Chỉ sau Tết Nguyên Đán tầm một tháng, Nghiêm Nhất Thành đã chính thức chào đón sinh nhật mười tám tuổi, độ tuổi được pháp luật thừa nhận là người trưởng thành.
Tuy nhiên, Hình Sở Nhan một chút cũng chẳng vui nổi, bởi “thịt” treo trước mắt nhưng chính cô vẫn chưa đủ tuổi để “ăn”.
Mỗi lần nghĩ tới, Hình Sở Nhan đều “cay” đến mất ngủ.
Riêng Nghiêm Nhất Thành thì khác, anh dường như không quá để ý đến chuyện đủ tuổi để làm việc đen tối như Hình Sở Nhan.
Bởi với tư cách là một người con trai, lại là trụ cột chính của gia đình, trách nhiệm anh gánh vác không chỉ có cuộc sống riêng của bản thân.
Bắt đầu vào học kỳ II, khối mười hai bắt đầu tập trung vào giai đoạn rèn luyện để ôn thi đại học.
Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan cũng đều đã tính toán thời gian cụ thể sẽ giảm bớt giờ làm thêm để ưu tiên cho việc học.
Ngày tháng chớp mắt đã trôi qua nhanh đến mức ngỡ ngàng, những chuyện vui buồn lần lượt diễn ra, có chuyện khắc ghi khó quên, cũng có chuyện chẳng đáng để bận tâm.
Có lẽ, điều không ngờ nhất lại xuất phát từ phía Hà Chấn Kiệt.
Cha mẹ cậu ta đã nói rõ ý định muốn Hà Chấn Kiệt ra nước ngoài du học, nếu sau khi tốt nghiệp trở về vẫn còn giữ tình cảm cùng giới, ông bà cũng sẽ không phản đối.
Vì để được làm chủ cuộc sống của chính mình nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm gia đình, Hà Chấn Kiệt đã chấp thuận lời đề nghị kia.
Giữa Hà Chấn Kiệt và Cẩn Nam vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè, có thể tiến triển xa hơn hay không đều không thể nói trước.1
Tất cả, chỉ đành để thời gian trả lời.
Đến cuối tháng năm, Hình Sở Nhan nhận được điện thoại từ ông bà nội Trần gọi về để bàn tính chuyện trong nhà.
Cô biết, ngày tháng sống trong nhẹ nhõm yên bình sắp sửa kết thúc, nhưng đã là hiện thực thì cho dù cho xuống mồ vẫn mang theo tiếng.
Buổi sáng chủ nhật, nhân tiện Nghiêm Nhất Thành có hẹn cùng bạn làm bài nhóm ôn tập, Hình Sở Nhan tranh thủ lúc anh ra ngoài nên ghé sang nhà Trần Khiêm một chuyến.
Trần Khiêm đến hiện tại đã đi lại được nhưng vẫn phải chống gậy, thân thể dĩ nhiên không còn nhanh nhẹn như trước.
Bà nội Trần phải ở cạnh chăm sóc con trai, ông nội Trần vì vướng bận việc kinh doanh bên nước ngoài mà phải thường xuyên di chuyển qua lại giữa hai nước sắp xếp tình hình.
Đáng lẽ, ông bà nội Trần đã có thể đưa Trần Khiêm qua nước ngoài để thuận tiện, tuy nhiên vấn đề với Hình Sở Nhan chưa giải quyết xong nên không thể rời đi.
Đến nhà Trần Khiêm, Hình Sở Nhan tự mở cổng đi thẳng vào trong, ông bà nội Trần lẫn Trần Khiêm đều đang ngồi ở phòng khách, bầu không khí tuy yên tĩnh nhưng dường như không mấy dễ thở.
Ngay khi vừa thấy Hình Sở Nhan, bà nội Trần đã đứng dậy khỏi ghế, còn nhiệt tình nở một nụ cười trìu mến chào đón: “Con về rồi à!”
Trong ánh mắt Hình Sở Nhan thoáng lên tia châm biếm, cô khẽ cười ẩn ý, chậm rãi sửa lời: “Con không về, con ‘đến’ rồi.”
Nụ cười trên môi bà nội Trần thoáng cái đã trở nên gượng gạo, ông nội Trần ngồi gần đó không đủ kiên nhẫn, cất tiếng hối thúc: “Mau ngồi đi.”
Hình Sở Nhan cùng bà nội Trần ngồi xuống chỗ đối diện ông nội Trần và Trần Khiêm.
Đợi tất cả ổn định, ông nội Trần lúc này mới từ tốn bàn vào chủ đề chính.
“Hai hôm trước ông đã giải quyết, bán lại cổ phần trong công ty Trần Khiêm, chúng ta cùng công ty đó hiện tại không còn liên hệ.
Toàn bộ số tiền thu được từ việc bán cổ phần đã được chuyển vào tài sản chung, về sau đều sẽ là của con.”
Mặc cho ông nội Trần dùng lời nói rải tiền trên con đường định sẵn, gương mặt vô cảm của Hình Sở Nhan trước sau vẫn như một, hoàn toàn không lung lay cũng chẳng bị đá động.
Ông nội Trần sống quá nửa đời người, chỉ cần nhìn biểu tình của Hình Sở Nhan cũng biết con người cô không thể dùng tiền để nói chuyện.
Hiểu ý, ông nội Trần không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Sở Nhan, con cũng biết nhà họ Trần hiện tại chỉ trông chờ vào con, cả công ty bên nước ngoài cũng chỉ để cho con nối nghiệp.
Nếu con đồng ý theo gia đình sang bên đó định cư, công ty và toàn bộ tài sản đều sẽ do con đứng tên.
Hơn nữa ông bà cũng sẽ giúp mẹ con ra tù sớm, cùng sang bên đó với chúng ta, thế nào?”
Nhắc đến mẹ, giữa lồng ngực Hình Sở Nhan lập tức dâng lên cơn phẫn nộ, bởi lẽ người hiện giờ phải ở trong tù là Trần Khiêm chứ không phải mẹ cô.
Giờ đây nghe cách ông nội Trần nói như thể mẹ Hình Sở Nhan thật sự có tội, điều ông ấy làm là giúp mà không phải thay con trai trả nợ.
Hình Sở Nhan đè chặt cơn giận trong người xuống, cô hờ hững cong môi cười nhạt, thẳng thừng đáp: “Ông biết nơi đây có ‘cuống tim’ của tôi, ông lại muốn tôi sang nước ngoài định cư?”
Ông nội Trần tựa lưng ra sau ghế sofa đang ngồi, dáng vẻ ông không mấy lo lắng, thậm chí còn trực tiếp ám chỉ: “Sở Nhan, cái gì cũng có cái giá của nó, con nên hiểu hai người sống ở hai tầng lớp khác nhau thì dù có đập cùng một nhịp tim, thì cũng chẳng thể tồn tại lâu dài.
Cứ cho là con có thể theo thằng nhóc đó chịu khổ, vậy liệu nó có thể theo con, sinh tồn được trong tầng lớp của chúng ta hay không?”
Dừng lại một chút, ông nội Trần không chút khách khí tiếp tục buông thêm lời công kích: “Kẻ hèn khoác lên long bào cũng không thể thành vua.
Khi con có mọi thứ trong tay, con sẽ nhận ra nó cũng chỉ là một kẻ tầm thường đi ngang đời con.
Đừng nói là thân phận, mà ngay cả tư cách nó cũng không có thể sánh đôi bên con.”
Sắc mặt của Hình Sở Nhan càng lúc càng tối sầm xuống, bà nội Trần trước đây luôn cẩn trọng khi nhắc về chuyện tình cảm của cô vì sợ phật ý, nhưng bây giờ bà lại hùa theo ông nội Trần tán thành quan điểm.
“Đúng đó Sở Nhan, con còn nhỏ, cảm giác rung động đầu đời sẽ khiến con nghĩ có thể tính cả tương lai với cậu ta.
Nhưng một khi con bước ra đời con sẽ hiểu, sẽ có những người chỉ tạm bợ trong đời con.
Không có người này sẽ có người khác dành tình cảm cho con, còn cơ hội để xây dựng tương lai rộng mở không dễ đạt được đâu.”
Càng nghe, máu nóng càng chảy rần rần dưới da thịt của Hình Sở Nhan, giới hạn chịu đựng của cô bị đả kích dữ dội, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra bình thản.
Nếu như ông bà nội Trần đã nói ra những lời thật lòng như thế kia, Hình Sở Nhan cũng không cần phải lãng phí lòng thương hại.
Họ dám khinh thường Nghiêm Nhất Thành, xem nhẹ tình cảm của cô và anh, vậy thì Hình Sở Nhan cũng chẳng ngại lấy hết tiền của họ trao cho anh.
Ngẫm nghĩ rồi Hình Sở Nhan lướt mắt lần lượt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở ông nội Trần.
Cô nhìn thẳng vào mắt ông, không chút lưỡng lự đáp: “Được, tôi chấp nhận, nhưng tôi cũng có điều kiện.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...