Chiếc Còi Trắng


Hơn nửa tháng Lý Mạn không có được một ngày nghỉ ngơi, hai ngày trước khi ngủ còn nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng càng nghĩ càng thấy không hài lòng, bên ngoài trời nóng, bên trong phòng hiếm có hoạt động thú vị, cuối cùng Bùi Nghiệp Khôn nói muốn đi xem phim, gần đây chiếu một bộ phim nước ngoài phiêu lưu hành động, tiếng tăm không tồi, anh nói từ khi ra ngoài làm việc chưa bao giờ bước vào rạp chiếu phim, bao gồm cả thời gian qua lại với Chu Úy Sơ.
Lý Mạn ngẫm tới ngẫm lui rồi cũng đồng ý, ngoại trừ những lúc trường học tổ chức xem phim khi cô còn bé ra thì bản thân cô chưa từng một mình đi xem bao giờ, lên đại học mặc dù vé xem phim chỉ có hai đồng một vé nhưng cô cũng chưa từng đi xem, cô không quá yêu thích việc xem phim ngoài rạp, internet phát triển có thể dùng điện thoại xem phim, cô vẫn không có ham thích với điều đó.
Vừa giết thời gian còn có thể ngồi điều hòa, cô nghĩ thế.
Rạp chiếu phim ở trung tâm Đồng Thành mở được hai mươi mấy năm, bên cạnh có một cửa hàng KFC, tuổi đời cũng không cách nhau lắm, bởi vì hai nơi gần nhau nên đã tạo thành khu kiến trúc sôi nổi đặc sắc.
Ba giờ mười một phút chiếu phim, hai người mua vé xong thì còn cách thời gian chiếu phim khoảng vài chục phút, ánh mặt trời còn gay gắt nên chẳng có ai có tâm trạng đi dạo phố, chỗ KFC kế bên là địa điểm tốt nhất.
Cuối tuần lượng người đi lớn, nhưng không phải không có chỗ ngồi, may mà chưa đến giờ cao điểm, nếu không… e rằng cửa còn chẳng chen vào được.
Bùi Nghiệp Khôn bảo cô lên lầu hai tìm chỗ, anh đi chọn món.
Đa số đều là học sinh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài học sinh trường bọn họ, Lý Mạn nhìn lướt một vòng ở góc bên cạnh cửa sổ thì thấy bóng người quen thuộc.
Ngô Xảo mặc áo phông màu hồng đeo tai nghe viết gì đó, dường như đang giải đề thi, thỉnh thoảng đẩy gọng kính trên sống mũi, vô cùng chăm chú, nhưng nhìn qua có vẻ không được vui.
Lý Mạn ngồi xuống phía đối diện, Ngô Xảo ngừng tay một lát rồi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Mạn thì ngây ngẩn cả người.
Lý Mạn nói: “Chỗ ngồi ở đây kín hết cả rồi, không ngại cô ngồi ở đây chứ?”
Cô bé lắc đầu, rũ mắt tiếp tục làm bài.
Tầm nhìn ở tầng hai khá tốt, có thể mang ngã tư phồn hoa này thu hết vào tầm mắt, người đi đường như nước chảy, vừa đi vừa nghỉ, không chút ngần ngại với ánh mặt trời độc hại, Lý Mạn kéo rèm cửa xuống, vài tia bóng râm che khuất vài thi của Ngô Xảo.
Lý Mạn nói: “Ánh sáng mạnh, không tốt cho mắt.”
Lý Mạn liếc nhìn bài thi cô bé đang làm, là bài số học, cô bé chỉ làm được phần để trong đề thứ tám, giấy nháp đã viết đầy chữ, một mình cô bé loay hoay không biết đáp án cuối cùng có đúng hay không, hoặc có lẽ vốn dĩ cô bé không làm được, cuốn vở ghi chép môn toàn đặt trên bàn đã bị lật dở đến nát bươm, các góc quăn hết cả lên.
Ngô Xảo làm tới làm lui vẫn tính không ra, cô bé biết Lý Mạn đang nhìn mình, càng ngày càng nôn nóng.
Bùi Nghiệp Khôn chỉ nhìn thấy Lý Mạn, đặt khay thức ăn xuống mới phát hiện chỗ này còn có một cô gái nhỏ, Ngô Xảo thấy Bùi Nghiệp Khôn lập tức nhíu mày lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn rời đi.
Lý Mạn đẩy cốc kem tươi đến trước mặt cô bé, nói: “Cô có chuyện muốn nói với em, có thể cho cô chút thời gian không? Đây là bạn trai của cô, hy vọng em không bận tâm.”
Rốt cuộc vẫn ra dáng là người lớn mười bảy mười tám tuổi, câu mở đầu bắt đầu tương đối thoải mái, Ngô Xảo không lẩn trấn như lần trước, cô bé không nhận lấy cốc kem, chỉ ngồi thẩn thờ, nghe Lý Mạn hỏi.
Lý Mạn bảo Bùi Nghiệp Khôn xuống dưới mua thêm một phần, Bùi Nghiệp Khôn đi vài bước thì quay ngược lại, nói: “Em muốn ăn gì? Sư công mời.” Anh hạ cằm xuống, không giấu được vẻ tự hào.

Ngô Xảo khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn, không cần.”
“Đứa trẻ xấu xa, còn ngại ngùng.” Bùi Nghiệp Khôn xoay người đi xuống lầu.
Lý Mạn muốn hỏi nhiều điều, trong khoảng thời gian ngắn không biết bắt đầu từ đâu, Ngô Xảo nhìn vẫn cứ rụt rè như vậy, Lý Mạn hơi lo lắng, trước đây cô chưa từng trải qua tình huống thế này, dù sao cũng là học trò cô rất sợ sẽ nói bậy xúc phạm đến cô bé.
Ngô Xảo nói: “Rất nhanh sẽ tốt nghiệp thôi, không còn dính dáng gì.” Giọng cô bé rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu.
Lý Mạn nói: “Cao trung là chuyện quá khứ, còn đại học, rồi đơn vị làm việc, muốn dùng trạng thái như bây giờ giữ khư khư cả đời như vậy sao?”
Cô bé thấy hoang mang, cảm thấy Lý Mạn nói rất đúng.
Lý Mạn: “Cô muốn hỏi em một vấn đề, nhưng không biết dùng từ có đúng hay không, có thể sẽ khiến em khó chịu, nhưng hy vọng em có thể nói hết ra.

Đúng thật là cô không biết rõ về em, dù sao gần cuối tháng sáu mới bắt đầu tiếp xúc với các em, cả lớp ba mươi bốn mươi bạn nhưng em là người khiến cô chú ý nhất, ban đầu cô chỉ nghĩ đơn giản là em bị áp lực tinh thần lớn, sau đó lại loáng thoáng nghe được sự tình, em có thể nói với cô, là mọi người xa lánh em, hay là chính bản thân em không muốn đón nhận?”
Ngô Xảo nói: “Em không biết… ngày đầu tiên đi huấn luyện quân sự mọi người dường như đều tìm được bạn, còn em không có… Sau đó thì giống như bây giờ… em thực sự không biết…” Giọng cô bé hơi run rẩy, viền mắt đỏ mộng, vấn đề của Lý Mạn đã nói trùng tim đen.
Theo như lời cô bé nói, cô bé thực sự không biết tại sao, tại sao lại biến thành như vậy.
Lý Mạn cắm thìa nhựa vào cốc kem, nói: “Ăn chút đi, thức ăn ngọt sẽ khiến tâm trạng em vui hơn.”
Cô bé chầm chậm ăn một miếng.
Lý Mạn nói: “Tính cách em hướng nội, cực kỳ hướng nội không phải là chuyện tốt, con người sống sao có thể không có bạn bè được, độc lập và hướng nội là hai khái niệm không giống nhau, cô hy vọng em lên đại học có thể mở lòng hơn, kết giao với vài người bạn.”
Nước mắt Ngô Xảo trong phút chốc tuôn rơi lã chã, nói nức nở: “Em không thi nổi, không thi nổi, thành tích các môn văn hóa của em không tốt, mỹ thuật tạo khối cũng không giỏi… em không thi nổi.”
Cô bé rất cố gắng, nhưng vẫn không được.
“Sao lại không thi nổi, cho dù không phải bậc chính quy, thì chuyên ngành vẫn được mà, có rất nhiều ngành nghề cho em chọn, vì dụ như hộ lý, thi đại học là vì công việc sau này, công việc là cuộc sống, cần chọn thứ thích hợp với bản thân.”
Cô bé hoảng sợ vội vàng lắc đầu phủ định, “Em nhất định phải vào bậc chính quy…”
Trên mặt bàn gỗ toàn là nước mắt của cô bé, bên cạnh có người đi ngang qua, ném sang ánh mắt khác thường, Lý Mạn đưa khăn tay cho cô bé.
“Là ý của bố mẹ em à?”
Ngô Xảo hơi cúi đầu xuống, nước mắt vẫn không thu lại được, như là có vô vàn uất ức, cô bé cuộn tròn bản thân, chỉ hận không thể tự biến mình thành một cái bóng không để ai nhìn thấy.

Lý Mạn tìm hiểu sơ qua tình hình nhà Ngô Xảo từ Trần Ngọc, Ngô Xảo là gia đình nông thôn, bố mẹ hơn bốn mươi tuổi mới có cô bé, sinh sống dựa vào việc làm nông, hy vọng con cái trở nên rực rỡ như phượng hoàng không có gì đáng trách, chỉ là khả năng bố mẹ đang giáo dục con cái chưa được đúng, chỉ chăm chăm vào kỳ vọng của mình mà không quan tâm đến áp lực của con.
Những gia đình như thế con cái của họ rất hiểu chuyện, bọn chúng biết bố mẹ cực khổ nên luôn cố gắng triệt để, nhưng có đôi khi nỗ lực không nhất định sẽ được hồi báo, giống như việc vẽ vời, thực sự nhìn bầu trời phân chia, có vài người từ vạch xuất phát đã chiến thắng rồi.
Ngô Xảo nói: “Là em quá ngốc… học thế nào cũng không tốt, bố mẹ vì chuyện em thi đậu cao trung mà rất tự hào, nhưng em của bây giờ…”
Tâm trạng tiêu cực của cô đồng thời bộc phát, che mặt khóc, nói ra hết toàn bộ.

Những điều này là thứ đau nhói trong lòng cô bé, lâu ngày đè nén, bây giờ vừa chạm vào liền đâm thẳng vào con tim, vốn dĩ không thể kiềm nén lại được nữa.
Đợi cô bé khóc xong, Lý Mạn hỏi: “Vẫn còn thời gian, chưa xông lên thì ai biết được kết quả thế nào, em có đồng ý dành chút thời gian qua chỗ của cô không, mỹ thuật tạo khối hay các môn văn hóa cô đều có thể giúp em, vượt qua giai đoạn cao trung này là chuyện khó, lên đại học rồi thì phải vui vẻ hơn nhé.”
Ngô Xảo hơi do dự, “Em rất kém… em là thành phần yếu trong lớp… giáo viên đều xem thường…” Chữ “em” cuối cùng chỉ loáng thoáng nghe được.
Ngón tay Lý Mạn hơi cứng đờ, rốt cuộc cô cũng nắm bắt được vấn đề.
Tốt nhất mọi người nên dành cho cô bé lời khích lệ thay vì trêu chọc khiêu khích rồi vờ như không nhìn thấy, một học sinh biết điều ấy thì nào còn có lòng tin để bước tiếp.

Tình trạng bên lớp văn hóa Lý Mạn không nắm rõ, nhưng Ngô Xảo nói thái độ bình thường, giáo viên đều thiên vị những học sinh có thành tích tốt, học sinh kém đa phần không muốn quản cũng lười quản, mặc dù có phần thực sự không quản được.
Một đứa trẻ chỉ như tờ giấy trắng đến khi màu sắc sặc sỡ, bố mẹ và thầy giáo là người viết quan trọng nhất, tư tưởng và hành vi của họ đều ảnh hưởng đến việc trưởng thành của bọn trẻ, nếu có bất kì sai lệch nào trên tờ giấy ấy thì nó dễ dàng nhuốm màu sắc khó nhìn.
Bố mẹ gây áp lực, bạn học xa lánh, giáo viên buông lơi, cô bé làm sao không sợ hãi được chứ, dáng vẻ bây giờ thực sự rất tốt rồi, cô bé còn đang lặng lẽ nỗ lực, cho dù bị ngã vào hố bùn.
Lý Mạn im lặng một lúc lâu không nói được gì.
Ngô Xảo rụt rè nói: “Cô Lý cũng khinh thường…”
“Không có.” Lý Mạn nhẹ nhàng nói lại: “Trong lớp nghe giảng bài, không hiểu rõ thì hỏi thầy cô, phải cản đảm gan dạ hơn, bố mẹ em cực khổ như thế, nộp học phí đắt đỏ, chi phí học nghệ thuận đắt hơn nhiều so với lớp học bình thường, em đến là để học, thầy cô chính là người muốn dạy học cho em, họ có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc của em, bây giờ lớp mười hai vừa khai giảng, vẫn còn kịp.”
Ngô Xảo vẫn yếu đuối như trước, “Em không làm được…”
Muốn cô bé một mình đối mặt với giáo viên, chỉ tưởng tượng áp lực trong phòng làm việc và sự chỉ trích của giáo viên thôi cô bé đã rùng mình rồi.
Bùi Nghiệp Khôn đứng phía sau một lúc, thấy thời điểm thích hợp mới mang phần thức ăn nhỏ đặt trước mặt Ngô Xảo, cầm phần đồ chơi lên nói: “Này, quà của chồng của cô giáo.”

Lý Mạn không muốn để Ngô Xảo cảm thấy khó chịu từ người khác, dừng đề tài này lại.
Bùi Nghiệp Khôn nói đùa: “Khi còn bé cô Lý của em là đồ ngốc, điểm môn toán lúc kiểm tra be bét, em xem với đầu óc như thế của cô ấy mà bây giờ còn làm cô giáo được, em nhất định có thể làm được, nhìn người khác đi, đều ở đây nói tôi tôi anh anh ngọt ngào, chỉ có mỗi em cắm mặt làm bài, em đã lặng lẽ vươn lên dẫn đầu họ rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn đứng xa thực ra chẳng nghe được gì cả, chỉ là đoán được phần lớn có lẽ là vì nguyên nhân của lớp mười hai, không có khả năng thất tình đi tìm thầy cô để giải tỏa ưu tư, trông lại có vẻ như không giống đứa trẻ đang yêu sớm.
Ngô Xảo sợ người lạ, nhưng biết người đàn ông này là bạn trai của cô Lý nên thả lỏng lớp phòng thủ, gật đầu nói cảm ơn.
Ngồi một cách lúng túng như thế khiến cho Ngô Xảo không thích ứng được, cô bé lau khô nước mắt muốn đi, Lý Mạn gọi cô bé lại, nói: “Nếu như em tin cô, sau này chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn.”
Ngô Xảo mím môi khẽ gật đầu.
Bùi Nghiệp Khôn ném vào miệng một miếng gà, nói: “Em rất có năng lực đấy, khiến đứa trẻ nhà người ta khóc.”
“Khóc được mới tốt.”
“Thế nào, đứa nhỏ đó thi sát hạch không thuận lợi?”
“Không phải.” Lý Mạn khẽ thở ra một hơi, cô bê cốc coca lên uống vài hơi: “Trong lòng con bé có nhiều vấn đề, không chỉ nói mấy câu đã khai thông, được thì từ từ sẽ đến, ba năm cao trung hẳn là đã rất cực khổ.”
Bùi Nghiệp Khôn cầm miếng khoai tây chấm tương cà đưa đến bên miệng cô, nói: “Chẳng sao cả, cô Lý của chúng ta chắc chắc có thể giải mở khúc mắt cho cô bé, rồi cô bé có thể thi trường hạng tốt, đến lúc đó chờ bố mẹ người ta đến cảm ơn em.”
“Anh đừng nói nữa.” Lý Mạn không thích tương cà, không ăn.
Anh nhét vào miệng mình, “Anh nói thật nhé, mượn sự tích của chính cô Lý mà nói, rất chăm chỉ.

Anh nhớ lúc ấy em thi trượt về nhà bị mẹ đánh, em còn hung hăng xé bài thi.”
Lý Mạn: “…”
Bùi Nghiệp Khôn nhớ lại dáng vẻ khi còn bé của cô bất giác cười thành tiếng, “Anh đã nhìn thấy em khóc sưng cả hai mắt, hai bím tóc khi tranh luận còn run run, dữ tợn như con mèo con.”
Lý Mạn: “Em lại nhớ lúc ấy không biết là người nào, lật mái ngói nhảy qua xà, sợ đến hồn bay mất.”
Bùi Nghiệp Khôn đỡ cằm liếc mắt nhìn cô, anh nói nhỏ: “Còn không biết ai không chịu ăn cơm bắt anh từng thìa từng thìa đút vào miệng.” Nói xong anh véo cánh tay Lý Mạn, “Gầy đến mức như cây trúc, lại còn không a9n nhiều anh đút nước gạo bồi bổ cho em.”
Lý Mạn đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, trong nháy mắt hiểu rõ ý anh nói là gì.
Cô cúi đầu uống coca, không muốn bận tâm đến anh.
Người nọ không bỏ qua, vòng qua cánh tay cô, được nước lấn tới: “Có ăn không? Giàu dinh dường lắm đấy!”
Trước khi chiếu phim mười phút họ vào rạp, Lý Mạn và anh ra khỏi cửa hàng KFC vừa bước vào rạp chiếu phim thì gặp Từ Kiều là khách xem phim trước đó, coca trong tay cô ấy suýt nữa rơi xuống.
Trên mặt Từ Kiều viết hai chữ … tức giận!

Cô ấy vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, tránh Lý Mạn, tức giận hỏi đầu dây bên kia: “Tối hôm qua anh nói xong hết rồi, bây giờ chỉ có không hợp ý em thôi, có người làm người như anh à, Hàn Phó Minh anh ỷ em thích anh nên anh có thể xem thường em!”
Hàn Phó Minh cảm thấy bất đắc dĩ, kiên trì giải thích: “Ban đầu anh đang trên đường đến rồi, nhưng nhất thời phát hiện có hcut1 manh mối, muốn đến hiện trường điều tra, Từ Kiều, đây là vụ án liên quan đến vụ án trước của anh, thi hài nằm trong quan tài còn chưa lạnh, anh không thể tắc trách được.”
Từ Kiều buồn rầu ừ à một tiếng.
Hàn Phó Minh nói: “Lần sau, phá hết tất cả án, anh mời em ăn cơm.”
Từ Kiều hít sâu một hơi, “Hàn Phó Minh, em cảm thấy em muốn chết.”
“Hử?” Anh căng thẳng trong lòng.
Mấy ngày qua bị Từ Kiều quấn lấy chính anh cũng mất phương hướng, giống như bị cô dẫn mũi đắt đi.
Từ Kiều nói: “Em muốn chết, em thích loại người trong tình trọng nghĩa như anh, làm thế nào bây giờ, em phải chết thật mất thôi, bị anh mê mệt chết mất.”
Hô hấp Hàn Phó Minh trì trệ, may mà nói chuyện qua điện thoại, nếu như nói những lời đó trước mắt anh căn bản không biết đối diện thế nào.
Cúp điện thoại, Từ Kiều chào hỏi với Lý Mạn, Lý Mạn nghe loáng thoáng cũng hiểu, Hàn Phó Minh có việc không thể đến như đã hẹn.
Lý Mạn nói: “Sự tỏ tình của cậu đã rung động rồi.”
Từ Kiều bỏ vé xem phim vào trong túi, nói: “Cậu nghĩ rằng tôi là cậu à, giày giày vò vò.

Anh ấy là cảnh sát, lại vừa được thăng chức, mấy ngày hôm trước ngoài ô thành phố xảy ra tai nạn giao thông, bọn họ dò xét hơn nửa tháng chẳng có manh mối, lại là án tử mạng người quan trọng bây giờ có đầu mối đương nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng rồi, người đàn ông như thế không phải mê mẩn người ta thì là mê mẩn nhiều người ta.”
Nhắc đến giày giày vò vò, Bùi Nghiệp Khôn mang lòng cảm kích với Từ Kiều, nói: “Bà mai mối, lát về cùng ăn bữa cơm, thấy thế nào?”
Từ Kiều khoát tay, “Thôi đi, để gặp hai người tình yêu nồng cháy à? Tôi không thích bị ngược, đi trước đây.”
Bùi Nghiệp Khôn nói: “Cô bạn này của em cá tính thú vị thật.

Khi nào em cũng nói mấy câu kiểu như bị anh mê chết rồi như thế.”
Lý Mạn đưa vé cho người soát vé, nói: “Anh có điểm nào thu hút người ta?”
“Không phải em mê hai cánh môi anh à?” Anh ôm lấy cô đi vào rạp chiếu phim, không nhiều người lắm, anh hạ giọng nói: “Nếu không mê sao em lại dùng sức ngậm lấy nhỉ?”
Anh cười đến ngây dại, Lý Mạn cãm thấy vừa bực vừa buồn cười, con người này sẽ không bao giờ đứng đắn, may mà chỉ ở trước mặt cô mới thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui