Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi


"Bốp bốp bốp."
Một trận vỗ tay từ bên cạnh hai người truyền đến.
Thịnh Diễn Chi cùng Lê Hi đồng thời nghiêng đầu, nhìn đến Tần Phong đang ngồi trên xe lăn, khuôn mặt anh tuấn phúc hậu treo một nụ cười vô hại.
"Nói rất đúng, Lâm Cẩn chính là bị anh cậu hại thành như vậy.

Bất quá......."
Tần Phong vừa nói vừa chuyển tầm mắt dừng trên người Lê Hi, cười đến ý vị thâm trường: "Đừng có nói phim của tôi xui xẻo.

Anh bạn nhỏ, nói lung tung, cẩn thận bị trừng phạt nha."
"Anh bạn nhỏ? Mắt anh đúng là có bệnh!" Lê Hi nổi giận đùng đùng mắng một câu.
Cậu không quen biết Tần Phong, nhưng đã từng nghe qua tên đối phương.
Hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, há mồm liền kêu cậu là anh bạn nhỏ, Lê Hi thiếu chút nữa liền đập Tần Phong một trận.
Nếu không phải do bộ phim xui xẻo của tên Tần Phong này, một hai phải đi lên núi sâu đóng phim, Lâm Cẩn có thể xảy ra chuyện sao?
Lê Hi hung tợn trừng mắt nhìn Tần Phong một cái.
Tần Phong như cũ mặt mang ý cười, nhưng đôi mắt sau gọng kính kia lại có chút sắc bén: "Xem ra cậu đối với tôi rất bất mãn nha."
Lê Hi cười lạnh: "Cũng thật biết tự mình hiểu lấy!"
Hai người đứng ở một bên giương cung bạt kiếm hết sức, y tá trưởng đã đi tới, không cao hứng nói: "Trước phòng ICU không được lớn tiếng ồn ào."
Ba người lúc này mới rời đi cách xa cửa phòng một chút.
Lê Hi vốn định ở bệnh viện bồi Lâm Cẩn, lại bị Thịnh Diễn Chi mạnh mẽ đuổi về.
Lê Hi vừa đi, sau lưng Tần Phong liền nói với Thịnh Diễn Chi: "Em trai cậu cũng rất được nha."
Thịnh Diễn Chi liếc mắt nhìn hắn, lạnh giọng cảnh cáo: "Đã biết Lê Hi là em trai tôi, cậu tốt nhất đừng có đánh chủ ý lên người nó!"
"Chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi." Tần Phong đẩy đẩy kính trên mũi, "Yên tâm, tôi sẽ không xuống tay với anh bạn nhỏ này, quá lãng phí thời gian."

Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt nói: "Tốt nhất trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy."
Một tuần sau đó, Lê Hi mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện nhìn Lâm Cẩn, Thịnh Diễn Chi cũng không ngoại lệ, hai anh em quả thực là canh giữ ở bệnh viện 24/7.
Nhưng mà mặc kệ hai người nóng vội cỡ nào, Lâm Cẩn nằm ở trên giường bệnh vẫn cứ hôn mê.
Lâm Cẩn đã qua cơn nguy hiểm, từ ICU chuyển tới phòng bệnh VIP, nhưng vẫn không có một dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại.
Thịnh Diễn Chi bỏ ra không ít tiền, vận dụng nhân mạch của mình, mời những chuyên gia khoa não có tiếng trong nước lẫn ngoài nước tới G thành khám cho Lâm Cẩn.
Nhưng mà bọn họ sau khi khám bệnh kết luận cũng không sai biệt lắm.
"Quá trình khôi phục của Lâm tiên sinh quá chậm, bên trong còn tích máu bầm, đè lên một số dây thần kinh.

Nhưng hiện tại loại tình huống này cũng không có biện pháp để làm phẫu thuật lần thứ hai cho cậu ấy, chỉ có thể chờ cơ thể cậu ấy hấp thu tự làm tan máu bầm, đến lúc đó Lâm tiên sinh có lẽ sẽ tỉnh lại."
Mặt Thịnh Diễn Chi trầm xuống: "'Có lẽ' là ý gì?"
Bác sĩ thở dài: "Chính là, Lâm tiên sinh vẫn có khả năng biến thành người thực vật."
Lúc đưa ra kết luận này, tâm tình Thịnh Diễn Chi thật sự không xong, cũng càng ngày càng trầm mặc, có đôi khi cả ngày đều không mở miệng nói chuyện.
Lê Hi vốn đang oán hận Thịnh Diễn Chi đem Lâm Cẩn hại thành như vậy, hiện tại nhìn đến anh ấy cả ngày một mặt âm trầm, trong lòng đã nhút nhát cũng có chút lo lắng, không dám trách cứ gì nữa.
Tần Phong lại không cho là đúng: "Anh cậu cái này gọi là tự làm tự chịu.

Nếu trước kia hắn đối xử với Lâm Cẩn tốt một chút, nói không chừng hết thảy liền thay đổi."
"Anh thì biết cái gì, bớt nói mát đi!" Lê Hi sẽ không để người khác nói anh cậu không tốt, đặc biệt là cái tên Tần Phong này, cậu cứ cảm thấy đối phương không có ý gì tốt đẹp.
Tần Phong cười nhẹ một tiếng: "Quả nhiên vẫn là một anh bạn nhỏ, nói hai câu liền tức giận."
"Bệnh tâm thần!" Lê Hi quay đầu bỏ đi, "Bổn thiếu gia mặc kệ anh."
Trên hành lang bệnh viện, Tần Phong nhìn chằm chằm bóng dáng Lê Hi một hồi lâu, thẳng đến khi Thịnh Diễn Chi từ phòng bệnh đi ra, hắn mới thu hồi tầm mắt.
"Thế nào?" Hắn hỏi Thịnh Diễn Chi, "Vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại?"
Thịnh Diễn Chi ngồi trên ghế dài, đôi tay giao nhau ở phía trước, trầm mặc mà rũ đầu.

Người đàn ông từ trước đến nay vừa cao ngạo vừa tự tin, giờ phút này lại bởi vì người nằm trong phòng bệnh kia mà lộ ra một mặt nản lòng.
Chỉ mới ba tháng trước, thời điểm Tần Phong cùng Thịnh Diễn Chi đi đánh goft, trêu ghẹo hắn nuôi một tiểu tình nhân làm thế thân, lúc ấy Thịnh Diễn Chi đối với Lâm Cẩn vẫn là thái độ khịt mũi coi thường.
Không nghĩ tới ba tháng sau, tiểu tình nhân này liền đem Thịnh Diễn Chi tra tấn thành như vậy.
Tần Phong nghĩ thầm, phỏng chừng Thịnh Diễn Chi đã sớm có tâm tư với Lâm Cẩn, chỉ là hắn tự lừa mình dối người, không chịu thừa nhận mà thôi.
Rốt cuộc Lâm Cẩn vẫn là ân nhân cứu mạng của mình, Tần Phong cũng có chút lo lắng Lâm Cẩn sẽ thật sự biến thành người thực vật, trầm tư nói: "Nếu không đưa cậu ấy đi M quốc trị liệu đi?"
Thịnh Diễn Chi hơi hơi nhíu mày.
Tần Phong nói: "Tôi biết cậu luyến tiếc, cũng không yên tâm.

Nhưng M quốc đứng đầu thế giới về đội ngũ bác sĩ cùng các thiết bị chữa bệnh bậc nhất, cậu an bài một người đáng tin đi theo chiếu cố Lâm Cẩn là tốt rồi.

Tôi có một người bạn chuyên nghiên cứu khoa nội thần kinh, có lẽ đội ngũ bên hắn có thể có biện pháp làm Lâm Cẩn tỉnh lại."
Thịnh Diễn Chi đứng lên, thấp giọng nói: "Tôi suy xét một chút."
Hắn quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nếu đưa Lâm Cẩn xuất ngoại trị liệu, giao cho người khác chiếu cố hắn không yên tâm, cho nên hắn cũng phải cùng đi theo mới được.
Nếu như vậy, hắn phải xử lí và bố trí một số công việc thật tốt, để tránh ảnh hưởng đến tập đoàn trong lúc hắn vắng mặt.
*************************************
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad OdaIris290 và WordPress OdaIris.

Mọi trang khác đều là ĂN CẮP.
*************************************
Bóng đêm một mảnh đen như mực, 2 giờ sáng, đèn trong thư phòng vẫn chưa từng tắt đi.
Dương quản gia bưng một ly sữa bò nóng, gõ cửa thư phòng, nghe được bên trong truyền đến một tiếng "Tiến vào", lúc này mới đẩy cửa ra đi vào trong.
"Thiếu gia, ngài uống ly sữa nóng này đi, có lẽ sẽ ngủ ngon hơn một chút." Nói xong ông đem ly sữa đặt ở trên bàn của Thịnh Diễn Chi.

"Không cần." Thịnh Diễn Chi mở ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc ngủ, đổ ra ba viên cho vào miệng, cầm ly nước uống một ngụm.
Từ sau khi Lâm Cẩn xảy ra chuyện, giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tốt, khoảng thời gian gần đây phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể yên giấc.
Nhưng uống nhiều thuốc ngủ trong thời gian dài, thân thể liền sinh ra khả năng kháng thuốc.
Ngày hôm qua bác sĩ gia đình của Thịnh gia lại một lần nữa kê cho Thịnh Diễn Chi một loại thuốc ngủ mới, Dương quản gia nhớ rõ tối hôm qua Thịnh Diễn Chi đã uống hai viên, tại sao đêm nay lại tăng liều thuốc?
Dương quản gia lo lắng sốt ruột: "Thiếu gia, chất lượng giấc ngủ tối hôm qua thế nào?"
"Chẳng ra gì." Thịnh Diễn Chi đem thuốc ngủ ném vào trong ngăn kéo, nhéo nhéo ấn đường, "Được rồi, ông nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Dương quản gia vốn muốn trấn an hắn vài câu, nhưng nghĩ đến người duy nhất có thể giúp hắn vẫn còn nằm trong bệnh viện, không khỏi thở dài một tiếng.
Thịnh Diễn Chi cũng biết uống nhiều thuốc ngủ rất hại thân thể.
Nhưng hắn điều hành một tập đoàn lớn, Lâm Cẩn còn nằm trong bệnh viện, hắn cần phải được nghỉ ngơi đầy đủ mới có tinh lực công tác, mới có tinh lực bồi ở bên người Lâm Cẩn.
Đêm hôm nay, Thịnh Diễn Chi vẫn như cũ ngủ không an ổn, ngày hôm sau thức dậy, dưới hốc mắt là một mảnh thâm đen.
Sau khi ăn bữa sáng, tài xế theo thường lệ đưa Thịnh Diễn Chi đến bệnh viện thăm Lâm Cẩn trước.
Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng Thịnh Diễn Chi đều phải đi một chuyến tới bệnh viện bồi Lâm Cẩn, buổi tối lại đi thêm một chuyến nữa.
Có đôi khi sẽ cho người đem văn kiện đưa đến bệnh viện, hắn liền ở bệnh viện xử lý.
Xe vừa chạy đến cổng khu biệt thự, đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi dắt theo một bé trai đứng trước cổng.
Bé trai kia lớn lên tinh xảo đáng yêu, ngũ quan lại có bóng dáng của Thịnh Diễn Chi, thoạt nhìn giống như phiên bản thu nhỏ của hắn.
Tài xế nhận ra bé trai kia, vội vàng phanh lại, quay đầu báo với Thịnh Diễn Chi: "Thiếu gia, là con trai của Lâm tiên sinh."
Thịnh Diễn Chi đang ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy liền mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ quen thuộc, bên người còn có một cô gái trẻ tuổi.
Thịnh Diễn Chi híp híp mắt.
Hắn biết cô gái này, tên là Kiều Tiểu Hân, số lượng bạn bè Lâm Cẩn thực sự tín nhiệm không nhiều lắm nên hắn liền nhớ rõ.
Nghĩ đến đứa con mà Lâm Cẩn để tâm yêu thương nhất, Thịnh Diễn Chi liền mở cửa xe đi qua.
"Chuyện gì?" Hắn hỏi Kiều Tiểu Hân.
Kiều Tiểu Hân có chút sợ hãi khí thế trên người Thịnh Diễn Chi, nhưng vẫn bình tĩnh nói thẳng: "Tôi tới tìm Lâm Cẩn."
Khoảng thời gian trước thành phố S phát sinh động đất, Kiều Tiểu Hân nhớ rõ Lâm Cẩn nói sẽ đến đó đóng phim, lúc nhìn thấy tin tức cô thực sự rất lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Cẩn, kết quả đến bây giờ đều không liên hệ được.
Lúc đó cô cũng đi tìm Lâm Phi Phồn, muốn hỏi về tình huống của Lâm Cẩn.
Cũng không biết tại sao, điện thoại Lâm Phi Phồn cũng không gọi được.
Cô đến trường học của cậu để hỏi, mới biết được Lâm Phi Phồn vốn được cử đi học ở F đại nhưng lại không thấy cậu ấy đến trường điểm danh, thầy cô còn tưởng rằng cậu bị bệnh nên ở nhà nghỉ ngơi.

Điều này làm Kiều Tiểu Hân càng thêm lo lắng.
Tiểu Nặc thấy Lâm Cẩn vẫn luôn không trở lại, cả ngày rầu rĩ không vui, cho rằng ba ba không cần bé nữa, ban đêm luôn bị ác mộng doạ tỉnh.
Tối hôm qua sau khi Tiểu Nặc bị doạ tỉnh, đôi mắt hồng hồng nhìn Kiều Tiểu Hân nói: "Mẹ nuôi, ba ba nhất định là do chú xấu xa bắt đi rồi!"
"Chú xấu xa là ai?" Kiều Tiểu Hân trực giác người này có khả năng biết tình hình hiện tại của Lâm Cẩn, lập tức truy hỏi Tiểu Nặc chú xấu xa là ai.
Đừng nhìn Tiểu Nặc tuổi còn nhỏ, trí nhớ lại phi thường tốt, cho nên sáng nay liền chỉ đường cho Kiều Tiểu Hân tới khu biệt thự tìm Thịnh Diễn Chi.
Tiểu Nặc ngửa đầu nhìn Thịnh Diễn Chi: "Có phải chú giấu ba ba của con hay không?"
"Không có."
"Chú gạt người!" Cái miệng nhỏ của bé mím chặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Con không tìm thấy ba ba, nhất định là chú cái người xấu xa này đem ba ba bắt đi......"
Kiều Tiểu Hân vội vàng ngồi xổm xuống dỗ bé: "Ngoan, đừng khóc, chúng ta trước tiên đi về nhà, nói không chừng ba ba đang ở trong nhà chờ con thì sao."
Rốt cuộc Tiểu Nặc nhịn không được, nước mắt tràn mi chảy dài trên khuôn mặt nhỏ: "Ba ba nói rất nhanh sẽ trở về đón con, chính là ba không cần con, chú nhỏ cũng không thấy......"
"Không phải không cần con, mẹ nuôi cùng anh Tinh Lan không phải vẫn luôn ở bên cạnh bồi con sao?" Kiều Tiểu Hân bị bé khóc đến tâm đều khó chịu.
Tiểu Nặc nức nở nói: "Chính là ba ba cùng chú nhỏ đều không thấy......"
Thịnh Diễn Chi nhìn tiểu gia hỏa khóc thật thương tâm, bỗng nhiên khom lưng, bế bé lên.
Tiểu Nặc sửng sốt, ngơ ngác mà nhìn chú xấu xa trước mặt, đều đã quên khóc.
Thịnh Diễn Chi mềm giọng nói: "Ba ba con không có việc gì, đang ở đoàn phim đóng phim, quay xong liền trở về đón con."
"Thật sao?"
"Ừm."
Tiểu Nặc hít hít mũi nhỏ: "Vậy chú nhỏ của con đâu?"
Thịnh Diễn Chi nhàn nhạt nói: "Không biết, không liên quan đến chú."
Kiều Tiểu Hân lo lắng nói: "Phi Phồn là em trai của Lâm Cẩn.

Tôi sợ nó gạt tôi, biết được tin tức động đất liền một mình đi thành phố S tìm Lâm Cẩn."
Thịnh Diễn Chi biết em trai Lâm Cẩn, lúc trước Lâm Cẩn chính là vì phí phẫu thuật của người em trai này mới phải vay nặng lãi.
Nghĩ đến đây cũng là người thân mà Lâm Cẩn để ý, Thịnh Diễn Chi liền trầm giọng nói: "Tôi sẽ cho người đi tìm Lâm Phi Phồn.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui