Chiếc Còi Trắng


Ra khỏi chùa đã gần hai giờ sáng, dòng người đến lễ Phật đều đều, hai người bước ra ngược dòng, bên đường có hàng bán nước dừa.

Bùi Nghiệp Khôn mua một cốc, Lý Mạn không khát cho lắm, cho anh uống hai ngụm, anh bóp trong tay, hút vài ngụm nước cái cốc nhựa xẹp xuống.
Hơi ấm từ trong bụng truyền đến, lòng bàn tay càng nóng hơn, Lý Mạn cựa quậy, anh không để cô thoát ra, anh nắm rất chặt, cô cảm thấy xương ngón tay sắp bị bóp nát.
Có những gian hàng nhỏ bày bán đèn lồng khổng minh, rất nhiều bạn trẻ tụ tập mua chúng, họ có vẻ là học sinh, tất cả đều cầu nguyện cho kỳ thi tuyển sinh đại học năm tới thành công.
Ông chủ nói: “Học tập và tình yêu rất linh nghiệm!”
Bùi Nghiệp Khôn hất cằm.

“Muốn thả cái đó không?”
Nhàn rỗi, Lý Mạn liền đồng ý, cô chỉ mua một cái, bình thường có giá mười đồng nhưng bây giờ lại là hai mươi.
“Sang quảng trường bên kia thả nhé?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Hãy giải quyết vấn đề của anh trước khi làm việc này.”
“Anh có chuyện gì?” Cô vừa nói xong thì hiểu ra được vấn đề.
Anh còn nghĩ đến chuyện này.
Pháo hoa xung quanh liên tục vang lên.

Bầu trời đêm đầy ánh sáng, lớn nhỏ, bóng dáng anh mờ mịt rồi sáng lên, Lý Mạn nhìn thấy một sợi lông tơ nhỏ từ chiếc áo khoác đen dày dặn và ấm áp của anh ta cọ vào mặt đường nhựa, phát ra tiếng sột soạt khô khốc.
“Không bằng…” Lý Mạn kéo dài âm cuối, nhìn sắc mặt anh.
“Không bằng cái gì?”
Lý Mạn kéo tay anh lại.

“Hai ngày nữa được không? Hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, chẳng có chỗ nào mở cửa.”
“Chúng ta bao lâu rồi không gặp?”
“Hơn ba tháng.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Lần trước làm em có cảm giác thế nào anh quên hết rồi.” Anh khép áo lại.

“Lên xe.”
“Đi đâu?”
“Đi loanh quanh.”
Thực sự là đi dạo loanh quanh, anh chạy xe lòng vòng một lúc, tốc độ không nhanh, như đang tìm cái gì đó.
Bùi Nghiệp Khôn một tay giữ lái, tay còn lại nắm tay Lý Mạn.
Cạnh quảng trường nhỏ có công viên, có hồ sâu bao quanh đồi núi, trên đồi trồng nhiều cây sơn trà, mùa đông cành trơ trụi, rễ khô như những chiếc kim bạc, chạy dọc một con đường nhỏ, được xây trong hồ và bên hông có lắp thêm một ghế đá, ban đầu là để mọi người dùng tập chạy và tập thể dục, nhưng ở quê thì cái này hầu như không có tác dụng, gia đình nào cũng bận rộn công việc.


Ai có thời gian mà đến đây để tập chạy hàng ngày, thỉnh thoảng chỉ có một vài người đến đi dạo sau bữa tối.
Đèn đường cách nhau khoảng mười mét, ánh đèn mờ ảo, và những cây thuỷ sam cao chót vót như một mảnh vải, che khuất hoàn toàn công viên trong bóng tối, chiếc xe chạy trên đám lá khô chất đống trên đường tạo tiếng xào xạc cho một lúc.
Càng đi vào trong càng tối.
“Đến đây làm gì?”
Gió thổi qua đám lá khô, rồi yên tĩnh vắng lặng, chỉ có tiếng pháo nổ và chùm sáng đua nhau rực rỡ.
“Còn làm gì nữa, rừng cây dùng làm gì không biết à?” Bùi Nghiệp Khôn quan sát xung quanh, bụng bảo dạ: Chỗ này đúng là tốt.
Lý Mạn: “Đừng làm bừa, chúng ta về đi.”
“Ai làm loạn với em?”
Lý Mạn dựa đầu sau lưng anh.

“Anh càng ngày càng vô sỉ.”
Bùi Nghiệp Khôn tiếp tục chạy về trước, đang kiếm một nơi tốt.

“Không vô sỉ thì sao có cơm ăn?”
“Cái gì anh cũng nói được.”
“Vô sỉ một chút anh còn được sướng, sao lại không làm?”
“Nguỵ biện.”
Có một chiếc ghế đá hướng ra hồ với hai bụi cây tròn bên cạnh, Bùi Nghiệp Khôn đỗ xe sau chiếc ghế đá.
Pháo hoa trên trời vẫn le lói, tiếng người cách xa hàng nghìn mét, nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét của những người bán hàng, ở đây tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người.
Bùi Nghiệp Khôn cầm điện thoại nhìn đường dắt Lý Mạn xuống, là bậc đá, lâu ngày không có người đến lau, trên đó có một lớp lá dày, khi dẫm lên thì mềm nhũn trơn trượt.
Trên băng ghế cũng có lá, anh đặt chiếc áo khoác che kín đùi cô, vừa sạch sẽ vừa ấm.
Đèn đường đã bật cách đó hơn mười mét, nếu có ai đến anh vẫn có thể nhìn thấy.
Bùi Nghiệp Khôn cởi khóa áo khoác xuống, vỗ lên đùi, “Ngồi lên.”
Lý Mạn muốn ngồi bên cạnh, nhưng đã bị anh kéo lên đùi trước khi mông chạm vào, anh ngồi vững vàng đầy cánh tay, Bùi Nghiệp Khôn khép chân lại, kẹp chặt cô.
Anh nâng cằm cô lên.

“Em còn muốn chạy trốn, cứ luôn khôn vặt với tôi.”
Trong ánh sao sương mù nhàn nhạt, Lý Mạn nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong con ngươi tối như mực, có chút kiêu ngạo, có chút phù phiếm, lại có chút cố chấp.
Bùi Nghiệp Khôn nhân cơ hội nhéo cằm cô, ngẩng đầu hôn lên.
Anh mặc một chiếc áo len len với chất liệu vải mềm và ấm, Lý Mạn gần như cuộn tròn trong vòng tay anh, áo khoác rộng xuống cũng có thể quấn cô vào trong.
Lý Mạn hít vào một lần bình tĩnh lại hơi thở, vòng tay qua cổ anh nói: “Lát nữa đi thôi, nếu có người đến thì không hay.”

“Trong một thời gian? Em nghĩ rằng anh có thể hoàn thành nó trong một thời gian?”
Qua ánh trăng, cô nhìn thấy vẻ mặt vô cùng trịnh trọng của anh, cô không ngờ anh là thật.
Bùi Nghiệp Khôn vỗ nhẹ vào sau đầu cô ấy, “Để tôi bật đèn trước, và viết lên đó nếu bạn có bất kỳ ý định nào, mặc dù nó chắc chắn sẽ không hiệu quả.”
“Thả ở đây? Không bay lên được đâu.”
“Không, bên này là hồ, bầu trời trên đầu, thả sang bên kia, bên kia chính là sông.”
Lý Mạn xé túi, nói: “Hồi học đại học em đã thả qua một lần.

Khi đó, hoạt động của câu lạc bộ khá mới lạ.”
Anh đứng sau lưng cô, ôm cô, nhìn cô làm.
“Hoạt động trong câu lạc bộ còn thả cái này chung với cậu bạn trai nhỏ kia?”
“Bạn trai nhỏ.”
“Đáng đánh.”
“Đưa bút cho anh.”
Lý Mạn chưa nghĩ ra phải viết gì, Bùi Nghiệp Khôn giật bút, vung tay viết một hàng chữ: Sinh một cậu nhóc mập mạp, đẹp trai giống bố.
Lý Mạn: “…”
Anh đốt lửa, đèn khổng minh bồng bềnh bay lên, cuối cùng tạo thành một điểm trên bầu trời đêm.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Được rồi, đã đến lúc nỗ lực cho ước nguyện.”
“Lần sau nỗ lực.”
“Chọn ngày không bằng hôm nay.”
“Ngữ văn học tốt đấy.” Lý Mạn xoay người định đi.
Bùi Nghiệp Khôn trở tay kéo một phát, người lập tức bị lôi ngược lại, anh lấy đồ trong túi quần ra, nói: “Em mà còn đi nữa là hết bất ngờ đấy.”
Chiếc nhẫn kim cương sáng mờ mờ ảo ảo dưới ánh trăng, Lý Mạn không ngờ đến bất ngờ của anh.
Khoé miệng Bùi Nghiệp Khôn nở nụ cười, lấy một hộp vuông nhỏ nhắn ra.

“Bất ngờ chưa?”
Lý Mạn: “…”
Bùi Nghiệp Khôn ôm chặt lấy cô rồi thở dài mãn nguyện.
Lý Mạn ngồi trên ghế, hai má ửng hồng, Bùi Nghiệp Khôn ngồi xổm xuống vén quần áo cho cô, dễ dàng bóp mặt cô.
Bùi Nghiệp Khôn ôm người vào lòng ngồi xuống, khua chân múa tay như một đứa trẻ.
Lý Mạn dựa vào vai anh, “Anh nói sẽ không có ai tới, suýt chút nữa đã bị nhìn thấy rồi.” Khi ngẩng đầu, cô như gặp người đi ngang qua, cho dù chỉ ngắn ngủi hai ba giây, cô vẫn cảm thấy không còn sắc mặt.


Là một người đàn ông.
“Trời tối đen như mực, ai biết là ai, mọi người không biết chúng ta đang làm gì.”
Sao lại không biết được.
Bùi Nghiệp Khôn nhẹ nhàng đưa tay lên và nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, viên kim cương lấp lánh ánh bạc dưới ánh trăng, anh đặt một nụ hôn sâu vào ngón áp út.
“Anh nghĩ cảnh tượng này đặc biệt có ý nghĩa.” Anh nghiêm nghị nói.
Lý Mạn: “Không nói chuyện nữa, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Để anh xem thử, gần ba giờ rồi.

Ồ, thời gian của anh cho cảnh quay này thực sự đủ lâu, lần sau anh phải căn giờ để xem kỷ lục dài nhất của anh là bao nhiêu.”
Lý Mạn cười một tiếng.

“Anh già rồi, càng ngày càng yếu.”
“Muốn bị đánh đúng không? Đợi đấy, anh đi hút điếu thuốc.”
Anh vừa rít một hơi, Lý Mạn nói: “Sau này bớt hút lại.”
“Cai thuốc, em cho rằng anh là em à, nói bỏ là bỏ được? Thứ này theo anh gần mười năm rồi, từ từ mới bỏ được.”
“Em bảo anh bớt hút lại, không phải bảo anh cai hẳn.”
“Em biết gì, sau này anh còn phải nuôi con, thuốc lá phải bỏ.”
Lý Mạn sửng sờ, hoá ra anh suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em là giáo viên, sau này giáo dục con cái giao cho em, hy vọng nó không học theo anh, giống em là tốt, có hiếu, cố gắng học hành, vẻ ngoài theo anh thì tốt hơn, giống em sợ sau này không kiếm được vợ… đau…”
Lý Mạn hung hăng nhéo anh một cái.
Anh nghiêng đầu nhả khỏi, đánh một cái lên mông cô.

“Còn dùng sức với anh, anh nói gì sai.

Có phải anh nghĩ xa quá không? Đầu tiên cần phải giải quyết vấn đề với mẹ vợ, đau đầu quá.

Đúng rồi, về Đồng Thành, em tìm giúp anh mấy quyển toán và bài ôn thi, cao trung khó đọc quá.”
“Có muốn mời giáo viên dạy không?”
“Không phải có em rồi sao?”
“Em không học giỏi toán.”
“Cũng đúng, em như đầu heo.” Anh cười hai tiếng, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Thôi rồi, trí thông minh của con chúng ta mai sau đáng lo ngại, trình độ em quá thấp, anh không cứu vớt được.”
Lý Mạn học theo khẩu khí của anh: “Thôi rồi, màu da của con chúng ta sau này đáng lo rồi, da anh đen quá, em không cứu vớt được.”
“Đen chỗ nào? Không hồng hồng mềm mại như kẹo hồ lô, em thích nhất còn gì.”
Lý Mạn thực sự không nói lại anh, cười cười nhìn sang nơi khác, không quan tâm đến anh.
Bùi Nghiệp Khôn hút thuốc xong kéo đầu cô sang, hôn lê.


“Hôm nay không được ăn kẹo hồ lô có phải tiếc lắm không?”
Hơn năm giờ sáng, hàng quán ven đường đã bày biện, mùi mỳ hoành thánh và màn thầu thơm nức tứ phía, Bùi Nghiệp Khôn hỏi bà chủ bán mì hoành thánh để sạc nhờ xe điện.
Lý Mạn nói: “Ăn ít thôi, mẹ em bảo chúng ta về sớm, mẹ có làm bữa sáng cho chúng ta.”
“Chúng ta?”
“Vâng.”
“Mẹ em cứ sai sai thế nào ấy, trước đây đâu có mời anh ăn sáng.”
“Không phải lúc bé anh thường sang ăn sao? Sao lại lo lắng rồi?”
Bùi Nghiệp Khôn nhìn chằm chằm Lý Mạn, Lý Mạn hơi chột dạ, cúi đầu ăn hoành thánh, mắt anh nhíu lại, hỏi: “Có phải mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi không?”
“Không có.”
“Lý Mạn, mỗi lần em nói dối sẽ giả vờ ngu ngốc làm cái vẻ mặt em không lừa anh, em thành thật khai báo với anh đi.”
Lý Mạn không nhịn được cười nói: “Hôm đó em trở về, mẹ nói chuyện với em.

Mẹ nói là biết chuyện này vào ngày lễ Quốc khánh.”
Bùi Nghiệp Khôn dùng đũa ăn: “Sau đó thì sao?”
“Nói rất nhiều, nhưng thực ra không có gì.

Em chọn anh, bà ấy tôn trọng quyết định của em.”
“Còn gì nữa không?”
“Chỉ mong anh đối xử tốt với em, sao anh lại căng thẳng như vậy.” Lý Mạn nhìn anh một cách thích thú, giống như một học sinh đang kiểm tra điểm sau một kỳ thi, căng thẳng.
Bùi Nghiệp Khôn khịt mũi, nói.

“Hai mẹ con em hợp sức chơi đùa anh, món nợ này anh sẽ tính hết lên em.”
“Mẹ em muốn quan sát anh một cách cẩn thận.”
“Về còn chẳng nói được mấy câu, có thể quan sát được cái gì.”
“Ấn tượng của bà với anh không tệ, dù sao cũng biết anh từ bé đến lớn.”
“Câu này của em là thật hay giả, nhìn anh lớn mà còn có ấn tượng tốt với anh?”
Lý Mạn: “Em có ấn tượng tốt với anh.”
Bùi Nghiệp Khôn vỗ đầu cô.

“Mau ăn đi, bớt chiếm tiện nghi của anh.

Ăn xong ghé siêu thị một chút, mua ít đồ mang về tặng cho mẹ em.”
“Không cần đâu, mấy món đó đắt tiền lắm.”
“Đó là tâm ý, bây giờ em nói toạc ra với anh, anh phải chính thức diện kiến mẹ vợ chứ, không thì lúc về em giải thích về chiếc nhẫn trên tay em thế nào, lớn như thế, mẹ em không phát hiện ra à.”
Lý Mạn: “Chiếc nhẫn hai đồng, mẹ em không để ý đâu.”
“Còn mạnh miệng, có phải tối qua anh không cho em nếm thử nên mới mạnh miệng như vậy không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận