Quý Thiếu Ngôn chỉ cảm thấy trong mình như có ngọn lửa bùng cháy lên, hừng hực, mãi không chịu tắt.

Anh trực tiếp đổ người xuống, rũ mắt nhìn cô, giọng nói toát ra vẻ trêu chọc, “Sao hôm nay vẫn mặc sườn xám thế?”
Quý Thiếu Ngôn thích Thích Nhan mặc sườn xám.

Trước đây khi vừa mới kết hôn, anh đã cho người đưa tới không ít, nhưng cô cũng biết may sườn xám nên anh đã hủy bỏ hết.
Thích Nhan nhìn anh, mãi một lúc sau giọng nói cực kỳ êm ái mới vang lên: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu.”
“Ừm.” Anh bưng lấy g/ò bồ/ng đảo, sau khi đáp lại cô, anh trực tiếp xé toang vạt áo từ bên mạn sườn.
“Đúng thế, tết Nguyên Tiêu thì phải ăn bánh trôi.” Những lọn tóc đen rũ xuống trước trán Quý Thiếu Ngôn, cọ vào nơi đầy đặn của cô truyền ra cảm giác ngưa ngứa, anh đang vùi mặt vào nơi đó.
Thích Nhan còn chưa kịp hiểu anh nói thế là có ý gì, trong lúc còn đang nghiền ngẫm thì đã bị anh bất chấp tiến vào.
Đêm đã khuya, chăn đệm xô lệch, cuối cùng Quý Thiếu Ngôn cũng đã tận hứng.
Sau một hồi ân ái, hơi rượu trong anh đã tản đi không ít.
Cuối cùng khi anh rút ra ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên, âm cuối được kéo dài ra, “Nhân bánh chảy ra rồi.”

Những lọn tóc đen tuyền đẫm mồ hôi của Thích Nhan dính vào bên má, nhìn vừa yêu kiều vừa yếu đuối, cả người đều đang run rẩy.
Đến lúc này cô không còn lặng lẽ đón nhận anh nữa rồi.
Nghe thấy những lời đen tối của anh, Thích Nhan dứt khoát xoay người lại, không nhìn anh nữa.
Tự đấu tranh với chính mình.
Quý Thiếu Ngôn cũng hiểu rõ tính cách của cô nên không ép bức đến cực hạn, cũng sẽ không bao giờ nổi giận với cô.
Vừa ngoan lại vừa...!khiến người ta bốc hỏa.
“Được rồi, anh không nói nữa, sườn xám của em, lần sau anh sẽ cởi cẩn thận.” Ngoài mặt thì Quý Thiếu Ngôn tùy tiện hứa hẹn mấy câu, nhưng trong lòng anh không nghĩ như vậy.
Anh chuyển sang ôm cô, tiếp tục nói: “Anh nghe thím Lý nói, em bận rộn trong bếp cả buổi chiều à?”
Với câu hỏi này, cuối cùng Thích Nhan cũng bắt đầu để ý đến anh.
Chậc, còn dễ dỗ nữa chứ.
“Dạ, em làm ít bánh cao điểm, trước đây đều là bà nội dạy cho em, chắc anh chưa ăn bao giờ.” Chất giọng của Thích Nhan tựa như nhành liễu lướt qua mặt nước, “Còn có chè...!Nguyên Tiêu.”
Khi nói đến “bánh trôi”, cô ngừng lại rồi đổi sang một từ khác.
Tuy tỏ ra thản nhiên nhưng vẫn để lộ ra sơ hở.
Điều cô không biết là, nói như vậy thì càng có vẻ như đang cố tình.
Quý Thiếu Ngôn thấy dáng vẻ này của cô, tâm trạng vô cùng tốt đẹp, khẽ vỗ vào người cô, “Cùng xuống nhà nào, anh đi ăn...!bánh trôi mà em làm cho anh?”
...
Khi họ đến phòng bếp ở dưới nhà, thím Lý đã không còn ở đó.
Trong tầng một rộng rãi chỉ còn lại hai người.
Đây là cái tết Nguyên Tiêu thứ ba sau khi kết hôn được ba năm.
Hai người cùng nhau trải qua.
“Thím Lý đâu nhỉ?” Cô nhìn dáo dác một vòng, không tìm thấy bóng dáng bà ấy.
“Cũng đã khuya rồi nên anh bảo bà ấy đi ngủ rồi.” Quý Thiếu Ngôn lại cởi thêm mấy chiếc cúc nữa, “Chỉ có anh ở đây, vẫn không được à?”
Ngừng lại giây lát rồi anh chậm rãi bổ sung thêm: “Em cũng phải cho người lớn chút thời gian nghỉ ngơi chứ.”
Thế thì sao anh không cho cô chút thời gian nghỉ ngơi nhỉ?
Thích Nhan nhìn Quý Thiếu Ngôn, lườm anh một cái rồi xoay người vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Trong làn khói nghi ngút, những chiếc bánh trôi đáng yêu nổi lềnh bềnh trong nồi.
Khi múc bánh ra, cô khẽ phàn nàn một cách hiếm có: “Hình như hơi bị nhão rồi, không biết có ngon không.”
Quý Thiếu Ngôn nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, anh nhàn nhã ngồi ở đó, cũng chẳng giúp cô.
“Vừa nãy ăn được món ngon rồi, lần này anh miễn cưỡng nếm thử vậy.”
Động tác của Thích Nhan khựng lại, nghe thấy lời anh nói, cô duỗi tay ra véo nhẹ vào bả vai anh.
Quý Thiếu Ngôn cười rộ lên, chẳng biết sợ là gì.
Lúc ăn bánh, anh cũng không chịu ngồi yên.

Anh lại nổi thói hư, khăng khăng bắt cô ngồi lên đùi anh.

Lúc ở nhà, Quý Thiếu Ngôn khác hoàn toàn so với lúc anh xuất hiện trên các bản tin thời sự.
“Em đút cho anh.” Anh biếng nhác tựa vào lưng ghế, cứ như không có tay vậy.
Thích Nhan câm nín nhìn chằm chằm vào anh một hồi, cuối cùng cũng không từ chối, múc miếng bánh trôi rượu nếp lên men lên, đưa đến trước miệng anh.
Ở trước mặt anh, cô chưa từng từ chối anh bao giờ.
Trong lúc tình tứ với nhau, Quý Thiếu Ngôn cứ nhàn nhã nhìn cô chăm chú.
“Hôm nay anh uống nhiều rượu lắm à?” Động tác của cô khoan thai, ngón tay nõn nà cầm thìa trông cực kỳ đẹp.
“Ừm.” Anh uể oải trả lời, lần đầu tiên lên tiếng giải thích: “Một buổi tiệc rượu mà thôi.”
Quý Thiếu Ngôn sắp giành được khu đất chưa được khai hoang ở ngoại ô, chuẩn bị xây dựng một khu công viên giải trí.

Số tiền đầu tư lên tới gần mấy tỷ, nên anh không được làm qua loa.
Có điều...
Thực ra thời gian buổi tiệc rượu kéo dài đến tận sáng hôm sau.

Nhưng Quý Thiếu Ngôn đã từ chối, cuối cùng anh vẫn về nhà kịp.
“Thế thì anh cũng không thể suốt ngày uống nhiều như vậy được.

Bây giờ nhìn có vẻ không có vấn đề gì, sau này hỏng người, phần lớn là từ rượu mà ra đó.” Đôi mắt long lanh ánh nước của Thích Nhan cụp xuống, “Vẫn phải chú ý một chút, cuối tuần em sẽ ninh canh cho anh, anh đừng làm việc bạt mạng quá.”
Khi Quý Thiếu Ngôn bận rộn, anh chẳng mấy khi về nhà.
Liên tưởng đến những lời đồn về anh trước khi kết hôn, hàng mi của Thích Nhan hơi lay động.
Quý Thiếu Ngôn không chú ý đến biểu cảm nhỏ nhặt này của cô, chỉ cảm thấy giọng của cô rất khẽ, ngập ngừng ấp úng.
Thích Nhan luôn có dáng vẻ như thế này, đều đối xử dịu dàng hiền hòa với người bên cạnh mình.
Nhưng...!không chỉ đối với riêng mình anh.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, đôi môi mỏng của Quý Thiếu Ngôn khẽ mím lại.
Khi lên tiếng một lần nữa, anh lại trưng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ.
“Hỏng người? Người anh có hỏng hay không em còn không rõ?”
Anh giành lấy bát bánh trôi trong tay Thích Nhan, đặt xuống dưới bàn, phát ra tiếng lanh lảnh.
“Nhan Nhan, muốn làm em rồi.” Hô hấp của Quý Thiếu Ngôn rất nặng nề, bủa vây xung quanh, anh nắm eo cô, để cô ngồi quay mặt lại với anh.
“Chẳng phải vừa rồi mới làm sao.” Dù Thích Nhan có điềm tĩnh thế nào đi nữa thì cũng có chút ngượng ngùng.
“Vừa nãy bị đau rồi hả?”
“Đâu có đâu.” Cô thành thật lắc đầu, lần nào Quý Thiếu Ngôn cũng có thể mang lại cho cô cảm giác điên đảo, chỉ là...!“Sao bỗng nhiên anh lại muốn như vậy...”
“Không phải bỗng nhiên.” Quý Thiếu Ngôn nhếch môi cười, cả người toát ra sự tự do từ trong cốt tủy, khuôn mặt anh tuấn bất cần hiện ra hết dưới ánh đèn sáng rỡ, trông quyến rũ đến lạ lùng.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Lúc uống rượu anh đã muốn lắm rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận