Chiếc Chuông Của Yêu Tinh

Tiếng nước rỏ tong tỏng dưới mái hiên hàng canh lòng bò đã đóng cửa. Jonghyun ngồi thụng một xó, mũi ngứa ngáy vì mùi thức ăn đặc sệt lại. Tiếng tin nhắn từ điện thoại. Jonghyun mỉm cười đầy thích thú.

" Nhanh vậy cơ à. Ôi ta yêu cái thời đại internet này thế!"

Màn hình sáng lên, đoạn hội thoại dần dài ra.

" Thỏa thuận xong, lát sẽ gửi cho ngươi ảnh."

"Được một hay hai?"

" Một. Đã tra ra sinh mệnh của Choi Minki còn Minji thì không thể."

"Mà khoan😜😜 sao ngươi gửi được tin nhắn cho ta thế?"

" Con bà nó. Không phải do ngươi dạy ta đi câu trộm wifi sao? Điện thoại ngươi ăn trộm được ta vừa đến Nhân Giới đã bị cảnh sát túm cổ. Áp pồ hay cái cục gạch có số má này hại ta dính một bản án dân sự. Muốn yên ổn qua cái nhiệm vụ làm người tốt cũng không xong."

" Tốt đẹp cái thá gì. Ngươi cũng ích kỉ bỏ mẹ mới làm ăn với ta. Còn mối khác không giới thiệu đê. Vụ này chưa xong là chưa yên tâm được."

" Ngươi định quấy quả hết Yêu Giới à. Ta thấy ngươi can thiệp được sổ ở Sở Tư Pháp thì sao không tự mình đột nhập Tháp Sinh Giới đi." Mấy lần trao đổi viết lại sổ của Jonghyun không biết đã kiếm được bao nhiêu thông tin bất hợp pháp. Cũng không biết đã hợp thức hóa bao nhiêu sinh mệnh sống chết. Năng lực của Jonghyun có thể tính toán ra nhiều thứ ngược với ấn định ban đầu nhưng vẫn cho ra cùng kết quả. Ví dụ cậu có thể thay đổi tuổi thọ của một người kéo dài vài chục năm. Cái chết của người đó khi hai lăm hay sáu mươi vẫn sẽ dẫn đến cùng một kết quả.


" 😎😎😎 Mấy ông già ngồi ị một chỗ đó dễ xơi. Đám lính canh ở Tháp thì không. Yêu lực của ta không đủ cấp để vào đó rồi đốt cả cái Tháp như anh trai ta." Ở cửa Tháp Sinh Mệnh có một tầng dày bảo vệ. Không có lệnh xanh thì không vào được. Muốn vào một là đưa mặt ra để xác nhận hai là dùng yêu lực phá. Yêu lực của Jonghyun lúc này khá yếu, cũng không đủ giỏi để giả dạng kẻ khác. Thật ra với trình đổi trắng thay đen của Jonghyun thì khó mấy cậu vẫn có cách nhưng nếu để chọn thì cậu sẽ chọn cái ít rủi ro nhất.

" Ngươi từ đó đến giờ chỉ giỏi làm trò bậy bạ."

Nút xanh trên biểu tượng khung chat biến mất sau khi tin nhắn ảnh được gửi tới. Jonghyun xoay điện thoại phóng to, kĩ lưỡng dò xét từng chữ một. Đọc tới dòng cuối, mắt Jonghyun đổi màu, trực tiếp nhìn ra được nhiều việc sắp xảy đến. Cậu phủi đít đứng lên, tùy tiện kéo mũ trùm đầu, nhởn nhơ như một thằng nhãi vô công dồi nghề hòa vào màn mưa trắng xóa.

***

Trang trại Hwasan.

" Jonghyun muốn cướp sức mạnh của anh trai mình?" 711 khoanh tay trước lời Sugeun phân tích. Hắn ngại ngần dính vào rắc rối ghê ghớm. Huống hồ nhiệm vụ làm một người con báo hiếu lại đang bị gián đoạn. Giám sát khu hắn mà biết là hắn toi đời. Nhưng Sóc Chuột nhỏ của hắn lại cứ càm ràm mãi, bứt tóc cầu xin rồi bám người không chịu buông tha. Cuối cùng hắn đành phải chịu thua chạy đi tìm Sugeun.

" Ý ngươi là cái Chuông điếc đấy hả? Ta có nghe nhưng không biết thực hư như nào. Mà khoan chẳng nhẽ sức mạnh của Jong là từ cái chuông đấy?"

" Nó có thật. Ta từng thấy rồi. Còn về lời đồn kia thì chưa ai xác nhận được." Sugeun gật đầu đầy nghiêm túc. Hắn nhìn con mắt thật lòng lo lắng của Sóc Chuột lúc này rồi liếc nhanh qua 711.

" Hai ngươi không định phá vỡ luật lệ đấy chứ?"


" Gì đấy, gì đấy. Không hề. Bọn ta có làm gì trái luật đâu." 711 thiếu điều giơ hai tay lên phủ nhận. Ngược lại Roa chỉ như con gà mắc tóc tránh ánh nhìn. Má cũng đỏ lên.

" Ê con Sóc kia nói gì đi." 711 lay tay Roa. Hai người bọn họ đúng là chưa có gì mờ ám. Ít nhất thì đó là suy nghĩ một chiều từ tên Yêu tinh 711 sinh ra không có một cái gì đặc biệt để người ta nhắc tới.

Sugeun nhếch mép đáp lại không khí là lạ lúc này. " Với những điều hắn nói thì có thể lắm. Jonghyun giống 685 ở mọi thứ, ngoại trừ sức mạnh. Hắn thù hận bọn ta vì bỏ rơi hắn. Năm đó hắn được sinh ra sau 685. Mà khi đó Thiên luật đã định một lần chỉ có một yêu tinh được sinh ra. Nên bọn ta theo lệ làm độc nhất một bảng tên cũng như một nôi đỡ đầu. 685 ra đời với ánh hào quang và chuông bên mình. Hắn thì không có gì. Sức mạnh của hắn thì lại quá yếu ớt."

" Nên không ai nhận nuôi hắn." 711 chốt lại. Giai thoại về sự ra đời của hai kẻ đó giống như một câu chuyện cổ đầy bí ẩn. 711 là yêu tinh đời sau, dễ hiểu chỉ được nghe phong phanh mà không thể xác minh sự thật.

" Các người thực sự đã làm thế với Jonghyun à? Sinh ra mà không ai chào đón, không một danh phận, cũng không ai nhận. Vậy thì hắn sống kiểu gì thế?" Roa sửng sốt, trong lời nói trộn lẫn sự tức giận và thương cảm. Cô nghe nói rằng mỗi một yêu tinh khi ra đời sẽ được một yêu tinh nhận làm học trò-kẻ sẽ sống cùng và chỉ dạy hắn.

" Ta không biết." Sugeun nhắm chặt mắt lại. Phải hắn thực lòng không biết. Cả Yêu Giới chắc cũng chẳng ai biết. Một đứa trẻ con sinh ra đã bị vứt xó, đá đi như một cục đất vô tri vô giác ngáng xe trên đường, có đến lớp hoặc xuất hiện hay không cũng chẳng ai quan tâm.

Roa đưa tay lên che miệng. Ừ thì cứ coi rằng Jonghyun là kẻ xấu. Thì kẻ xấu đó cũng không tâm địa đen tối bằng những người này. Tại sao lại ruồng bỏ Jonghyun. Hắn không có lỗi gì cả. " Nếu hắn có trở nên ác độc một chút nào thì cũng tại các ngươi." Roa to tiếng về phía Sugeun nhưng ngay lập tức bị 711 kéo vai ngăn lại.

" Vinh quang không giành cho vật cặn bã. Nên nhớ. Bất tài thì không được trọng dụng. Là cái bóng của kẻ khác thì sẽ chẳng ai ham thứ đồ đó. Ta chọn 685 rồi. Ta không có nghĩa vụ phải cưu mang Jonghyun. Là Yêu Giới không cần hắn. Ta làm sao quản được cả Yêu Giới." Sugeun mất bình tĩnh. Mắt hắn đỏ lên, con ngươi tối lại. Trong lời nói có phần hằn học như hận thù một cái gì.


" Vậy sao ngươi không chọn Jonghyun. Nếu ngươi chọn Jonghyun, 685 vẫn sẽ có người nhận. Thế thì mọi chuyện đã không đổ lên đầu Cậu chủ ta."

" Ta không phải sinh ra để làm từ thiện."

" Phải. Không làm từ thiện. Chỉ ham danh thôi nên giờ học trò ngươi mới là tội đồ của Yêu Giới. Bị cả Yêu Giới truy đuổi. Đến cả một tên bỏ đi cũng có thể khiến ngươi bó tay nhìn trời ngao ngán."

