“Lực đao chỉ cách trái tim một tấc, nếu lệch một chút thì có thể đã uy hiếp đến tính mạng của hoàng thượng rồi.” Cơ Phạm buông châm trong tay xuống, không ngờ sau khi bản thân vân du trở về cư nhiên lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Tại Trung mở miệng hỏi: “Vậy khi nào hắn có thể tỉnh lại?”
“Nhanh thôi, để tử (ý là sức khỏe của Duẫn ca vốn rất tốt) của hoàng thượng rất tốt.... Rất nhanh sẽ tỉnh thôi.”
“Ân... ”
Tại Trung ở bên cạnh Duẫn Hạo, Hữu Thiên nói y đi nghỉ ngơi y cũng không muốn, y nói y muốn ở bên cạnh hắn. Hữu Thiên nhìn Tại Trung, đột nhiên hiểu ra rất nhiều. Có lẽ, Tại Trung sẽ không trở về cùng mình rồi.
Tại Trung gắt gao nắm lấy tay Duẫn Hạo, “Ngươi phải tỉnh lại nhé, ta chưa từng trách ngươi a. Nếu như ta trách ngươi, làm sao lại trở về chứ? Trịnh Duẫn Hạo là đồ ngốc.... Ta kêu ngươi đi.....Là vì ta sợ, sợ bản thân không thể hạ quyết tâm rời khỏi ngươi..... ” Tại Trung ở bên giường Duẫn Hạo nói rất nhiều, cuối cùng thì ngủ luôn.....
Mấy ngày sau, Duẫn Hạo chậm rãi mở mắt ra, trẫm không chết sao? Muốn nâng tay nhưng lại phát hiện tay đang bị người nắm chặt lấy, là Tại Trung. Chẳng lẽ Tại Trung luôn ở bên cạnh hắn.
“Ân... Duẫn Hạo a, ngươi tỉnh rồi.... ” Tại Trung dụi dụi mắt, nhìn Duẫn Hạo đã tỉnh lại.
“Trẫm... Khát.... ” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung đột nhiên lại thốt lên câu đó.
“Ngươi đợi một chút, ta lập tức đi lấy nước cho ngươi.... ” Tại Trung buông tay Duẫn Hạo xuống, xoay người đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy chén trà, bình trà, rót nước, lại tiếp tục cầm lấy chén đi tới bên giường Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo giãy dụa muốn ngồi dậy, “Nào, uống chậm một chút..... ” Tại Trung đưa chén trà cho Duẫn Hạo, Duẫn Hạo nhìn Tại Trung, uống trà xong, hắn lại nói: “Tại Trung....Trẫm... Có thể uống một chén nữa không?”
“Có thể a.” Tại Trung xoay người đi tới bên bàn cầm bình trà lên lại rót một chén, sau đó tới bên cạnh Duẫn Hạo, Duẫn Hạo uống xong trà, ngây ngốc nhìn y.
Tại Trung nghi hoặc hỏi: “Duẫn Hạo, ngươi làm sao vậy, tại sao nhìn ta như vậy?”
“Tại.... Mắt của ngươi.... ”
“Mắt của ta làm sao, mắt của ta không phải.... ”
Tại Trung ngây ngẩn cả người, “Mắt của ta..... ” Tại Trung nhìn xung quanh, “Ta nhìn được rồi, ta có thể nhìn được rồi, Duẫn Hạo.....” Tại Trung cười nhưng nước mắt lại rơi xuống, y đã thấy được.
“Tại Trung, ngươi có thể nhìn thấy rồi.”
Tại Trung kích động mà nhào vào lòng Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, ta có thể nhìn thấy rồi.....”
“Ân.....” Tay Duẫn Hạo đặt lên lưng Tại Trung, đột nhiên, Tại Trung cảm thấy không đúng, lui khỏi cái ôm của Duẫn Hạo.
“Thực xin lỗi.... ” Hai người cùng mở miệng nói xin lỗi, không khí vô cùng xấu hổ.
(Thực xin lỗi a, lấy trộm một đoạn của Tử Vi và Nhĩ Khang trong “Hoàn châu cách cách”)
Mắt Tại Trung đã có thể nhìn thấy rồi, thân thể Duẫn Hạo cũng dần dần hồi phục, Dục Tú cũng đã nhận tổ quy tông, trở thành đệ nhất hoàng tử của Thánh Viêm. Tro cốt của Tuấn Tú cũng được an táng bên cạnh Xương Mân, hai người bọn họ hẳn là đang gặp nhau trên đường xuống hoàng tuyền rồi......Xem như tất cả đã viên mãn, nhưng tựa hồ còn có một chuyện chưa được giải quyết.
Tại Trung ở trên giường thu thập đồ vật này nọ, Hữu Thiên ở bên cạnh nhìn y nói: “Tiểu Tại, ngươi.... Kỳ thực không cần phải cùng ta trở về đâu. Chẳng lẽ ngươi không muốn lưu lại đây sao?”
Tại Trung dừng động tác trong tay lại, Hữu Thiên như ngừng thở, rất muốn biết đáp án của Tại Trung.
Duẫn Hạo ở ngoài cửa cũng ngừng động tác lại, hắn rất muốn biết câu nói tiếp theo của Tại Trung là gì.
“Hữu Thiên, Dục Tú ở lại bên cạnh Duẫn Hạo, Trí Luật còn sống, tâm nguyện của ca ca cũng đã hoàn thành, ta bỗng nhiên cảm thấy như vậy thật tốt.”
“Vậy ngươi.... Dự định ở lại đây sao?”
Tại Trung cười cười với Hữu Thiên, nói: “Hữu Thiên, chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không cần ta sao?”
Tại Trung muốn trở về, muốn cùng mình trở về Khuê Nguyệt. Không riêng Hữu Thiên chấn kinh, càng chấn kinh hơn vẫn là Duẫn Hạo ở bên ngoài.
“Trịnh Duẫn Hạo hắn.... ”
“Duẫn Hạo.... “Tại Trung lắc lắc đầu, “Duẫn Hạo....Hắn....”
“Đúng a, chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng một chỗ với hắn?” Hữu Thiên hỏi Tại Trung.
Trái tim Duẫn Hạo cũng “bang bang....” nhảy loạn....
“Ta đã đáp ứng ngươi, hoàn thành xong những việc này sẽ cùng ngươi trở về, ta và hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Hết thảy đều không thể trở lại được, Xương Mân, ca ca, Kỳ phi.... Bọn họ.... Ta và hắn đã không thể nào.... ”
“Ba!” Cửa bị người đẩy ra.
“Duẫn Hạo..... ” Tại Trung kinh ngạc nhìn Duẫn Hạo tiến vào.
Hữu Thiên đem Tại Trung hộ ở phía sau, “Trịnh Duẫn Hạo, ngươi không được thương tổn Tiểu Tại, y có sự lựa chọn của mình.” Hữu Thiên cảnh cáo nói.
Duẫn Hạo nhìn Tại Trung một chút, nói với Hữu Thiên: “Phác Hữu Thiên, trẫm có chuyện muốn nói với ngươi..... ”
Tại Trung phức tạp nhìn Duẫn Hạo cùng Hữu Thiên đi ra cửa.....
“Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi, Tiểu Tại đã đáp ứng cùng ta trở về rồi.” Phác Hữu Thiên nói.
“Phác Hữu Thiên, trẫm chỉ nói mấy câu thôi. Xin ngươi.... Sau này phải hảo hảo chiếu cố Tại Trung.... ”
“Trịnh Duẫn Hạo ngươi.... ” Hữu Thiên không thể tin mà nhìn hắn, “Ngươi để Tại Trung đi sao?”
Duẫn Hạo nhìn xa xăm, nói: “Tại Trung sợ tối, sau này ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố y. Y....Y kỳ thực rất thích đi chơi, thế nhưng....Thế nhưng đã bị trẫm.... Sau này hãy đưa y ra ngoài chơi nhiều hơn. Còn có, hy vọng sau này ngươi có thể đưa y trở về gặp Dục Nhi và Luật Nhi, y là nương của hài tử mà. Còn có, còn có, điểm quan trọng nhất.... Chính là sau này ngàn vạn lần đừng để Tại Trung rơi lệ nữa.” Duẫn Hạo nói xong khóe mắt cũng đã ướt.
“Tại Trung y....nước mắt đã rơi quá nhiều rồi, đều là trẫm không tốt, luôn khiến y phải khóc. Ánh mắt Tại Trung đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn, y cười lên rất đẹp.....Phác Hữu Thiên, ta nhờ ngươi.....”
“Ân......Ta nhất định sẽ làm như vậy.... “Hữu Thiên cam đoan với hắn.
***
“Tại Trung, chúng ta đi nhé?” Hữu Thiên nhìn Tại Trung, Tại Trung quay lại nhìn hoàng cung một chút, nơi đó có rất nhiều hồi ức a, “Ân, Hữu Thiên, chúng ta đi thôi.” Tại Trung quay đầu lại, cùng với Hữu thiên.....
“Nương.... ”
Tại Trung quay đầu lại, thấy Trí Luật cùng Dục Tú đang chạy về phía y.
“Nương, người không cần Luật Nhi và đệ đệ sao? Nương, người muốn đi đâu? Tại sao lại không ở cùng phụ hoàng? Ô.... Người không cần con sao?”
Tại Trung đau lòng nhìn Trí Luật, Dục Tú chạy tới bên cạnh Tại Trung, bé không có khóc.
“Dục Nhi, ta.....”
“Dục Nhi biết, sau này không có nương bên cạnh, Dục Nhi sẽ nghe lời phụ hoàng và tỷ tỷ, sẽ không gây rắc rối, làm một người hữu dụng!” Dục Tú nói với Tại Trung.
Tại Trung gật gật đầu, “Dục Nhi thật ngoan! Luật Nhi.....”
Trí Luật gắt gao ôm lấy Tại Trung, “Đừng đi, nương, đừng đi.... Luật Nhi không muốn người đi..... ”
“Luật Nhi đừng như vậy, nương muốn đi.... ” Tại Trung nhìn Trí Luật sống chết mà ôm lấy y, không để y đi, y quyết tâm, đẩy Trí Luật ra sau đó xoay người rời đi......
Tại Trung vừa chạy vừa khóc, y muốn rời đi nhanh một chút. Hữu Thiên gắt hao theo sát Tại Trung, phía sau truyền tới từng trận tiếng khóc của Trí Luật, “Nương..... ”
Trí Luật thấy Tại Trung rời khỏi bé, bé cũng chạy theo, muốn đưa nương của bé trở về. Thế nhưng, cước bộ của tiểu hài tử làm sao so được với cước bộ của người lớn chứ.
“A.... ” Trí Luật không thấy rõ đường mà té trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, bàn tay nhỏ còn vươn về hướng Tại Trung rời đi, “Đừng đi a, nương.... ”
Tại Trung liều mạng chạy, bên cạnh chỉ có Hữu Thiên, thế nhưng bên tai vẫn vang lên tiếng gào khóc của Trí Luật, bọn họ đi ra cửa cung, lên xe ngựa, Tại Trung ngây ngốc ngồi trong góc xe ngựa.
Hữu Thiên mở miệng nói: “Tiểu Tại, kỳ thực Trịnh Duẫn Hạo.... Hắn mới là người yêu ngươi nhất.... ”
Tại Trung cũng không ngẩng đầu, Hữu Thiên lại nói: “Ta, Tuấn Tú, còn có Thẩm Xương Mân đều tìm hết mọi biện pháp để giữ ngươi ở bên cạnh mình, mà hắn..... lại lựa chọn để ngươi đi..... ”
“Đừng nói nữa, Hữu Thiên!”
“Tiểu Tại, ngươi đang sợ hãi, sợ bản thân có lỗi với Tuấn Tú bọn họ, đúng không?”
Tại Trung ngẩng đầu nhìn Hữu Thiên.
“Tiểu Tại, hãy làm theo suy nghĩ của mình đi.....Đừng áy náy, đó không phải lỗi của ngươi. Ngươi như vậy, người thống khổ không chỉ có mình ngươi.... ”
“Hữu Thiên, ta... ” Tại Trung nhìn hắn.
Hữu Thiên thở dài, “Tiểu Tại, vì bản thân mình mà sống một lần đi, hãy buông tay mà làm mọi chuyện theo suy nghĩ trong lòng ngươi.”
“Suy nghĩ trong lòng ta.... ” Suy nghĩ trong lòng ta rốt cuộc là cái gì?
“Hữu Thiên, để ta yên tĩnh một chút.... ”
Hữu Thiên buông Tại Trung ra, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.....
“Hữu Thiên, dừng xe!”
Hữu Thiên bị thanh âm bất ngờ của Tại Trung dọa sợ.
“Hữu Thiên, thực xin lỗi, Ta... Muốn trở về, ta không thể cùng ngươi đi Khuê Nguyệt....Ta muốn trở về Thánh Viêm.... ”
Hữu Thiên cười cười, “Nói sớm một chút nha, xa phu, dừng xe lại. Chúng ta đi loanh quanh ngoài hoàng cung lâu như vậy rốt cuộc cũng có thể dừng xe rồi....”
“Hữu Thiên ngươi.... ” Tại Trung vừa kéo rèm lên nhìn, đã thấy bản thân ở đại môn hoàng cung rồi. Hữu Thiên chớp chớp mắt với Tại Trung, Tại Trung hiểu ý, nguyên lai bọn họ luôn loanh quanh ở ngoài hoàng cung.
Tại Trung nhìn nhìn Hữu Thiên ở phía sau, lại nhìn nhìn đại môn hoàng cung, cười cười với Hữu Thiên, “Hữu Thiên, cảm ơn ngươi.... ” Xoay người chạy vào bên trong cánh cửa, chuyện y muốn làm, y muốn gặp hắn......
Hữu Thiên nhìn người dần dần đi xa, “Tiểu Tại, chúc ngươi hạnh phúc.”
***
Duẫn Hạo nhìn bức họa của Tại Trung, ngón tay chạm lên khuôn mặt y, khóe mắt ướt ướt, “Tại, trẫm đã để ngươi đi. Thực xin lỗi, tình yêu ta dành cho ngươi quá nóng bỏng, khiến ngươi phải chịu đau khổ. Sau này, sau này nhất định phải cười, được không? Đáp ứng trẫm, sau này nhất định phải cười..... ”
Đột nhiên cửa bị người mở ra, Duẫn Hạo đang muốn quay đầu, lại bị người ở phía sau giữ lại, chỉ nghe thấy một thanh âm, “Duẫn a, đừng buông ta ra nữa.....”
Duẫn Hạo xoay người gắt gao ôm y vào trong lòng, “Sẽ không bao giờ buông ra, sẽ không bao giờ buông ngươi ra nữa!”Chính văn hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...