Chích Thị Nhất Tràng Du Hí

Lí Cẩn ghé vào trên
giường, há to mồm thở dốc. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị người từ
phía sau tiến vào nhưng đây là lần đầu tiên Chu Sĩ Tranh tiến vào sâu
như vậy, nơi mẫn cảm không ngừng bị ma xát, cho dù là cậu cũng không thể kiềm chế nỗi. Vật trướng ngạnh dưới thân đã tràn ra một ít chất lỏng,
nhưng hai tay đều bị trói bằng một sợi cà vạt buộc trên đầu giường, cậu
căn bản không có biện pháp tự an ủi mình.

Có lẽ Chu Sĩ Tranh căn
bản đã quyết định phương pháp giải quyết dục vọng chỉ nhờ vào phía sau.
Tuy rằng không phải không có biện pháp, nhưng cần một khoảng thời gian
khá dài, với tình huống của cậu hiện tại như tên đã lên dây mà nói quả
thực là nước xa không cứu được lửa gần.

“Ân………” Cậu phát ra một tiếng rên nhẹ, hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập.

Không biết vì sao, đêm nay Chu Sĩ Tranh đặc biệt nhiệt tình, cho dù trong lúc hai người đang giao hợp cũng không ngừng hôn lên cơ thể cậu, giống như
hiện tại, cậu đang ghé vào trên giường, còn Chu Sĩ Tranh đang vừa hôn
vừa cắn lên lưng cùng gáy cổ cậu, giống như đang nhấm nháp thức ăn vậy,
hết hôn lại đến liếm cắn, Lí Cẩn quả thật rất muốn hỏi xem mình có hương vị thế nào. Bất quá, cũng không tồi đi……. một người luôn bình tĩnh ít
nói như Chu Sĩ Tranh cư nhiên lại có biểu hiện nhiệt tình như vậy, cho
dù cả hai nhận thức nhau không lâu, cậu vẫn cảm thấy rất khó có thể
tưởng tượng.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn ngủ nhỏ, hình dáng
của cảnh vật trong phòng bởi vì ánh sáng yếu ớt nên có chút mơ hồ, Lí
Cẩn nhìn hai tay đang bị trói của mình, cảm giác một cơn đau đớn từ cổ
tay truyền tới, đang định mở miệng cầu đối phương cởi bỏ cà vạt thì cả
người lại bị động tác bất thình lình của đối phương mà run lên.

Rõ ràng chỉ mới làm được một nửa nhưng không biết vì sao Chu Sĩ Tranh lại
đột ngột dừng động tác lại, vội vàng rút ra ngoài, nơi vốn đang được
mạnh mẽ kéo căng bởi vì quáng tình mà bắt đầu co rút, có loại cảm giác
không thích hợp…….

Lí Cẩn miễn cưỡng quay đầu lại, đang định hỏi
đối phương xảy ra chuyện gì thì chỉ thấy đối phương dùng răng nhanh xé
một bao nhỏ, sau đó lấy vật bên trong ra bao lên hạ thân hình, sau đó
như chưa từng tạm dừng, một lần nữa áp lên người, xâm phạm vào cơ thể
cậu.

Cả người cậu cứng đờ, cố gắng thả lỏng, suông sẽ tiếp nhận cự vật của đối phương.

“Lí Cẩn……..” Đối phương đột nhiên gọi tên của cậu.

“Ân?”

Nhưng đối phương không nói gì nữa, đại khái có lẽ cũng không phải gọi vì có chuyện gì muốn nói, chỉ là muốn gọi mà thôi.

Lí Cẩn muốn nói nhưng cảm giác được Chu Sĩ Tranh chậm rãi tiến nhập vào
chỗ sâu, bắt đầu sáp nhập, ngẫu nhiên sẽ chạm vào nơi mẫn cảm làm Lí Cẩn không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, Chu Sĩ Tranh nghe thấy âm
thanh của cậu bất đồng với lúc trước, kế tiếp liền cứ ma xát vào cùng
một nơi, tựa hồ muốn làm cho cậu cảm thấy dễ chịu.

Khoái cảm từ
phía sau truyền tới tràn ngập cả đầu óc, trừ bỏ những cơn đau bỏng rát
xen lẫn khoái cảm sung sướng cậu đã không còn suy nghĩ được gì nữa, phân thân phía trước cũng vì luồng kích thích này mà buột chặt, nhưng mà vẫn chậm chạp không chiếm được giải thoát, Lí Cẩn không tự giác vặn vẹo
thắt lưng, nghĩ muốn đem đối phương nuốt vào càng sâu hơn.

“Thật là…… thoải mái như vậy sao……” Bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp.

Cậu gật đầu lung tung, cảm giác được tiếng nói mình phát ra có chút nghẹn ngào rất mất mặt: “Thoải mái……..”

Bàn tay Chu Sĩ Tranh dao động vuốt ve cơ thể cậu, va chạm ở hạ thân cũng
không có phút nào ngừng lại, hết lần này tới lần khác, Lí Cẩn cắn chặt
khớp hàm, đè nén lại âm thanh. Tuy rằng cậu cũng không cảm thấy phát ra
tiếng rên rỉ là chuyện xấu hổ, bất quá trong tình huống không thể khống
chế bản thân mà vô tình bật ra âm thanh như vậy, cậu thà cắn răng nhịn
xuống.

Hô hấp nam nhân dồn dập phả vào bên tai, toàn thân Lí Cẩn
run rẩy một trận, đầu óc trống rỗng. Hạ thân trào ra chất lỏng trong
chớp mắt thấm ướt sàng đan, men theo bắp đùi chảy xuống dưới, chất lỏng
trắng đục nhanh chóng làm ướt sàng đan với nhiều hình thù bất quy tắc.

Nam nhân hung hăng đâm mạnh vào phía sau vài cái, tiếp theo cũng không động nữa. Lí Cẩn biết đối phương cũng đang trong thời điểm then chốt, nhưng
bởi vì đột ngột phát tiết mà thả lỏng, cơ thể không thể khống chế đột
ngột co rút vài cái, siết chặt lấy tính khí đang phồng to, rước lấy một
tiếng than nhẹ bất ngờ không kịp phòng bị của Chu Sĩ Tranh đang ghé vào

bên tai cậu.

Một lát sau, Chu Sĩ Tranh rút mình ra, thuận tay cởi cà vạt đang trói hai tay cậu. Lí Cẩn trở mình lại, cố gắng bình ổn hô
hấp, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn thấy Chu Sĩ Tranh ly khai một chút sau đó
mới quay về giường ôm lấy cậu.

Trên người cả hai đều là mồ hôi
ướt đẫm, mặc dù có chút muốn đi tắm nhưng kim chủ có vẻ muốn nghỉ ngơi
một phen, Lí Cẩn liền thức thời nuốt lời muốn nói trở về yết hầu.

“Thật sự thoải mái như vậy?”

Lí Cẩn ngẩn ra, nhớ lại lúc nãy hình như đối phương cũng từng hỏi vấn đề
này, nhưng bởi vì không hiểu vì sao đối phương muốn hỏi đến việc này,
chỉ có thể ậm ờ trả lời: “Ân……..”

“Cảm giác đó thế nào?” Chu Sĩ Tranh lại hỏi, trong đó có loại nghi hoặc mơ hồ, tựa hồ thật sự cảm thấy khó hiểu cùng hoang mang.

Lí Cẩn sửng sốt một chút.

Đối phương rốt cuộc là thật tâm muốn biết đáp án hay chính là muốn tán
tỉnh, cậu đột nhiên có chút không thể phân biệt được, cũng không có cách nào phán đoán.

“Đại khái là…… vừa đau lại vừa thoải mái đi.” Hắn có chút chần chờ đáp. Suy nghĩ lại một chút, theo kinh nghiệm quan hệ
đồng tính tới nay, tỉ lệ đau đớn cùng thoải mái đại khái chiếm một nửa,
có lẽ đối tượng là ai cũng có liên quan: bất quá, dáng người cùng kỹ xảo của Chu Sĩ Tranh cũng không xê xích nhiều lắm, bởi vậy cho tới giờ hắn
vẫn cảm thấy công việc này cũng không khó khăn lắm.

“Phải không……….” Đối phương trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó: “Lần sau, thử xem.”

“Gì cơ?”

Lí Cẩn có chút kinh ngạc, muốn hỏi rõ một chút, nhưng mà Chu Sĩ Tranh đã
muốn nhắm mắt lại, bộ dáng như muốn nghỉ ngơi, hắn đành phải nuốt lời
nói trở vào. Dù sao, Chu Sĩ Tranh rốt cuộc muốn làm gì cũng là quyền lợi của anh, dù sao đối phương là kim chủ, hắn chỉ cần phối hợp là đủ rồi,
nguyên nhân hay lí do linh tinh gì đó hoàn toàn không quan trọng.

Chu Sĩ Tranh mở mắt ra, hiện tại đã khá khuya, người bên cạnh đã ngủ say, hô hấp vững vàng nằm nghiêng người bên cạnh mình.

Anh vươn tay chạm vào mái tóc cùng gò má đối phương, trong lúc mơ ngủ đối
phương có chút giật mình, nhưng vẫn để mặc anh vuốt ve, hoàn toàn không
có chút phòng bị nào, cũng không bài xích. Mặc kệ là hàng chân mày giãn
ra hay đôi mi mắt khép chặt, ngay cả đôi môi khẽ nhếch………….mỗi bộ phận
của người này đều vô cùng đáng yêu.

Chỉ có lúc này, Chu Sĩ Tranh
mới có thể cảm nhận giữa hai người hoàn toàn không có gì ngăn cách. Mà
loại cảm giác này làm anh lưu luyến, lại cảm thấy sợ hãi. Đối với thứ gì đó mình không thể chiếm được hoặc không thuộc về mình, anh từ rất lâu
trước kia đã hiểu được đạo lý không thể cưỡng cầu, nhưng mà, lý giải
được cùng hành động vẫn không thể đồng nhất.

Nhìn Lí Cẩn đang say ngủ bên cạnh, cảm giác khao khát cứ thúc dục anh. Nếu có thể, anh thật
sự muốn dùng xiềng xích khóa chặt đối phương, nhốt trong căn phòng này,
làm đối phương không thể rời đi, chỉ có thể ở đây chờ đợi anh đến, đối
tượng duy nhất có thể trao đổi cũng chỉ có duy nhất mỗi anh. Như vậy,
thời gian sẽ chậm chạp vô thức thay đổi nhận thức của người ta, đối
phương có lẽ sẽ trở thành không thể rời khỏi anh.

Bất quá, Chu Sĩ Tranh hiểu rất rõ. Loại ý tưởng này không thể thực hành được. Tạm thời
không nói tới việc đó sẽ dẫn tới kết quả thế nào, nhưng mà nghĩ đến
những phản ứng của Lí Cẩn, anh không thể bất chấp tất cả để mạo hiểm.
Anh không thể chịu nỗi chính mình đối mặt với ánh mắt sợ hãi hay phẫn
hận của Lí Cẩn, nếu như vậy, Chu Sĩ Tranh thà rằng để đối phương xem
mình là người xa lạ.

Vì thế…….. hình thức ở chung hiện tại, kỳ thật là kết quả tốt nhất anh có thể có được.

Cho dù cảm giác vẫn chưa đủ, thậm chí khát khao có thể tiến thêm một bước,
nhưng anh không còn khả năng để có mơ ước nhiều hơn nữa.

Người
bên cạnh đột nhiên giật mình, Chu Sĩ Tranh hồi phục lại tinh thần, chăm
chú nhìn đối phương. Không biết là cảm thấy lạnh hay vì nguyên nhân
khác, Lí Cẩn mơ màng nhích tới gần anh, gương mặt dán lên bờ vai anh,
Chu Sĩ Tranh cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng ôm đối phương vào
lòng.


Rõ ràng bình thường trong lòng luôn tràn ngập cảnh giác,
cho dù thân cận cỡ nào cũng mang vài phần xa cách, nhưng thời điểm này
lại chủ động nhích tới gần, quả thực giống như một con mèo nhỏ. Chu Sĩ
Tranh bật cười, hôn lên mặt đối phương vài cái.

Chiếm được vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ, anh bất giác lại ôm Lí Cẩn chặt hơn.

Sáng hôm sau tỉnh lại, đối phương cũng đã tỉnh, hai người còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, duy trì tư thế ôm nhau, một lúc lâu sau Chu Sĩ Tranh không
lập tức buông tay ra, ngược lại vuốt mái tóc rối bù của đối phương.

“Sĩ Tranh?”

“Ân………..” Anh thuận miệng trả lời, thả tay ra.

Lí Cẩn lập tức ngồi dậy xuống giường, mỉm cười nói: “Em đi chuẩn bị bữa sáng.”

Chu Sĩ Tranh kiệm lời gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng đối phương rời khỏi phòng ngủ.

Ăn xong bữa sáng, Chu Sĩ Tranh như bình thường lái xe đi dạy. Lí Cẩn ở
nhà, trải qua một ngày như mọi ngày, bật TV, tiêu thời gian bằng những
chương trình TV nhàm chán. Tới giữa trưa, cậu tùy tiện ăn hai lát bánh
mì, coi như xong bữa.

Lại nói tiếp, cuộc sống bao dưỡng cũng khá
nhàm chán. Trừ bỏ việc bồi kim chủ trên giường, chuẩn bị ba bữa cơm, làm một vài công việc nhà đơn giản, đây chính là cuộc sống hiện tại của
cậu.

Cậu thở dài, nằm trên sô pha, nhàm chán ấn điều khiển, đương lúc cậu nhàm chán muốn chết thì chuông điện thoại di động chợt reo
vang…….cậu nhìn thoáng qua màn hình, người gọi tới là Chu Sĩ Tranh.

“A lô?”

“Là tôi.” Giọng nói đối phương có chút mơ hồ không rõ lắm: “Em hiện tại có rãnh không?”

“Có chuyện gì.” Nhận ra trạng thái đối phương dường như có chút bất thường, cậu lập tức ngồi bật dậy.

“Tôi có chút chuyện ngoài ý muốn, em biết lái xe không?”

“Biết.”

“Phiền em lái xe tới đây, tôi đang ở bệnh viện thành phố.”

“…………..Em biết rồi.”

Bệnh viện?

Lí Cẩn sửng sốt một chút, vội vàng chạy đi tìm chìa khóa, trong lòng có
chút khẩn trương. Cũng không phải quá mức lo lắng cho Chu Sĩ Tranh, âm
thanh của đối phương qua điện thoại rất bình tĩnh, không giống như đã
xảy ra chuyện lớn gì; bất quá, nếu không có việc gì, vì sao đối phương
lại ở bệnh viện?

Lái xe tới bệnh viện thành phố, nhìn thấy một
bên chân Chu Sĩ Tranh không mang giày, trên mắt cá còn băng gạc, Lí Cẩn
lập tức hiểu ra.

“Có chút chuyện ngoài ý muốn, chỉ bị trật chân thôi, không có việc gì.” Đối phương điềm nhiên như không có việc gì nói.

Thấy Chu Sĩ Tranh không có ý muốn giải thích nguyên nhân, Lí Cẩn cũng không
hỏi nhiều, dựa theo chỉ thị của đối phương làm một ít việc lặt vặt. Mắt
cá chân của Chu Sĩ Tranh có chút sưng lên, đã được băng bó tốt lắm, miễn cưỡng có thể chống nạn đi được, Lí Cẩn đỡ đối phương lên xe, lái về
nhà.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cậu rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nghi hoặc trong lòng.

“Học trò ngã từ cầu thang xuống, tôi bị đè bên dưới.” Chu Sĩ Tranh lời ít ý nhiều nói.

Xem ra là bị liên lụy, thật sự không may. Lí Cẩn âm thầm nghĩ.

Hai người lái xe đến trường học một chuyến, Chu Sĩ Tranh không xuống xe, Lí Cẩn đi một chuyến tới phòng nghiên cứu của Chu Sĩ Tranh, lấy đồ đạc của anh; chờ đến khi về nhà Chu Sĩ Tranh ngồi xuống sô pha trong phòng
khách, cầm điện thoại nói chuyện, nghe ra hình như đang nói thương thế
của mình với đồng nghiệp.


Lí Cẩn nhìn đồng hồ, đã muộn rồi, cậu
vội vàng chạy vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Cơm chiều xong, cậu đỡ Chu Sĩ Tranh vào phòng tắm, giúp đối phương ngồi vào bồn tắm lớn, không
chút ngượng ngùng cởi từng kiện quần áo, đặt qua một bên.

“Em về
phòng ngủ đi, tôi có thể tự mình tắm.” Chu Sĩ Tranh không chút đổi sắc
mặt, nhưng đôi chân mày lại thủy chung nhíu lại thật chặt.

Lí Cẩn có chút do dự, đối phương đã nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đi, nhưng mà không biết vì cái gì, chú ý xem đối phương có khả năng nào
đang cố nhịn đau hay không, rõ ràng có thể như bình thường tránh đi
nhưng cậu lại phá lệ có chút chần chờ.

Nhưng mà dưới sự kiên trì của đối phương, Lí Cẩn chỉ có thể thỏa hiệp.

“Được rồi, em biết rồi.” Lí Cẩn nói, lại thêm một câu: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi em.”

Cậu cầm lấy quần áo đối phương đã cởi ra, đi ra khỏi phòng tắm. Để quần áo
vào giỏ, cậu theo bản năng tìm kiếm xem trong túi tiền có vật nào bỏ sót lại hay không, theo dự đoán tìm được một ít tiền lẻ, một chùm chìa
khóa, còn có một thẻ bảo hiểm y tế. Lí Cẩn cầm tấm thẻ lên, mặt trên còn có một tấm hình chụp, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Ảnh
chụp này thoạt nhìn đã chụp rất nhiều năm trước, ít nhất cũng hơn mười
mấy năm trước, Chu Sĩ Tranh thoạt nhìn vẫn là một thiếu niên, tướng mạo
cũng không tràn ngập hơi thở đàn ông như hiện tại, ngược lại có chút yếu ớt non nớt, tuy rằng so sánh ngũ quan vẫn có thể nhận ra đúng là một
người, nhưng khí chất khác biệt quả thực quá lớn.

Cậu cẩn thận
nhìn tấm hình kia vài lần, thời gian như đang ngừng lại. Không biết vì
sao, gương mặt người trong hình càng xem lại càng quen mắt, trong lòng
hiện lên một cảm giác kỳ lạ không thể nói nên lời, cũng không phải giống một ai đó, mà là cảm nhận trong ký ức của mình từng có sự xuất hiện của người này………. Rốt cuộc đã gặp đối phương ở đâu? Lí Cẩn vắt hết óc,
nhưng cái gì cũng không nhớ ra.

Nghĩ không ra.

Cái gì cũng không nhớ lại được.

Trí nhớ của mình hoàn toàn không đáng tin, cái gì cũng không nhớ được.

Lí Cẩn đặt tấm thẻ xuống, nhu nhu huyệt thái dương, tự ra lệnh cho chính
mình quăng chuyện này ra sau đầu. Kỳ thật nếu như cả hai nhận thức nhau, cậu có thể đi hỏi Chu Sĩ Tranh, nhưng mà anh rõ ràng không có ý tứ muốn đề cập nhiều tới chuyện này, một khi đã như vậy, tạm thời coi như hai
người vốn không quen biết, chỉ là hai người xa lạ đi. Huống hồ cho dù
nhớ lại những chuyện trong quá khứ thì sao? Bọn họ nhiều năm nay thậm
chí còn không liên hệ, cho dù có quan hệ, đại khái có lẽ cũng không phải người quan trọng.

Trong phòng tắm truyền ra từng đợt tiếng nước xối ào ạt, Lí Cẩn nhìn cửa phòng tắm, ánh mắt có chút phức tạp.

Bởi vì mắt cá chân bị thương nên Chu Sĩ Tranh xin phép trường cho nghỉ hai
tuần, ở nhà tĩnh dưỡng. Bởi vì Chu Sĩ Tranh bị thương nên hoạt động ban
đêm thường xuyên phát sinh cũng ngừng lại, Lí Cẩn trừ bỏ thỉnh thoảng
quét tước phòng ở, cùng chuẩn bị ba bữa cơm, cơ hồ là không có việc gì
làm.

Quả thực giống như đang nghỉ hè vậy, an nhàn tới mức làm cho người ta cảm thấy nhàm chán.

Chu Sĩ Tranh xin phép, nhưng cũng có những chuyện bận rộn riêng, ban ngày
phần lớn sẽ tự nhốt mình trong thư phòng, đại khái là đang đọc sách hoặc soạn bài, trong tình hình như vậy, Lí Cẩn cũng không có việc gì làm. Cứ như vậy, cậu có chút hối hận lúc trước đã nhận công việc này, lúc ấy
bởi vì quản lý thuyết phục nên cảm thấy có thể thử xem sao, bất quá,
không ngờ cuộc sống này so với trong tưởng tượng của cậu còn nhàm chán
hơn nhiều.

“Em có chuyện gì thế.”

Lúc hai người đang ăn cơm trưa, Chu Sĩ Tranh đột nhiên hỏi như vậy.

“Chuyện gì cơ?” Cậu nhất thời không hiểu đối phương có ý gì.

Sắc mặt Chu Sĩ Tranh không có biến đổi gì đặc biệt, so với bình thường cũng không có gì khác biệt: “Nhìn em có vẻ ỉu xìu.”

“Phải không.” Cậu bình tĩnh mỉm cười, không định tiếp tục đề tài này.

Chu Sĩ Tranh ngẩng lên nhìn cậu, một lát sau bưng chén canh lên uống, ra vẻ không tính toán nói tiếp nữa. Lí Cẩn khẽ thở nhẹ một hơi trong lòng, ăn cơm xong cậu thu dọn chén đũa trên bàn một chút, lại không ngờ Chu Sĩ
Tranh không giống như một tuần qua, sau khi ăn cơm sẽ quay về phòng
sách, ngược lại lại ngồi trên sô pha, bộ dáng như đang chờ cậu.

“Lại đây.” Đối phương vững vàng nói.

Lí Cẩn ngẩn ra, lập tức đi qua, ngồi xuống bên cạnh nam nhân. Mới vừa định hỏi đối phương có việc gì thì tay Chu Sĩ Tranh đã vươn qua, mạnh mẽ kéo cậu qua.

“A?”

Sự tình so với phán đoán của Lí Cẩn hoàn toàn không giống nhau.

Vốn nghĩ đối phương muốn để mình ngồi lên đùi anh, bất quá Chu Sĩ Tranh lại đột ngột dùng sức áp đầu cậu xuống, để cậu gối lên đùi anh.

“Đây là….. anh muốn làm gì?” Lí Cẩn có chút hoang mang.

Nhưng mà, Chu Sĩ Tranh cũng không trả lời, hoàn toàn bỏ lơ vấn đề cậu đang
thắc mắc, chỉ xoa đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, thậm chí cũng
không nhìn cậu, tựa hồ có chút không tập trung. Nhìn bộ dáng cổ quái của đối phương, Lí Cẩn thức thời không động đậy nữa, cứ như vậy gối lên
chân Chu Sĩ Tranh, một chữ cũng không nói.


…………….Có chút kỳ quái.

Nếu không phải làm chuyện hoan ái, Chu Sĩ Tranh bình thường sẽ không cố ý
thân cận với cậu; nhưng mà Lí Cẩn thật sự không nghĩ ra được, đối phương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mái tóc được ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác cũng không tệ lắm, thậm chí còn có chút thoải
mái, nhưng mà so ra thì chân của đàn ông rất rắn chắc, nói cách khác là
cứng như đá vậy, nằm lên cũng không có cảm giác hưởng thụ gì, nhưng trái lại cậu không có cảm giác khó chịu.

“Từng nói qua chuyện yêu đương chưa?”

“………Ân.”

Lí Cẩn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thành thực trả lời.

“Đối tượng là người thế nào?”

“Một cô gái, diện mạo thanh tú, nhận thức khi học đại học.”

“Chỉ nói yêu đương một lần thôi sao?”

“Ân.”

Bây giờ nhớ lại, quả thật chân chính kết giao cũng chỉ có mình cô gái kia.
Tuy là đối phương chủ động đề nghị kết giao nhưng Lí Cẩn cũng không cự
tuyệt, nhưng sau khi hẹn hò một thời gian, cả hai thỉnh thoảng sẽ đi
chơi, thậm chí còn cùng nhau qua đêm, nhưng đối với Lí Cẩn mà nói loại
hình thức kết giao này làm cậu cảm thấy phiền phức hoàn toàn không thú
vị, hơn nữa đối phương cũng không phải đối tượng làm cậu động tâm, vì
thế rất nhanh sau đó liền nói chia tay.

Sau đó, Lí Cẩn chưa từng
cùng người khác kết giao, cho dù là có một vài đối tượng nhưng cuối cùng chỉ phát triển thành hình thức quan hệ thể xác.

“Vì sao chia tay?” Âm thanh Chu Sĩ Tranh trầm thấp bình tĩnh, nghe không ra cảm xúc gì.

“Bởi vì……..không thích cô ta đi…….”

Nói đến nguyên nhân chia tay cũng không phải chuyện kết giao không thú vị,
hay những lần hẹn hò nhàm chán linh tinh…. nói đúng hơn, chính là với
cậu mà nói đối phương có cũng được mà không có cũng không sao. Cậu cũng
không quá thích đối phương, đáp ứng cũng bởi vì không có lý do cự tuyệt, nhưng sau khi xác nhận loại kết giao này không có chút gì thú vị lại
còn lãng phí thời gian, thì cậu không chút do dự đưa ra đề nghị chia
tay.

Lúc ấy đối phương bật khóc đồng ý chia tay, nhưng mà nhìn bộ dáng đáng thương của cô gái đang nức nở, Lí Cẩn không chút ngoài ý muốn phát hiện, trong lòng mình hoàn toàn không có một tia cảm xúc dao động.

Không biết từ khi nào bắt đầu, phần lớn mọi chuyện đều không gây ra nhiều cảm giác cho cậu lắm, cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác, nhiều khi nhìn thấy những người gặp phải thiên tai hiểm họa, trong lí trí
hiểu chính mình hẳn là nên cảm thấy bi thương hoặc thương hại, nhưng
quái dị chính là, cậu quả thật không có cảm giác gì, có lẽ mặt ngoài
ngụy trang nhiều một chút, nhưng kỳ thật trong lòng cậu lại đang dùng
ánh mắt lạnh lùng xem xét những người đó.

Đại khái trong lòng cậu vẫn có một bộ phận rất quan trọng trong tâm trí, chính là trong khi cậu vẫn chưa nhận ra nó đã lặng lẽ chết đi. Có lẽ mới đầu tình cảm cùng
thành ý của đối phương cũng làm mình cảm động, nhưng loại cảm xúc này
rất nhợt nhạt, vì thế sau khi đáp ứng không lâu cậu liền cảm thấy hối
hận.

“Như vậy, em chưa từng kết giao với đàn ông?”

“Không có.” Mặc dù biết đối phương không thể nhìn thấy, Lí Cẩn vẫn mỉm cười một chút.

Đàn ông……. nguyên nhân chính vì cả hai chính là đàn ông, nên hiểu rất rõ
đối phương là dạng sinh vật gì, vì thế mới chưa từng kết giao với đồng
tính đi.

Bỏ tình yêu và cảm tình linh tinh gì đó không đề cập
tới, hầu hết đàn ông đều chú trọng tới sự kích thích cùng sung sướng của cơ thể, khía cạnh này so với nữ giới còn cởi mở hơn, Lí Cẩn đương nhiên cũng không phải ngoại lệ; nếu như có thể không nói đến chuyện tình cảm
vẫn có thể đụng chạm xác thịt, như vậy cớ sao lại không làm?

Sau
khi tốt nghiệp đại học, Lí Cẩn cũng không vội vàng tìm việc, sau đó nhận thức một vài đối tượng, lêu lổng một thời gian, mãi đến khi khoảng tiền trong tài khoản ngân hàng không đủ chi trả cho cuộc sống, mới được bạn
bè giới thiệu tìm đến công việc hiện tại.

Đối với cậu mà nói, bán mình cũng không có gì không tốt; bán cơ thể và được trả tiền vẫn nằm
trong phạm vi cậu có thể chấp nhận được, vì thế từ khi bắt đầu, công
việc này cũng kéo dài tới nay, nhiều lúc cảm thấy chán ghét cũng muốn
nghỉ, cũng có thể thỉnh thoảng nghỉ ngơi một thời gian, nhiều năm qua
cũng đủ để cậu có một mối quan hệ thân thiết với quản lí, cũng có thể
chọn khách nhân cho mình.

Mặc dù nhiều lúc cũng gặp phải những vị khách khó hầu hạ, nhưng trên thực tế mọi người chỉ cần có được phục vụ
tốt mà thôi, chỉ cần có thể thành công che dấu cảm xúc và phản ứng của
mình, cùng một vài lời nói dối lòng, việc lấy lòng khách nhân kỳ thật
cũng không khó khăn lắm; vì thế công việc này kỳ thật cũng không có gì
để bắt bẻ.

Ít nhất, Lí Cẩn chính là cảm thấy tạm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui