Lúc Bùi Nghiệp Khôn trở về ký túc xá cũng đã là buổi chiều, Chu Kim và những người khác đang trực ca đêm, đều ngủ trong ký túc xá, nghe thấy tiếng mở cửa, vài người liếc mắt nhìn về phía cửa.
Khi họ nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn thì tỉnh táo ngay lập tức.
Chu Kim nhảy dựng khỏi giường, gọi một tiếng anh Khôn thật lớn.
Bùi Nghiệp Khôn ném một túi đồ vào trước ngực anh ta.
“Đ* m*, mua vịt quay thật rồi đấy!”
Chu Kim trước đó có nhắn đùa cho anh một câu muốn ăn vịt quay.
Bùi Nghiệp Khôn ôm đống quần áo trên giường mình ném hết sang giường Chu Kim.
“Không phải tôi đã nói cậu đừng có biến chỗ này thành chuồng heo rồi à, bừa không còn gì để nói.”
Chu Kim ôm con vịt quay hơi giật mình, sau đó nói nửa thật nửa đùa: “Lục Bắc cậu nói xem, có bừa không?”
Lục Bắc: “Không bừa.”
“Tưởng Thành, cậu nói đi.”
Tưởng Thành: “Không bừa.”
Chẳng phải chỉ có bảy tám bộ đồ thôi sao, chăn gối vẫn còn nằm ngay ngắn ở một góc.
Bùi Nghiệp Khôn dựa trên đầu giường, gửi tin nhắn cho Lý Mạn.
Chu Kim tặc lưỡi hai tiếng, gọi Lục Bắc và Tưởng Thành lại cùng ăn vịt quay.
Chu Kim nói: “Anh Khôn đến chỗ chị dâu mấy ngày quả nhiên đã thay đổi nhiều quá, bắt đầu thích sạch sẽ rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn đang soạn tin nhắn, đưa mắt lên nhìn Chu Kim một lúc, “Lúc nào ông đây không ưa sạch sẽ?”
“Mẹ kiếp, vậy ai ba ngày không rửa chân đã lăn lên ngủ, hôi đến ruồi còn phải chết.”
Bùi Nghiệp Khôn cởi tất ném sang Chu Kim.
“Cho thối chết cậu.”
Lý Mạn đúng lúc gọi điện thoại đến, Bùi Nghiệp Khôn xỏ dép đi ra ban công nhận máy.
Chu Kim hét: “Chị dâu! Anh Khôn bắt nạt bọn em! Chị giáo huấn lại anh ấy đi!”
Bùi Nghiệp Khôn kéo cửa ra ban công, nói: “Chỉ có tôi giáo huấn cô ấy.”
Lý Mạn đang dạy học, dành ra chút thời gian gọi cho anh, đầu dây bên kia cãi nhau cầm ĩ cô đều nghe rõ ràng.
Lý Mạn nói: “Sao muộn thế này mới đến nơi?”
“Đám nhóc kia muốn ăn vịt quay, đi đường hơi trễ một chút.”
“Ngày mai trực ca nào?”
“Ca đêm.”
“Có phải mệt lắm không?”
Bùi Nghiệp Khôn chống tay lên lan can, dãy núi mênh mông ở phía xa, anh cong khoé môi.
“Quen rồi, chẳng có gì là mệt hay không mệt.
Hơn bốn giờ rồi, sau khi tan học em muốn đi mua đồ thì đi nhanh một chút, buổi tối đừng đi lung tung.”
Lý Mạn im lặng một lúc, hít sâu một hơi rồi nói: “Em hơi không quen.”
Mọi ngày tan làm về đều có anh ở nhà, thật náo nhiệt, bây giờ quay về căn phòng trống rỗng, quần áo của anh còn đang bay phấp phới trên ban công, càng thêm vẻ cô quạnh.
“Nhớ anh à? Hửm?” Giọng anh truyền đến rất thấp, trầm ổn và đều đều.
Lý Mạn ở ngoài hành lang gọi điện, thi thoảng có học sinh ra ra vào vào, cô nói: “Không hẳn.”
“Lại không nói thật, mông ngứa đòn à?” Bùi Nghiệp Khôn dừng một chút rồi mới nói: “Thời gian sắp tới anh sẽ hơi bận, lão Triệu nói sẽ có nhiều công nhân mới, anh còn phải hướng dẫn người ta, đợi không có việc gì anh sẽ đi tìm em.”
Lý Mạn thật ra cũng chỉ rảnh mỗi ngày chủ nhật, muốn tìm khoảng thời gian chung cho cả hai, còn phải xem duyên phận.
Lý Mạn không muốn anh đi qua đi lại, lộ trình quá xa.
Cô nói: “Sau này hẵng nói, trước mắt cứ làm tốt chuyện sắp tới.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Nếu như em thực sự không nhịn được thì anh gửi tấm ảnh cho em, em tự mình giải quyết.”
“Em chẳng phải anh.”
“Ai biết em nửa đêm trốn trong chăn lén lút làm… ờm… đúng không?”
“Không nói chuyện với anh nữa, em về lớp học đây, cúp máy.”
Bùi Nghiệp Khôn: “Về nhà sớm đấy, đừng có chạy lung tung, ngoan, anh trai sẽ nhớ em lắm.”
“Vâng.”
Chu Kim dựa bên cánh cửa, để hở một khoảng nhỏ nghe lén, cả người nổi da gà.
“Anh Khôn nghiêm túc nói chuyện yêu đương quả nhiên mẹ kiếp nó rợn người, ngoan, anh trai sẽ nhớ em lắm, ớn lạnh.”
Lục Bắc và Tưởng Thành cười ha hả, Chu Kim bắt chước dáng vẻ của anh, vừa đưa chân vịt đến bên miệng hôn thì mông bị Bùi Nghiệp Khôn đá một cước, chân vịt suýt chút nữa nhét vào cổ họng.
“Mẹ kiếp cậu lại muốn ăn đập à?”
Chu Kim nói: “Lúc trước anh yêu cô Chu gì đó còn chẳng thấy anh buồn nôn như vậy.”
Khi đó Bùi Nghiệp Khôn rất đứng đắn, gọi điện cho người con gái kia cũng rất quy củ, không giống hiện tại, nói chuyện dịu dàng như ăn phải xuân dược.
Bùi Nghiệp Khôn đánh đầu cậu ta.
“Khép khép cái miệng lại, đừng có ăn nói vớ vẩn.”
“Yên tâm, em biết chừng mực, có chị dâu ở đây em đảm bảo không nói chuyện này.
Nhưng này đó ở bệnh viện em thấy anh đi chung với cô gái kia, chị dâu biết không? Không biết, ái chà, cẩn thận em nói với chị ấy.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo ghế ngồi xuống, mang bao tay xé vịt ra ăn.
“Cô ấy biết rồi, tôi chẳng có gì giấu cô ấy cả.”
Lục Bắc trêu chọc: “Chị dâu biết lúc trước anh nằm mơ gọi tên chị ấy không?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Tôi gọi tên cô ấy?”
Chu Kim: “Còn chẳng phải, vừa thâm tình vừa chậm rãi gọi tên, tiểu Mạn… tiểu Mạn…”
Bùi Nghiệp Khôn cười lạnh một tiếng.
“Các cậu chưa từng yêu? Biết cái rắm?”
Ba người đồng thời giật mình, ngực âm ỉ cơn đau, kêu gào thảm thiết.
Cuối tháng chín Trần Ngọc vẫn chưa quay lại, một mình Lý Mạn chịu trách nhiệm cho lớp mười hai một.
Lý Mạn không hỏi thăm chuyện liên quan đến Trần Ngọc.
Vào chủ nhật cuối cùng trước ngày 1 tháng 10 để học bù, nhà trường đã tổ chức một cuộc họp về việc sắp xếp ngày 1 tháng 10.
Sau cuộc họp, Từ Kiều và Lý Mạn cùng nhau đi bộ đến phòng vẽ tranh.
Từ Kiều nói: “Vài hôm trước đã tuyên án.”
“Tuyên án thế nào?” Lý Mạn biết cô ấy đang nói đến bản án của Chu Uý Sơ.
“Hàn Phó Minh nói bị phán bốn năm tù có thời hạn, thật ra tôi thấy chẳng nhiều nhặng gì.
Đầu tiên là vụ đường hầm bị sập, rồi đến học sinh tự tử, sau đó còn chuyện gây tai nạn rồi bỏ trốn, năm nay Đồng Thành đúng là náo nhiệt.
Tôi nghe nói cô gái kia chính là con kế của bố cô à? Vậy cô và Trần Ngọc…”
Lúc Hàn Phó Minh nói cho cô biết, cô đã hơi choáng váng.
Lý Mạn nói: “Tôi cũng mới biết gần đây, quả thật chẳng có gì đặc biệt, tôi không liên quan gì đến họ.”
Từ Kiều: “Con gái mình gặp chuyện này chắc bà ấy cũng loay hoay trầy trật, ái chà, trong trường đã bàn tán ầm ĩ rồi, muốn quay lại hẳn là mặt mũi cũng chẳng cần nữa.”
Nói gì nghe đấy, đây không phải là chuyện có thể lường trước được.
Lý Mạn: “Không liên quan gì đến tôi.
Bỏ qua góc độ cá nhận, bà ấy thực sự là một giáo viên tốt.”
Tù Kiều nói: “Mọi ngày nhìn người ta cười nói vui vẻ, nhưng mà bây giờ tôi vẫn không muốn dính dáng tới bà ấy, con người tôi tư tưởng cứng nhắc, đối với kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác tôi thực sự không có cảm tình nổi.”
“Sao cô biết bà ấy…”
“Cô không biết những người phụ nữ kia lợi hại đến thế nào đâu.
Họ đã bí mật đào bới quá khứ của Trần Ngọc.
Tôi chán nên xen vào nghe ngóng thôi.
Tôi nghe nói bà ấy lỳ hôn với chồng cũ vì ông ta đi tù.
Sau đó có một khoảng thời gian vui vẻ với ông chủ quán cà phê, nhưng tôi không biết sau đó thế nào.
Rồi bà ta tiếp cận với bố cô là một doanh nhân.
Họ nói năm đó bà ấy làm đủ chiêu trò để chia rẽ gia đình người ta, muốn kết hôn với người đàn ông kia, hình như là còn có con nữa, sau đó nuôi dưỡng không tốt nên đứa bé mất.
Cô yên tâm, tôi nhiều chuyện thì nhiều chuyện, nhưng không nói nhăng nói cuội với đám người kia.”
Lý Mạn cười cười.
“Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu truyền ngàn dặm.”
Người nghèo thì bị giẫm xuống, người giàu đều muốn giẫm lên.
Danh tiếng Trần Ngọc tốt, mỗi năm có chút lương thưởng, mặc dù chẳng đáng là bao, nhưng thứ khiến lòng người rung động chẳng phải là những thứ đó sao, bây giờ xảy ra chuyện thì đám người kia có thể giẫm đạp lên rồi.”
Lý Mạn nhân kỳ nghỉ Quốc khánh mua tấm vé buổi sáng về Giang Châu, buổi tối trước khi đi cô vừa nấu cơm xong xuôi thì cửa có tiếng gõ, là chuyển phát nhanh.
Bình thường cô rất ít khi mua đồ trên mạng, hơi ngạc nhiên, không biết là ai gửi đến, một hộp rất lớn, trọng lượng cũng nặng.
Địa chỉ gửi hàng cũng ở trong Đồng Thành.
Lý Mạn nghĩ, chắc không phải Bùi Nghiệp Khôn.
Bên trong hộp lớn có nhiều hộp nhỏ khác nhau, đóng gói kỹ càng, còn cột hoa cột bướm, là quà tặng, Lý Mạn tiện tay đảo qua, đoán chừng có hai mươi hộp.
Phía trên có một phong thư, đề tên Lý Mạn.
Chữ viết cẩn thận.
Lý Mạn nhìn tên người gửi thư… Lý Kiến Trung.
Cô gấp lá thư lại, nhìn đống quà mà không biết làm gì, một lúc sau cô mới gom hết lại bỏ vào hộp lớn, cô định lúc xuống lầu sẽ ném nó đi.
Giữa tháng chín bắt đầu có vài cơn mua mùa thu, nhiệt độ không khí cũng lạnh hơn nhiều, Lý Mạn tắm rửa xong liền mặc một chiếc áo len rồi ngồi trên sô pha lau tóc, trong màn hình ti vi đang phát chương trình hài kịch, tiếng cười không ngừng, trong phòng cũng chỉ có tiếng cười đó.
Điện thoại rung lên, Bùi Nghiệp Khôn gửi video cho cô.
Ánh trăng trong vắt, anh chụp cảnh gần đường ray, trong video tiếng gió thổi vù vù.
Bùi Nghiệp Khôn gửi tin nhắn thoại: “Báo cáo với em, không dây dưa với cô gái nào, làm việc chăm chỉ.
Lý Mạn nói: “Mồng bảy trường có tiết dạy kèm, mồng năm em về, mồng sau tìm anh, được không?”
Bùi Nghiệp Khôn: “Được, vậy anh sắp xếp mồng sáu, đến lúc đó đưa em đi gặp anh em của anh ăn một bữa, được không?”
Lý Mạn: “Vâng, anh nhanh đi làm việc đi, xong thì nghỉ ngơi sớm chút.”
Nghe được giọng nói dịu dàng của cô trái tim Bùi Nghiệp Khôn được sưởi ấm.
Lý Mạn nhìn chiếc hộp lớn gần nửa, cầm bức thư trên bàn, cô ngồi xếp bằng, quạt điển thổi ong ong, nước trên tóc bị gió thổi nhiễu xuống mặt giấy tạo thành những đốm nhỏ.
Thư rất dài, Lý Mạn nhìn rất lâu.
Lý Kiến Trung nói những món quà kia là tặng cô, từ năm một tuổi đến bây giờ là hai mươi bốn tuổi, ông ta nói sau này mỗi dịp sinh nhật ông sẽ tặng đúng ngày cho cô.
Ông không cầu xin Lý Mạn tha thứ, nhưng ông muốn từ từ bù đắp cho cô, hoàn thành trách nhiệm của mình và đền bù những thiếu sót trong quá khứ.
Lần trước sau khi đi thăm mộ về ông có đến Đồng Thành nhìn một căn nhà tốt, chỉ có điều bận nhiều việc quá nên ông mới chậm trễ.
Trong hộp có một túi văn kiện, bên trong là giấy tờ bất động sản, người đứng tên là Lý Mạn.
Lý Kiến Trung chọn một căn biệt thự gần biển, ông biết Lý Mạn không muốn ở chung cư ông mua cho, nên ông không mua chung cư, biệt thự có lẽ cô sẽ đồng ý hơn.
Ông ta nói bây giờ ông ta không ở Đồng Thành, đi nghỉ phép với Trần Ngọc, Trần Ngọc định từ chức, để Lý Mạn không cảm thấy khó xử.
Còn những chuyện khác, ông sẽ từ từ bù đắp.
Khi Lý Mạn lấy lại tinh thần thì tóc cô đã gần khô, cô kéo hộp quà sang, mở từng gói một.
Chọn quà xem như có tâm, từ búp bê đến son môi, từ hộp bút chì đến giày cao gót.
Cô không có quá nhiều cảm xúc, nhiều nhất cũng chỉ là hơi vui mừng, cô giống như một đứa trẻ, ầm ĩ nửa ngày, cuối cùng có được một viên kẹo, nhưng lúc đó lại có một người khác cho cô một miếng bánh ga-tô, viên kẹo bắt đầu không còn ngọt nữa, nhưng lại không thể bỏ đi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng ăn hết.
Lý Mạn sắp xếp đồ rồi nhét vào dưới gầm giường.
Cô gửi cho Bùi Nghiệp Khôn một tin: Mồng sáu ra biển chơi nhé.
Vừa hay căn biệt thự Lý Kiến Trung mua cho, không dùng thì phí.
Lý Mạn gọi điện thoại báo trước cho Hoàng Mỹ Phượng, bảo sáng mai mình về.
Cô cảm thấy hơi buồn cười, mẹ mình liều sống liều chết kiếm tiền mua nhà cho cô, còn người kia động đậy ngón tay là có được.
Đúng là trớ trêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...