Buổi trưa lúc tan học, Ngô Xảo gọi Lý Mạn, lấy trong túi ra tờ một trăm mới tinh.
Lý Mạn không từ chối, nhận lấy một cách rất tự nhiên.
Học sinh trong lớp như đám cá mòi bị mắc trong lưới, chạy chen chúc qua ô cửa nhỏ vụt ra ngoài, nôn nóng đi đến nhà ăn, đến khi nhóm người đi gần hết, Lý Mạn mới hỏi cô bé: “Còn đang nghĩ ngợi chuyện hôm ấy à?”
Bình thường tinh thần vẽ vời của cô bé cũng xem như có tập trung, cho nên hôm nay mới thấy sự bất thường một cách rõ rệt.
Ngô Xảo ngầm thừa nhận.
“Khi người khác nhìn em thấy không vừa mắt họ thì biện pháp tốt nhất chính là khiến mình mạnh mẽ lên, để những người không nhìn em vừa mắt càng thêm hận thêm nghiến răng.
“Em không làm được.”
Cô đã cố gắng đến như vậy nhưng vẫn chỉ đứng ở đáy cốc, mỏm đá cao chót vót, máu ở hai bàn tay đã bắt đầu chảy đầm đìa cũng dã hết cách để bước lên được nữa rồi.
Lý Mạn nói: “Thành tích không phải là tiêu chuẩn để so sánh một người, định nghĩa bị phóng đại có vô số.
Cô chỉ mong rằng em không bị những điều này bị ảnh hưởng quá nghiêm trọng, sắp đến kì thi mỹ thuật rồi, sau đó là cuộc thi vào đại học, năm nay sẽ là một năm bận rộn, phải học cách kiểm soát bản thân mình.”
Ngô Xảo nói câu vâng dạ rất nhỏ.
Ngô Xảo đi vào nhà vệ sinh rửa tay, ngón tay út chỉ toàn là dấu bút chì, đen bóng, cô rửa thật lâu mới sạch.
Vài bạn học nữ cùng lớp từ phòng vệ sinh phía sau bước ra, con gái ồn ào ríu rít trò chuyện đôi ba câu, hỏi Ngô Xảo: “Đêm đó cậu không đến, cô Lý còn đi tìm cậu nữa đấy, có chuyện gì thế hả?”
Những cô bạn gái ấy không có ác ý, nhưng lại khiến Ngô Xảo cảm thấy khó chịu, bọn họ không phải đang quan tâm cô, họ chỉ đang hóng chuyện, muốn biết ngọn nguồn sự tình.
Ngô Xảo lắc đầu nói không có chuyện gì, xoay người bỏ đi không muốn nói thêm.
Đám nữ sinh còn đang thảo luận xôn xao.
“Cậu cãi nhau với ai à? Bình thường nhìn cậu hiền lành ít nói thế mà cũng có thể cãi nhau với người ta?”
“Tôi thấy cậu ta dường như chẳng có bạn bè gì đâu! Có thể tranh chấp với ai được chứ.”
“Quả thật mình cũng thấy cậu ấy đáng thương.”
“Đáng thương cái gì, mùi trên người tanh chết được, còn khiến tôi cảm thấy khỗng chịu nổi.”
Ngô Xảo đứng ngoài cửa, lúc đầu cô muốn quay lại nói tiếng cảm ơn, dù sao cũng chưa từng có ai hỏi thăm cô có khỏe hay không, cho dù là hóng chuyện thì trong tâm cô vẫn có chút cảm kích, nhưng hóa ra sự thực giống như Hồ Tịnh nói.
Cô bước nhanh xuống lầu, đưa cánh tay lên ngửi, rất tanh ư? Rất buồn nôn ư? Sao cô không ngửi thấy.
Cô chạy càng lúc càng nhanh, từng bậc cầu thang dài dằng dặc, trái tim chua xót tựa như bọt nước tích tụ chầm chậm dồn lại một nơi, không ngừng tuôn trào và lan rộng ra, từng giọt tí tách, rơi trên mặt đất, bắn tung tóe vỡ vụn.
Con đường trải nhựa bị ánh mặt trời chói chang hun nóng đến mờ ảo, không biết những ngày với nhiệt độ cao thế này sẽ kéo dài bao lâu, đến giữa tháng chín thì nhiệt độ có lẽ sẽ bắt đầu hạ xuống.
Lý Mạn vừa rẽ đến đầu cầu thang lên tầng nhà mình đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, truyền từ cửa nhà mình ra.
Cánh tay để trần của người đàn ông đang xào thức ăn trong phòng bếp, vai gáy cổ đều bị hơi nóng đến mức đổ mồ hôi bóng loáng.
Bùi Nghiệp Khôn hâm nóng lại đồ ăn thừa tối hôm qua, làm thêm hai phần cá vược ướp tiêu, cá vược là mẻ cá mà hôm nay siêu thị mới nhập vào, con cá này khớp xương ít thịt thì mềm, việc ăn tương đối dễ dàng, Lý Mạn không rành ăn cá, rất dễ bị hốc xương.
Kẻ đầu óc đần độn muốn ăn chút cá phải thay đổi thành người thông minh thì mới có được cơ hội.
Sau khi lọc thịt cá vược ra, áo qua một lớp bột, rồi bỏ vào chảo dầu sôi sùng sục, hương vị tỏa ra tứ phía, giữ được sức nóng thích hợp, thì sẽ không bị văng dầu lung tung.
Lý Mạn rửa tay, nhìn liếc qua rồi khen tay nghề của anh không tệ, thịt cá được lọc ra ngay ngắn có cạnh có góc, giống như được xào nấu trong nhà hàng.
Bùi Nghiệp Khôn thái vài lát cà rốt thả vào chảo dầu, sau đó đảo từ dưới lên, để miếng cá vược đặt lên trên.
Anh nói: “Bác gái ở siêu thị còn nhận ra anh, nói anh ngày nào đi mua đồ ăn, nói tình cảm anh em chúng ta bền chặt quá, cười chết mất.”
“Anh không định đính chính lại à? Sau này lan truyền ra, không lại còn tưởng rằng em **.”
“Không sao cả, chờ sau này lĩnh chứng rồi nói.”
Anh thêm nước tương, thủ pháp nhanh nhẹn.
Lý Mạn đưa tay nếm chút hương vị, bình luận: “Cũng không tệ lắm.”
Bùi Nghiệp Khôn bật lửa lớn sắc nước tương, đổ lên cá vược, rắc điểm thêm chút hành hoa, món ăn đã sẵn sàng được thưởng thức.
Anh lấy đũa cho Bùi Nghiệp Khôn Lý Mạn, “Nếm thử đi, yên tâm mà ăn, đầu và xương cá đều chiên mền hết rồi, không hốc xương được đâu.”
Lý Mạn gắp cá lên ngược lại đút cho anh trước, Bùi Nghiệp Khôn nhấc hàng lông mày ăn món mà cô vợ đưa cho, còn tự mèo khen mèo dài đuôi, ý khen món ăn rất tuyệt.
Lý Mạn ăn vài miếng, hương vị quả thực không tệ.
Khi ăn cơm Lý Mạn có nhắc đến Ngô Xảo, nói Ngô Xảo trả lại tiền hoa quả cho cô.
Bùi Nghiệp Khôn tặc lưỡi hai tiếng, “Tiền của học trò em thu mà không thấy ngại à.”
Lý Mạn nói: “Anh không nhận mới là người không tôn trọng, làm hỏng đồ đạc của người ta mà bồi thường là chuyện đạo đức cơ bản, người khác trả giúp anh thì anh phải trả lại cho người ta chứ.”
Đúng vậy, tình người nhiều hơn thì có lẽ xã hội sẽ ấm áp hơn.
Lý Mạn: “Ăn xong em phải đi ngay, em đến cửa hàng bán dụng cụ vẽ.”
“Đó là cái gì, không phải một giờ em mới đi làm à, bây giờ mới có mười hai giờ, đi làm sớm thế sao, cùng nhau ngủ mơ vài giấc mộng đã.”
“Em đi mua cho cô bé vài bộ bột màu bút vẽ, em thấy bút vẽ của cô bé sắp nở thành bông hoa rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn gắp thức ăn cho cô, “Cô Lý đúng là cô Lý, nhớ mang theo ô, mặt trời bên ngoài độc địa, em cứ thế mà đi thì cái thân thể nhỏ bé ấy không chịu nổi đâu.”
Bà Ngô làm đơn giản hai món đồ ăn, còn chờ con gái quay về.
Ngày hôm qua thoạt nhìn tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, hôm nay không biết tại sao lại không còn cười nữa, bà Ngô đoán hươu đoán vượn rằng có lẽ là vì chuyện tối hôm thứ sáu, vì vậy chỉ nói vài ba câu, không trách mắng con gái, nói mọi chuyện đều qua rồi.
Ngô Xảo biết mẹ mình chỉ biết cô gây gỗ với người khác, bà không biết cớ sự khiến tranh chấp ấy bùng nổ, bà cứ nghĩ rằng chuyện học sinh mâu thuẫn nhau nhỏ nhặt nếu không có gì thì bỏ qua hết đi.
Có đôi khi người lớn sống mà còn ngây thơ hơn cả trẻ con, nhưng bọn họ rõ ràng cũng đều từ đấy mà lớn lên.
Bà Ngô nói: “Lớp mười hai rồi, đặt hết tâm tư vào việc học tập, những chuyện ngổn ngang kia không cần lo lắng để tâm làm gì, hơn thua nhau ở cái điểm thi vào đại học, có như vậy thì mẹ và bố con ra đường mới có chút mặt mũi, vì tạo điều kiện cho con đi học mà bố con dù thời tiết cao vẫn còn ở ngoài đồng ruộng bận rộn, tình hình trong nhà thế nào con cũng biết, mẹ muốn con đi thi đại học, bố mẹ cho dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ tạo điều kiện cho con đi học, chỉ mong sau này con có tiền đồ, có tiền đồ thì tương lai của con sau này cũng có thể sống được dễ dàng hơn một chút, mẹ chịu khổ nhiều rồi, cho nên không hy vọng sau này con chịu khổ nữa, cảm giác ấy quá khó chịu.
Chúng ta không có quan hệ không có gia cảnh, đọc sách mới là rối thoát vững chắc nhất.
Ngày ấy, cái cô giáo Lý gì đấy có nói với mẹ, con cố gắng là có thể làm được, phải xông thẳng về phía trước.
Nào, lại đây ăn cơm.”
Có lẽ do trời quá nóng, Ngô Xảo không muốn ăn, ăn không cảm thấy ngon.
Cơm nước xong xuôi, Ngô Xảo ngồi thừ người trên giường, quạt điện điều chỉnh đến mức lớn nhất vẫn chưa hết nóng, cô không cần sờ hai bên mặt cũng có thể cảm nhận được lớp mồ hồi dầy, Ngô Xảo lại ngẫm nghĩ về bản thân mình, cô cầm cái gương qua, da mặt thô ráp, mụn chiếm diện tích lớn trên gương mặt cô.
Buồn nôn ư, cô bỗng nhiên cũng hiểu được cảm giác ghê tởm ấy.
Cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sờ lên tóc mình, chẳng khác nào chạm vào dầu mỡ, do tối qua cô chỉ tắm sơ.
Thấy giữa trưa nắng đột nhiên con gái gội đầu, bà Ngô hỏi con gái bị làm sao, cô không nói lời nào, đổ ra rất nhiều dầu gội đầu, nhào nặn ra một đống bọt lớn, nước rửa trôi sạch trở nên sạch sẽ.
Tóc khô được một nửa cô mới bước ra cửa, chỉ mới hơn mười hai giờ.
“Xảo Xảo con đi đâu?”
Sắc mặt Ngô Xảo nhợt nhạt, trước khi xuống dưới lầu mới trả lời: “Đến phòng vẽ.”
Cô không muốn ngồi đợi ở đây, không khí oi bức, lời mẹ nói khiến lòng cô càng bức bối hơn, toàn thân như bị quấn trong lớp màng ni lông mỏng, như bị người khác ghìm chặt cổ họng, nói chung rằng cô buồn bực chỉ muốn chết đi.
Vẫn chưa đến giờ đi học, cả tầng nhà học vẽ giống như được phơi bày rõ ràng, không có lớp bao bọc bên ngoài.
Ngô Xảo bật điều hòa trong phòng học vẽ, cơn nóng oi bức trong lòng được làn gió lạnh xua tan đi, rèm cửa sổ ở phòng vẽ đều là màu xanh nhạt, tựa như tỏa ra một luồng hơi lạnh.
Những bức tranh vẽ chân dung của học sinh xếp chồng chất, từng khuôn mặt ngây ngô với những đường cau mày dày đậm, con ngươi đen nhánh bộc lộ sự già nua của năm tháng và gian khổ, chúng đều đang đồng loạt nhìn cô.
Cô đứng bên cạnh ô cửa sổ, tấm thủy tinh bị ánh nắng mặt trời rọi chiếu trở nên trong suốt, phía dưới lầu cây cối xanh um tươi tốt, nhìn vào khe giữa tòa nhà dạy học còn có thể thấy sân tập thể dục.
Sơ trung bị Hồ Tịnh gọi tới gọi lui như một con chó, cô ta kiêu ngạo như một cô công chúa, cô hèn mọn như kẻ nô bộc, buổi tối cô trốn một mình trong chăn khóc thầm, nghĩ rằng nhẫn nhịn là tốt nhất, cứ thế mãi, cô thậm chí bắt đầu chán ghét việc đến trường, có thể rằng không một ai biết suy nghĩ của cô, khi bình mình đến, cô chỉ có thể gánh cột đá trách nhiệm hướng về phía địa ngục, nhiều lần đón nhận sự lừa gạt và trào phúng của người khác.
Ở trong cái xã hội nhỏ này, cô không có quyền con người nào cả.
May mắn khi thi cao trung, dựa vào thành tích cao ở môn ngữ văn nên khi lên lớp cao hơn, cô cũng bắt đầu nỗ lực sinh hoạt, nhưng ngay từ ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, tất cả bạn học đều nhanh chóng chia thành nhóm nhỉ, chỉ có cô một thân một mình, sau đó phát hiện Hồ Tịnh cũng học chung trường, gặp mặt một lần là bị cô ta bắt nạt một lần, cười cợt chế nhạo cô trước mặt tất cả mọi người, cô không có cách phản kháng, còn nghe phong phanh rằng Hồ Tịnh quen rất nhiều tên côn đồ bên ngoài, cô sợ mình bị phiền phức tìm đến.
Bạn học không muốn đến gần cô, giáo viên cũng không thích cô, bố mẹ lại ôm nhiều kỳ vọng vào cô, nhưng hết lần này đến lần khác cô thấy bản thân mình thật kém cõi, đầu óc ngu đần không thể khai thông, đọc sách không thấu hiểu được.
Máy điều hòa chỉ chốc lát đã khiến phòng vẽ tràn ngập khí lạnh, cô cảm giác mình đang rất bình tĩnh và thanh tịnh, gió lạnh lùa vào cơ thể khiến lỗ chân lông trồi lên, còn có một lớp sương mỏng trên đầu ngón tay cô bắt đầu đông lại, cảm giác đông cứng lan tràn lên trên.
Cô bước tới mở cửa sổ, một luồng gió nóng thổi quanh cô, cô cho rằng đó là niềm hy vọng, nhưng đó chỉ là hơi thở giết người từ bế tắc của cô.
Ngô Xảo cảm giác mình thở không ra hơi, cô muốn khóc nhưng không khóc được.
Vì sao cô lại phải sống mệt mỏi như vậy.
Gần đến mười hai giờ rưỡi, phía dưới lầu đã có vài học sinh lục tục đến trường.
Đột nhiên vài nữ sinh chỉ lên lầu ba và thét to: “Bạn học kia đừng nhảy lầu chứ!”
Nghe câu nói ấy đám học sinh nhao nhao ngẩng đầu, chắn ánh mặt trời chói mắt để nhìn kỹ, bên trên có người ngồi ở ô cửa sổ đưa hai chân ra ngoài, mặt không biến sắc nhìn chằm chằm phía trước.
Phía dưới xôn xao, có người gọi điện cho giáo viên cầu cứu.
Còn có người gọi lớn bảo cô xuống, đừng ngồi trên đó.
Trong khoảnh khắc ấy nước mắt Ngô Xảo rơi xuống.
Thì ra khi đứng trước sự sống cái chết vẫn có người quan tâm tôi, thế nhưng sống tiếp lại giống như một con rối, cuộc sống không theo ý mình mà còn nhạt nhẽo vô vị, cô chẳng khác nào một nắm cát trên thảo nguyên không còn chút dinh dưỡng sức sống, mưa trôi cuốn cô đi, không có cành cây nào vươn ra bắt lấy cô, đột nhiên có một ngày nứt toác ra, bùn đất trở nên thưa thớt và cô được người ta nhìn thấy, đáng thương nhưng cũng nực cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...