Chia Tay Thôi Mà Sao Anh Ta Bỗng Dưng Điên Thế

Ngày thử vai thời tiết rất xấu, mưa to như trút nước, giọt mưa như hạt cát nặng, nếu không dùng ô che chắn, nước đập vào da sẽ rất đau.

Nhiệt độ giảm mạnh, lạnh hơn cả buổi tối cuối thu.

"Quần áo có ướt không? Trong cốp xe có hộp máy sấy, cậu mở ra xem thử, đừng để lát nữa mặc quần áo ướt thử vai." sau xe mở đèn gầm để đi trong thời tiết xấu, Ngô Chí thông qua kính chiếu hậu, nhìn Phương Nhiên Tri ngồi phía sau "Đoàn phim này liều thật, mưa to thế này cũng không hoãn lịch trình."

Bình thường Phương Nhiên Tri ngồi ở ghế phụ, không xem Ngô Chí là tài xế, nhưng hôm nay thời tiết xấu, cậu bận rộn nhiều chuyện, ngồi phía sau có thể giải quyết tốt hơn.

"Đạo diễn Thành hình như định cuối tháng này khởi quay, bây giờ sắp tới thời hạn mà vẫn còn vài vai diễn chưa quyết định." Phương Nhiên Tri cúi người lấy đồ trong cốp xe, nói "Không còn đủ thời gian nên chắc chắn phải gấp rút."

Cậu nhấn nút mở hộp máy sấy luôn để dành cho trường hợp khẩn cấp, ánh sáng nóng đỏ cam tỏa xung quanh, Phương Nhiên Tri giơ tay lên, tiến lại gần hong khô, nhưng không dám để quá gần, sợ làm quần áo nhăn nheo, bây giờ lại không có bàn ủi.

May là lúc sáng anh đi trời chỉ có mây, chuyến bay không bị hủy. Bây giờ cũng đã qua bốn năm tiếng, máy bay đã ra khỏi nước, lúc này cậu xem dự báo thời tiết thấy bên Đức nắng gió rất đẹp, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

"Cậu cũng thật là, cứ ngoan ngoãn ngồi trong nhà đợi tôi đến đón cậu đi, đứng dưới hiên làm gì, thấy chưa, quần áo ướt hết cả rồi." Ngô Chí không tán đồng, quở trách cậu.

Nhân vật nam phụ thứ ba có tính cách cởi mở vui vẻ, đây là phim cổ trang, thật sự khó mà kiếm được bộ đồ cổ trang nào hợp, Phương Nhiên Tri mặc một bộ đồ nhạt màu theo thiết lập nhân vật, giống như trăng sáng trong đêm, thoáng nhìn là nhận ra một thiếu niên tốt đẹp chưa trải sự đời.

Chỉ là quần áo hơi mỏng, có chút lạnh.

Hiếm khi cảm nhận được cái lạnh rùng mình giữa hè.

Mưa quá to, Phương Nhiên Tri sợ làm lỡ thời gian đến nơi thử vai do đoàn phim sắp xếp nên tranh thủ lúc Ngô Chí đang đến, cậu đứng dưới hiên đợi.

Khi xe đến là có thể lên xe ngay.

Cậu đợi dưới hiên không lâu, lúc đó không thấy lạnh nên không mang thêm áo khoác.


Ngô Chí thấy cậu lạnh, nói "Hay tôi bật điều hòa một lát?"

"Đừng bật." Phương Nhiên Tri lắc đầu, hong tay áo bị mưa ướt cho khô "Lát nữa xuống xe càng lạnh hơn, lúc thử vai sẽ không khống chế được cơ thể phát run, như vậy không ổn lắm."

Hơn nữa, mùa hè mà bật hệ thống sưởi thì kỳ lắm.

Ngô Chí rút tay lại.

May là địa điểm cách đây không xa, là một tòa nhà văn phòng thuê tạm chỉ có một tầng. Trước đây mọi người đến thử vai ở một chỗ rộng cạnh phim trường, hôm nay trời mưa to nên đã chuyển địa điểm đến đây.

Mười phút sau đến gara, tay áo Phương Nhiên Tri cũng đã khô, cậu xuống xe vào thang máy.

Đoàn phim đặc biệt thông báo cho người phụ trách ở đây, trả thêm nhiều tiền, nói là trong thời gian thử vai không chỉ có người mới mà còn có người nổi tiếng, nếu an ninh không tốt dễ kéo tới người hâm mộ vây xem. Cho nên công tác bảo mật và an ninh phải được đảm bảo.

Tòa nhà văn phòng một tầng chỉ có hai phòng rộng đối diện nhau, được đánh dấu là phòng số một và phòng số hai.

Phòng số một có tổng đạo diễn, tổng biên tập và những người khác đang thử vai nam chính.

Nói ra cũng buồn cười, đạo diễn Thành Nhậm Phi nói vội khởi quay, mà tận bây giờ vẫn chưa quyết định được nam chính. Thử hết đợt này tới đợt khác, ông cứ luôn bảo người ta về chờ tin tức, nhưng trong lòng ông biết còn thiếu chút gì đó, mãi không vừa ý.

Nhìn từ bên ngoài trông không cấp bách lắm.

Phòng số hai có phó đạo diễn, biên kịch đang thử vai nam phụ ba bốn và các vai phụ khác.

Nếu không phải ban đầu cậu đọc kịch bản, biết đạo diễn là Thành Nhậm Phi, Phương Nhiên Tri có lẽ cân nhắc sẽ không tới do quá trình cứ trì hoãn, thậm chí cứ soi lỗi.

Cậu không thích lằng nhằng, điểm này có thể thấy được từ hành động "một lần tóm gọn" Lục Tễ Hành.


"Nhiên Nhiên?" một giọng nói có hơi kinh ngạc vang lên phía trước cách đó không xa.

Phương Nhiên Tri ngước mắt lên cũng kinh ngạc "Đàn anh?"

Cửa phòng số một đóng lại ngay khi Trác Khinh Mạc vừa ra khỏi, anh đi đến trước mặt Phương Nhiên Tri hỏi "Đây là bộ phim cổ trang mà em nói sẽ nhận lúc tham chương trình giải trí à?"

"Phải." Phương Nhiên Tri trả lời, lại hỏi nhảm "Anh đến đây thử vai nam chính à?"

Trác Khinh Mạc không hề né tránh, khẽ cười "Thật ra, đạo diễn Thành sớm đã liên lạc với anh, nhưng lúc đó anh nhận lời tham gia chương trình giải trí, hơn nữa thời gian khởi quay của ông ấy hơi gấp, anh nghĩ trùng với lịch trình nên đã từ chối."

Phương Nhiên Tri hiểu ra "Nhưng bây giờ anh rảnh rồi."

"Ừm, đoàn phim đang chọn người, anh không muốn phá quy tắc nên làm theo quy trình cần làm." khóe mắt Trác Khinh Mạc hơi cong lên, nụ cười càng tươi, nhìn chằm chằm Phương Nhiên Tri, có ý đùa một câu "Nhưng nếu biết trước em nhận kịch bản này thì anh đã đến sớm hơn rồi, không cần từ chối đạo diễn Thành."

Hai người là đàn anh đàn em cùng trường, có chút quan hệ, nhưng chưa từng hợp tác cùng bộ phim nào. Nếu có thể hợp tác một lần, Phương Nhiên Tri cảm thấy mình nhất định sẽ học được nhiều thứ hơn.

Lúc này, có người từ phòng số hai đi ra, xếp sau đó là Phương Nhiên Tri, cậu không đứng tiếp chuyện nữa, chỉ chỉ tay "Đàn anh, em đi thử vai trước."

Trác Khinh Mạc nhường đường "Được."

Phương Nhiên Tri ăn mặc đơn giản, quần áo màu nhạt không chói mắt, để lại ấn tượng trong mắt Trác Khinh Mạc là tấm lưng thẳng tắp, quần áo ôm eo, trông gầy ốm, nhưng rất có sức sống.

Nếu lúc này cậu mặc quần áo cổ trang, vạt áo phấp phới, đai lưng thắt eo, thì cậu sẽ là thiếu niên cởi mở phóng khoáng. Trác Khinh Mạc nhìn cậu đi vào phòng số hai, cửa mở ra rồi đóng lại, lúc này anh mới thu hồi tầm nhìn.

Lúc trở về, trời vẫn còn mưa, lần này Phương Nhiên Tri không bảo Ngô Chí ở lại biệt thự.


Tuy nhiên, cậu vẫn nhớ lại cảnh tượng giống vụng trộm của mình lần trước, trước khi xuống xe, cậu thấy hơi ngượng "Trời mưa to, anh Ngô lái xe về cẩn thận."

Ba giờ chiều, trời âm u nhưng không tối lắm, khác hẳn lần trước, Ngô Chí thản nhiên xua tay, tự tin nói "Nếu cậu nói thử vai rất tốt, vậy có tin gì tôi sẽ báo cho cậu ngay, điện thoại của cậu nhớ duy trì trạng thái có thể liên lạc."

"Được."

Ngô Chí không đi sâu vào trong vì quay đầu xe rất phiền phức, hai người chia tay ở con đường trước biệt thự, Phương Nhiên Tri cầm ô đi một đoạn ngắn, mưa lớn đập chéo ô, khiến viền quần áo của cậu ướt sũng.

Sau khi vào nhà đóng cửa lại, tiếng mưa lớn giảm dần, như thể cách biệt ở bên ngoài.

Bình thường Lục Tễ Hành rất bận, không thể ngày nào cũng đến tiểu khu Tử Kinh, nhưng sáng nay hai người vẫn còn ở bên nhau, lúc về phát hiện trong nhà trống trải, Phương Nhiên Tri vẫn thấy khó chịu.

Tắm sơ qua nước nóng, phần lớn mưa lạnh khó chịu đều bị cuốn trôi, ngón tay lạnh buốt của Phương Nhiên Tri dần ấm lên, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cậu tìm một chiếc áo len mỏng sẫm màu mặc vào, bên dưới không mặc gì, chui vào chăn ủ ấm rồi đi ngủ. Tối qua biết Lục Tễ Hành sáng nay phải lên máy bay, trong lòng Phương Nhiên Tri tích tụ cảm xúc, tuy thấy mình có hơi kiếm chuyện, nhưng nửa đêm cậu không thể ngủ được.

Sau đó hai tay cậu không an phận vòng tay ôm Lục Tễ Hành, sờ người anh, nhưng Lục Tễ Hành lại bảo cậu ngoan một chút, không thể làm.

"...... ài." một tiếng thở dài chán nản phát ra từ dưới tấm chăn.

Chẳng qua chỉ nói một câu hai ngày này tha cho cậu, sao lại làm thật chứ.

Rõ ràng mấy hôm nay nghỉ ngơi không đủ, nhưng Phương Nhiên Tri vẫn không ngủ được, cậu cứ nghĩ tới nước Đức.

Cuốn tiểu thuyết hôm kia đọc rất kích thích, nhưng cậu không thể trốn đi. Vốn anh đã không có tình cảm gì với cậu, nếu cậu trốn đi, Lục Tễ Hành nhất định sẽ không tìm cậu, còn nghĩ cậu gan to ra rồi.

Vậy...... vậy chỉ đành quyến rũ tiếp!

Quyến rũ làm sao để anh chuyên tâm làm việc ở Đức, không thể nghĩ đến ai khác, Phương Nhiên Tri đột nhiên mở chăn ra, tràn đầy tinh thần chiến đấu ngồi dậy.


Cậu xuống giường lấy máy ảnh, mở cửa phòng thay đồ, bật đèn tông ấm trong phòng rồi đứng trước gương tìm góc độ.

Sau khi thử mấy lần, cậu giơ máy ảnh lên định thời gian, Phương Nhiên Tri cắn gấu áo len mỏng màu xanh sẫm, để lộ một vùng da phía dưới ngực. Đường vân bụng dưới lộ rõ, trên eo có dấu vân tay khó thấy, ánh mắt nhìn ống kính như có móc câu, không hề rụt rè.

Da cậu trắng nõn, áo len sẫm màu càng tôn lên làn da của cậu, ánh sáng ấm phía sau như bao quanh cậu tạo ra bộ lọc dịu dàng, thu hút mọi ánh nhìn.

Sau đó, cậu mặc quần đùi nhưng chỉ bó sát phần chân trên. Mặt trước màu trắng, chất vải mềm mịn, "Tiểu Tri"nhìn rất đáng yêu, mặt sau như tất đen, che hai phần thịt đầy đặn, đây hoàn toàn không phải chiếc quần đùi nghiêm túc. Ở giữa còn có đuôi thỏ tròn trịa trắng như tuyết, vừa dễ thương vừa bắt mắt.

Cuối cùng cậu mang tất trắng, Phương Nhiên Tri không lộ mặt, quay lưng về phía gương, quỳ xuống xoay người dùng di động chụp ảnh.

Khoảng chín giờ tối, khi Lục Tễ Hành đã hạ cánh xuống nước Đức và đến khách sạn, cậu gửi tin nhắn "ting ting ting" để chia sẻ kết quả.

Tôi là Tri Tri: [Hình ảnh]

Đầu tiên cậu gửi một bức ảnh cơ bụng để lộ mặt.

Tôi là Tri Tri: [Anh à, eo em thon nhỉ, có phải trắng lắm không, sờ dễ chịu lắm ấy.]

Tôi là Tri Tri: [Hình ảnh]

Lần này là một bức ảnh không lộ mặt.

Tôi là Tri Tri: [Anh à, em rất ngọt ngào, anh đang đi công tác, nhưng xin đừng quên em.]

Tôi là Tri Tri: [Em cho anh xem đuôi thỏ nhỏ của em này.]

Cuối cùng, Phương Nhiên Tri thấy vẫn chưa đủ, gửi một đoạn video dài mấy phút cho Lục Tễ Hành.

Chuyến bay đến Đức đáp xuống sân bay lúc năm giờ chiều, Lục Tễ Hành đến khách sạn nghỉ ngơi. Ba giờ sáng ở nước Đức, anh vừa ngủ một giấc ngắn, giơ tay lấy điện thoại ra xem giờ, khi mở video nào đó nhận được trên wechat làm anh tỉnh cả người.

Lục Tễ Hành kích thích đến mức suýt thì làm di động nổ tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận