Cảnh báo: rating 16+
Ai chưa đủ tuổi đề nghị bỏ qua chương này.
---
Có những thứ nhiều khi quên đi lại không biết là tốt hay xấu. Giống như tình yêu vậy. Minki tỉnh lại sau cái chết, gần như đã quên hết gương mặt từng khiến mình phá lên cười tới nghẹt thở, lẫn làm trái tim vỡ vụn nhanh tới mức không thể rơi nước mắt. Cậu quên đi Jonghyun, nhưng lại thay thế sự giả dối bằng một sự giả dối khác. Bởi vì, cậu tưởng, những ký ức hạnh phúc hiếm hoi còn sót lại, ngay cả gương mặt yên bình đang say ngủ trên ghế sofa, cái mặt trẻ con dụi mình trong đống chăn ấm những ngày lạnh lẽo đó là Jong. Thế nên, chẳng biết là sau khi mang thêm những ký ức nhòe mờ trong làn xương khói xa vời đó. Tình yêu của Minki lúc này dành cho Jong có cộng thêm phần nào của một Choi Minki yêu Jonghyun tới dại dột không? Cậu không biết được. Cậu chỉ biết mình rất yêu người này, mặc dù mình chẳng nhớ rõ là yêu người ấy như thế nào và từ lúc nào nữa. Minki chạm đầu ngón tay lên từng bức tranh. Cái gì cũng có cảm giác đã từng nhìn qua rồi. Không hẳn là nhớ đến in đậm, mà là cảm nhận quen thuộc. Giống như rõ ràng mình biết nhưng cảm xúc lại trống rỗng. Thật kì lạ.
" Em nhớ chúng ta từng cưỡi cùng một ngựa tới một nơi, trước mắt chỉ toàn là cỏ xanh và bầu trời rợp đỏ. Mặt trời xuống núi, chim nhạn lửng cánh gọi bầy, tiếng chuông rung và giọng anh nói... Nói gì nhỉ?" Minki dừng lại một lúc trước khi tìm ra bức tranh đó. Nữ nhân trong tranh váy đỏ mỹ lệ, má phấn môi hồng, nửa khuôn mặt tắm mình trong nắng tỏa sáng như phiến ngọc. Nếu bảo nàng là thê tử đẹp nhất cũng không ngoa. Vì tất cả những đường nét sinh động đó đều là phu quân của nàng lưu giữ lại trong ký ức. Trong mắt phu quân thì thê tử của mình lúc nào cũng là bảo vật trân quý nhất. Minki mỉm cười, nụ cười lúng liếng có hai núm đồng tiền vô giá, giống hệt với nét linh động của nữ nhân trong tranh. Chỉ khác là đôi mắt nàng có tiêu điểm để nhìn vào. Tai nàng nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh, và phía sau lừng nàng là lồng ngực phu quân ấm nóng.
Giống như một vòng lặp bất tận của thời gian. Minki ngẩng đầu lại phía sau, đem ánh mắt của mình chôn chặt lên đôi mắt huyền diệu, dụi mình trong vòm ngực rộng lớn.
" Anh lúc đó, nói với em cái gì nhỉ?"
" Nàng quên mất rồi à?" Hắn hỏi, ánh mắt dịu hiền. Hắn có thể đối với Choi Minki của lúc trước là ngọt nhạt, nửa mở lòng cũng nửa đề phòng, giống như thực sự không biết phân biệt giữa tình yêu và sự thương hại. Lúc lừa mình đó là người cũ, lúc lại nhận ra hình bóng đó chỉ là cái bẫy đến để giam cầm hắn. Lúc thì thật tâm có rung động, lúc lại không muốn chạm đến. Nhưng bây giờ thì khác, Minki trong lòng hắn yêu hắn, là Minki của hắn, hắn không có cách nào chối bỏ đi niềm hạnh phúc quá đỗi to lớn ấy.
Tiếng chuông lanh lảnh bên tai, một cái chuông nhỏ, xinh xắn và họa tiết cổ kính trước mắt Minki hiện ra. Jong giơ nó lên ngang tầm mắt cậu giống hệt với hoạt cảnh trong bức tranh cổ.
"Nàng nghe thấy tiếng chuông không?"
Minki mỉm cười, thả lỏng lưng, tựa vô bờ ngực rộng, lớp vải lụa mát rượi chạm vào sau gáy.
" Có, anh sẽ yêu em tới bao giờ thế?"
Jong khựng lại vài giây trước khi cất lời.
" Tới lúc chuông ngừng rung."
" Vậy bao giờ chuông mới ngừng rung?"
" Lúc ta bắt buộc phải chết."
Minki cười khanh khách, thực lòng dù những câu nói này cậu không thấy quen thuộc, hoàn toàn là cảm giác lần đầu tiên nói, nhưng vẫn có linh cảm mình đã chạm được đến thứ gì đó khắc ghi tận sâu trong lòng Jong. Tựa như vết thương ngọt ngào. Vì nàng là người đâm dao, nên nàng đâm sâu một chút, ta sẽ càng hạnh phúc.
"Chúng ta cưới nhau nhé!" Minki đề nghị, cậu quay lưng lại, luồn hai tay mảnh khảnh qua lớp áo lụa, đầu mũi chạm đến hơi thở nhẹ trầm ổn của người đối diện, dùng ánh mắt lấp lánh của mình gửi thông điệp tha thiết tới đôi mắt xanh lơ, dịu hiền như ánh trăng kia. Jong mất vài giây để tìm kiếm, bức tranh đối diện, chỉ gần ngay đối diện nhưng lại khiến người ta lạc vào một thế giới khác.
Khăn tang lụa trắng, áo vải đưa người, khóc than dậy trời. Những cái chết mà hắn chứng kiến. Một cái cho phụ mẫu của thê tử tương lai, hoãn lễ thành hôn năm đó lại ba năm, tiếp một cái cho phụ thân của nàng, khiến hắn không thể nghe tiếng gọi" phu quân" trọn vẹn trước khi ra trận. Còn một cái cuối cùng, hắn không được biết. Hắn cũng không bao giờ muốn biết. Tất cả chỉ xót lại qua lời kể của Tỳ nữ thân cận. Ngày đó nắng đẹp, hoa táo dại nở, không một giọt nước mắt máu mủ nào rơi, tang lễ diễn ra im lìm trì hoãn lời hứa:" Đợi ta trở về bôi phấn hồng vào má cho nàng", khiến lễ thành hôn đó mãi mãi chỉ là lời hứa hẹn. Nàng đi trước hắn, tất cả là bởi lời nói ngu ngốc.
" Chàng sẽ yêu ta tới bao giờ thế?"
"Tới lúc chuông ngừng rung."
" Vậy bao giờ chuông mới ngừng rung?"
" Tới lúc ta bắt buộc phải chết."
Kí ức là một cơn lũ, cuốn cái gì nó muốn đi và chỉ trả lại con dao để ta tự đâm mình. Kẻ mạnh mẽ thì vứt dao đi. Người yếu đuối thì giấu nhẹm nó. Tới lúc này, hắn biết con dao đó bao nhiêu năm có thể trao cho một người khác nắm giữ.
"Câu này phải để ta nói chứ!" Hắn mỉm cười, hai tay xoa nhẹ lên tấm áo mỏng màu trắng ( áo mặc phẫu thuật ), tạo ma sát khiến lưng Minki ấm hơn.
" Vậy anh hỏi em đi."
"Nàng có muốn thành thân... ừm cưới ta không?"
" Bậy nào. Anh nên xưng hô đàng hoàng chứ! Phải bảo là, em có muốn cưới anh không?" Minki cười hì hì. Chẳng hiểu sao lúc này, cậu cứ mong Jong cười nhiều lên một chút, cậu sẽ hạnh phúc biết bao nếu đó là cái cười tới toét miệng, thậm chí còn mong người ấy có thể trêu trọc lại cậu nữa. Nhưng Minki à, đó đâu phải là Jong mà cậu từng biết.
Jong ngập ngừng. Rõ ràng là không muốn thay đổi, nhưng lại bị vẻ cún con mong chờ của Minki đánh gục. Ban đầu hắn do sự cứng đầu của Minji làm để ý, nhưng cũng chính bởi cái ánh nhìn chỉ có hắn trong mắt của nàng, dùng tình yêu bao la và dịu ngọt cảm hóa nên mới để trái tim chạy theo nàng mất. Nên lúc này, hắn là yêu một phần của quá khứ hiển hiện hay là thực sự rung động với cái vẻ trẻ con hờn dỗi nên mới có dũng khí. Chính hắn lại bắt đầu mơ hồ.
"Anh... anh hỏi, em có muốn cưới anh không?"
"Nhắc lại rõ ràng, một lần mà không vấp cho em xem nào." Minki cười tủm tỉm.
Mắt Jong đảo qua lại trước khi tìm thấy một điểm kiên định để bước qua cái danh giới xưa cũ. " Anh hỏi em, em có muốn cưới anh không?"
Minki không trả lời, cậu nhìn Jong, thật sự không nhất thiết phải trả lời. Vài giây ngay sau đó, Minki kiễng chân, chạm môi mình vào cặp môi run rẩy. Cái chạm nhẹ môi với Minji không thể so sánh với cái hôn bạo dạn của Minki. Cậu đẩy Jong về phía trước, nắm thế chủ động, làm người khơi lên ngọn lửa tình mãnh liệt. Minki lần mò trong những ký ức quen thuộc, giống như cậu từng hôn người ấy rồi, nỗi khao khát này quen thuộc lắm. Cậu nhớ cái lưỡi ẩm ướt, quấn quýt cùng từng hơi thở nơi đầu mũi. Cậu nhớ cái cách người kia hôn mình, giống như nuốt trọn lấy, mạnh bạo, muốn chiếm đoạt, khiến ngay cả hơi thở của bản thân cũng muốn tan ra. Chính vì nhớ rõ tới không hiểu được nên Minki mới có dũng khí trao gợi lại cảm giác đó cho Jong. Hai tay ôm lấy cổ, những ngón tay mảnh khảnh khẽ nắm vào gáy và vò rối mái tóc xanh, Jong đáp lại cậu bằng một thứ hành động người ta gọi là bản năng. Đầy ngây ngô nhưng cũng không kém phần mãnh liệt. Minki bắt đầu đuối sức, cậu không biết cuộc chơi này từ khi nào Jong lại trở thành người làm chủ. Hơi thở khó nhọc tới mức căng lồng ngực. Minki phải đầu hàng, cậu nuốt nước bọt trước khi dừng lại để thở. Cả hai đều bị thứ xúc tác lạ lẫm này giày vò. Mất vài giây trước khi ý nghĩ đó xẹt qua đầu, Minki nắm tay Jong kéo vào phòng, vượt qua cả cánh cửa duy nhất, đẩy Jong xuống giường ngủ.
Jong cất giọng trầm, đặc sệt hương vị quyến rũ thu hút khiến Minki điên lên. "Như này... Không phải phép cho lắm!"
Minki nhếch mép, cậu đã hai tư tuổi đến nơi rồi, không còn là trẻ con nữa." Thế anh bảo xem phải làm như nào mới đúng phép." Nửa chân đặt đầu gối lên giường, để lộ bắp chân trắng và thon thả, chen giữa hai chân được che lấp bởi hanbok lụa chàm quen thuộc của Jong. Minki co chân, kéo lớp lụa ma xát vào da thịt, tay trái chạm lên gò má phảng phất sắc độ lạ. Ôi trời, cậu thích cảm giác này, lúc nhìn chồng sắp cưới của mình ngại ngùng. Sớm thôi, cậu sẽ xua đi cái ngại ngùng đáng yêu này và làm con thú dữ ẩn sâu trong huyết quản phải gầm gừ. Đôi mắt to tròn của Minki dường như tối lại, cậu nhìn thẳng vào cặp mắt đang mở to kia. Ánh mắt trêu đùa đầy tình tứ.
Jong nói với sự chống cự yếu ớt." Chúng ta nên làm theo luật." Nhưng hành động đó chỉ có thể là dầu đổ thêm vào lửa, tay Minki nắm lấy dải dây buộc áo, bất ngờ kéo mạnh một phát. Nút thắt căng cứng rồi nhanh chóng rơi ra kéo Jong ngay lập tức áp sát Minki.
" Làm sao bây giờ, em lại là người thích phá luật cơ. Em có nên không? "
Minki thả tay, dây áo rơi xuống, lộ ra một chút da thịt dưới yết hầu, chân còn lại quỳ trên giường, vòng hai tay ra sau khẽ vuốt ve lấy cổ.
Minki cười mị hoặc." Không trả lời?" Hơi thở nhồn nhột phả vào tai khiến kẻ còn lại như bị thôi miên." Hay em cứ làm rồi đến đâu thì đến nhỉ? Có gì anh chịu trách nhiệm giùm em nhé!" Trán Minki cụng vào trán Jong, khiến mắt hai người đối nhau.
" Bởi vì."
Minki phì cười, cậu thích cái khoảnh khắc nửa trêu đùa, nửa nghiêm túc này thế không biết. Cậu đã từng làm thế này chưa nhỉ? Cụng trán mình vào trán một ai đó. Nếu đã từng thì người đó chắc chỉ có một thôi.
" Bởi vì, anh là chồng sắp cưới của em mà. Jong nhỉ?"
Một giây lúng túng sượt qua mắt trước khi bờ môi Minki bị chiếm lấy và Jong ôm eo cậu vật xuống giường, một tay luồn dưới và kéo lớp áo trắng dài lên, tìm đến nơi cần phải tới và khơi lên dục vọng sâu thẳm.
Trên giường một cảnh vạn sắc sinh hoa, không biết chăn chiếu đã qua bao lần lộn xộn. Hai má Minki đỏ lựng vì nhiệt cũng như vì tình, trên cổ những vết hồng phấn điểm xuyết như hoa nở lan xuống tận ngực. Không hiểu là Minki đã dạy Jong những gì hay là Minki đã bỏ sót điều gì mà đến chính cậu cũng bất ngờ với sự thành thạo đó. Minki nhìn Jong, cắn môi kìm nén trước khi buộc miệng la lên một tiếng nhỏ. Hai chân cậu vắt ngang eo Jong cặp chặt lấy, khiến cơ thể không còn một chút giấu giếm trong con mắt người đối diện. Sắp rồi, chuyện đó sắp xảy ra, miệng cậu mất kiểm soát mà thoát ra một tiếng rên rỉ, tâm trí đờ đẫn lâng lâng ở một miền đất nào đó. Cậu đã làm chuyện này trước đó chưa? Bất giác câu đó văng vẳng trong đầu. Cái cách Jong chạm vào người cậu, âu yếm và mãnh liệt. Không giống như là chơi đùa chỉ vì niềm khoái lạc mà là yêu thương và trân quý. Vừa không muốn làm đau, nhưng lại không kiểm soát được tình cảm của mình. Nó khiến cậu vừa có thể vui thú nhưng cũng mang lại cảm giác được yêu thương. Một thứ tình cảm sâu nặng khiến người ta rơi nước mắt vì cảm động chứ không phải chỉ để tạo sự khoái hoạt tầm thường. Minki mở mắt trước khi nghe thấy lời thì thầm bên tai.
" Em có đồng ý không?"
Đột nhiên bị lời nói cắt ngang, cậu nhíu mày hỏi lại. " Anh... Đồng ý cho cái gì cơ?" Câu hỏi lại xác nhận. Mồ hôi trên trán rịn ra.
" Chúng ta cưới nhau nhé!"
Minki nhắm mắt, cắn chặt răng, nước mắt bất giác rơi xuống. Chắc có lẽ, con người này đã trải qua quá nhiều điều, nên đối với cái ngày xa vời mà người ấy và cậu đã đợi cả nghìn năm. Đến lúc này, khi cậu và Jong sắp hòa làm một rồi, còn run rẩy hỏi lại một lần nữa muốn xác nhận. Là thật. Giờ thì cậu biết rồi. Đám cưới đó là thật. Nó sẽ diễn ra. Dù bất kỳ chuyện gì xảy đến đi chăng nữa.
Minki gật đầu gần như đồng lúc Jong tiến vào. Cậu bật một tiếng rên la vì đau, phía dưới co rút. Mồ hôi rìn rịn trên khuôn ngực rắn chắc trước mắt khiến tim Minki đập loạn xạ.
"Làm đi."Hơi thở gấp rút lại càng thêm khó nhọc. Minki cho phép. Và Jong làm theo ngay lập tức. Chậm rãi, thăm dò trước khi cả hai đều thích ứng được nhau. Hai bàn tay Minki bấu trên vai Jong, càng lúc càng nắm chặt theo biên độ cử động. Tâm trí cậu bất giác có điểm mù mờ. Gương mặt người đối diện, thậm chí cả nụ hôn vừa chạm môi. Cơ thể này, bàn tay ấy, hình như có đôi mắt đen láy vừa thoảng qua.
" Jong à, chúng ta từng làm thế này bao giờ chưa?" Minki buột miệng, sợ như nếu cậu không hỏi, cậu sẽ bị chính niềm khoái lạc này vùi lấp mất.
"Chúng ta?" Jong dừng lại, trong một giây, điều đó khiến Minki nhận thấy mình vừa nói điều gì ngu ngốc.
"Em nhớ anh, em không biết nữa, nhưng em nhớ đó là anh... "
Bất giác Minki bị hút sâu vào đôi mắt xanh, có thứ đang vụn vỡ từng mảnh, rồi rơi ngược lại vào một nơi tăm tối. Jong đáp, âm trầm tới khản đặc, pha thêm ngữ điệu da diết như cầu xin cùng với lúc cúi xuống hôn cậu.
" Ngừng nói chuyện."
Cái hôn ngấu nghiến đó khóa miệng cậu lại và những cú thúc mạnh bạo khiến tâm trí Minki bay theo chiều gió. Cái còn ở lại là một cơn bão, cuồng nộ, điên dại không giải thích nổi khiến Minki bị cuốn theo. Cậu cong mình phối hợp và thở dốc trước từng đợt tấn công mạnh bạo. Đến khi tốc độ lên đến đỉnh điểm, Jong trút toàn bộ ra bên trong cậu và cũng cậu giải thoát mình thì cả hai cùng ngã xuống mặt giường êm ái. Minki mỉm cười, một tay khẽ chạm lên bờ ngực trần trụi, hít lấy cái mùi mồ hôi và hương vị đàn ông quyến rũ. Cậu nhắm mắt trước khi nghe thấy lời thì thầm khe khẽ của người đối diện.
"Em đã là người của anh rồi."
Vì kiệt sức và cũng vì niềm hạnh phúc khi cùng lúc cảm nhận được cả hai thứ, tình yêu và dục vọng, Minki ngay lập tức thiếp đi.
Ngược lại với Minki, Jong không hề ngủ. Hắn đợi cho tới khi Minki ngủ yên rồi mới rời giường. Ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏa. Áo lụa không thắt dây thấp thoáng để lộ bờ ngực rắn chắc. Hắn đứng xoay lưng lại phía Minki, lặng yên, trầm mặc nhìn thứ ánh sáng lạnh lẽo soi tỏa vạn vật một màu nhàn nhạt. Hắn biết hắn đã phá bỏ nguyên tắc của mình, phá bỏ luôn cả tôn nghiêm mình có bấy lâu. Chỉ là vì yêu quá nên giờ có muốn mắng muốn hận cũng chỉ được hận bản thân. Là do hắn đã không có năng lực tìm ra Minki trước.
Đêm đã khuya lắm rồi, gió buốt thổi khiến khung cảnh càng trở nên hiu quạnh. Ánh trăng bị che lấp mất, kéo gương mặt trắng bệch của Minki đang say ngủ giấu đi. Minki cựa quậy, nghe vẻ vì lạnh nên co người. Jong nghe tiếng động liền quay lưng lại. Đồng lúc đó Minki dụi mình, ngái ngủ mở mắt. Cảm giác hơi đau dưới eo đột nhiên truyền tới, Minki nhăn mặt làm Jong lo lắng.
" Em sao thế?"
Minki phụng phịu, tỉnh ngủ giữa chừng nên trông khó chịu.
"Tại anh chứ đâu mà còn hỏi."
" Em giận rồi hả?"
" Em giận rồi đó. Anh không ngủ lại đi đứng dọa ma người khác." Minki nói đến đây hơi tỉnh ngủ rồi, thành ra mới để ý. " Anh đang nghĩ gì à?"
Jong mỉm cười, tới ngồi ở mép giường. Theo đó Minki cũng dựng dậy, người không mặc gì nên quấn chăn quanh trông tròn lô lốc như một quả bóng.
" Vừa nãy em hỏi anh khiến anh suy nghĩ, đúng không?"
Jong đột nhiên im lặng, lúc đó Minki đoán, có lẽ cậu đúng, nên cậu tiếp lời.
"Tại sao em lại chết? Em nhớ có một nguồn sáng. Đó là gì thế?"
" Tại sao em chết?" Jong nhắc lại, từ" chết" nghe thật tàn khốc rồi một tia lạ lùng sượt qua mắt. Sau một lúc im lặng, hắn vòng tay qua cổ Minki. Vật lạnh và dài bao quanh cổ, giống như một cái dây thắt. Minki đưa tay lên sờ thử, ở chính giữa chuông nhỏ phát ra tiếng, âm thanh dịu nhẹ." Chuông!" Cậu thốt lên. Jong đeo lên cổ cậu một cái chuông với vòng da màu đen bao quanh. Y như chuông của... Chó. Gì thế? Minki nghĩ. Không phải coi cậu là thú cưng đấy chứ?
"Tại sao em chết. Tại sao em gặp anh, tại sao chúng ta ở đây. Em không cần nhớ những cái đó. Em chỉ cần nhớ em yêu anh từ thời khắc này. Vậy thôi."Jong nói, giọng điềm tĩnh, nhưng Minki không hiểu sao lại thấy trong từng hơi thở trầm ổn là những cảm xúc kìm nén. Chúng tích tụ trong lồng ngực, đánh nhau ở đó rồi khiến lồng ngực đau nhói. Đừng như vậy. Cậu không muốn người mình yêu đau khổ một tý nào. Minki dịch đến sát gần, thả tay ôm chăn ra khiến chăn rơi lửng lơ để lộ bờ vai thanh mảnh.
" Nhưng em sợ lắm. Sợ mình làm gì có lỗi. Em chỉ nhớ những thứ mang máng, không rõ ràng. Em nhớ mình từng ôm anh giữa phố đông người, dưới một cây thông lớn, nhớ anh chơi cùng em trò tét tay, nhớ lúc chúng ta uống bia chung với nhau, ánh mắt vui vẻ khi ăn đồ em nấu... "
" Dừng lại. Anh bảo em dừng lại ngay." Jong chặn những lời nói của cậu bằng bằng cái siết bất ngờ khiến chăn ấm rơi ra hoàn toàn. Các múi cơ căng lên kéo cậu ép chặt trong lồng ngực. Lúc đầu thì Minki thấy lạnh, nhưng sau đó nhanh chóng thay thế bằng hơi ấm. Chuông nhỏ rung khe khẽ, lanh lảnh bên tai, theo ký ức lần mò gợi lại lời nói. Còn một kẻ nữa nghe thấy tiếng chuông ngoài Jong và cậu. Là...
"Dù nó là gì thì cũng không được nhớ. Anh tìm thấy em ở kiếp này trước. Anh sẽ thực hiện lời hứa của mình. Minki." Jong gọi cậu, sau một nhịp thở sâu làm Minki nghẹn họng rồi mới nói tiếp.
" Chúng ta yêu nhau từ bây giờ. Chỉ từ bây giờ thôi."
"Ừ." Minki gật đầu quyết định, trút hết mọi suy nghĩ vẩn vơ qua một bên." Chỉ từ bây giờ thôi nhé!" Không hiểu sao sau khi Minki nói ra câu đó. Trong đầu cậu lại hiện lên tiếng nói của chính mình vọng lại.
" Em không hứa sẽ yêu anh trọn vẹn. Em chỉ hứa sẽ yêu anh... từ thời khắc này... Từ thời khắc này... từ thời khắc này thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...