Cô nàng Lý Mạn mộng mị ngủ một mạch đến tận bốn giờ ngày hôm sau, trong lúc Bùi Nghiệp Khôn gọi cô rời giường cô cũng ậm ự bỏ ngoài tai.
Bốn giờ sáng ngày mùa hè, yên lặng không tiếng động, sắc trời xám xịt, đan xen giữa những tầng mây có vài tia sáng, mọi thứ đều được bao phủ trong lớp lụa mỏng.
Trong căn phòng vẫn còn lưu lại mùi vị hoan ái của ngày hôm qua, không khí đặc quánh.
Anh nằm quay lưng về phía cô, mặt hướng vào tường, con gấu bông bị ép trong góc giường đến méo mó, tròng mát đen ngòm nhí nhảnh nhìn chằm chằm phía trước, anh không thích gối đầu thấp, nên kéo chân con gấu bông qua nằm chồng thêm.
Anh chỉ đắp chăn đến eo, để lộ phần lưng rắn chắc, cột sống hõm sâu vào trong, đường viền bắp thịt rõ ràng, mọi thứ đều được bao trùm bằng lớp chăn mỏng.
Trong căn phòng vẫn còn lưu lại mùi vị hoan ái, không khí đặc sệt.
Cô khẽ nhúc nhích cơ thể mình thì phát hiện hai chân vẫn còn mềm nhũn, cảm giác bất lực xuất phát từ tận trong xương cốt.
Tay cô choàng qua thắt lưng của anh, đầu ngón tay lành lạnh, Bùi Nghiệp Khôn hơi tỉnh mộng, theo bản năng cầm bàn tay ấy kéo lên vòm ngực mình, nắm chặt, tiếp tục ngủ.
Nằm thêm khoảng nửa tiếng, Lý Mạn cảm thấy đói, muốn rời giường kiếm gì bỏ vào bụng, động tác của cô rất nhẹ, người đàn ông trên giường vẫn ngủ ngon.
Khi mở tủ lạnh ra cô bị bất ngờ đến không tưởng tượng nổi, anh là người chỉn chu, nhưng những việc vặt trong sinh hoạt vẫn còn mang nét điển hình của người đàn ông như trước nay vốn đã thế, trong tủ lạnh còn đồ ăn thừa của tối qua, món thịt kho, rau cần xào, nhưng còn có thêm một phần cháo thịt bằm anh cố ý bảo quản trong bát sứ.
Trong bát hình tròn đựng cháo, bát cháo này chắc là anh sợ cô đột nhiên tỉnh dậy bị đói, còn biết dạ dày không tốt, cho nên mới nấu cháo.
Lý Mạn lấy bát cháo bỏ vào lò vi sóng quay vài vòng.
Trời dần hửng sáng, ánh sáng trắng rực rỡ dần chuyển thành màu đỏ, dần trồi lên khỏi đám mây nơi chân trời, chùm tia sáng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ rơi xuống chiếc bàn đá màu xanh trong phòng bếp, một khoảng yên bình.
Lý Mạn uống nửa phần nước trong cốc nước.
Rèm cửa sổ trong phòng khách vẫn còn khép hờ giống như ngày hôm qua, tia sáng vô cùng mờ mịt, cô kéo từng bên rèm cửa ra, quần áo ngoài ban công bay phấp phới, trong đó có bộ đồ lót, gió thổi qua, tiếng lục lạc reo vang.
Hôm qua anh còn đổi và giặt sạch sẽ hết quần áo.
Lý Mạn nghĩ, người này chăm chỉ quá.
Lý Mạn thu dọn phòng khách, nhặt vài cây bút máy rơi dưới đất lên, mắt thoáng nhìn đến bức tranh kia, cô không muốn bỏ dở giữa chừng hoặc có lẽ là làm cho thứ gì đó tốt đẹp được đặt ở nơi này, đường vẽ lệch kia cũng có phần hài hước.
Sáng sớm cơn gió mát từ sân thượng lùa vào mạnh mẽ, tiếng lục lạc vang giòn giã, rèm cửa sổ tung bay, thời gian chầm chậm trôi.
Lý Mạn nhanh chóng hoàn tất phần còn lại, hình ảnh thay đổi hoàn chỉnh đến không thể nhìn ra phần lỗi.
Cháo cũng đã hâm nóng xong, cô bê ra phòng khách, có một kênh truyền hình đang phát chương trình khảo cổ, bí mật xác ướp nghìn năm, Lý Mạn vừa xem vừa ăn.
Hương vị cháo rất ngon, cháo là nấu bằng gạo sống, thịt bằm cũng không tanh, mùi gạo rõ ràng chứ không phải là mùi bột.
Khi đến mục quảng cáo Lý Mạn muốn đổi kênh khác, cái điều khiển ti vi bi rơi tuột khỏi tay, không biết lại rơi đi đâu, đây cũng là một điều phiền não trong đời người, tìm điều khiển ti vi.
Tìm tìm kiếm kiếm, cô nhìn thấy sau cái gối ở ghế sô pha có một cái túi nhỏ, đổ ra xem, đồ vật bên trong khiến Lý Mạn nhớ lại tất cả chuyện hôm qua.
Lúc ấy cảm giác duy nhất của cô chính là cô muốn trốn đi, mặc dù bây giờ sau khi hồi tưởng lại thì cảm thấy mình quá sức yếu đuối, nhưng nếu như quay lại lúc ấy một lần nữa cô chắc chắn không muốn, cái cảm giác ấy cô không muốn trải nghiệm lần thứ hai, cô không chịu nổi.
Lý Mạn bỏ lại đồ vào túi như cũ, còn đặt lại phía sau cái gối tựa.
Khi Bùi Nghiệp Khôn tỉnh dậy thì Lý Mạn đang chải tóc, cũng đã trang điểm xong, tô đôi môi màu son đỏ, đẹp đến nao lòng.
Khuỷu tay anh chống trên giường, bàn tay chống gương mặt một cách lười biếng nhìn cô, cô mặc chiếc quần dài với áo hoa màu lam nhạt, tươi mát không làm mất đi phong thái của người phụ nữ.
“Chân còn mỏi không?”
“Còn một chút.”
Bùi Nghiệp Khôn kéo con gấu bông vào lòng, nói: “Vẫn giận đúng không?”
Cô không có cái tính khí đó, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ tinh thần kiên cường, Lý Mạn nghiêng đầu nhìn anh, dùng dây buộc gọn tóc lại, nói lạnh nói nhạt: “Ừm, cho nên tốt nhất hôm nay anh hãy biết điều một chút.”
“Có thấy cháo trong tủ lạnh không?”
“Có.”
“Được rồi, trưa nay muốn ăn gì? Anh làm cho em.”
Đàn ông ăn uống no say, coi như có tâm, biết lấy lòng cô.
Lý Mạn đi đến trước mặt anh, cúi đầu hôn, không ngại việc anh vẫn chưa đánh răng, ít khi cô lại chủ động, Bùi Nghiệp Khôn từ từ nhắm hai mắt chậm rãi hưởng thụ đặc ân.
Lý Mạn luồn tay vào trong chăn, anh còn chưa kịp phản ứng lại, phần đũng quần đã có một vật nhỏ rung lên ong ong, Bùi Nghiệp Khôn như con tôm hùm co người giật lùi về phía sau, gần như bật nhảy khỏi giường.
“Trời ạ, dám đánh lén anh à!”
Mẹ kiếp, chấn động này khiến trứng của anh có thể bay đi mất.
Lý Mạn tắt cái máy trứng, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, trợn mắt nhìn anh, Bùi Nghiệp Khôn gần như dán người vào bức tường, phần thân dưới đã dựng đứng lên.
Cô nói: “Món đồ này đàn ông cũng hưởng thụ được.”
Dĩ nhiên Bùi Nghiệp Khôn không phản ứng lại, món đồ chơi ấy vẫn còn lưu lại cảm giác tê rần nơi đũng quần anh, mọi cơn tức giận đều dồn hết vào bàn tay, anh từng bước đi về phía cô.
“Mẹ kiếp, ông đây hôm nay không cố gắng dạy dỗ em, em còn giương vuốt cào người!” Giọng rất giận, nhưng vẫn mang theo chút cưng chiều.
Anh nhào đến, một tay giữ chặt lấy Lý Mạn, một tay còn lại luồn qua bắp chân cô, thẳng người ôm cô ném lên giường, kéo thắt lưng cô lên, đưa tay đánh bộp một cái.
“Biết em sẽ không nghe lời như vậy, đánh vài cái để nhớ kỹ.”
Người phụ nữ này, thoạt nhìn có điềm đạm, sự kiên cường trong xương tủy thì phải nói là rất lướn, làm gì có chuyện dễ dàng dịu xuống như chẳng hề giận dữ sau chuyện hôm qua.
Từ khi còn bé mỗi lần bị ức hiếp cô luôn có hành động trã đũa lại sau đó.
Anh đánh nhẹ, không đau, cũng chính là sở thích trêu đùa thế thôi.
Lý Mạn cười cười, nói: “Bảy giờ bốn mươi rồi, em phải đi.”
Bùi Nghiệp Khôn từ phía sau ôm lấy cô đứng dậy, hai tay vẫn kềm chặt hai bên hông cô, hỏi: “Sau này còn dám khiêu khích quyền uy người đàn ông của em nữa không?”
“Không dám.”
Cô sẽ tôn trọng cái lòng tự trọng đàn ông này.
“Còn dùng mỹ nhân kế, anh còn nghĩ sao sáng sớm em không chê mồm miệng anh có mùi mà còn hôn nồng nhiệt, lòng dạ đàn bà đúng là tính toán.”
Lý Mạn quay đầu hôn anh một cái, tiện thể kéo tay anh, nói: “Em thực sự phải đi rồi, anh tự xử lý vấn đề ăn sáng của mình đi.”
Dù nói thế nào, nụ hôn này cũng đã làm anh vui, Bùi Nghiệp Khôn ôm cô tiễn ra đến tận cửa, xỏ giày vào giúp cô.
Ánh mặt trời lúc tám giờ vô cùng chói mắt, trên hàng lang bãi gửi xe đạp cây hoa tử đằng nở rộ, đến mùa hoa đua nở, mảnh đất này cuối cùng cũng ngập tràn mùi hương gay mũi, chỉ có vài nhành cây chưa hoàn toản nở hết, cánh hoa rơi đầy trên mặt đất, từng cánh nhỏ xíu phủ đầy hai bên sân, gió thổi qua, bay đi muôn vàn hướng.
Sáng nay Ngô Xảo dậy muộn, đạp xe đạp của mẹ đến trễ, ba năm học cao trung cô chưa đạp xe đi học bao nhiêu lần, nhưng vẫn tuân thủ quy đinh của trường học, xếp xe ngay ngắn không chạm vào những chiếc xe khác.
Nhưng vừa quay người lịa liền đối diện với một nhóm người, đứng đầu là Hồ Tịnh.
Một cơn gió lùa qua, lá cây kêu xào xạc, Hồ Tịnh cao gầy, mái tóc đuôi ngựa cũng lung lay.
Ngô Xảo không muốn có quan hệ hay xung đột gì với cô ta, cô đi hướng tránh với đám người nọ, nhưng người ta lại chặn đường đi của cô.
Mỹ nữ có tiền có thế ở trường học luôn là nhân vật hô mưa gọi gió, học sinh đi ngang qua liếc thấy liền bỏ đi, không ai muốn xen vào chuyện của người khác.
Nhưng ở nơi nhiều người qua lại, còn có cả giáo viên, Hồ Tịnh không dám manh động, chỉ nói: “Mày đi theo tao, tao có chuyện muốn hỏi mày.”
Đám người đẩy Ngô Xảo đi vào phòng vẽ tranh ở tầng một, phòng vẽ này dùng để chứa đồ vật linh tinh, bàn ghế dư thừa và giá vẽ, bình thường không có ai vào, vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi gỗ thoang thoảng, không khí oi bức ngột ngạt.
Ngô Xảo đứng gần lối vào dựa vào cửa, cô không muốn đi vào trong, Hồ Tịnh lại đẩy vai cô ép cô vào trong, cửa bị đóng lại, chị em của cô ta đứng chặn trước cửa.
Hồ Tịnh khoanh hai tay, nói: “Đêm hôm đó tên côn đồ giúp cho mày là ai? Sau đó có phải mày nói lại với giáo viên rồi không?”
Ngô Xảo chỉ trả lời vế sau: “Không có.”
“Mày không nói lại? Không nói lại thì sao giáo viên thính tai có thể nghe được chuyện chúng ta đánh nhau?”
Ngô Xảo nhớ đến Lý Mạn, có thể cô đã nói với cô ấy, nhưng cô ấy sẽ không nói lại với Trần Ngọc hoặc là chủ nhiệm lớp, cô vẫn tin tưởng Lý Mạn.
Ngô Xảo nói: “Tôi không biết.”
