Sau khi Hình Sở Nhan được đưa vào bệnh viện cấp cứu, dựa trên đơn thuốc còn để lại, bác sĩ xác nhận cô đã uống ba ngày thuốc cảm một lần, tức chín liều thuốc, ngoài ra còn có thuốc ngủ.
Hình Sở Nhan được súc ruột, mặc dù tình trạng không còn nguy hiểm đến tính mạng, tuy nhiên thuốc đã ngấm khiến cô rơi vào hôn mê.
Đến khi Hình Sở Nhan được chuyển ra phòng bệnh, Nghiêm Nhất Thành vẫn luôn túc trực bên cạnh không rời nửa bước.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành chăm chú nhìn cô một lúc lâu, sau đó lại nhìn về chiếc kẹp tóc trong tay mình.
Rõ ràng đến lúc Hình Sở Nhan muốn buông bỏ cuộc sống, cô vẫn trân trọng món quà rẻ tiền Nghiêm Nhất Thành tặng. Vậy mà tình cảm anh dành cho cô lớn hơn gấp nhiều lần, cô lại chẳng đón nhận.
Nhưng nếu trách Hình Sở Nhan một, Nghiêm Nhất Thành lại trách bản thân đến mười. Biết rõ cô không còn người thân nương tựa, trước đó lại có ý định tự tử, lẽ ra anh phải tinh ý hơn thuyết phục giữ cô bên cạnh.
Ngoài việc khoe khoang tình cảm của mình dành cho Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành dường như chưa từng chứng minh được sự nghiêm túc của anh đối với cô.
Nghiêm Nhất Thành không muốn lặp lại lỗi sai, nếu ngay cả mỗi việc đơn giản là mang đến cho người mình thích cảm giác an toàn nhưng không làm được, vậy thì anh cũng chẳng có tư cách để nói thích Hình Sở Nhan.
Hôn mê suốt một ngày dài, đến khi bầu trời bên ngoài sập tối Hình Sở Nhan mới phần nào lấy lại được lý trí hé mi mắt. Ánh sáng từ đèn điện chiếu vào khiến cô bị chói mà nhíu chặt mắt, phải mất vài giây thích ứng cô mới có thể mở mắt ra hoàn toàn.
Thoang thoảng ở đầu mũi Hình Sở Nhan là mùi thuốc khử trùng, đến khi xác nhận được bản thân đang ở bệnh viện, phản ứng đầu tiên của cô lại là cười nhạt. Có những cái chết đến rất dễ dàng hoặc vội vã, nhưng nghiệp đời trả chưa hết, muốn chết cũng sẽ không thể toại nguyện.
Khi ánh mắt lơ đễnh của Hình Sở Nhan lướt qua không gian phòng, tình cờ chạm phải ánh mắt của Nghiêm Nhất Thành. Anh đứng tựa người vào vách tường ngăn cách nhà vệ sinh, hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm vào cô, không lo lắng cũng chẳng hỏi han.
Mi mắt của Hình Sở Nhan khẽ chớp một cái, tựa như muốn nhìn thật rõ dáng vẻ lạnh lùng của Nghiêm Nhất Thành lúc này. Thoáng chốc, Hình Sở Nhan cảm nhận được sự lạnh lẽo và xa cách đến từ người đã từng mang đến cho cô hơi ấm.
Đột nhiên, Hình Sở Nhan lại có cảm giác lo sợ khi phải đối diện với dáng vẻ hiện tại của Nghiêm Nhất Thành, dẫu biết rõ chính cô là người đã gây ra mọi chuyện.
Đắn đo mãi một hồi, Hình Sở Nhan cũng chịu thừa nhận lỗi sai, chủ động mở lời bộc bạch sự hối hận: “Nhất Thành... xin lỗi, lại khiến cậu phải chuốc thêm phiền phức vì mình...”
“Cứu cậu, giúp cậu, mình chưa từng xem đó là phiền phức.” Nghiêm Nhất Thành không một chút lưỡng lự phủ nhận, giọng nói kiên định pha lẫn trách móc vang lên thật to rõ: “Nhưng mình rất ghét việc cậu mang cái chết ra để kết thúc cuộc sống, ghét cậu nói dối, ghét cậu mang chân tình của mình ra đùa giỡn.”
Kết câu, anh còn cố tình nhấn mạnh thêm một câu: “Tóm lại bây giờ mình rất ghét cậu!”
Tưởng chừng Hình Sở Nhan sẽ bị những lời kia mà tổn thương, nào ngờ cô lại bình thản cong môi cười, chợt giơ ngửa lòng bàn tay về phía anh, từ tốn đề nghị: “Nếu đã ghét mình như vậy, mình cũng không biết làm gì nữa. Có điều, cậu có thể cho mình xin lại chiếc kẹp cậu từng tặng không?”
Hai mắt Nghiêm Nhất Thành hơi mở to lên vì ngạc nhiên, bỗng có linh cảm từ lúc Hình Sở Nhan tỉnh dậy chỉ nghĩ đến mỗi chiếc kẹp kia, hoàn toàn bỏ anh ngoài tâm trí.
Nghiêm Nhất Thành hừ lạnh, vừa cất bước đến chỗ Hình Sở Nhan, vừa lấy trong túi quần ra chiếc kẹp đặt vào tay cô. Ngay cùng thời điểm, khi anh định rút tay lại thì những ngón tay thon nhỏ, gần như vô lực của cô lại cố níu lấy những ngón tay thô lớn của anh.
Kích cỡ đối lập một lớn một nhỏ, màu da đối lập một nâu một trắng, một gân guốc chai sần một gầy guộc mềm mại, chênh lệch rõ rệt nhưng lại hợp mắt đến kỳ lạ.
Trước hành động của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành khó tránh kinh ngạc đến sững người. Cô ngước mắt nhìn thẳng vào anh, chầm chậm để lộ ra nụ cười chua xót: “Nhất Thành, mình không còn người thân để nương tựa nữa rồi, cậu đừng ghét mình. Cậu... trở thành người thân của mình được không?”
Nhận được lời đề nghị bất ngờ của Hình Sở Nhan, từ đầu óc đến trái tim của Nghiêm Nhất Thành đều nháo nhào lên mất kiểm soát. Tuy nhiên, anh vẫn tỉnh táo thốt ra: “Mình không muốn làm anh trai cậu đâu.”
Hình Sở Nhan không nhịn được phì cười, từ tốn lắc đầu: “Ý mình là muốn cậu trở thành bạn trai, chồng tương lai của mình.”
Cô vừa dứt câu, Nghiêm Nhất Thành hốt hoảng rút tay về, phóng ào ra chỗ vách tường đã đứng khi nãy quay lưng lại. Phản ứng kích động của anh khiến Hình Sở Nhan ngớ người, cô lồm chồm ngồi dậy, vẻ mặt có chút hoang mang pha thêm căng thẳng vì chưa nhận được câu trả lời từ anh.
Đúng lúc này, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành từ ngoài vào, thấy Hình Sở Nhan đã tỉnh bà liền thở phào một hơi. Đi ngang qua thấy Nghiêm Nhất Thành đứng úp mặt vào tường, bà khó hiểu đến gần ngó nghiêng rồi lên tiếng hỏi: “Sao đứng đây? Bị sốt hay sao mặt đỏ thế?”
“Không biết đâu!” Nghiêm Nhất Thành xấu hổ nói rồi bỏ chạy ra khỏi phòng, để lại Hình Sở Nhan và bà ngoại ngơ ngác nhìn nhau.
Không rõ bà ngoại anh nghĩ gì, ngẩn người mất mấy giây bà lại vội đến bên giường bệnh của Hình Sở Nhan, nhanh chóng phân trần: “Con đừng hiểu lầm, nhìn nó vậy thôi chứ nó “men” lắm, nó thích co...”
Đang nói nửa chừng bà bỗng ngừng lại cười trừ, Hình Sở Nhan sớm đã hiểu hết mọi chuyện, cô nở nụ cười nhẹ nhõm, khẽ gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Bà ngoại Nghiêm Nhất Thành kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, tạm thời gác chuyện vừa nãy qua một bên để nói vào vấn đề chính: “Nghe bà nói này, sao con còn trẻ lại nghĩ quẩn như vậy? Cuộc đời này vui vẻ biết bao, là do con chưa tìm ra niềm vui chứ không phải không có. Con xem, Nhất Thành nó mồ côi cha mẹ từ lúc mới có mấy tháng tuổi, trong nhà chỉ có quanh quẩn hai bà cháu, điều kiện cũng chẳng có gì, nhưng nó lại rất trân trọng cuộc sống đang có. Bởi ai cũng chỉ được sống một lần, dù ra sao cũng phải sống cho thật xứng đáng.”
Hình Sở Nhan im lặng lắng nghe, đợi bà nói xong, cô mới chậm rãi thở ra một hơi thật khẽ, bất lực đáp: “Quả thật, trước đó con chưa từng nghĩ nhiều đến như vậy. Cuộc sống của con luôn lạc lõng, đến khi gặp được Nhất Thành lại sợ trở thành gánh nặng của cậu ấy. Vậy nên con đã nghĩ, chết đi mới là cách vẹn toàn nhất, vừa giải thoát chính mình, vừa không khiến Nhất Thành phải nhọc lòng.”
Nghe cô nói, bà thở dài lắc đầu, trôi qua một lúc tĩnh lặng, bà vẫn hạ quyết tâm nói thẳng: “Không cần biết mọi chuyện ra sao, nhưng con với Nhất Thành gặp nhau đã là duyên số. Nó thích con, con không thích nó cũng được, ít ra con cũng phải chấp nhận thực tế, để nó với bà chăm sóc con đến khi con gặp được đúng người, thay đổi cuộc sống của con trở nên tốt hơn.”
Không rõ vì lý do gì, trước đây khi bị chọc ghẹo chuyện tình cảm với Nghiêm Nhất Thành, Hình Sở Nhan cảm thấy rất bình thường, không thừa nhận cũng không phủ nhận, vì khi ấy cô vẫn luôn xem cuộc sống diễn ra tạm bợ sẽ sớm chấm dứt.
Nhưng giờ đây, khi nghe nói Nghiêm Nhất Thành thích mình, hai khóe mắt của Hình Sở Nhan lại cay xè. Bởi giữa thế giới rộng lớn này, vẫn có một người dành tình cảm đặc biệt cho cô.
Cuối cùng Hình Sở Nhan cũng thông suốt, cô sẽ sống một cuộc đời mới, quý trọng những người đối tốt với mình, quý trọng cả đời người ngắn ngủi.
Quay lại chủ đề đang nói, Hình Sở Nhan khẽ mỉm cười, nhỏ giọng tiết lộ: “Ban nãy... con tỏ tình, cậu ấy chưa trả lời đã chạy đi mất.”
Bà ngoại anh lập tức ngạc nhiên há hốc, xoay người ra phía cửa trừng mắt, tức ngực mắng: “Ơ cái thằng này!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...