Chỉ trong một ngày, Nghiêm Nhất Thành hết lần này đến lần khác nhận được những câu nói tưởng chừng vu vơ, nhưng thực chất lại chứa đầy tình cảm của Hình Sở Nhan. Anh chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày cô gái mà anh chỉ lặng lẽ nhìn trộm từ xa lại đang dần mở lòng tiếp nhận anh.
Nghiêm Nhất Thành vì vui sướng mà gần như mất ngủ cả đêm, hôm sau sáu giờ sáng đã phải đến quán ăn chuẩn bị cho bữa tiệc lớn được khách đặt hẹn.
Mỗi lần nghĩ đến việc Hình Sở Nhan đi một mình đến thăm mẹ, anh có hơi không an tâm, cho nên trước khi đến quán anh vẫn phải viện cớ ghé qua kiểm tra tình hình của cô.
Đến trước cửa nhà Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành thận trọng gõ cửa, đợi tầm vài phút cô đã bước ra với dáng vẻ phờ phạc, trông như đang ngủ nửa chừng bị gọi dậy.
Nghiêm Nhất Thành đưa túi đựng đồ ăn sáng về phía Hình Sở Nhan, lo lắng lẫn quan tâm hỏi: “Lát nữa... một mình cậu đi sẽ không sao chứ?”
“Ừm.” Hình Sở Nhan gật đầu, cầm lấy túi Nghiêm Nhất Thành đưa đặt lên bàn gần cửa ra vào, sau đó mới chậm rãi cất tiếng trấn an ngược: “Khi nào mình về, mình sẽ đến tìm cậu.”
Nghe được câu này từ Hình Sở Nhan, gánh nặng trong lòng Nghiêm Nhất Thành vơi đi một nửa. Tạm thời không tạo thêm áp lực, đưa đồ xong anh cũng không nán lại, chuẩn bị rời đi đến quán để Hình Sở Nhan ngủ thêm một lúc.
Nào ngờ, Nghiêm Nhất Thành vừa mới xoay người đi được vài bước, từ phía sau lưng anh bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp của Hình Sở Nhan.
“Nhất Thành... mình ôm cậu một lúc được không?”
Ngay lập tức, Nghiêm Nhất Thành kinh ngạc quay đầu, nhưng ý nghĩ sâu xa không dám nghĩ tới, bởi anh thừa biết khi nhắc đến “người thân” và “gia đình” sẽ khiến trái tim bị tổn thương của Hình Sở Nhan rỉ máu.
Nghiêm Nhất Thành không chút chần chừ trở lại trước mặt Hình Sở Nhan, có được sự đồng ý cô liền vòng tay ôm chầm lấy anh.
Hóa ra, hơi ấm Nghiêm Nhất Thành mang đến lại chân thật đến mức khiến Hình Sở Nhan sợ hãi. Sợ đến một khi hơi ấm này biến mất, thế giới lạnh lẽo cô đang chống chọi sẽ sụp đổ trong tức khắc.
Tiếc rằng, đó cũng chỉ là suy nghĩ của Hình Sở Nhan lúc đầu. Còn ở hiện tại, kẻ tạm bợ nơi trần gian như cô không nên lãng phí hơi ấm và thời gian của anh.
Mười phút yên lặng trôi qua, cuối cùng Hình Sở Nhan cũng phải buông Nghiêm Nhất Thành ra. Nhưng lúc này, khóe mắt cô đã đỏ ửng, khóe môi lại cong lên mang cảm giác mơ hồ.
Hình Sở Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Nhất Thành, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Đi đường cẩn thận, gặp lại cậu sau.”
Nghiêm Nhất Thành khẽ mỉm cười gật đầu, bước chân có chút lưỡng lự rời đi.
Tầm một tiếng sau, bà ngoại Nghiêm Nhất Thành hai tay xách hai túi trái cây đến nhà của Hình Sở Nhan. Thấy không có ổ khóa bên ngoài, đoán chừng cô vẫn chưa đến trại giam, bà đặt túi trái cây xuống đất, vừa gõ cửa vừa lên tiếng gọi: “Sở Nhan! Là bà đây!”
Đáp lại là không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, bà thử gọi thêm vài tiếng nhưng không hề nhận được câu trả lời của Hình Sở Nhan.
Người nội trợ ngoài bốn mươi thuê nhà bên cạnh đứng ở cửa nhà mình quan sát, thấy bà Nghiêm Nhất Thành gọi mãi, lúc này người phụ nữ kia mới mở lời: “Cô bé ấy sáng giờ không ra ngoài, bà có số điện thoại thì gọi thử, sợ là nó ngủ say quá không nghe thấy.”
“Vậy à, cảm ơn cô nhiều.” Bà Nghiêm Nhất Thành cười nói, rồi lôi chiếc điện thoại bàn phím cũ ra nhấn gọi vào số của Hình Sở Nhan, kết quả lại nhận được thông báo thuê bao không thể liên lạc.
Bà thở dài không yên, gọi sang cho Nghiêm Nhất Thành, chỉ mất vài giây kết nối thì ở đầu giây bên kia đã vang lên giọng nói của anh: “Con nghe đây ngoại.”
“Ờ thì con dặn ngoại tầm bảy giờ qua đi với Sở Nhan, bây giờ tới nhà con bé, cửa khóa từ bên trong mà gọi mãi nó không đáp, điện thoại cũng không gọi được...”
Ở trong quán ăn, Nghiêm Nhất Thành đang cùng đồng nghiệp sắp xếp bàn ghế, nghe được những gì bà ngoại nói anh đứng sững người bất động. Bất chợt, những câu nói qua nay của Hình Sở Nhan dành cho anh hiện về trong đầu, cứ ngỡ là bày tỏ, thực tế là lời trăn trối.
Không dám đùa giỡn với thời gian, Nghiêm Nhất Thành lập tức cúp máy, gấp gáp lao vụt ra khỏi quán trong sự ngạc nhiên của những người có mặt. Chỉ hơn năm phút sau, anh đã có mặt ở trước nhà Hình Sở Nhan.
Bà ngoại cùng người phụ nữ hàng xóm lúc nãy vẫn còn đang nán lại, Nghiêm Nhất Thành vừa tới nơi đã vội lao thẳng tới ra sức phá cửa.
Mỗi một cú đá của Nghiêm Nhất Thành đều vang lên tiếng “Ầm” lớn, gây nên sự ồn ào thu hút sự chú ý của những người sống cùng dãy thuê nhà.
Vấn đề cửa nhà là một tấm sắt dày, lại khóa chặt bên trong, dù cho Nghiêm Nhất Thành có đạp đến đau nhức cả xương cũng không thể mở được.
Giữa lúc máu huyết điên cuồng trong Nghiêm Nhất Thành dâng lên đến đỉnh đầu, rơi vào tầm mắt anh là cửa sổ đóng kín. Ngay lập tức, Nghiêm Nhất Thành đến gần, tìm vật cứng đập vỡ khung kính.
Phía sau khung kính còn một rào sắt chắn lại, Nghiêm Nhất Thành đưa tay kéo tấm rèm sau rào sắt nhìn vào trong, thoáng chốc thấy được Hình Sở Nhan nằm bất động trên giường.
“Sở Nhan...”
Cơn choáng váng lướt qua đầu Nghiêm Nhất Thành, nhưng trong tình cảnh gấp gáp buộc anh vội lấy lại tinh thần tìm cách phá rào sắt cửa sổ.
Nghe tin báo từ người thuê nhà, bà chủ cùng chồng cũng vội vội vàng vàng chạy đến, còn thủ sẵn đồ để phá cửa.
Chỉ mất vài phút ngắn ngủi, nhờ ông chủ nhà dùng cưa máy đã thành công cắt đi khung sắt, Nghiêm Nhất Thành nhanh chóng nhảy vào trong lao đến chỗ cô đang nằm.
Trên chiếc giường đơn bằng sắt, Hình Sở Nhan nằm thẳng người ngay ngắn. Gương mặt cô nhợt nhạt không còn sức sống, dẫu vậy bàn tay đặt trên bụng vẫn nắm chặt chiếc kẹp tóc Nghiêm Nhất Thành tặng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...