Ánh trăng ban đêm rơi vào trong phòng, ở góc giường có một người giống như tiên tử đang ôm chặt lấy mình, đừng sống như thế này nữa, chịu không nổi đâu. Ôn nhu của Duẫn Hạo sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, tại sao mình lại yêu một người như vậy, bá đạo, mỗi ngày bị chiếm hữu, nhưng bản thân còn có thể có cảm giác. Hận bản thân vô năng, không có tiền đồ mà nước mắt lại rơi xuống như vậy, rốt cuộc cũng không thể quay lại.....
“Chi nha.... ”
Cửa được mở ra, đừng, đừng qua đây, Tại Trung sợ, cả thân thể và tâm hồn đều bị người nam nhân mà mình yêu nhất xé rách. Xương Mân tiến vào, nhìn thấy thân thể đang run rẩy chính là Tại Trung.
“Đừng.... Đừng tới đây, xin ngươi.... ”
Tại sao lại như vậy? Tại Trung thiên chân khả ái một tháng trước đã đi đâu rồi. Xương Mân không khỏi đau lòng, đi tới ôm chặt lấy Tại Trung. Tại Trung càng không ngừng giãy dụa, “Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!”
“Tại Trung, là ta, Xương Mân đây..... ”
Xương Mân ôm chặt lấy y, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, “Là ta, đừng sợ.” Thanh âm dịu dàng như một mảnh lông vũ, Tại Trung dần dần ngừng giãy dụa.
“Tại Trung, đi theo ta, được không?” Tại Trung không trả lời, dường như đã ngủ rồi. Xương Mân sợ làm y đau, mới một tháng, Tại Trung của hắn cư nhiên bị như vậy......Thật không dám tưởng tượng dấu vết trên thân thể Tại Trung, đang muốn ôm Tại Trung rời đi, thì cửa mạnh mẽ bị đẩy ra.
“Thẩm Xương Mân, ngươi muốn mang y đi đâu?” Người tiến vào chính là cái kẻ đầu sỏ làm tổn thương Tại Trung.
Xương Mân đang trong cơn tức giận, “Ta muốn mang y đi.... ”
“Dựa vào cái gì? Y hiện tại chính là phi tử của trẫm!”
“Ngươi.... Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?” Xương Mân không sợ, vì Tại Trung, hắn thà lật đổ cả đất nước này! Xương Mân buông Tại Trung ra, “Ta muốn nói chuyện với ngươi!”
Giờ phút này, không có phân chia quân thần, Xương Mân cùng Duẫn Hạo đi tới ngự thư phòng, Xương Mân tiến lên nắm chặt lấy Duẫn Hạo: “Nói, ngươi đã làm gì với y? Tại sao ngươi có thể tổn thương y như vậy, ngươi có biết.... ”
Duẫn Hạo hất tay y ra (sao dường như có phần hiện đại nha!!): “Gian tình của các ngươi trẫm còn chưa tính, ngươi có tư cách gì nói trẫm!”
“Hừ, buồn cười, ta và Tại Trung không có gì cả, ngươi cư nhiên.... Cư nhiên đối với y như vậy, không thể tha thứ được!”
Duẫn Hạo cười lạnh nói: “Thẩm Xương Mân, ngươi bây giờ chính là phạm thượng. Tuy nói ngươi là hảo biểu đệ của trẫm, nhưng hiện giờ trẫm và ngươi có sự khác biệt quân thần, ngươi đừng làm càn!”
Xương Mân đẩy Duẫn Hạo ra: “Vậy được, ngươi thả Tại Trung, để ta chiếu cố y.”
Duẫn Hạo cả kinh, nếu đã như vậy: “Được, ngươi muốn y cũng được, nhưng trẫm muốn ngươi trả giá đại giới!”
“Cái gì đại giới?”
“Trẫm muốn ngươi đem binh quyền giao cho trẫm.”
“Hảo, nhất ngôn vi định (một lời đã định)!” Xương Mân không chút do dự, Tại Trung, vì ngươi, mọi thứ ta đều có thể không cần. Duẫn Hạo cười trong lòng, khá lắm Kim Tại Trung, thì ra ngươi có giá trị cao như vậy, thế nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ là luyến tiếc, không có, y bây giờ là nhi tử của kẻ thù giết cha trẫm, như thế nào lại đau lòng được! Hiện tại trả thù y, còn có thể lấy lại giang sơn của trẫm.
“Vậy thỉnh hoàng thượng nửa tháng sau ban đại hôn cho thần!” Xương Mân ly khai.....
***
Duẫn Hạo tới gần con người không hề có chút sức sống đang nằm ở trên giường, người mà trong một tháng qua, cơ hồ mỗi ngày đều bị hắn hành hạ, rốt cuộc tình cảm của bản thân đối với y là dạng gì đây? Tại Trung ở trong mộng rên một tiếng, nhưng không có tỉnh lại. Duẫn Hạo vươn tay ra rồi lại rụt trở về, thấy y không có thanh âm, mới yên tâm mạnh dạn đưa tay vuốt ve gò má mịn màng, dường như là gầy đi.
“Đừng, Duẫn Hạo.... ” Bàn tay lập tức dừng lại, nguyên lai trong giấc mộng trẫm vẫn còn tổn thương ngươi sao? Tại Trung dần dần tỉnh lại, đợi sau khi nhìn rõ người ở bên giường, y liền co vào phía trong, y sợ hãi hắn. Duẫn Hạo nằm bên cạnh Tại Trung, đem Tại Trung ôm chặt lấy, Tại Trung liền chống cự yếu ớt: “Đừng, đêm nay ta rất mệt, không thể.....” Duẫn Hạo ôm lấy chiếc eo nhỏ của y.
“Đừng cử động, nếu cử động nữa, trẫm sẽ muốn ngươi.... ” Tại Trung sợ hãi nằm trong lòng hắn, Duẫn Hạo thở nhẹ một tiếng, không thể không mềm lòng. Tối nay Tại Trung ở trong lòng hắn ngủ rất an ổn, không hề gặp ác mộng. Nếu như có thể một đời như vậy thì thật tốt....
Sáng sớm, Tại Trung dần dần tỉnh lại, bên gối sớm đã không còn Duẫn Hạo. Sương Nhi thấy y đã tỉnh, tiến lên nói: “Chủ tử, đã dậy rồi. Tối qua người ngủ có ngon không?”
“Ân.” Duẫn Hạo tối qua tựa hồ đã trở lại ôn nhu như trước đây.
“Dậy rồi sao, Tại Nhi?” Duẫn Hạo tiến vào tẩm cung, Tại Trung đã mặc xong y phục, thấy Duẫn Hạo đi về phía y, thân thể hơi run lên một chút.
“Ngươi đang sợ trẫm sao?”
“Ta.... ”
Duẫn Hạo nhìn nhìn Tại Trung, ” Bỏ đi, tỉnh rồi cũng tốt, Sương Nhi ngươi lui ra đi, trẫm có lời muốn nói.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui.” Hy vọng hoàng thượng đừng thương tổn y.
“Ngươi nguyện ý theo Thẩm Xương Mân sao?”
“Ân.... ” Tại Trung nghi hoặc nhìn Duẫn Hạo.
“Nguyện ý sao.... ”
“A... ”
Duẫn Hạo ngồi ở bên giường, nói với y: “Trẫm đã đem ngươi ban cho hắn, nửa tháng sau đại hôn.”
“Ngươi nói cái gì?” Tại Trung xoay người: “Ngươi, ngươi muốn đuổi ta?” Tại Trung không thể tin, nam nhân mà mình yêu nhất, cư nhiên....
Duẫn Hạo cố sức để cho thanh âm của bản thân trở nên lãnh khốc: “Kim Tại Trung, thật không ngờ ngươi có giá trị như vậy, trẫm chỉ cần dùng ngươi là có thể đổi về binh quyền.”
Nguyên lai, trong mắt hắn, mình chỉ là một quân cờ, một quân cờ dùng để đoạt lại binh quyền, thật sự là buồn cười. Ôn nhu trước đây đều là giả, nguyên lai chỉ muốn lợi dụng mình.
“Ngươi hãy ở trong tẩm cung đi, nửa tháng sau Xương Mân sẽ tới đón ngươi.”
Duẫn Hạo không muốn lại nhìn thấy ánh mắt tổn thương của y, hắn sợ ngay sau đó bản thân sẽ từ bỏ, sẽ muốn đem y ôm vào trong lòng.
“Đợi đã.” Tại Trung giữ lấy thân thể đang muốn đi của Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, ta hỏi ngươi, ngươi có yêu ta không? Ngươi có không? Cho dù là đã từng?”
Duẫn Hạo quay đầu đi không nhìn y: “Không có, Kim Tại Trung, trẫm chưa từng yêu ngươi, chưa từng có.... ” Nói xong liền phất tay áo rời đi.
“Vậy được, ta sẽ gả cho Xương Mân, để đổi về giang sơn của ngươi!” Khi Duẫn Hạo nghe thấy những lời này, tâm không hiểu sao lại đau đớn, xoay người ly khai. Tại Trung lẻ loi ngồi ở trên giường, Kim Tại Trung, ngươi nhìn đi, đó chính là người ngươi yêu, nhưng hắn lại không yêu ngươi. Việc ngươi có thể vì hắn mà làm, chỉ là để đổi lại giang sơn thôi. Thật sự buồn cười, trả giá chân tâm, nguyên lai tất cả đều là giả....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...