Chích Thị Vi Nhĩ

Trước đó, chỉ khi diễn ra đại tế điển 3 năm một lần chúng ta mới có thể gặp mặt nhau. Là người hầu của Thủy thần, thần quan của Vân quốc, hắn chưa bao giờ gọi ta là hoàng huynh. Trước kia là ‘thái tử’, bây giờ là ‘Hoàng Thượng’.

“Sao ngươi lại đến đây?” Mỗi lần nhìn diện mạo đệ đệ tương tự ta, ta đều cảm thấy lòng hơi chua xót, rồi lại cảm thấy phụ hoàng đối với hắn quá mức tàn nhẫn.

“Hoàng Thượng, thần mang cho ngài thứ ngài cần.” Hắn chỉ vào một cái hòm đen trên bàn, lại mỉm cười, “Mặt khác, thần biết ngài nhất định có một số việc muốn tự mình hỏi thần.” Hắn tăng thêm hai chữ ‘tự mình’

Ta không nói gì, đi đến trước bàn, mở hòm ra. Bên trong là một gốc cây chu quả, xanh biếc, có hai quả bóng mượt căng mọng. Kỳ quái chính là, hai quả này có màu khác nhau, một thì xanh đậm, một thì đỏ thắm.

Ta khép lại hòm, ngón tay khẽ vuốt hộp.

Chúng ta lặng im trong chốc lát.

“Tại sao ngươi cho hắn Quỳnh Hoa đản tử đan?” Ta chậm rãi mở miệng, “Ngươi không biết đản tử đan là quốc chi cấm dược sao?”


“Thần biết. Nhưng đản tử đan tuy là cấm dược, tất cả thuộc về thần điện. Cũng không có quốc luật quy định thần điện không thể cho người ta.” Hắn bình tĩnh trả lời. Điểm này ta cũng biết, cho nên vẫn chưa truy cứu trách nhiêm của Vân Ly. Đản tử đan vốn nở hoa kết trái trên Quỳnh Hoa đảo, trăm ngàn năm qua đều do thần điện chưởng quản, triều đình không có quyền lợi nhúng tay vào. Kể cả là thời kì Thanh Long vương triều trước kia, quốc chủ cũng từng tự mình đi đến đảo cầu đan.

“Hơn nữa, hắn ở ngoài thần điện quỳ năm ngày năm đêm, lại thông qua bảo vệ của Tứ tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, tâm ý chân thành, cho nên hắn có tư cách được ban đản tử đan.”

Ta biết yêu cầu đản tử đan không dễ dàng, nhưng là thật sự khi nghe được Dạ Nhi vì cầu đan, quỳ năm ngày đêm trên quỳnh Hoa đảo trong cái rét lạnh thấu xương, còn phải qua được sự bảo vệ đảo của Tứ tượng, ta không khỏi đau lòng.

“Theo trẫm biết, từ khi ta khai quốc ta năm trăm năm qua, tới đảo cầu đan có hơn mười người, thông qua khảo nghiệm của Tứ tượng có rất nhiều người. Nhưng cuối cùng chân chính cầu được linh đan, lại chỉ có ba người.” Ta thật sâu nhìn hắn, ngón tay gõ trên hộp gỗ, rồi nắm chặt, “Vân Ly, trẫm muốn biết nguyên nhân thực sự.”

“Bởi vì hắn yêu ngài.”

“Ngươi làm sao biết?”

“Lúc ta mười hai tuổi quay về kinh ta đã biết.” Vân Ly lại là cười, nụ cười lại mang theo chua xót.

Ta có chút khiếp sợ nhìn hắn.

“Ngài hiện tại mới biết được hắn yêu ngài sao? Hay ngài vẫn nghĩ một đứa bé 8 tuổi không hiểu thế nào là yêu?” Thanh âm của hắn vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Ta không. Hoặc là nói không biết phải trả lời sao.

Vân Ly lẳng lặng nở nụ cười, miệng cười giống ta khiến ta có chút hoảng hốt. Nhưng nụ cười của hắn có giấu một tia bi thương, vẻ uể oải, cùng một tia tình cảm nói không nên lời.


“Hơn nữa, thần dự đoán được một đáp án.”

“Đáp án cái gì?” Ta khinh nhíu mi đầu, có chút khó hiểu.

“Thần muốn biết, tại sao có nhiều người yêu ngài như vậy.” Nụ cười của hắn càng nhạt, biểu tình có chút thê lương.

Tay của ta vuốt trên hòm gỗ chợt dừng lại.



“Ngươi có ý tứ gì?” Ta đánh vỡ lặng yên.

“Hắn hẳn là đã có thai 3 tháng.” Vân Ly nhìn ngoài cửa sổ, cũng không trả lời vấn đề của ta, chậm rãi nói, “Âm dương chi tính của đản tử đan rất nhanh sẽ hiện ra.”

“Trẫm biết.”


“Ngài không muốn biết là âm chi tính hay là dương chi tính sao?”

“Không sao cả.” Ta thản nhiên đáp. Đản tử đan chia làm âm dương lưỡng tính, âm tính vi thư, dương tính vi hùng. Nếu là âm tính, đưa bé sẽ là nữ nhân. Nếu là dương tính, đứa bé sẽ là nam nhân. Nhưng sau khi dùng đản tử đan, phải 3 tháng sau mới chậm rãi hiện ra là âm hay dương. Âm tính và cơ thể mẹ là hai cực tương khắc, khiến thương thân háo thể (thân thể suy nhược); dương tính lại hấp thu rất mạnh, cơ thể mẹ càng bị hao tổn sâu. Bất luận là loại nào, Dạ Nhi đều phải trả cái giá thật lớn.

Vân Ly xoay đầu lại nhìn ta, “Nếu là âm tính thì ngươi làm thế nào?”

Ta hiểu ý tứ của hắn, nếu Vân Dạ mang thai nữ nhân, ta sẽ không có hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế. Bởi vì ta đã sớm quyết định, cuộc đời này chỉ cùng Dạ Nhi làm bạn, sẽ không có con với bất kì người nào khác. Mà chu huyết đản tử, cái giá phải trả lớn như thế, cả đời cũng chỉ có thể có một lần.

Ta ảm đạm cười, giống như vui đùa nói, “Vậy trẫm đành phải hạ chỉ bắt đại thần quan hoàn tục, cưới vợ, giữ lại huyết mạch hoàng thất.” Hoặc là hoàng thất sẽ tìm người thừa kế gần nhất. Điều này ta đã sớm có chuẩn bị.

Đáp án này hiển nhiên là ngoài dự liệu của Vân Ly. Hắn nhìn ta một lúc lâu, suy nghĩ, cuối cùng nói, “Thần hiểu rồi.” Rồi hắn xoay người sang chỗ khác, khôi phục thanh âm thanh nhã, “Thần chỉ có thể ở lại một ngày, ngày mai lập tức phải trở về Bách Trạch nội hải. Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm.”

Ta không nói gì. Khi rời đi, dường như ta nghe được tiếng thở dài nhẹ của Vân Ly.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui