Vân Dạ lẳng lặng nhìn ta.
Ta đem bức tú nữ đồ cuối cùng ném vào chậu than, vỗ vỗ hai tay, trở lại bên giường.
“Trẫm đem tất cả tuyển tú đồ đốt quách cho rồi, không biết tướng Quân Chiêu Dương hầu còn muốn khởi binh tạo phản không?”
“Vân Kha, đây là ý tứ gì?” Vân Dạ có chút mờ mịt nhìn ta, nghi hoặc hỏi.
Ta cười nắm tay hắn, “Ngươi còn không rõ sao?”
Vân Dạ trừng lớn hai mắt, như không dám tin nhìn ta.
“Ôi chao!” Ta khẽ thở dài, luôn luôn kinh tài tuyệt diễm, ngạo thị quần hùng, Vân Dạ có loại vẻ mặt này, chẳng lẽ ta làm chuyện này thật sự khó hiểu như thế sao?
“Dạ Nhi, ngươi không cảm thấy ta muốn lập ngươi làm Hoàng hậu sao?” Ta trực tiếp tung vấn đề.
“Hoàng hậu?” Vân Dạ thì thào lặp lại.
“Ngươi không muốn làm hoàng hậu của ta?” Ta xem tâm tư hắn dần dần trấn tĩnh, ánh mắt khôi phục thanh minh.
Nhìn chằm chằm ta sau một lúc lâu, cuối cùng hắn mặt nhăn nhíu, trầm thanh hỏi, “Tại sao phải lập ta làm hậu? Là bởi vì ta mang thai con của ngươi sao?”
Đó cũng là một trong những nguyên nhân. Nhưng cho dù ngươi không có, ta cũng sẽ không lập người khác
Nhưng lời này khó mà nói ra. Dù sao ngày hôm qua ta còn ở ngự thư phòng cùng này các đại thần thương nghị việc tuyển phi, hôm nay nói muốn lập hắn làm hậu, sợ nói ra hắn cũng không tin.
“Nếu ta lập người khác làm hậu, ngươi cho phép sao?” Ta hỏi lại.
“Sẽ không.” Hắn trả lời ngay.
“Cho dù người đàn bà kia cùng ta xứng đôi, yêu ta say đắm sâu đậm, cũng có thể cho ta con nối dòng?”
Hắn cười lạnh, “Vân Kha, ngươi biết ta mà.”
Ta nhìn hắn, ôn nhu nói: “Dạ Nhi, ngươi cũng biết ta mà.” (ý cả hai người muốn nói: ngươi biết rõ tính cách của ta mà. Ta lí nào lại để yên như thế)
Khi cùng Vân Dạ dùng cơm trưa mới biết được, hắn hiện tại cơ hồ là ăn cái gì đều nôn ra hết. Thấy hắn chỉ nhìn thoáng qua đồ ăn thường ngày hắn thích nhất khi được bưng lên, hắn ở bên giường nôn khan không ngừng. Ta chân tay luống cuống. Vẫn là một tên tiểu thái giám thông minh, vội cầm vu bồn chạy lại.
Ta thấy hắn nôn như là mật cũng muốn nhổ ra, đau lòng không thôi.
Khó trách hắn tiều tụy không ít. Nhớ tới hắn hai tháng này không chỉ phải chịu sự lạnh lùng của ta, còn phải chịu nỗi khổ của nữ nhân khi mang thai. Ta cảm thấy hổ thẹn.
Thật vất vả hắn mới ngừng nôn, chỉ miễn cưỡng ăn một chút cháo, nửa bát cơm, cũng không ăn nổi nữa
Gặp biểu tình lo lắng của ta, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Đây là phản ứng bình thường.”
Ta không thể làm gì, đành phải làm cho sau khi ăn cơm uống ngay thuốc dưỡng thai, hảo hảo nghỉ ngơi.
Bước đi thong thả ra Vĩnh Dạ cung, gặp Phong Cực còn tại quỳ. Nhớ tới ta đã quên hỏi Dạ Nhi buổi sáng tại sao động thai khí.
Ta lại cũng không tiện trông nom, lại cũng không thể trông nom hắn
Trước kia Dạ Nhi có nói với ta, hắn trước kia trở về Vạn Hoa Cốc, lúc 8 tuổi nhặt được tiểu khất cái (ăn xin). Lúc ấy chỉ có mười một, mười hai tuổi, cũng rất có cốt khí. Nên đặt tên gì a. Bởi vì Vạn Hoa Cốc đồng, bách, phong, lâm (như tùng, trúc, cúc, mai) vừa lúc thiếu phong, Vân Dạ liền cho sửa tên hắn thành Phong Cực. Từ nay về sau hắn làm việc vì Vân Dạ, cưc kì trung thành.
Hừ! Ta cười lạnh trong lòng.
Ta không biết hắn đối với Dạ Nhi có ý tứ gì!
Bất quá xem ở hắn đối Dạ Nhi trung tâm như thế, trẫm cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận hắn.
Ta ngày hôm qua đã hạ lệnh thái y viện cùng người Vĩnh Dạ cung không được tiết lộ tin tức, hiện nay chuyện Dạ Nhi không thể truyền ra. Nói thực ra, ta cũng không muốn thấy các đại thần nghe đại tướng Quân Chiêu Dương hầu có mang long tự sẽ có biểu tình như thế nào, dù sao ta hướng chưa bao giờ nghĩ tới việc này.
Bất quá hiện tại ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Dạ Nhi có thể bình an vô sự, cái gì ta cũng đều nguyện ý vì hắn làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...