Chiếc Đuôi Nhỏ Giấu Trong Tim

Như cha mẹ Hà Chấn Kiệt đã hứa, kết thúc bốn năm du học xa mặt cách lòng với Cẩn Nam, nếu như khi quay trở về cậu ta vẫn còn tình cảm cùng giới thì họ sẽ không phản đối, thay vào đó sẽ để Hà Chấn Kiệt tự làm chủ cuộc đời của chính mình.

Về phía gia đình Cẩn Nam cũng không có phản ứng gì quá gắt gao khi biết con trai mình thích nam giới, bởi họ cũng nhiều lần hoài nghi về giới tính của anh ta. Cẩn Nam có ngoại hình lẫn tính cách tưởng chừng rất đào hoa nhưng mãi chẳng tìm được người ưng ý làm vợ, chứng tỏ anh ta muốn làm “vợ” người khác.

Có thể mối quan hệ của cả hai không được ủng hộ như những đôi nam nữ khác, cũng không thể có con theo cách tự nhiên, nhưng chỉ cần có thể sống theo ý mình muốn, ở bên cạnh mình yêu, bấy nhiêu cũng đã đủ trọn vẹn.

Cuối tháng mười hai, hôn lễ của Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan chính thức diễn ra với sự góp mặt của những người thân thiết.

Có điều, Nghiêm Sở Hạ và Nghiêm Nhất Sở mới là trung tâm của sự chú ý, từ người lớn đến bạn bè đều chỉ vây quanh hai đứa nhỏ, hoàn toàn không để ý đến cô dâu chú rể.

Đáng nói nhất là Nghiêm Sở Hạ, bình thường cô nhóc luôn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị chẳng khác bà cụ non, thế nhưng chỉ cần ở cạnh Hà Chấn Kiệt thì lại e thẹn cười ngại.


Nhắc đến Nghiêm Nhất Thành thật sự phải thở phào nhẹ nhõm khi Hà Chấn Kiệt là hoa đã có chủ, nếu không trong tương lai, anh không dám nhận người bạn thân này làm con rể.

Trong lúc đón khách, dù bận rộn nhưng Nghiêm Nhất Thành vẫn để mắt đến Hình Sở Nhan. Vừa thấy nụ cười trên môi cô hạ xuống, anh liền quay qua dùng hai lòng bàn tay áp lên hai bên má của cô, nhỏ giọng trêu: “Cô nào mà xinh thế nhỉ?”

Chớp mắt Hình Sở Nhan đã nở một nụ cười kiêu ngạo, đắc ý đáp: “Cô dâu của anh chứ còn cô nào.”

Lời Hình Sở Nhan vừa dứt, Nghiêm Nhất Thành còn chưa phản ứng thì giọng nói chê bai của Hà Chấn Kiệt đã truyền tới: “Sến chết đi được!”

Hà Chấn Kiệt cùng Cẩn Nam đi đến, trên tay cậu ta còn bế theo Nghiêm Sở Hạ trong bộ váy trắng xúng xính.

Đến chỗ hai vợ chồng Nghiêm Nhất Thành đang đứng, Hà Chấn Kiệt không nhịn được cảm thán: “Ở bên nhau hơn cả chục năm rồi mà lúc nào cũng làm như vợ chồng son. Hỏi thật, có định sinh thêm đứa nào không, nếu có để bọn tôi nuôi con giúp hai người một thời gian.”

Người lớn còn chưa trả lời, Nghiêm Sở Hạ đã kích động ôm cổ Hà Chấn Kiệt lắc qua lắc lại: “Có, chú Kiệt nuôi Sở Hạ đi ạ!”

Nghe cô nhóc đáp, Hà Chấn Kiệt lẫn Cẩn Nam được phen bật cười bất lực.

Riêng Hình Sở Nhan khẽ cười lạnh, liếc mắt sang Nghiêm Nhất Thành đang nghệt mặt nhìn chằm chằm vào con gái. Cô vừa buồn cười vừa hả hê châm chọc: “Ông xã, một tuần bảy đêm, hết đường cầu cứu rồi nhé.”

Nghiêm Nhất Thành: “...”


Gần đến giờ, mọi người tập trung về trung tâm của hội trường tiệc cưới, ánh sáng màu xanh dương nhạt phủ toàn bộ không gian, âm thanh rộn rã cũng dần chìm vào im ắng chờ đợi buổi lễ chính thức được diễn ra.

Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành và Hình Nhu ngồi ở bàn gần sát khán đài, trên mặt cả hai không giấu được nụ cười mãn nguyện khi tận mắt chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của con cháu.

Hoa hồng xanh mang ý nghĩa tình yêu bất diệt, vĩnh cửu. Một màu xanh mang hy vọng và khát khao, nhẹ nhàng thanh khiết không quá cháy bỏng nhưng đôi khi sẽ như con sóng lớn đưa tình yêu trở nên mạnh mẽ vươn cao.

Trên sân khấu, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan làm nghi thức chính của hôn lễ theo lời hướng dẫn của MC, sau đó là phát biểu của người lớn đại diện hai bên gia đình. Cuối cùng, trước khi kết thúc lễ để khai tiệc là lời cảm ơn của hai nhân vật chính dành cho khách đến tham dự.

Trong lúc Nghiêm Nhất Thành nói lời cảm ơn, Hình Sở Nhan bất giác mỉm cười nhìn những người ngồi bên dưới một lượt. Trước mắt cô hiện tại không phải là mặt dòng sông đen ngòm như năm đó, mà là những nụ cười vui vẻ chúc phúc.

Thậm chí còn có một cô con gái nhỏ thông minh hiểu chuyện ngồi cùng Hà Chấn Kiệt và Cẩn Nam, vỗ tay nhiệt tình ủng hộ cha mẹ. Có thêm một cậu con trai nhỏ ở cùng bà ngoại Nghiêm Nhất Thành và Hình Nhu, phấn khích nhún nhảy dù không hiểu chuyện gì.


Từ một kẻ suýt phải buông bỏ cuộc sống vì tuyệt vọng, giờ đây Hình Sở Nhan đã có được tất cả.

Bất chợt, Hình Sở Nhan cảm nhận được những ngón tay của Nghiêm Nhất Thành đang nắm bàn tay cô co chặt. Hình Sở Nhan theo phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn qua, cùng lúc chạm phải ánh mắt của anh cũng đang nhìn về phía cô.

Nghiêm Nhất Thành nắm tay, nhẹ nhàng kéo Hình Sở Nhan xoay người đứng đối mặt vào anh. Cảm giác trong Nghiêm Nhất Thành hiện tại bỗng hồi hộp đến kỳ lạ, nhưng thời khắc anh chờ đợi và chuẩn bị từ lâu cũng có cơ hội được nói ra.

Mắt chạm mắt, tay nắm tay, tim đập cùng một nhịp, Nghiêm Nhất Thành vô thức hít sâu một hơi lấy can đảm, từng câu từng chữ phát ra đều dứt khoát to rõ: “Nghiêm túc, duy nhất, chân thành, tình cảm đời này của anh chỉ dành cho Hình Sở Nhan.”

Hình Sở Nhan cong môi mỉm cười, cô dường như cảm nhận được từng tế bào trong máu đều trở nên hạnh phúc, khẽ từ tốn đáp: “Không dám mơ mộng quá cao sang, em chỉ muốn mãi làm chiếc đuôi nhỏ được anh giấu trong tim.”

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận