Khi Lý Mạn đến chỗ nhà ga phía anh trời đã tối, bên cạnh là dãy núi cao, từng nhành cây trên sườn núi bị gió thổi phần phật, xung quanh trống trãi, cô không biết đến chỗ anh phải đi hướng nào.
Cô ngồi trên ghế nhà ga, tấm biển quảng cáo ở hai bên cho mưa chắn gió, nước chảy mãi trên mái hiên dài, con đường nhựa ở đây dường như lâu rồi không được chỉnh sửa, mặt đường thỉnh thoảng còn có vài vết nứt, hạt mưa rơi trên mặt đất liên tục và nặng nề.
Cô gọi điện thoại cho Bùi Nghiệp Khôn, tiếng mưa rất lớn, át hẳn cả âm thanh tút tút, tứ phía vắng lặng, vài chục giây lại dài dằng dặc.
Anh không nhận cuộc gọi của cô cũng không trả lời Wechat, gọi mãi đến khi điện thoại bên kia tắt máy không liên lạc được.
Lý Mạn kiểm tra lịch, tuần này anh làm ca đêm, giờ này chắc là anh đang ngủ.
Có lẽ anh ngủ thiếp đi, có lẽ anh đi ăn cơm quên mang theo điện thoại, có lẽ là đổi ca.
Lý Mạn đặt bánh ga-tô bên cạnh, lớp mỡ của con vịt quay đông lạnh chuyển sang màu trắng, cô cúi đầu nghịch điện thoại, trong thư viện ảnh chỉ toàn là hình tự sướng của Bùi Nghiệp Khôn, một lần xem là một lần cười, con người này không biết xấu hổ gì cả.
Kéo lên kéo lên nữa thì nhìn thấy một tấm chụp rõ ràng, ngón tay Lý Mạn dừng lại, chăm chú nhìn ngắm rồi sau đó lướt đi tiếp.
Càng lúc bóng đêm đen mù mịt lại chậm rãi trườn tới, hai bên đường có vô số đồng ruộng, dãy núi rộng lớn trước mắt chỉ toàn một mảng vô định, Lý Mạn không biết mình đã ngồi bao lâu, khi cô định thần lại thì thấy một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng một góc trời, trong đêm núi yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi vô hạn.
Cô mặc áo khoác đen dài đến đầu gối, đúng lúc màu áo hoà hợp với màn đêm.
Lý Mạn kéo vạt áo lại, che phần đùi, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và áo khoác len, nhiệt độ ban ngày không cao nên vẫn ổn, đến tối lại lạnh chịu không nổi.
Pin điện thoại cũng không còn nhiều, Lý Mạn đứng dậy, hai tay ôm lấy nhau đi tới đi lui vài bước, nước mưa hoà lẫn bùn đất bắn tung toé lên chân cô, đôi giày vải trắng sạch sẽ lập tức xuất hiện những đốm nâu nâu.
Cơn gió lạnh đầu thu tạt qua chân cô, chầm chậm lan toả khắp cơ thể, khiến người ta bất giác rùng mình liên tục.
Tám giờ, xe chạy bốn năm lượt, Lý Mạn lại thử gọi cho anh một lần nữa.
“Mẹ, mẹ!”
“Tiểu Khôn! Đừng động đậy! Nắm chặt tay mẹ, nhanh nào!”
“Mẹ ơi con sợ lắm, có phải chúng ta sắp chết rồi không?”
“Không đâu, con đừng nhúc nhích, mẹ đến ngay đây.”
Rầm….
“Mẹ mẹ!”
“Mẹ ơi!” Bùi Nghiệp Khôn bật dậy khỏi giường, đầu đầy mồ hôi, anh thở hổn hển, nhìn thấy bàn ghế xung quanh mới bình tĩnh lại.
Đám Lục Bắc ngủ như chết, không phát hiện có chuyện gì.
Bùi Nghiệp Khôn co hai chân, tay nhét vào bên trong, thở dài một hơi.
Cửa ngoài ban công chưa khoá, không khí ẩm ướt của ban đêm lùa vào không ngừng, tiếng mưa rơi ồn ào.
Anh theo thói quen cầm điện thoại xem giờ, ấn vài lần nhưng không có gì, anh mới chậm chạp rời giường tìm dây sạc.
Màn hình điện thoại sáng lên, Bùi Nghiệp Khôn kéo ghế ngồi trước bàn, ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại sau ba mươi giây thì tắt, trong căn phòng đen nhánh chỉ có đầu thuốc lá của anh là sáng, một điểm đỏ nhỏ xíu, khói thuốc lá chưa kịp bay đi đã bị không khí lạnh lùa vào thổi bay mất.
Hút tầm mười hơi, anh mở điện thoại, khoảnh khắc điện thoại kết nối internet thì có một loạt tin nhắn Wechat từ Lý Mạn hiện lên, còn chưa xem kỹ, điện thoại của cô đã gọi đến.
Bùi Nghiệp Khôn nghe máy ngay lập tức, vừa mới tỉnh ngủ, giọng còn khàn.
“Sao thế?”
“Anh đang ở đâu?”
Bên đầu dây của Lý Mạn nghe được tiếng gió rất lớn, cùng giọng nói run rẩy của cô, Bùi Nghiệp Khôn lập tức nhận ra được, hỏi ngược lại cô: “Em đang ở đâu?”
“Em ở nhà ga gần chỗ anh, nhưng em không biết đến chỗ anh phải đi thế nào, đi về bên trái hay đi về bên phải?”
Yên lặng một giây, Bùi Nghiệp Khôn khẽ chửi một tiếng, túm vội bộ quần áo, anh đè nén lửa giận mà nói: “Em ở đó bao lâu rồi?”
Lý Mạn: “Không lâu.”
“Nói thật đi!”
“Chắc khoảng sáu giờ em đến đây.”
“Bây giờ em đừng đi đây cả, anh đến đón em, chờ anh.”
Lý Mạn nghe giọng anh cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ cực kỳ lo lắng của anh lúc này, cô nói: “Có thể mang thêm áo không, em hơi lạnh.”
“Chờ đấy, anh cúp trước, anh đi mượn chiếc xe.”
Bùi Nghiệp Khôn tiện tay mang thêm một chiếc áo lao động mùa thu rồi tông cửa xông ra ngoài, tiếng cửa sắt va chạm một tiếng lớn rồi khép lại, lúc ấy Lục Bắc và Tưởng Thành cũng giật mình bừng tỉnh, hai người mang gương mặt ngái ngủ không biết chuyện gì, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Bùi Nghiệp Khôn mặc áo mưa, cưỡi con xe điện tranh thủ từng giây chạy về phía nhà ga.
Đêm tối mênh mông, đèn trên đường thưa thớt, dưới ánh sáng mờ nhạt giọt mưa rơi thẳng tắp, càng lúc mưa càng thêm nặng hạt.
Con đường đen nhánh uốn lượn quanh co như nuốt bóng dáng của anh.
Nhận được cuộc gọi của anh, Lý Mạn ngược lại còn cảm thấy sự chờ đợi của mình không uổng công, cô thậm chí còn bắt đầu cảm thấy cơ thể mình ấm dần lên.
Bùi Nghiệp Khôn rẽ trái, chạy rõng rã hơn hai mươi phút, trên mặt đường toàn nước mưa, không thể mở to mắt mà chạy được.
Ánh đèn trên chiếc xe kéo dài và xa, anh cởi áo mưa che phần ghế ngồi, chạy hai ba bước đến chỗ mái hiên, Bùi Nghiệp Khôn kéo áo lên lau mặt vài lần.
Anh nâng mắt nhìn chăm chăm Lý Mạn, đưa tay kéo quần áo cô.
“Mặc cái gì thế này, đang đi trình diễn đấy à, nhìn thì đẹp mà không mặc được, có lạnh không?”
Hai tay anh ôm lấy mặt Lý Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh buốt, Lý Mạn rụt cổ lại, lòng bàn tay anh thật ấm áp.
“Chân lạnh.”
Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu quan sát, hai bên giày của cô đều ướt.
“Sao em đến mà không nói trước anh? Không phải anh bảo em đừng đến à, cũng chính em nói gần đây mưa nhiều, đùa là giỏi.” Anh cởi áo choàng lên cho cô.
“Đưa tay ra.”
Lý Mạn chợt ôm lấy anh.
“Hôm nay là sinh nhật anh mà.”
Bùi Nghiệp Khôn khoác áo trên lưng cô bỗng khựng lại, lập tức hạ tay ôm lấy cô.
“Em vẫn nhớ?”
“Vâng.” Cô luôn nhớ kỹ, còn rất vui, năm nay có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh, mọi năm chỉ có thể thầm nói câu sinh nhật vui vẻ trong lòng mình.
“Đi thôi, mấy thứ này chẳng có ý nghĩa gì.
Tối nay định về à?”
Lý Mạn suy nghĩ một lúc, nói: “Em mua bánh kem cho anh, anh mang về đi, em đón chuyến sau về.”
Bùi Nghiệp Khôn cười một tiếng, ôm chặt cô.
“Muốn cũng không cho em về, đến đây rồi còn muốn trốn? Không có cửa đâu.”
Lý Mạn vốn định quay về thật, không ngờ lại bị muộn mất hai tiếng, nếu như ở lại chỗ của anh, cô cảm thấy không ổn cho lắm.
Bùi Nghiệp Khôn biết cô đang nghĩ gì, xách cả người cô lên xe, mặc áo mưa cho cô, Lý Mạn ngồi đằng sau xe, bỏ vịt quay và bánh kem trong áo mưa.
Bùi Nghiệp Khôn khởi động xe, suốt quãng đường xốc nảy và mưa gió.
Trong nhà ăn, một vài người phụ nữ vừa tắm xong, ríu rít đi từ phía nam đến, Lâm Lỵ nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn thì õng ẹo gọi một tiếng anh Khôn, cẩn thận nhìn sang mới phát hiện sau lưng anh còn có người, chính là người mà lần trước anh nói là ’em gái’.
Bùi Nghiệp Khôn một tay cầm đồ, tay còn lại kéo Lý Mạn đi, không để ý đến đám phụ nữ kia.
Lý Mạn theo anh lên lầu, Lâm Lỵ vẫn kêu theo sau: “Anh Khôn.”
Đèn cầu tháng sáng lên, bước chân anh đột nhiên dừng lại, ba giây sau bóng đèn chợt tắt.
Anh xoay người ép người kia lên tường, gói thịt quay và bánh kem ở dưới chân tạo ra âm thanh xột xoạt.
Nụ hôn hung bạo của anh rơi xuống, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong miệng cô.
“Còn gọi anh Khôn cơ đấy, chẳng ra gì.”
“Cô ấy thích anh à?”
“Em nói xem?”
Lý Mạn: “Giọng nói rất lanh lảnh, anh thích không?”
Bùi Nghiệp Khôn giữ chặt tay cô, dán bên tai cô rồi nói: “Anh thích nhất là tiếng thở dốc của hũ giấm nhà anh.” Chỉ sau ba giây ân ái, anh nói thêm: “Giống như con vịt, điên cuồng nhưng quyến rũ.”
Anh lại cúi đầu hôn cô, Lý Mạn nhíu mày, môi anh nóng hơn bình thường rất nhiều, cả người cũng toả ra hơi nóng khác thường.
Khi Bùi Nghiệp Khôn dẫn người về ký túc xá, Tưởng Thành vừa ra khỏi nhà vệ sinh, vừa kéo quần đùi quay người lại trông thấy người phụ nữ kia bị doạ đến giật bắn người, sau khi nhìn rõ mới ngượng ngùng gọi một tiếng chị dâu.
Bùi Nghiệp Khôn lấy trong tủ quần áo một chiếc áo thun sạch và áo len ném cho Lý Mạn.
“Anh nấu nước nóng cho em, vào nhà vệ sinh lau sơ đi.”
Lý Mạn cởi áo khoác trả cho anh, trong ngực ôm quần áo anh mới đưa, thế nhưng đây không phải là ý hay, chỗ này là nơi ở của đàn ông.
Bùi Nghiệp Khôn cắm ấm nấu nước nóng, đưa dép lê cho Lý Mạn, bận rộn như con ruồi mắc kẹt.
Tưởng Thành không ngủ được, hỏi: “Chị dâu, sao chị lại đến đây?”
Lý Mạn: “Hôm nay sinh nhật anh ấy, tôi mua bánh kem, mọi người cùng ăn đi.”
“Bánh kem? Được lắm, đúng lúc đói vụng, được ăn khuya.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Không phải tối nay cậu mới ăn hai gói mì à?”
Tưởng Thành: “Em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, nhanh đói bụng lắm.”
“Quỷ đói đầu thai!” Bùi Nghiệp Khôn bê thau và khăn mặt đặt bên cạnh nhà vệ sinh, thấy Lý Mạn đứng đó, bảo cô ngồi xuống.
Lý Mạn ngồi lên giường anh gần đó, tay chạm phải thứ gì, cúi đầu nhìn, là thuốc hạ sốt, vừa mua, mới uống được một nửa.
Cô nhìn về phía Bùi Nghiệp Khôn.
“Anh bị bệnh?”
“Không nặng lắm.”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi xuống trước mặt cô, chộp lấy gót chân cởi giày cho cô, đôi tất bên trong đều ướt hết, khi cởi ra ngón chân của cô vì ngâm nước mà trắng bệch, lạnh như vừa bước trên một khối băng, Bùi Nghiệp Khôn cầm hai chân sưởi ấm cho cô.
“Ngâm chân một lúc sẽ đỡ hơn.”
Anh càng ủ chặt hơn.
Bùi Nghiệp Khôn đưa chân cô đến trước mùi, nói một cách ghét bỏ: “Xem cái mùi chua, mấy ngày rồi em chưa rửa chân.”
Lý Mạn muốn đưa chân đạp anh, nhưng còn có người khác ở đây, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
Cô đưa tay sờ trán anh, không cần nhiệt kế cũng biết anh vẫn còn sốt, đôi mắt cũng lơi lờ đờ.
“Sao lại phát sốt?” Cô hỏi.
“Mấy ngày trước lăn xuống hồ, rồi thêm một ngày dầm mưa.”
Lý Mạn quan sát gương mặt anh.
“Được rồi, em không lạnh, đừng xoa nữa.”
Ấm nước reo lên, hơi nước thoát ra từ vòi, Bùi Nghiệp Khôn rót nước vào chậu.
Lý Mạn ngại ngùng, cô thực sự không muốn thay đồ trong phòng vệ sinh của họ.
Tưởng Thành là người thông minh, đá Lục Bắc dậy, Lục Bắc ngơ ngác, hai người nhanh nhẹn chuồn ra ngoài hành lang hút thuốc.
Lục Bắc: “Mẹ nó, nhắm mắt xong mở ra lại thấy trong phòng đột nhiên có thêm một người, giật mình thật, sao chị dâu lại đến?”
“Hôm nay sinh nhật anh Khôn, chị dâu đến chúc mừng anh ấy.”
“Ồ ồ ồ, hoá ra là thế, ồi, vậy chúng ta phải ngủ thế nào đây? Hay là sang phòng bên cạnh chen với đám người kia?”
Tưởng Thành: “Chen cái rắm, nhắm mắt một cái ba giờ lại phải ra ngoài làm việc.”
Bọn họ hừng đông mới về, Bùi Nghiệp Khôn bị ốm nên không thể đi làm, đêm này dài đằng đẵng, lại không có chỗ cho họ lưu thân.
Lục Bắc rít mạnh một hơi, đánh người Tưởng Thành, lông mày dãn ra, nói: “Mẹ nó, hoá ra tiểu tử cậu nghĩ chu đáo thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...