Hồ Tịnh không biết, đêm hôm đó, có một giáo viên trùng hợp lái xe đi ngang qua, ở ngã tư đèn đỏ phải dừng lại, đúng lúc trông thấy cảnh ấy, sau đó lên weixin nói lại với giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm lớp tối thứ sáu đã gọi điện cho bố mẹ của cô ta nói rõ tình hình, sau đó Hồ Tịnh bị giáo huấn, gia cảnh giàu có nhưng việc giáo dục con cái vẫn rất nghiêm khắc.
Cô ta lo trái lo phải, xác định là Ngô Xảo tố cáo, cho dù tính tình cô nhu nhược, nhưng không phải khi học sơ trung đã cắm một dao sau lưng cô ta sao, bây giờ tình trạng lặp lại thì thế nào.
Hồ Tịnh nghĩ đến chuyện hôm nay chủ nhiệm lớp muốn gặp cô để nói chuyện, giọng nói cũng nghiêm nghị hơn thường ngày, nói rằng: “Chó thì vẫn là chó, bị què chân chạy trốn vẫn không quên quay lại cắn người một cái.
Hừ, được rồi, mày có biết vì sao từ lúc khai giảng đến giờ mày không có bạn bè nào không? Tao đoán mày nhất định cho rằng lý do là ở mày, cái gì mà do mình tính cách hướng nội, ăn nói không có thiện cảm.
Nhìn mày đáng thương thế này, tao đã đi hỏi thăm giúp mày.”
Cô ta cố ý gằn giọng, nhìn Ngô Xảo cười một cách đắc ý.
Ngô Xảo liếc nhìn cô ta rồi cúi đầu.
Cô muốn biết nhưng lại sợ khi phải biết, bởi vì đáp án, nhất định khiến người khác bị tổn thương.
Hồ Tịnh nói: “Đúng là nguyên nhân là của mày đó, mày đưa tay lên rồi tự ngửi mùi trên cơ thể mình xem, mày tự ngắm gương mặt mày trong gương mà xem, cái bộ dạng này thì có ai muốn đến gần và kết bạn với mày, biết nhà mày nghèo, nhưng không cần thiết đến mức một tuần mới gội đầu một lần chứ, giả như có giàu đến nứt đố đổ cách, cũng không cần mày phải cầu pháp như thế.
Tao đoán, giáo viên không thích mày chắc cũng bởi vì nguyên nhân này.”
Đúng vậy, mặt cô có nhiều mụn, tóc cô bết dầu, trên cơ thể không có mùi hương, nhưng những điều này không có nghĩa là cô không sạch sẽ.
“Nói xong chưa, nói xong rồi thì tôi đi trước đây.”
Hồ Tịnh hừ khẽ một tiếng, “Cố gắng ba năm nay của mày thảm rồi, tao rất cảm thông, nhưng còn người tao là người mang thù.”
Cô ta luôn có cảm giác hơn người, cảm thấy người khác chỉ có thể đi theo nịnh nọt cô ta, kẻ nào đánh cô ta một cái cô ta sẽ nhớ cả đời, nghĩ đến một lần cô ta lại muốn dằn mặt cô một lần, bởi vì cô ta không cho phép người ta động đến mình.
Trước khi Ngô Xảo đi, Hồ Tịnh nói: “Người như mày dù có qua lớp xã hội, cũng vẫn cô độc suốt đời, đúng là không có cảm giác tồn tại.”
Ngô Xảo không đáp lại chỉ đi lên tầng trên vào lớp vẽ, buổi sáng có tiết vẽ chân dung, cô ngồi tại chỗ gọt bút chì.
Khi Lý Mạn bước vào nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ bảo học sinh nhanh chóng hoàn tất việc chuẩn bị đồ vẽ.
Có vài học sinh vẽ nét sáng trong đôi mắt, một số khác truyền thần vào bức tranh, Ngô Xảo là người khác, đường nét hư vô, ngòi bút thi thoảng dừng lại, tâm tư cô bé không đặt ở đây.
Trần Ngọc ở bên cạnh một bạn học nam vẽ mẫu rồi sửa chữa lại giúp bạn học ấy, học sinh nam đứng sau lưng Trần Ngọc mơ mơ màng màng lười biếng vờ như đang tham khảo học tập.
Lý Mạn đi đến bên cạnh ấn vào bả cai Ngô Xảo, Ngô Xảo giật mình, bắt đầu vẽ vời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...