Hôm nay là ngày Xương Mân cùng Tuấn Tú xuất chinh, quân đội trùng trùng điệp điệp ra khỏi cửa thành, Duẫn Hạo nói với Xương Mân: “Mân vương, cuộc chiến lần này nhất định phải thắng lợi, trẫm tất có trọng thưởng!”
“Tạ chủ long ân!” Xương Mân cùng Tuấn Tú bái biệt Duẫn Hạo.
Khi đội ngũ của Xương Mân cùng Tuấn Tú sắp ra khỏi thành, thì phía sau truyền tới một tiếng gọi lớn: “Xương Mân, ca ca.....”
Xương Mân quay lại chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc đang chạy tới bên này, Xương Mân phân phó Tả Thanh, một vị phó tướng khác: “Ngươi đưa đại quân đi trước, bản vương và Tuấn Tú sẽ theo sau ngay.”
“Dạ, vương gia!”
Xương Mân cùng Tuấn Tú xuống ngựa, Tại Trung liền nhào vào trong lòng Tuấn Tú, “Ca ca, thực xin lỗi, đệ tới chậm. Vì xuất cung rất phiền phức, đệ phải xin Sương Nhi rất lâu mới ra được.”
Tuấn Tú nhìn khuôn mặt người trong lòng vì chạy quá nhanh mà ửng đỏ, sủng nịch nói: “Không sao, ba tháng sau chúng ta nhất định sẽ chiến thắng trở về mà, Tại Nhi phải chờ chúng ta nha.”
“Ân!” Tại Trung trả lời.
Tại Trung nhìn Xương Mân nói: “Xương Mân, hai người nhất định phải bình an.”
“Chúng ta biết rồi.” Nói xong liền đem Tại Trung ôm vào trong lòng.
“Xương....” Tại Trung không biết làm sao.
“Đừng cử động, để ta ôm ngươi một chút.”
Tất cả chuyện này, Tuấn Tú đều nhìn thấy, còn có, Duẫn Hạo cách đó không xa....
***
Duẫn Hạo ngồi trong ngự thư phòng, hắn nhìn không phải thật, nhưng chuyện đó thật sự đã xảy ra. Nguyên lai y cùng Xương Mân quen biết nhau, Xương Mân còn ôm y trong lòng, nhưng Tại Trung lại không đẩy tên đó ra. Tại sao? Tại sao không đẩy tên đó? Chẳng lẽ y... Y không để mình chạm vào y cũng vì nguyên nhân này sao? Y.... Y không yêu trẫm....
“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói thân thể ngài không thoải mái, nên đã cố ý kêu ngự trù nấu canh sâm, thỉnh hoàng thượng nhân lúc còn nóng hãy uống đi?” Đang tiến vào chính là Kỳ phi. Duẫn Hạo cũng không ngẩng đầu, “Ân, để xuống đi, ái phi ngươi có thể đi rồi.”
“Hoàng thượng, mấy ngày rồi ngài cũng chưa tới Tịch Lạc Cung của thần thiếp, chẳng lẽ ngài không thích thần thiếp sao?” Nói xong liền khóc thút thít, Duẫn Hạo nhìn nàng, lại nhớ tới một màn nhìn thấy ngoài cửa thành: “Hảo, hảo, khi nào trẫm rảnh sẽ tới, đừng khóc nữa.”
“Dạ, hoàng thượng.” Vừa cười vừa rời đi. Kim Tại Trung, lần này có kịch hay để xem rồi.
Kỳ phi cùng tỳ nữ Tiểu Thúy đi qua hoa viên, thấy Tại Trung đang ngồi ở trong đình, “Tiểu Thúy, đi, ta đi gặp y.” Vì vậy, liền đi về phía Tại Trung.
Tại Trung lúc này đang ôm má tưởng niệm Xương Mân bọn họ, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi?
“Tại phi nha, thật có hứng nha, đang thưởng hoa a?”
Tại Trung ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đang đi về phía y, thì ra là Kỳ phi. Tại Trung đứng dậy: “Kỳ phi nương nương.”
“Thỉnh an Kỳ phi nương nương!” Sương Nhi tuy nói không thể nào thích nữ nhân được nuông chiều kia, nhưng hiểu biết tối thiểu vẫn có a.
Kỳ phi dường như nhìn thấu được tâm sự của Tại Trung, “Tại phi, hẳn là đang nhớ tới Xương Mân bọn họ?”
Kỳ phi sớm đã biết quan hệ của y cùng Mân vương và Tuấn Tú. Thấy nhãn tình Tại Trung sáng lên, lại càng xác định ý nghĩ trong lòng của bản thân, vì vậy tới gần nói: “Tại phi, nếu như tin lời của ta, ta có thể giúp ngươi chuyển thư, phụ thân ta cũng là tướng quân, có người đưa thư chuyên môn.”
“Thật sự có thể sao?” Tại Trung đáp lại lời Kỳ phi, nói: “Vậy ngươi đem phong thư này đưa đến quân doanh được không?”
Kỳ thực thư y sớm đã viết xong, chỉ là không biết nhờ ai đưa, bây giờ có Kỳ phi giúp y, y vô cùng vui mừng. Nhưng y dường như đã quên, nàng là nữ nhân, còn là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt yêu hoàng đế.
***
“Nương nương, vì sao người phải giúp tiện nhân kia đưa thư? Đây không phải là.... ” Sau khi trở về Tịch Lạc Cung, Tiểu Thúy liền hỏi.
“Tiểu nha đầu, ngươi thì biết cái gì? Ta đây gọi là chấm dứt hậu họa hiểu không? Ngươi ra ngoài cung tìm một người đọc sách, bắt chước bút tích của y cùng Mân vương, ngươi kêu kẻ đó viết như thế này.... ” Tiểu Thúy nghe xong thầm nghĩ nương nương thật ác độc a.
“Ân, nô tỳ đã biết.” Kim Tại Trung, giờ chết của ngươi đã tới a.
***
Đêm đã khuya, Duẫn Hạo vốn muốn tới Thánh Tuyết Điện xem Tại Trung một chút, nhưng vừa nghĩ tới y lúc đó.....Nhớ tới y không hiểu sao lại tức giận, cũng không biết cảm giác của bản thân đối với Tại Trung đến tột cùng là cái gì. Bỏ đi, hắn xoay người nói với thái giám bên cạnh: “Tiểu Đậu Tử, bãi giá Tịch Lạc Cung.”
“Dạ!”
***
“Hoàng thượng giá lâm.... ” Xa xa truyền tới thanh âm của thái giám, khóe miệng Kỳ phi nổi lên một tia tiếu ý. Đúng lúc Duẫn Hạo đi vào trong cung, thì thấy Kỳ phi hoảng hoảng hốt hốt mà giấu một vật gì đó. Duẫn Hạo nhíu mày hỏi: “Ái phi, ngươi cầm trong tay vật gì?”
Thần sắc Kỳ phi hoang mang: “Không.... Không có gì, hoàng thượng.”
Duẫn Hạo quát nói: “Mau lấy ra!” Kỳ phi liền đem vật trong tay đưa cho Duẫn Hạo. Đó là hai phong thư....
Tay Duẫn Hạo gắt gao nắm chặt lấy phong thư, rất muốn xé nó.
“Vật này ngươi đưa tới nơi nào?” Bút tích của người kia mình sao lại không nhận được, còn có bút tích của tên đó....
Không nghĩ tới, chuyện này nguyên lai đều là thật, thì ra hai người bọn họ thật sự có quan hệ không bình thường. Vậy mình, đã bị y đùa giỡn, ha ha.... Bản thân là hoàng đế thì sao, không phải cũng bị người ta đùa giỡn sao. Chẳng trách không để mình chạm vào y, quả nhiên là có gian tình. Kim Tại Trung, ngươi lừa trẫm thật thê thảm. Duẫn Hạo cầm phong thư nổi giận đùng đùng ra khỏi Tịch Lạc Cung, không hề chú ý tới nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt nữ nhân kia...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...