Chiếc Còi Trắng


Sức lực của anh lớn, kéo cô nằm gọn trong lòng, Lý Mạn đụng vào vòm ngực săn chắc của anh, bị anh ôm chặt đến mức không thể chuyển động cả cổ.
Bùi Nghiệp Khôn cố tình làm vài chuyện xấu, là vì không muốn để cô chạy trốn, cánh tay sát sao kiềm chặt lấy cô, như đang kéo một cái đầu heo.
“Em nói em không hạ lưu, vậy mà cứ dựa mãi vào ngực anh không chịu đi.”
“…”
Hai người nhìn lại con đường, chỉ loạng choạng vốn chẳng bước được bao nhiêu bước, trên con đường lát đá trồng vài cây dương liễu mềm, nhành cây nhỏ dài bay bay theo gió, va chạm vào nhau tạo nên âm thanh vui tai, ánh mặt trời kéo hình bóng mảnh mai trượt dài trên nền đất, Bùi Nghiệp Khôn xoay người lại đặt cô trên thân cây khô ráp.
Cái cây này không biết sống được bao nhiêu năm, vừa thô vừa cứng, nhưng vì cơ thể Lý Mạn nhỏ gầy, nên thân cây có thể cho khuất toàn bộ bóng dáng anh.
“Bây giờ ông đây đã có hai cánh tay rồi, muốn làm chuyện nửa phút với em, nghe lời chút đi, nếu không…” Anh vờ cười lạnh một tiếng, rất giống kẻ lưu manh cướp giật.
Lý Mạn nói: “Không phải anh nói muốn tháo bột nhanh nhanh để còn sớm về nhà sao, giờ không muốn về nữa à?”
Bùi Nghiệp Khôn vén tóc cô ra sau tai, có một chiếc lá cây rơi xuống tóc cô, anh nhẹ nhàng lấy đi, động tác dịu dàng, giọng điệu vẫn lưu manh như thế.
“Trong nhà nào có kích thích như ngoài này, trời nóng bức công viên không có ai, hay là chúng …” Anh hạ thấp âm cuối, có ý mờ ám.
Một tay anh sờ gò má cô, tay còn lại chống trên thân cây, mạnh mẽ quay vòng ôm người vào lòng, anh khom lưng đặt tầm mắt mình ngang với tầm mắt cô, đôi con người sáng quắc, càng nổi bật hàng lông mày sậm, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười có phần kiêu căng.
“Đừng làm loạn.” Hai tay Lý Mạn chống trước ngực anh ngăn ngừa anh có hành động bộc phát bất chợt nào đó.
“Ối chà chà, suy nghĩ của cô Lý xấu xa quá, anh đây chỉ muốn hôn một cái thôi mà.”
“Hôn cũng không được, suy nghĩ của em chính là như vậy đấy.”
“Nói một đằng nghĩ một nẻo, em xem bản thân em đi, miệng chu ra như đầu tên lửa rồi kìa.”
Lý Mạn nói không lại, chỉ có thể trừng anh, nhưng trong đôi mắt cô chỉ toàn là ý cười, cái này không phải là trừng anh, rõ ràng là đang hấp dẫn anh.
Bùi Nghiệp Khôn dùng một tay là có thể túm gọn cả hai cổ tay cô, giống như bộ còng tay khóa chặt lại, giữ lấy cằm cô rồi cúi đầu hôn một cái thật sâu.
Lý Mạn bị nằm trong tư thế bị động, nhưng ngay cả việc răng môi giao thoa cô cũng nằm trong thế yếu, cô không theo kịp sự điên cuồng của anh, không chống cự nổi sự quấn quýt của anh.
Công viên nằm bên cạnh đường lớn, diện tích không quá rộng, sau hàng dương liễu có một ngọn núi giả, ngăn cản ánh mắt của người ở ngã tư đường.
Ve sầu kêu vang từng tiếng nối tiếp, nhưng vẫn bị sự lặng lẽ của mùa hè nuốt chửng, Lý Mạn nghe được âm thanh anh đê mê cuốn lấy môi lưỡi cô, vừa cấp bách vừa tham lam, còn rất gợi tình nữa.
Anh hôn cô đến mức đầu óc trống rỗng cả.
Luồng khí nóng bức khiến cô toát mồ hôi khắp cả người, chóp mũi cô cũng rịn ra vài hạt mồ hôi lớn, nhưng trong hoàn cảnh tình cảm dạt dào như thế thì xung quanh xảy ra chuyện gì cũng không phát hiện ra.
Màu môi nhợt nhạt ban đầu đã bị anh hôn đi hôn lại trở nên đỏ kiều diễm, Bùi Nghiệp Khôn cười một cách hài lòng, anh hạ mắt thấy vết máu loang lổ trên hai tay cô, mấy vết xước trên mu bàn tay cô không quá sâu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết máu, anh cầm tay cô đưa đến đến bên mép rồi hôn một cái.
“Đau không? Anh thổi giúp em nhé?”
“Chẳng phải là con nít, sao có thể cưng chiều như vậy, cái này cũng giống như bị muỗi cắn thôi mà.”
Bùi Nghiệp Khôn nghĩ hơn một nửa lý do Chu Úy Sơ làm như vậy là vì anh, vậy thì chuyện này cũng xem như là vì anh mà ra.
“Trước đây cô ấy không phải là người như thế, một cô gái trầm trầm tĩnh tĩnh, tính tình tốt, anh cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy, lẽ nào là chó cùng rứt giậu? Lớp băng này là do cô ấy tháo giúp anh, chỉ đáp lại vài câu, sau đó ra ngoài thì việc phát triển thành như vậy.


Em thể hiện một cách công khai quan hệ của em và bán Lý đã kích động đến cô ấy, nhưng ngòi nổ chính thì vẫn vì anh là ra.

Chà, anh hổ thẹn quá, cô Lý của anh da trắng dung mạo lại xinh đẹp, bây giờ thì bị hủy dung rồi.” Nói xong hôn lên mu bàn tay cô, còn phát ra tiếng.
“Đúng lúc mặt bị hủy, anh quay về tìm chị ấy đi, từ từ mà dỗ dành người ta, chắc là người ta lại quay về làm một cô gái trầm trầm tĩnh tĩnh đấy, lại như ngày đó mang về cho bố anh xem mặt, gọi bạn bè thân thích đến bày tiệc rượu giới thiệu người ta, tiện thể cưới xin luôn.” Lý Mạn hơi nhấc hàng lông mi tinh tế lên.
“Đau…” Bùi Nghiệp Khôn hít vào một hơi, lòng bàn tay bị Lý Mạn bấm đến đau nhói.
Cô khẽ mỉm cười, đôi môi yêu kiều khiêu khích đến động lòng.
Quả nhiên phụ nữ đúng là động vật nhỏ nhen.
“Anh thích người xấu vậy đấy, chẳng thấy sao cả, tắt đèn không còn nhìn thấy gì vẫn có thể thoải mái như thường thôi.” Bùi Nghiệp Khôn đợi cô bấm tay anh đến chán chê rồi mới rút tay lại, vòng tay ra sau lưng nắm lấy cặp mông của cô rồi ép sát vào người mình.

“Không phải bố anh em theo từ bé đến lớn biết rồi à, trong nhà còn chẳng dư cơm thừa để đãi lung tung, bạn bè người thân ai mà chẳng biết em.”
Nói chỗ điều này, chân mày Lý Mạn dần nhíu lại, nếu như chuyện tình của hai người họ đem đi nói với Bùi Giang và mẹ của cô, một khả năng là giật mình rồi đãi mâm cỗ vài ngày, khả năng còn lại là họ sẽ sầu não không chấp nhận, sau đó nghĩ đến những lời dị nghị của hàng xóm láng giềng, đứa trẻ của hai gia đình chung đụng với nhau, nói thế nào cũng bị chuyển biến sai lệch, không phải từ nhỏ đã gọi nhau là cô cô chú chú hay sao, từ ngày bé đến bây giờ chưa một ai trêu ghẹo cô và Bùi Nghiệp Khôn càng không nhắc đến chuyện tương lai của hai người họ sẽ thế nào, khi còn bé người lớn chỉ nói Bùi Nghiệp Khôn có dáng vẻ của một người anh trai, còn cô là kiểu bé gái thông minh đáng yêu, không có một ai gán ghép họ sẽ thành một đôi tình nhân, bởi vì họ thấy hai đứa trẻ này không có khả năng.
Lý Mạn nói: “Mặt nghĩa không giống nhau.

Để đi tới được bước này, em không biết sẽ có tình hình thế nào.”
“Dù là núi đao biển lửa thì cũng phải vượt qua, em cứ nằm trên lưng anh đây, anh cõng em qua.”
Cô tin anh sẽ vì mình mà ngăn cản tất cả, nhưng cô càng muốn cùng anh đối mặt hơn, đàn bà trời sinh tính tình vốn mềm yếu cần được che chở, người khi yêu thì tâm trí càng giống nhau, một thể yếu đuối, một thể kiên cường, một thể mong muốn được người ta bảo vệ, người đàn ông của cô có phần thân thể cứng rắn vững chải, nhưng tim của anh khá mềm yếu.
Cô mở to mắt nhìn chăm chăm vào anh, tất cả sự dịu dàng chỉ một ánh mắt là anh có thể hiểu hết, Lý Mạn không thích nói những lời cầu xin năn nỉ, những lời thề hẹn ấy, biểu đạt từ ngữ của tình yếu đấy, cô khó lòng mà nói tuột ra khỏi miệng được, vào cái buổi tối của thời thanh xuân tươi đẹp ấy, câu nói ấy nếu không có bóng tối làm nổi bật dậy, nếu không phải bầu không khí lúc ấy quá hợp cảnh, cô dám nói chắc rằng mình sẽ không thốt ra.
Cô nói ghẹo: “Anh đang làm Trư Bát Giới cõng vợ đấy à?’
“Ừm, đúng vậy! Đúng là Trư Bát Giới cõng vợ đấy, thì sao, khinh thường Trư Bát Giới à, lão tử dù gì cũng là Thiên Bồng Nguyên Soái, đàn ông đẹp trai số một.”
“Anh dát vàng lên mặt luôn đi.”
Cơ thể Lý Mạn dán sát vào người anh, thân nhiệt anh nóng hừng hực, truyền qua cho cô, muốn đẩy nhưng lại đẩy không được, lồng ngực này chẳng khác nào cái lò lửa lớn.
Anh nói một cách vô lại: “Gương mặt này của anh từng là gương mặt điển trai thịnh hành đấy, tóm được một nhóm tâm tư của thiếu nữ, em dám nói em không coi trọng nhan sắc của anh không?”
Lý Mạn hồi tưởng lại cẩn thận, trước đây quả thật là bị gương mặt của anh hấp dẫn, vốn dĩ từ bé cho đến lớn không có quá nhiều cảm xúc phức tạp, nhưng sau thời gian trưởng thành khi mà nữ sinh bắt đầu biết chú ý đến những chàng nam sinh điển trai, nam sinh thì biết liếc trộm những cô nàng xinh xắn còn lén xem trộm tạp chí sách vở băng đĩa không-nên-xem kia, thì cô thấy mình khó lòng mà không để ý đến gương mặt anh.
Lý Mạn phản bác lại anh, “Vậy còn anh thì sao, anh thích em vì điều gì?”
Bùi Nghiệp Khôn nói không chút ngẫm nghĩ: “Đương nhiên là vì hai tay có thể sờ ngực rồi.”
Lý Mạn ngẫm nghĩ nói vậy cũng có lý, nhưng lại vờ không xem đó là một lý do, anh chỉ là thích em thôi, câu nói buồn nôn không thực tế như thế, vậy mà con người này, lại chẳng có tí nghiem túc nào, cô vờ muốn bỏ đi, nụ cười trên gương mặt thu gom lại.
Bùi Nghiệp Khôn nhấc cặp mông của cô lên, mười ngón tay bấu chặt, dễ dàng chế ngự được cô.

“Đều là nói đùa cả đấy, nhưng mà ông đây có nói gì sai à, chỗ đó của em bao nhiêu cân bản thân em không biết?”
“…”
Đương nhiên, một người phụ nữ được khen có vóc người đẹp, người đàn ông của mình lại còn thích, đáy lòng đúng là tràn ngập niềm vui.
Bùi Nghiệp Khôn biết cô cố tỏ vẻ, bàn tay to lớn lại dùng thêm sức, anh cúi người tựa trên cổ cô, cơ thể ấm áp bao bọc lấy cô, nói thật khẽ: “Giả như dung mạo của em bình thường, giả như dáng người của em không đẹp, anh cũng sẽ yêu em, cho nên, không cần lo lắng gương mặt bị biến dạng anh sẽ thay lòng đổi dạ.

Từ bé anh đã yêu thương cưng chiều em, tuy cũng có lúc ghẹo em, nhưng nói thế nào thì cũng đặt em trong lòng trên đỉnh ngọn núi, thứ tình cảm ấy nào có lý do gì để liệt kê ra được đâu.

Trong mấy ngày qua anh cũng đã suy nghĩ rồi, rốt cuộc hình trạng sinh hoạt của mình thế nào, rốt cuộc đời anh có ý nghĩa gì, có thể mỗi sáng thức dậy phát hiện mình còn tỉnh táo đã là điều tốt lắm rồi, anh thấy thỏa mãn, thực sự rất thỏa mãn.

Đơn giản là lấy được một vài thứ có thể sẽ không được quý trọng, anh có thể có được em, thực sự quá khó khăn, đầu tiên không nói đến việc chúng ta bỏ lỡ nhiều năm, không nói đến trở ngại giữa hai chúng ta, thì nói anh không hề làm gì cả, chưa từng vì em mà trả giá gì cả, cứ thế mà có được em, nghĩ thế nào cũng phải quấn chặt lấy em.

Nếu như em vẫn cố chấp hỏi anh thích em vì cái gì, chẳng nhìn đến tương lai đời người thế nào anh chỉ thích mỗi em.

Nói nhiều không bằng hành động nhiều.”
Đoạn thông báo chân thành này Lý Mạn nghe rất hài lòng, cơ thể mềm mại được anh ôm chặt.
Bùi Nghiệp Khôn nhào nặn đánh bốp mông cô, “Em làm giống như anh xem, không phải vào lúc hợp cảnh anh mới mở lòng sao, mẹ kiếp đúng là khó khăn.” Anh bao bọc lấy cái cổ của cô, hai chóp mũi cọ xát, trong hơi thở chỉ toàn là mùi hương nhàn nhạt dễ chịu của cô, mùi vị thanh mát trong vắt.
“Anh là bố của Trư Bát Giới đấy à? Ngứa quá…”
Anh muốn cọ xát cho cô ngứa ngáy, cọ xát đến khi cô không chịu đựng nổi, mỗi lần lại càng dùng thêm sức cọ vào người, ai qua đường nhìn lại, cũng cho rằng họ chỉ là đôi tình nhân cãi nhau ồn ào.
Một lúc sau, anh đột nhiên nói: “Bây giờ vui vẻ lại chưa? Tâm trạng ổn hơn chút nào chưa?”
Lúc này Lý Mạn mới phát hiên mọi lo lắng trước đó tồn đọng trong lòng mình đều đã tan biến thành mây khói, anh trêu ghẹo cô, hôn cô, nói xin lỗi và nói cầu xin cô, khoảnh khắc ấy bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, ánh mặt trời thì chói chang.
Lý Mạn ôm lấy cổ anh, gật đầu.
Cô nói: “Anh là kẻ lừa gạt siêu đẳng.” Vài câu đùa bỡn đổi lấy hành động lưu manh.
“Cũng giống như em thôi, còn nói chuyện âm dương quái khí với anh, dấm chua anh ăn đến nghẹn rồi, còn ngược đãi lại thân xác già nua này của anh, em nhìn một lượt con người anh xem, hồng hồng tím tím khắp nơi, khi về lại khu ký túc bọn họ sẽ nghĩ thế nào về anh đây?”
“Nghĩ như thế nào?”
“Còn nghĩ thế nào nữa, đương nhiên là cảm thấy, mẹ kiếp, có phải cô giáo Lý có xu hướng SM không!”
Cô biết điều mà anh nhắc đến, cho nên mới theo lời của anh mà làm tới.

Nói vài ba câu đùa giỡn xong, Bùi Nghiệp Khôn hôn nhẹ lên lỗ tai cô, “Không cần nói với người khác, mà nói với chính bản thân mình, vợ yêu, chuyện che mưa chắn gió sau này cứ giao cho anh là được, bóng đèn trong nhà bị hỏng, đường ống nước bị rò rỉ, khiêng nước xách rương, những chuyện đó cứ để cho anh.

Ngoan, anh anh chăm sóc yêu chiều em.”
Không cần phải ao ước gia đình của người khác, không cần phải tự tạo cảm giác rằng chỉ cần dựa vào bản thân mình là đủ rồi.
Trước nay trong nhà Lý Mạn dù có bất cứ chuyện gì, Chu Quốc Xương Lý Kiến Trung đều không có ở nhà, đều do mẹ Lý Mạn một thân một mình tự sức vượt qua, tự mình tìm cách giải quyết, Lý Mạn lớn hơn một chút, có một số chuyện đến phiên cô gánh vác, người đứng đầu trong nhà người ta, đều có một ông bố xống pha chiến đấu phía trước, nhưng cô không có.
Lý Mạn nói: “Em không thất vọng đâu, chỉ là có một chút xíu mất mác thôi, bởi vì em không dám kỳ vọng nhiều ở ông ấy, mặc dù có đôi lúc em không kiềm chế được, nhưng đã thành thói quen rồi, kết quả luôn như thế.

Em không yêu cầu anh hứa hẹn gì với em, em chỉ mong hai chúng ta sống với nhau như trước đây, không lừa gạt không giấu giếm đối phương, tuy nói rằng muốn cất giữ chút riêng tư bí mật, nhưng em không nghĩ rằng trong đó sẽ khiến cho chúng ra có hiểu lầm gì to lớn, chuyện tin tưởng này vừa cứng rắn lại vừa giòn yếu, không có nó thì tình yêu hoàn mỹ thế nào cũng rất khó tiếp tục.

Em trân trọng chúng ta của hiện tại, tin tưởng anh đến mười phần, em hy vọng sau này anh cũng sẽ mãi như thế.”
Lý Mạn ngẫm nghĩ một lúc, e rằng nói lời này hơi nặng nề, cô bổ sung thêm: “Nhưng vừa rồi anh nói những lời đó, nói được thì nhớ làm được.”
Bùi Nghiệp Khôn ăn vạ, “Em nói chuyện sửa bóng đèn hay là sửa ống nước hay là… chiều em?”
“Chiều em.

Bóng đèn ống nước em tự biết sửa.”
Bùi Nghiệp Khôn buông cô ra, nắm tay cô đi về hướng ra khỏi công viên, nói một cách vui vẻ: “Vợ anh đúng là giỏi thật, nấu cơm nấu nước sửa đồ đạc, trên dưới đều mang mùi vị nữ nhân.”
* * *
Dưới hàng cây dương liễu hôn nhau khiến lửa trong lòng càng bùng cháy hơn, cả đường đi từ tiểu khu đến siêu thị đũng quần anh giống như bị nhét một quả mìn trong đó, bị cấn đến mức khó chịu có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, cũng may là quần bò, nên thoạt nhìn không rõ ràng cho lắm.
Hai họp mua lần trước dùng hơi dính, may mà vừa sắp hết, muốn kiếm nhiều kiểu mới hơn.
Khi dục vọng của đàn ông trỗi dậy thì hai tròng mắt sẽ đỏ bừng, lý trí ngay thẳng gì đó đều bị ném lên hết chín tầng mây.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cô, nói bên tai cô vài câu thô tục không chút đứng đắn, từng chữ thô tục phát ra Lý Mạn muốn giả vờ không nghe thấy cũng phải chịu thua, cắn răng cắn lợi đưa tay chặn miệng anh lại, anh thuận tay hôn vài lòng bàn tay cô, nói tay cô mềm muốn được cô sờ.
Lý Mạn: “…”
Bùi Nghiệp Khôn muốn kéo cô vào siêu thị mua bao, chỉ mới nghĩ đến món đồ ấy thì đôi mắt đã nhìn trông ra xa, mãi đến khi nghe được một tiếng gọi Tiểu Bùi, anh xoay người nhìn tới nhìn lui vài lần mới thấy lão Triệu đứng bên cạnh một chiếc xe có rèm che.
Anh vỗ đầu một cái, hôm nay là ngày lão Triệu xuất viện.
Bùi Nghiệp Khôn đưa Lý Mạn qua chào hỏi.
Câu đầu tiên của thợ cả Triệu chính là: “Có thuốc lá không?”
“Vừa xuất viện đã hút thuốc? Có cũng không thể cho chú.

Đứng ở đây làm gì?”
“Cháu của bác muốn mua mấy món đồ ăn vặt, con trai con dâu bác dẫn nó đi dạo, bác ở đây chờ chúng.

Ôi, đây không phải là cô gái lần trước cháu đưa đến bệnh viện hỏi thăm bác sao.” Thầy cả Triệu thấy hai người họ sánh đôi đi cùng nhau cười cười nói nói, không cần nói cũng biết, tên nhóc này mạnh mồm, lần trước còn bảo là không phải.

Thầy Triệu nói với Lý Mạn: “May quá, lần trước sau khi thấy cháu bác cảm thấy dung mạo của cháu đoan chính, thằng con út nhà bác vẫn chưa cưới vợ, cháu có đồng ý để lại cách thức liên lạc không?”
“Lão Triệu, không nên đục khoét gốc tường như vậy.”
“Ôi chao, không phải cháu nói à, người ta đâu phải là bạn gái của cháu.”
“Khi ấy không phải, bây giờ, bác nói có phải hay không?” Bùi Nghiệp Khôn nheo nửa con mắt nhìn sang Lý Mạn, trong đôi mắt tràn ngập ý muốn chiếm hữu làm của riêng.
Thầy Triệu được một trận cười, “Đang yêu nên đầu óc hết minh mẫn, thằng con nhỏ nhà tôi ở đâu ra cơ chứ, nhìn cái dáng vẻ độc chiếm của cậu đi.”
Bùi Nghiệp Khôn ngược lại còn chẳng thấy mất mặt, nói phụ họa: “Mẹ kiếp cháu bị cô ấy chỉnh đến hồn vía bay mất, đầu óc chẳng ra gì cả.”
“Ôi thôi, lời này nghe đến chua kiêng cả răng lão già tôi rồi.”
Lý Mạn không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng vẽ ra một nụ cười, nói với anh: “Em về trước đây, anh mua đồ xong thì tự về nhé.”
Bốn mắt nhìn nhau, tâm tâm tương tích, Bùi Nghiệp Khôn liếm hàm răng trong, đưa tay đánh bốp một cái vào mông cô, “Đi đi.”
Thầy Triệu quen biết Bùi Nghiệp Khôn bảy tám năm qua, từ lúc anh không biết chuyện gì cho đến lúc anh tinh thông mọi việc, muốn nói là hiểu rõ, nhưng bây giờ mọi thứ mà ông chưa từng thấy lại đang phô bày hết trước mắt ông.
Không phải là chưa từng thấy qua tên nhóc này yêu đương, nhưng cái dáng vẻ bám dính thế nào thì vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.
Thợ cả Triệu nói: “Khi về làm rượu mừng nhớ gọi bác.

Cháu gái làm gì nhỉ? Người vùng nào? Bao nhiêu tuổi?” Cái giọng điệu quan tâm khiến cho Bùi Nghiệp Khôn hơi nhíu mày, cười ngay tức thì.
Có vài người còn khiến anh đau lòng hơn so với người thân .
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Lão gia, từ nhỏ đã biết nhau, nhỏ hơn cháu bốn tuổi, là giáo viên ở trường học bên cạnh kia kìa.”
Là cô giáo lại còn là đồng hương, thầy Triệu gật đầu liên tục, nói thẳng một mạch không vấp!
Ngược lại, thợ cả Triệu còn nói: “Cưới vợ có thiếu tiền không?”
“Thiếu.”
“Ha, lần trước nói với cậu mà cậu không tin.

Gặp đúng người thì sẽ muốn sống cùng họ thật tốt, nhiều tiền hơn nữa cũng cảm thấy thiếu thốn, thằng nhóc cậu đầu dưa thông minh, siêng năng làm việc, có rất nhiều cơ hội, nhưng mà ngàn vạn lần đừng bao giờ đi đường tắt, đó là trạm hệ thống điện của Tiểu Lưu, nhớ kỹ là không phải, còn nghĩ vào chuyện đánh bạc mà phát tài, kết quả thì đến cả mạng cũng kiệt cả sức, lúc đầu quen được một người tốt thật tốt, đến khi nợ nần vợ con ly tán, trong nhà thì gà bay chó sủa, nửa đời sau biết kiếm đâu ra bình an.” Thầy Triệu ngoắc anh lại gần hơn, nói: “Vụ việc đường hầm bị sập lần này, bên trên có thể làm nghiêm khắc, trưởng phòng và tổ chức cấp cao đó cần tổ chức lại, vị trí của chủ nhiệm Hoàng phải giẫm lên mấy lần thì chân mới đứng vững được, cháu còn trẻ, đường vừa dài lại rộng rãi, không sợ không có cơ hội, thế nhưng mà, Tiểu Bùi à, cháu muốn leo lên thì phải có vốn liếng, xã hội ngày nay không có quan hệ thì cháu chỉ có thể cầm bằng cấp và bản lĩnh mà tán dóc thôi, bản lĩnh của cháu thì không cần phải nói, còn bằng cấp đâu?”
“Vế trước thì khen chái thông minh vế sau lại quan tâm thay cháu, chuyện này có thế nào thì cháu cũng đang suy nghĩ, cái bằng cấp này trước đây còn dùng được, bây giờ thì không xài đến được đâu.” Bùi Nghiệp Khôn lấy thuốc lá ra, cái bật lửa vang lên hai tiếng, một ngọn lửa mồi đầu thuốc lá.
Về nhà anh còn phải chào hỏi bố mẹ vợ, trên tay có chút thứ tốt đẹp mới có thể lừa họ mang con gái họ đi.
Thợ cả Triệu vỗ vai anh, “Biết cậu là người làm việc chu toàn, bản thân cậu có kế hoạch thế là tốt, nhân dịp còn trẻ nhiều sức thì cứ dốc mà làm, xây dựng một mái nhà cần rất nhiều sức.”
Bùi Nghiệp Khôn cười cười, nhả ra một ngụm khói, “Vâng, không có học mà vẫn tán ma tán mãnh với cháu, thôi, cháu bác đến rồi, cháu đi trước đi, phải đi mua ít đồ.”
Lúc nói chuyện anh đã chú ý đến bảng hiệu lấp lánh phía đối diện… màu cam trưởng thành.
Cái này còn thú vị hơn nhiều so với siêu thị.
Thợ cả Triệu lẩm bẩm: “Thằng nhóc xấu xa, ba cái thứ đồ chơi vương tròn đó, sau này có rượu mừng nhớ phải gọi cho bác!”
Bùi Nghiệp Khôn nhún bước chân rời đi, khoát tay với ông ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui