Chích Thủ Già Thiên

Trong một thoáng, Tần Phi không dám tin, đoản kiếm trong tay có lai lịch lớn như thế thật sự làm người nghe kinh sợ."Đoạn Ca vốn là một thanh thần binh, người đem nó đi vì che dấu thần binh lợi khí cho nên làm một cái vỏ kiếm giả làm mũi kiếm. Thường nhân căn bản không sẽ phát hiện, mà ngươi lần này cơ duyên xảo hợp dưới áp lực của địch nhân làm cho Đoạn Ca thấy lại mặt trời . Đừng nói là tên thích khách kia mà dù là một vị cao thủ cấp Tông Sư cũng tuyệt đối không có khả năng ngăn cản lưỡi của Đoạn Ca. Có thanh thần binh này thì thực lực của ngươi tăng lên một cấp."Quý Phong cười ha hả nói: "Nếu như bây giờ ngươi sử dụng toàn lực ứng phó, phối hợp với côn dụng kỳ diệu của Đoạn Ca công thêm một chút vận khí thì có khả năng vượt cấp khiêu chiến cao thủ Tông Sư hạ phẩm."Tần Phi thè lưỡi: "Ta cũng sẽ không nhàn rỗi không có việc gì đi tìm một vị cao thủ Tông Sư hạ phẩm đánh nhau, đây không phải là tự gây khó dễ cho chính mình à? Hơn nữa, trông cậy vào thần binh lợi khí thủy chung không phải kế lâu dài, tu vi nên trông vào bản thân mình. Bây giờ ta là Tiên Thiên trung phẩm, chờ ta cố gắng luyện tập nâng cao tu vi rồi hẵng nói."Quý Phong nhàn nhạt cười cười nhấc cái ghế đến sát bên cạnh giường: "Chuyện của Đoạn Ca ta đã nói hết với ngươi. Kế tiếp, ngươi có nên nói cho ta biết là ngươi tìm Đàm Trượng Thắng để nói những gì hay không? Tại sao ngay lập tức hắn gặp phải thích khách thế?""Không nói có được hay không?" Tần Phi nghiêm trang hỏi ngược lại."Ngươi có thể không nói!" Quý Phong thở dài một hơi, trầm mặc chốc lát. Ngọn đèn dầu trong phòng nhảy múa làm ánh sáng trong phòng sáng tối khiến bóng của hai người in trên tường không ngừng biến ảo. Hồi lâu, Quý Phong mới phá vỡ im lặng: " Hai tên thích khách này là người Sát Sự Thính chịu sự quản lý của Chấp Hành Ty!"Nội tâm Tần Phi chấn động, vấn đề trăm mối vẫn không có cách giải lập tức được giải quyết dễ dàng. Ai có thể theo được lộ tuyến biến ảo liên tục của mình mà vẫn còn có thể theo tới Tam Thủy trấn? Đó chắc chắn không phải là người ngoài, đúng là mình từ đầu tới nay toàn thông tri cho người của Chấp Hành Ty lúc nào dừng lúc nào đi.Nói như vậy, thì lúc mình gặp gỡ Đàm Trượng Thắng, người của Chấp Hành Ty đang ở phụ cận giám thị. Tần Phi nhất thời chủ quan nên sau khi hắn rời khỏi thì người của Chấp Hành Ty lập tức ra tay với Đàm Trượng Thắng để diệt khẩu.Vậy thì ai đã lấy Giảo Hồn Sát ... không phải là được miêu tả rõ ràng rồi sao?Trong đầu Tần Phi lập tức xuất hiện một ý nghĩ rất rõ ràng của mười tám năm trước, Nguyên Đề đốc Chấp Hành Ty lấy đi một phần Giảo Hồn Sát, đó chính là phần Giảo Hồn Sát trong người lão mụ, lại bắt Đàm Trượng Thắng gánh tội thay mình ở Sát Sự Thính. Chuyện này bình an vô sự rất nhiều năm, lần này vừa vặn là Nguyên Đề đốc tự mình ở ngoại vi bảo vệ đoàn người Vũ Dương Công chúa, tâm phúc của y có lẽ đối với chuyện này biết rõ ít nhiều. Chúng phát hiện Tần Phi tiếp cận Đàm Trượng Thắng nên chuyện cơ mật bị tiết lộ liền đi tìm Đàm Trượng Thắng hỏi gã đã nói những gì với Tần Phi.Có lẽ tên thích khách kia có quen biết Đàm Trượng Thắng từ trước, cho nên Đàm Trượng Thắng không phòng bị, vào lúc hai người đang nói chuyện tên thích khách lập tức ra tay giết chết gã. Sau đó, y đi xem Tần Phi có phản ứng gì, theo tâm lý học tội phạm mà nói thì một tội phạm giết người thường thường sẽ muốn ở xung quanh khu vực hiện trường để xem động tĩnh. Kết quả là bị Tần Phi phát hiện, lúc kịch chiến y chạy về phía miếu Long Vương để tìm cơ hội ám sát Tần Phi cũng như muốn có sự giúp đỡ của đồng bọn cho yên tâm nhưng đồng bọn không ngờ y bị Tần Phi giết chết nhanh như vậy. . .Dù về mặt lý luận đã rõ tuy nhiên còn có rất nhiều nghi vấn không cách nào giải đáp. Thí dụ như, Nguyên Đề đốc sao phải trộm Giảo Hồn Sát? Y bị người khác sai sử sao? Tại sao lại kết oán cừu cùng lão mụ? Lúc mình và thích khách kịch chiến, Nguyên Đề đốc đang ở đâu?Bất cứ ai biết rõ đối thủ của mình là cao thủ cỡ Nguyên Đề đốc tâm tình đều thập phần trầm trọng.Người có danh như cây có bóng, Nguyên Đề đốc uy chấn Sát Sự Thính, chưởng quản Chấp Hành Ty không phải là dựa vào quan hệ này nọ mà leo cao đến vậy được. Y có thực lực trong tay nắm đại quyền lại có quan hệ với các thế lực thâm căn cố đế trong triều và Sát Sự Thính. Điểm đáng ngại nhất chính là y được công nhận đã đạt đến cảnh giới Tông Sư đỉnh phong.Liễu Khinh Dương, Lưu Nhậm Trọng, Trần Hoằng Dận...Nguyên Đề đốc, bọn họ là những cao thủ cùng cảnh giới. Không cần biết những người khác có bao nhiêu lợi hại mà chỉ biết Nguyên Đề đốc đáng sợ. Điều đáng sợ hơn là những người kia không phải xuất thân là sát thủ chuyên nghiệp còn Nguyên Đề đốc căn bản chính là một cỗ máy giết người. Hồi ký của y ở Sát Sự Thính chính là một quyển chứa đầy huyết tinh.Thấy Tần Phi im lặng không nói, Quý Phong thong thả nói tiếp: "Trước đây ngươi nói với ta, ngươi biết Đàm Trượng Thắng là bởi vì vụ án mất Giảo Hồn Sát.""Nếu như ta đoán không sai, ngươi chắc là rất muốn biết phần Giảo Hồn Sát ấy đi đâu.""Không đoán nữa!" Quý Phong phất phất tay: "Ta không muốn biết chuyện của ngươi, chỉ có điều người của Sát Sự Thính đã bắt đầu ra tay đối với chúng ta. Nói cách khác không thể tin người được nữa, khi chúng ta đến Hưng Long trấn không cần phải thông tri cho Chấp Hành Ty nữa. Lộ trình tiếp theo phải trông vào bản lĩnh chính chúng ta thôi.""Ta sẽ làm hết sức!" Tần Phi mỉm cười nói."Nghỉ ngơi trước đi!" Quý Phong mệt mỏi chắp tay sau lưng đi ra khỏi gian phòng của Tần Phi.Bóng đêm càng ngày càng đậm, những bông tuyết vẫn phấp phới bay không ngừng. Tuyết trắng cả một vùng như trải bạc trải ngọc. Vài tiếng bước chân rất nhỏ đi đến trước của gian phòng Tần Phi đang nghỉ, một đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương lặng lẽ đẩy cửa ra.Tần Phi lẳng lặng rút Đoạn Ca chờ sẵn. Hắn ngừng thở ghé mắt nhìn ra cửa, trong ánh sáng yếu ớt hắt vào hắn nhận ra Lôi Lôi đang nhẹ nhàng tiến vào, trở tay đóng cửa không tiếng động."Này, đừng ngủ vội, sư tỷ tìm ngươi có việc." Lôi Lôi đĩnh đạc đi tới trước giường Tần Phi, không chút khách khí đưa tay lật chăn của hắn.Tần Phi bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi, cho dù là sư tỷ cũng không nên tối như vậy tới tìm ta? Là muốn làm ấm giường cho ta hả? Nếu muốn thế ngươi cứ nằm vào đi, ta tuyệt không chú ý là chăn hay là lò sưởi đâu.""Tiểu sư đệ ngoan, ngươi không cần khách khí." Lôi Lôi cười hì hì ngồi ở trên giường, không khách khí lấy chăn mền đắp lên chân rồi khẽ nói: "Hôm nay ngươi quá kích động đó, một người đối mặt hai tên thích khách có thể còn sống sót đã là kỳ tích. Đạo kiếm ý Đại Tông Sư kia ta thật sự ghen tỵ a. Tử lão đầu ơi là tử lão đầu, sư tỷ ta bị lão lừa gạt, lão không phong cho ta một đạo kiếm ý nào mà lại cho ngươi nhiều như vậy.""Nam nữ khác nhau, có một số việc ngươi có hâm mộ cũng không được." Tần Phi thản nhiên nói: "Thí dụ như, buổi tối ta không muốn đi nhà xí thì có thể dùng bô ở trong chăn, ngươi thì... Cho ngươi cái bô, ngươi có thể nhắm trúng sao?"Lôi Lôi hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường rồi nói: "Bây giờ phiền toái ngươi chọc vào không phải là chuyện tầm thường. Thi thể hai người nọ mặc dù ta không chứng kiến nhưng suy diễn một chút thì ngoại trừ là người Chấp Hành Tư Sát Sự Thính ra không ai có thể nhanh như vậy mà đuổi kịp chúng ta. Chẳng lẽ là đấu tranh nội bộ Sát Sự Thính các ngươi?""Tình huống không nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu." Tần Phi nói lảng đi: "Hai người kia là mấy tên bại hoại ở Sát Sự Thính mà thôi."Lôi Lôi cười lạnh nói: "Đừng tự dát vàng lên mặt mình đi, sư tỷ của ngươi có thể đoán được, ngươi cho rằng Vũ Dương và Ngạn Thanh là người ngu sao? Bây giờ hai người bọn họ có lẽ đang đắp chăn xì xào bàn tán, thương lượng làm thế nào có thể đến Đông Đô an toàn. Đáng hận nhất là lão sư phụ, lão biết hung hiểm như vậy mà không đến giúp một tay.""Kể vài chuyện về sư phụ đi, ngươi hẳn là biết nhiều hơn ta." Tần Phi tóm lấy cơ hội vội vàng hỏi.Lôi Lôi cười đùa nói: "Tiểu sư đệ ngoan, hãy gọi một tiếng sư tỷ ta nghe trước đã.""Sư tỷ. . ." Da mặt Tần Phi vốn dày thuận miệng gọi một tiếng thân mật mà không đỏ mặt chút nào."Không hổ là đồ đệ của lão sư phụ. A, sư tỷ của ngươi mặc dù là nữ hài tử nhưng theo lão đã lâu nên da mặt còn dầy hơn tường thành. Ngươi đúng là ngươi, miệng nói trơn tru mí mắt cũng không nháy cái nào. Còn có cái tên Thành Tín nữa, nghe sư phụ nói, tiểu tử kia mười câu lời nói có chín câu không đáng tin cậy thế mà cứ luôn miệng cho mình là nhất ngôn cửu đỉnh." Lôi Lôi cười duyên rồi nói: "Còn không phải sư phụ trơ tráo dạy dỗ ra hai đứa đệ tử nghịch ngợm thì có đánh chết cũng không ai tin vì sao mặt ba người này đều dầy như vậy.""Thỉnh sư tỷ chỉ giáo." Tần Phi nghiêm trang nói."Cũng tốt, sư phụ của ngươi tên thật gọi là Tôn Hạc." Lôi Lôi mở trừng hai mắt: "Đã từng nghe chưa?"Tần Phi lắc đầu."Được rồi, sư phó có cái danh rất nổi tiếng... là Ổi Tỏa Dục Vi. . . Danh hiệu này chắc đã nghe rồi!"Đôi mắt Tần Phi tròn xoe, con ngươi hận không thể nhảy được ra ngoài, nếu không phải đang nằm ở trên giường thì chắc hắn đã đạp mấy cước, hắn hối hận nói: "Ta thật đần độn, đáng lẽ với cái bộ dáng đó ta phải nghĩ đến 'Ổi Tỏa Dục Vi' . . . Chán thật, nhìn thế nào lão cũng không giống là một vị Đại Tông Sư, đúng là lừa người a. . ."Lôi Lôi nhàn nhã nhếch chân lên bắt chéo rồi nói ra: "Ổi Tỏa Dục Vi, Tôn Hạc! Trước khi Ngụy Quốc diệt vong là Đại Tông Sư nổi danh nhất. Trong cuộc chiến diệt quốc, lão liên tục giao thủ với Dịch Tổng đốc và Bàng Chân, lúc đó còn rất nhiều cao thủ Sở Quốc vây bắt. May mà sư phụ trốn được vào hoàng cung, phụng di chiếu của Ngụy Đế lấy thanh Đoạn Ca đi, rồi bỏ trốn mất dạng!""Vào lúc quân Sở khải hoàn hồi triều, sư phó nuốt không nổi mối hận bèn nửa đường tập kích Dịch Tổng đốc. . .""Chờ chút, không phải là tập kích Sở Đế?" Tần Phi chen lời."Những người Sở Quốc đương nhiên phải dát vàng vào mặt mình rồi. Sư phó hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm nhưng lại ngu ngốc chả khác gì ngươi. Ngươi nghĩ đi, chỗ nào tập trung nhiều cao thủ nhất trong đại quân Sở Quốc? Lúc lão xông vào đầu tiên là hao tổn không ít chân lực. Bàng Chân đại chiến một hồi với lão nên vô pháp tiến vào nên phải chạy trối chết. Lần này Dịch Tổng đốc nghĩ có thể cắn chết được lão nên đuổi giết ngàn dặm. Cuối cùng, sư phụ nảy ra chủ ý cá thối là giả chết. . . thế mà lừa được Dịch lão đầu hơn mười năm, y còn rất đắc ý cho là mình tự tay kết liễu 'Ổi Tỏa Dục Vi' Tôn Hạc!"Tần Phi không khỏi thần tượng Tôn Hạc. Lão có biệt hiệu rất lạ lùng lại rất hèn mọn bỉ ổi, rất nhiều người không ưa lại có không ít cừu nhân. Nhưng lão có thể muốn làm gì thì làm nên có thể thấy được tu vi cực cao.Chỉ đơn độc mà có thể liên tiếp chiến đấu với hai vị Đại Tông Sư Sở Quốc mà còn có thể bỏ trốn mất dạng thì quả thực là thần thoại. . .Tần Phi thu liễm tâm thần, ung dung hỏi: "Ngươi biế tại sao lão lại thu ta làm đồ đệ không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui