Nghiêm Nhất Thành đưa Hình Sở Nhan về quán ăn, nơi anh làm thêm bằng chiếc xe máy năm mươi phân khối của quán. Ban nãy, nếu anh giao hàng đi ngang muộn thêm một chút, có lẽ bây giờ Hình Sở Nhan đã bị dòng sông đen kia nuốt lấy.
Tới nơi, Hình Sở Nhan được Nghiêm Nhất Thành dặn dò ngồi ở bàn ghế trước quán đợi, để anh vào bàn giao tiền khách trả lại cho chủ quán.
Trong lúc Hình Sở Nhan đợi anh, nhân viên trong quán đều kéo nhau lấp ló nhìn trộm cô bằng vẻ mặt hiếu kỳ.
Lát sau Nghiêm Nhất Thành trở lại, trên tay còn cầm theo ly sữa nóng đưa cho Hình Sở Nhan. Xong xuôi, anh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, dưới ánh đèn sáng anh mới thấy rõ mặt mũi đỏ ửng của cô vì trận khóc vừa nãy, thêm cả vết bầm trên mặt cô.
Nét mặt của Nghiêm Nhất Thành thoáng lên tia lạnh lẽo, anh phải hít sâu một hơi kiềm nén sự kích động, khẽ hỏi: "Có chuyện gì lại khiến cậu hành động dại dột như vậy?"
Hình Sở Nhan cúi đầu, hai bàn tay ôm ly sữa nóng sưởi ấm. Nghe anh hỏi, cô bất giác cười nhạt, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Nhiều lắm, cậu muốn nghe từ lúc nào?"
Nghiêm Nhất Thành không tự chủ đá lưỡi trong miệng vì khó chịu khi chứng kiến dáng vẻ này của Hình Sở Nhan. Song, anh vẫn dùng giọng nhẹ nhàng nói tiếp: "Chuyện xảy ra trong hôm nay."
Nụ cười trên môi Hình Sở Nhan trở nên chua xót, dường như chẳng còn gì để mất, cô cũng chẳng ngần ngại tiết lộ: "Buổi chiều hôm nay vừa tan học về nhà, mình còn chưa kịp làm gì, người giúp việc của vợ sau cha mình làm ngã con trai ông ta lại đổ thừa mình. Ông ta hú hí với vợ bé đi từ trên lầu xuống, bất chấp sự thật, thà tin lời người ngoài mà ra tay đánh mình."
Kể đến đây, Hình Sở Nhan lại bật cười một cách vô hồn, bao nhiêu sự bất lực đều hiện rõ trong đôi mắt mơ màng. Nhưng thoáng chốc, nước mắt lại lăn dài trên gò má cô.
"Mẹ mình... thà cam chịu ở tù thay, dù biết ông ta phản bội vẫn không phơi bày sự thật, bỏ mình đơn phương chống chọi với bọn họ. Còn người cha đó, chưa từng xem mình là con, ngay cả họ mình cũng phải theo họ mẹ, lúc mẹ mình đang vì ông ta chịu khổ, ông ta cũng chẳng màng đến con gái. Mình đã làm gì sai sao? Vì mình không phải con trai nên đáng bị khinh sao?"
Càng nói, Hình Sở Nhan như mất lý trí mà lảm nhảm, sau đó cô lại bật cười chẳng khác người điên: "Mình không còn người thân, không còn người nương tựa nữa rồi, sống chết cũng đâu quan trọng, phải không?"
Bàn tay dưới gầm bàn của Nghiêm Nhất Thành siết chặt, bông hoa mà anh chỉ dám ngắm trộm từ xa... nay đã héo úa lụi tàn.
Làm bạn học cùng nhau từ những ngày chập chững bước vào cấp ba, đến nay đã là giữa năm lớp mười một, nhưng Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan nói chuyện với nhau chưa quá mười câu.
Hình Sở Nhan là con gái nhà giàu, là bông hoa trong lồng kính, là thứ tinh khiết mà một kẻ thấp hèn như Nghiêm Nhất Thành không dám chạm vào.
Nghiêm Nhất Thành sinh ra đã thuộc tầng lớp cuối cùng của xã hội, sống ở khu lao động nghèo nàn, nhà ngày mưa ngập nước, ngày khô nóng đổ lửa.
Mỗi ngày ngoài việc đi học Nghiêm Nhất Thành đều phải lao đầu kiếm tiền, thực tế không cho phép anh có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, thế nên đừng nói đến việc có thể theo đuổi và mong ở bên cạnh Hình Sở Nhan.
Nhưng rồi, chuyện mẹ Hình Sở Nhan vào tù vì tội trốn thuế lộ ra ngoài. Cô từ một tầng mây cao rơi xuống thế gian tầm thường, từ một học sinh ở trường quốc tế phải chuyển sang trường công, từ một người được nhiều bạn bè quý mến lại không ai muốn kết giao.
Nếu như phẫn nộ cha Hình Sở Nhan sống độc ác, Nghiêm Nhất Thành càng trách bản thân hèn nhát. Bởi lẽ anh phải nhớ rõ rằng, một bông hoa kiên cường đến mấy, đứng giữa giông bão lâu ngày cũng sẽ gục ngã. Người con gái mạnh mẽ anh thường thấy, trái tim bên trong đã mục nát.
Giờ phút này, Nghiêm Nhất Thành lại thấy hổ thẹn với hai chữ "thích thầm".
Cuộc sống Nghiêm Nhất Thành trước nay chỉ tập trung xoay quanh kiếm tiền, nhưng ở hiện tại, anh muốn dành thời gian cứu sống một bông hoa mà anh vẫn hay ngắm trộm.
Nghĩ rồi Nghiêm Nhất Thành gác tay lên bàn, chống má nghiêng đầu nhìn Hình Sở Nhan. Anh nở một nụ cười trìu mến, lặng lẽ xoa dịu tổn thương trong cô dù chỉ một chút: "Đúng, sống chết không quan trọng, vậy cậu sống đi."
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Nghiêm Nhất Thành, nỗi đau trong lòng Hình Sở Nhan vơi đi không ít. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, tận cùng sức kiệt lắc đầu: "Nhưng mình mệt lắm, không chống cự nổi..."
"Không sao, khi nào cậu mệt cứ tìm mình, mình sẽ đỡ cậu."
Hình Sở Nhan cong môi cười một cách chán nản, hững hờ gạt bỏ: "Để làm gì chứ?"
"Mình không giúp từ thiện đâu, mình cũng có chuyện muốn nhờ cậu giúp."
Hình Sở Nhan im lặng chờ đợi, ánh mắt kiên định của Nghiêm Nhất Thành vẫn không rời khỏi cô từ đầu đến cuối.
Sau vài giây giữ yên lặng, anh cố tình nhấn giọng, phát âm thật rõ từng chữ: "Mình muốn nuôi dưỡng bông hoa ở trong ngực trái của Sở Nhan."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...