Lâm Cẩn nhìn sắc mặt âm trầm của Thịnh Diễn Chi, không hiểu đối phương tại sao lại đột nhiên sinh khí, giống như rất để ý cái nhìn của cậu với hắn.
Cậu cứ ẩn ẩn cảm thấy có lẽ Thịnh Diễn Chi có một chút thích mình.
Nhưng nghĩ lại, Thịnh Diễn Chi và Giang Tinh Thần mới chia tay chưa được bao lâu, sao có thể nhanh như vậy liền di tình biệt luyến.
Cho dù thích cậu, phỏng chừng cũng là vì cậu và Giang Tinh Thần lớn lên giống nhau đi?
Thịnh Diễn Chi đã từng cảnh cáo cậu, đừng có tự mình đa tình, để tránh tự rước lấy nhục.
Vì thế Lâm Cẩn nói: "Có phải hay không không quan trọng.
Quan trọng là từ trước đến nay anh chưa từng tin tưởng tôi, cho dù tôi nói cho anh biết thì thế nào, anh cũng chỉ cảm thấy tôi đang bán thảm mà thôi."
Thịnh Diễn Chi hừ lạnh nói: "Tự cho là đúng! Cậu rất hiểu tôi sao?"
Lâm Cẩn không trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Hai tháng trước, anh và Giang Tinh Thần ở trong xe hôn nhau bị người khác chụp lén, anh một mực chắc chắn là tôi đi cung cấp tin nóng cho phóng viên.
Còn có lần trước, tôi liều mạng giải thích với anh là tôi không phải cố ý đập Giang Tinh Thần bị thương, nhưng anh vẫn là không tin tôi."
Hai việc này đều làm tự tôn của Lâm Cẩn phải chịu tổn thưởng rất lớn, cũng làm cậu phải chịu sự chửi rủa của rất nhiều người, cho tới bây giờ fan của Giang Tinh Thần vẫn còn đang mắng cậu không biết xấu hổ.
Lâm Cẩn tự giễu mà cười cười: "Thịnh Diễn Chi, tôi đúng thật là không hiểu anh.
Nhưng tôi biết ở trong lòng anh, tôi chính là một kẻ xảo trá, vừa vô sỉ vừa ti tiện.
Cho nên rất nhiều chuyện cho dù tôi có nói đến toạc miệng, anh cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ thấy tôi càng thêm đê tiện, tôi hà tất gì phải nói cho anh nghe chứ."
"Cậu!" Thịnh Diễn Chi lần đầu tiên bị người khác nói đến cứng họng, vừa buồn bực vừa không cam lòng, muốn phát hỏa lại phát không được, khuôn mặt âm trầm như nước.
Bên trong xe an tĩnh vài giây, Lâm Cẩn lại lần nữa mở miệng nói: "Thịnh Diễn Chi, chúng ta dừng ở đây đi.
Về sau anh đừng tới gần tôi, tôi cũng sẽ không đi dây dưa anh.
Nếu chúng ta gặp, cứ coi như người xa lạ đi, không cần phải giống như đêm nay nói cái gì mà tiện đường đưa tôi......"
"Người xa lạ?" Thịnh Diễn Chi nghiến răng nghiến lợi lập lại ba chữ này, dùng sức bóp lấy cằm Lâm Cẩn, "Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách gì mà vung tay múa chân với tôi!"
Lâm Cẩn bị Thịnh Diễn Chi thình lình nổi giận làm cho có chút ngây ngốc: "Thịnh Diễn Chi, anh đúng là không nói đạo lý? Là anh luôn miệng cảnh cáo tôi đừng có dây dưa......"
"Tôi chưa từng nói qua!" Ngữ khí Thịnh Diễn Chi âm lãnh, ánh mắt hung ác, "Coi như người xa lạ? Ấu trĩ! Người lạ sẽ giống như cậu mở chân ra cho tôi làm?"
"Anh......vô sỉ!" Lâm Cẩn tức giận đến thiếu chút nữa không thở nổi.
Tài xế đang ở phía trước lái xe ý thức được bản thân đã nghe được lời không nên nghe, lập tức ấn xuống chốt mở, rất nhanh giữa ghế trước và ghế sau dựng lên một vách ngăn.
Lâm Cẩn trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, lúc này mới buông tay nói: "Về sau không cho phép trốn tránh tôi!"
Lâm Cẩn bị nắm cằm đến phát đau, thấp giọng nói: "Không tránh anh, để anh tùy ý nhục nhã tôi hay sao? Thịnh Diễn Chi, có đôi khi tôi cảm thấy thật hối hận vì đã quen biết anh."
"Cậu nói cái gì?" Thịnh Diễn Chi khó tin mà nhìn Lâm Cẩn, trong lồng ngực đầu tiên là truyền đến một loại đau buồn xa lạ, ngay sau đó lại bị lửa giận che dấu.
Hắn một tay đem Lâm Cẩn túm đến trước mắt, đang muốn đem người thu thập một chút, lại phát hiện khoé mắt Lâm Cẩn có chút hồng hồng, môi gắt gao mím chặt, giống như đang chịu rất nhiều ủy khuất.
Lửa giận của Thịnh Diễn Chi vừa phừng lên chợt bị dập tắt hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ tức giận nói: "Tôi còn chưa có chạm vào cậu, khóc cái gì? Cậu còn dám ủy khuất?"
Lâm Cẩn rũ mi, im lặng không nói.
Cậu không nghĩ sẽ ở trước mặt Thịnh Diễn Chi lộ một mặt mất mặt như vậy, nhưng sau khi nói ra câu "Thật hối hận khi quen biết anh", những uỷ khuất nhẫn nhịn từ trước đến giờ giống như một cơn đại hồng thủy, nháy mắt tuôn trào mãnh liệt.
Ở bên Thịnh Diễn Chi mấy năm nay, cậu ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không có, luôn bị đối phương chán ghét cùng nhục nhã.
Dần dần, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy mình vô cùng hạ tiện.
Đáng sợ nhất không phải là bị người khác ghét bỏ, mà là dần dần, cậu cũng ghét bỏ chính mình.
Đây mới là tổn thương lớn nhất mà Thịnh Diễn Chi mang đến cho Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn trầm mặc làm Thịnh Diễn Chi bắt đầu hoảng hốt, không tự giác mà mềm giọng: "Được rồi, đừng khóc nữa.
Vừa rồi không phải cậu còn nhanh mồm dẻo miệng hay sao?"
Lâm Cẩn quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe, dùng sức đem nước mắt bức trở về, nói: "Không có khóc."
Thịnh Diễn Chi cười nhạo một tiếng, hiển nhiên là không tin.
Hai người cũng không ai mở miệng.
Qua một lúc lâu sau, Thịnh Diễn Chi mới không cao hứng hỏi: "Cậu nói hối hận khi quen biết tôi, là nghiêm túc?"
Không đợi Lâm Cẩn trả lời, hắn liền nhíu mày nói: "Thôi, tôi cũng không phải rất muốn biết.
Mặc kệ cậu có hối hận hay không, chuyện đã xảy ra là không thể thay đổi."
Lâm Cẩn không nói gì, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế đưa cậu đến trước cửa tiểu khu Kiều gia, Lâm Cẩn liền đối Thịnh Diễn Chi nói một tiếng "Cảm ơn".
Đang muốn xuống xe, Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên nói: "Ngày thường không có việc gì thì đến nhà cũ nhiều một chút, hai lão nhân gia đều rất thích cậu."
Lâm Cẩn mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Thịnh Diễn Chi không lo lắng cậu mơ ước tài sản Thịnh gia sao?
Thịnh Diễn Chi nhìn cậu một cái: "Cậu đây là biểu tình gì vậy? Được rồi, cậu muốn tiền cũng có thể, coi như là tôi thuê cậu.
Mỗi tháng cho cậu mười vạn, tới nhà bồi lão phu nhân và lão gia tử vui vẻ, một tháng ít nhất phải tới năm lần."
"Không cần." Lâm Cẩn lắc lắc đầu, "Không cần đưa tiền.
Bọn họ đối với tôi rất tốt, nếu tôi rảnh sẽ lập tức tới thăm, chỉ cần anh đừng hiểu lầm là tốt rồi."
"Hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm tôi cố ý dỗ hai lão nhân vui vẻ, sau đó thu hoạch một ít chỗ tốt."
Lời này Thịnh Diễn Chi nghe có vài phần quen tai, ngay sau đó nhớ tới thời điểm hắn lần đầu tiên đem Lâm Cẩn về nhà cũ, lão gia tử muốn hắn cùng Lâm Cẩn nhanh chóng đính hôn, lúc về hắn liền cảnh cáo Lâm Cẩn như vậy.
Chỉ mới cách đây hai tháng, nghe được Lâm Cẩn lập lại lời hắn từng nói, tâm tình Thịnh Diễn Chi có chút phức tạp, ho nhẹ một tiếng nói: "Chỉ cần cậu an phận thủ thường là được."
Lâm Cẩn im lặng, mở cửa xe rời đi.
*********Quí dị độc giả thân iu vô wattpad ủng hộ con editor khốn khổ OdaIris290 điii********
Đã hơn nửa tháng, cũng chính là lúc Lâm Cẩn quay xong "Cửu tiêu", vẫn luôn chưa nhận được lịch công tác mới.
Người đại diện là chị Chu cũng bận quan tâm đến người mới có chút danh khí, sớm đã đem cậu ném sang một bên.
Không có biện pháp, vì kiếm tiền, Lâm Cẩn chỉ có thể da mặt dày đi khắp nơi nhờ người khác giới thiệu tài nguyên cho cậu.
Bởi vì không cần giống như lúc quay "Cửu tiêu", mỗi ngày đều phải đến đoàn phim, hiện tại Lâm Cẩn vô cùng nhàn rỗi, dứt khoát đi xem mấy căn hộ.
Trước mắt trong thẻ của cậu cũng đã tích góp được một số tiền không nhỏ, đủ để cậu mua một căn hộ nhỏ.
Vì thế vào một ngày tiết trời mát mẻ, Lâm Cẩn rốt cuộc cũng mua một căn chung cư nhỏ ấm áp.
Chung cư hai phòng ngủ một phòng khách, thêm một cái ban công nho nhỏ, chỉ có hơn 60 mét vuông, nhưng nói thế nào cậu cũng coi như có được một căn nhà của riêng mình.
Cậu cùng Tiểu Nặc dọn đồ đạc khỏi nhà Kiều Tiểu Hân.
Thời điểm dọn đi, hai đứa nhỏ lưu luyến không rời, Kiều Tinh Lan ôm thân mình bé nhỏ của Tiểu Nặc, dùng sức hôn vài cái.
Tiểu Nặc đẩy đẩy, buồn buồn nói: "Miệng của mình đều bị cậu thân thân đến rớt ra rồi."
"Vậy cậu cũng thân thân mình đi." Kiều Tinh Lan lôi kéo tay nhỏ của bé không bỏ.
Tiểu Nặc liền hôn một cái lên trên mặt nhóc.
Kiều Tinh Lan chỉ chỉ miệng mình: "Nơi này cũng muốn."
Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Không được, miệng là để lại sau này mình cùng vợ thân thân cơ."
Kiều Tinh Lan rất không cao hứng, nắm nắm dúm tóc nhếch lên trên đầu Tiểu Nặc: "Vậy cậu làm vợ của mình đi, như vậy có thể hôn mình rồi."
Tiểu Nặc mở to hai mắt, tò mò hỏi: "Tại sao mình phải làm vợ cậu, mà không phải cậu làm vợ của mình?"
Kiều Tinh Lan không chút do dự nói: "Bởi vì cậu đáng yêu hơn."
Tiểu Nặc liền tức giận quay đầu đi.
Kiều Tinh Lan vội vàng giữ chặt bé, nói: "Nếu cậu làm vợ của mình, mình sẽ luôn đối tốt với cậu.
Có đồ ăn ngon hay đồ chơi mới cũng đều cho cậu trước.
Còn có, cậu tức giận mình sẽ dỗ cậu, dỗ đến khi cậu cao hứng mới thôi."
Tiểu Nặc lúc này mới nhấp miệng cười rộ lên, nãi thanh nãi khí nói: "Đây chính là cậu tự nói, cậu phải luôn đối tốt với mình đó."
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Tinh Lan vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng gật gật đầu.
Lâm Cẩn và Kiều Tiểu Hân đứng một bên nghe thì hết sức buồn cười, bất quá bọn họ đều chỉ coi đây là lời nói của trẻ con, ai cũng không để ở trong lòng.
Kiều Tiểu Hân đi qua, ôm bả vai Kiều Tinh Lan: "Ây da Kiều Tinh Lan.
Nói mấy lời này thuần thục như vậy, có phải đã lừa gạt rất nhiều bạn gái trong nhà trẻ rồi hay không?"
Kiều Tinh Lan ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nói: "Con không có, con chỉ nói cho một mình Nặc Nặc nghe."
Kiều Tiểu Hân "a" một tiếng, lẩm bẩm: "Hiện tại ngay cả mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ cũng đều bắt đầu yêu đương rồi."
******Đừng có đọc của mấy con ddix truyenfull, sstruyen,....nữa**********
Bởi vì tạm thời không có lịch trình mới, thời gian nhàn rỗi tương đối nhiều, Lâm Cẩn nhàn tới không có việc gì làm liền đến nhà cũ Thịnh gia bồi Thịnh lão gia tử viết thư pháp, hoặc là bồi lão phu nhân nghe mấy bản hí khúc.
Trước kia lúc bà nội Lâm còn sống cũng rất thích nghe hí khúc.
Lâm Cẩn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, không chỉ nghe, còn có thể xướng được một hai câu.
Ngẫu nhiên Thịnh lão phu nhân nghe được Lâm Cẩn xướng vài câu, bị khinh hỉ đến không khép miệng được, buổi tối khi Thịnh Diễn Chi tới ăn cơm, liền đem chuyện này nói cho hắn nghe.
"Thì ra cậu còn có thể hát tuồng." Thịnh Diễn Chi hơi hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo một tia hứng thú, cười như không cười mà nhìn Lâm Cẩn, "Xem ra cậu còn cất giấu rất nhiều bản lĩnh nhỉ."
Lâm Cẩn tránh đi ánh mắt nóng như lửa của hắn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Xướng chơi mà thôi, không tính là có bản lĩnh gì."
Thịnh Diễn Chi lại thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, mãi cho đến khi ăn xong bữa tối mới đem ánh mắt từ trên người cậu dời đi.
Cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, mỗi lần Lâm Cẩn lại đây bồi hai vị lão nhân giải buồn, cứ luôn gặp được Thịnh Diễn Chi.
Nhiều lần như vậy, Lâm Cẩn liền cảm thấy chuyện này khẳng định không phải trùng hợp, phỏng chừng là Thịnh Diễn Chi nghe được tin tức, lo lắng cậu lừa gạt hai lão nhân, liền gấp gáp trở về giám sát cậu đi.
Rốt cuộc Thịnh Diễn Chi vẫn là không tin cậu.
Đại khái là thấy Lâm Cẩn dỗ Thịnh lão phu nhân cùng Thịnh lão gia tử đến cao hứng, thái độ của Thịnh Diễn Chi đối với cậu cũng dần tốt lên, không hề giống như trước đây lời nói lạnh nhạt, cũng không có nhục nhã cậu.
Cái này làm cho Lâm Cẩn an tâm không ít.
Duy nhất làm Lâm Cẩn cảm thấy không an tâm, chính là có đôi khi, Thịnh Diễn Chi sẽ dùng một loại ánh mắt rất thâm trầm mà nhìn chằm chằm cậu, giống như Lâm Cẩn là con mồi của hắn.
Lâm Cẩn ẩn ẩn cảm thấy không quá thích hợp, lại không thể nói ra, vì thế thời điểm ở nhà cũ Thịnh gia, cậu đều tránh được thì nên tránh Thịnh Diễn Chi.
Thẳng đến buổi tối hôm nay, Thịnh Diễn Chi đưa cậu về nhà, trên đường thình lình nói một câu: "Tôi cảm thấy cậu cũng không tính là rất kém cỏi, chúng ta có thể thử xem?"
Lâm Cẩn sợ ngây người!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...