" Roa!" 711 gằn giọng cùng lúc với việc nhấc người Roa lên được và ném lại phía sau. Hắn không có ý nặng tay với Roa nhưng lại thành khiến cô ngã nhoài ra đất. Yêu quái bậc thấp gây thù chuốc oán với Yêu tinh là không được." Roa bình tĩnh. Cô không hiểu thế giới của bọn ta đâu."

Cửa xe đóng sập một cái. Ha Sungwoon nhìn thái độ hậm hực của Roa, giả ngây giả ngốc đưa bịch hạt dẻ nướng ra. Roa miễn cưỡng nhận, coi như tức giận xuôi đi một nửa.

" Bất lực thật đấy!" Vừa chìa răng ra lột vỏ hạt dẻ Roa vừa than thở.
" Chúng ta thì không có năng lực làm gì. Cái gã kia lại chẳng tốt đẹp hơn là mấy. Sao ta với ngươi cứ như đâm đầu vào rọ thế nhỉ? Làm sao để Jong chịu thả Minki ra."

" Hắn có đánh đập Cậu chủ của cô đâu mà lo."

" Ừ thì." Roa chép miệng." Không đánh đập nhưng cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài như vậy khác gì giam lỏng. Sao ta lại vô dụng thế chứ? Cả ngươi nữa. Yêu tinh vô dụng."

Roa không nhìn sang nên không thể thấy thái độ dửng dưng của 711. Thậm chí cũng sẽ không thấy được cái khựng người của hắn bị che đậy dưới nụ cười vô tư là có ý gì?

" Khoan đã." Roa đập túi hạt dẻ vào ngực 711, âm thanh nảy ra từ ngực độp một tiếng y như cái thắc mắc cô mới phát hiện." Tại sao ngươi biết quá khứ của Jong. Ngươi đã ở đấy à?"


" Đâu có." 711 giữ lấy túi hạt dẻ, thản nhiên thò tay vào hóa phép một cái. Hạt dẻ mất vỏ còn lại mỗi nhân thơm ngon." Sugeun kể cho ta đấy!"

" Từ lúc nào thế? Sugeun kể cho ngươi? Tại sao gã đó biết rõ chuyện của Jong thế?"

"Thì... thì là ta hỏi cho con Sóc chuột phiền phức như cô chứ làm sao. Cô thật là. Để ý tý đi. Gia nhân ở bên cạnh Jong là gã già giả dạng. Hắn giám sát từng giây từng phút mà vẫn không ăn thua. 685 mà làm cái gì giả thì nó còn tốt hơn đồ thật."

"Hắn quá quan tâm tới 685. Thật sự các ngươi cũng có tình cảm thầy trò tốt như thế à?"

" Ai quan tâm chuyện nhà người ta. Ta chỉ biết ngay khi 685 đến Nhân Giới, gã cũng lên chức Giám sát."

Roa nghe câu chuyện buồn tay liền luồn vào trong túi hạt dẻ tính lấy một hạt ăn an ủi. Nhưng ngay lập tức phát hiện ra hạt dẻ mất vỏ, mặt mũi xì khói cáu bẳn." Ê, ai cho phép ngươi lấy hết vỏ hạt dẻ. Thú vui của ta là lột vỏ hạt dẻ cơ mà. Ta còn phải đi chôn hạt dẻ để ủ chua nữa. Còn phải mang đi trưng và may thành gối ngủ ôm lấy mùi. Tên yêu tinh kia, trả vỏ hạt dẻ cho ta."

711 méo mặt, không ngờ muốn làm việc tốt lại thành ra chọc con gái nhà người ta giận dỗi hơn cả lúc ban đầu.

" Đồ đần độn, vô tích sự."

Nhìn cảnh 711 đần mặt ra vì bị bỏ lại, còn Roa thì đã sập cửa xe hậm hực đi xa từ lúc nào, tài xế taxi lắc đầu chẹp miệng." Đuổi theo đi chứ cậu trai trẻ. Không lo bạn gái gặp chuyện à?"

" Đuổi làm gì con Sóc cắn cảu đó." Mặt mũi mất hết. 711 phủi tay áo bảo tài xế chạy tiếp. Trong miệng vu vơ buông lời." Dỗi chán đến chiều về lại bám cháu như keo thôi." Hắn ngẫm thấy mình chiều Sóc Chuột thành hư rồi. Cũng nhận ra mình đang lún sâu vào thứ tình cảm không đáng có. Yêu tinh không được phép yêu ai. Hắn cũng sẽ không để bản thân mình yêu ai.

" À! Thích thì ở mức chấp nhận được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui