Cách buổi tối ác mộng kia đã nửa tháng, thương tích trên thân thể Tại Trung cũng đã khỏi, Duẫn Hạo từ ngày đó vẫn chưa từng tới Thánh Tuyết Điện. Tại Trung thấy khí trời lúc này đang chuyển dần thành ấm áp, nhưng tâm tư của bản thân lại dần dần vắng vẻ, tại sao phải đối với ta như vậy, bản thân vì sao vẫn còn yêu hắn, yêu đến đau lòng. Nhớ đến bản thân trong đêm đó ở dưới thân hắn có bao nhiêu không chịu nổi, thật sự rất muốn chết đi.
Bất tri bất giác đi về phía hoa viên, lúc này, trong hoa viên truyền tới một trận âm thanh cười đùa, Tại Trung muốn xoay người rời đi, nhưng lại dừng bước, nhìn về phía đình tử (cái đình). Vị quân vương kia đang cùng ái phi của mình thưởng hoa, Kỳ phi ngồi trên đùi Duẫn Hạo, Duẫn Hạo còn hôn nhẹ lên mái tóc của nàng, giống như trước kia đã đối với y. Tại Trung cắn môi dưới, nỗ lực không để nước mắt của mình rơi xuống. Duẫn Hạo sớm đã nhìn thấy người kia, hiện tại không biết có phải cố ý hay không, mà lại ôm Kỳ phi vào trong lòng, hôn lên đôi môi của ả.
Tại Trung rốt cuộc nhìn không được nữa, Kỳ phi đẩy nhẹ Duẫn Hạo: “Hoàng thượng, đừng, còn có người khác ở đây mà.”
Duẫn Hạo vẫn thế: “Không cần để ý đến y, chỉ là một nam sủng hạ tiện mà thôi!” Nói xong lại tiếp tục cùng Kỳ phi hôn môi. Nam sủng hạ tiện, nguyên lai ta chỉ là một nam sủng hạ tiện mà thôi. Tâm thật đau, ca ca, cứu ta.... Tại Trung xoay người chạy, Duẫn Hạo thấy y đi rồi, liền đẩy Kỳ phi ra, không biết vì sao thấy nữ nhân này thì một chút hưng trí cũng không có. Trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Kim Tại Trung, nhớ tới buổi tối cuồng loạn kia, thân thể dường như lại nóng lên, chết tiệt!
“Ái phi, trẫm mệt rồi, trở về thôi.”
“Dạ.” Kim Tại Trung đáng chết.
***
Khụ...H
Buổi tối.
“Tại Nhi, thân thể của ngươi thật hảo!”
“Ân, đừng như vậy, buông... Buông ta ra!” Mỹ nhân phía dưới muốn đẩy nam nhân đang rong ruổi trên người y ra, nhưng lại mang đến hiệu quả ngược lại.
“Xem ra, trẫm còn nỗ lực chưa đủ nha, ngươi vẫn còn khí lực đẩy trẫm.” Nói xong lại gia tăng tốc độ.
“Duẫn Hạo, đừng.... ”
“Tiện nhân, ai cho phép ngươi kêu tên của trẫm, sau này phải gọi trẫm là hoàng thượng, ngươi còn phải tự xưng thần thiếp.”
Không phải như vậy đúng không, Tại Trung dường như đã ly khai, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật sự không thể tin được, người đang bám víu trên thắt lưng nam nhân, ở dưới thân hắn dâm đãng vặn vẹo lại là mình....
Điên cuồng chiếm giữ cùng vuốt ve, nhịp điệu của âm thanh va chạm cùng tiếng thở dốc vang vọng thật lâu trong tẩm cung này, xen lẫn tiếng nức nở, còn có tiếng gầm nhẹ của nam nhân. Sương Nhi ở cách vách hai tay ôm chặt lấy chân, đừng tiếp tục hành hạ y nữa, đừng tiếp tục hành hạ y nữa.... Thời gian cứ như vậy mà trôi qua từng ngày.
***
Ở bên trong quân doanh, Xương Mân vỗ vỗ vai Tuấn Tú, “Hiện tại đã đánh thắng trận, liền có thể khải hoàn trở về triều, không biết Tại Trung bây giờ thế nào nhỉ?”
“Ân!” Tuấn Tú cúi đầu trả lời, Tại Nhi, ta sẽ lập tức trở về.
“Báo, vương gia, có thư của ngài, là từ kinh thành gửi tới.”
“Biết rồi, ngươi lui ra đi.” Xương Mân mở thư ra, vừa nhìn, giấy liền rơi xuống mặt đất, tại sao lại như vậy, ta phải mau trở về, Tại Trung, Tại Trung của ta.... Xương Mân chạy ra khỏi quân doanh, Tuấn Tú nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, Tại Nhi! Trịnh Duẫn Hạo, ta muốn ngươi phải trả giá đại giới! Xương Mân ra roi thúc ngựa, Tại Trung đợi ta, ta sẽ tới đưa ngươi ly khai.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...