Trong phòng ngủ đèn vẫn sáng.
Lâm Cẩn bị Thịnh Diễn Chi đè ở trên tường, hai tay theo bản năng chống trên ngực đối phương, lòng bàn tay chạm vào một làn da rắn chắc lại ẩm ướt, rất có mị lực.
Cậu chú ý tới Thịnh Diễn Chi mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, có chút hỗn loạn, so với ngày thường thiếu đi một phần nghiêm túc, nhiều hơn vài phần lười biếng.
Nửa người trên Thịnh Diễn Chi không mặc gì, nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, cơ bụng rắn chắc rõ ràng, không có một chút thịt dư thừa.
Đuôi tóc nhỏ nước từ cổ đi xuống, lướt qua ngực chảy xuống bụng, lại theo tuyến nhân ngư của hắn lọt xuống khăn tắm.
Lâm Cẩn không phải chưa từng thấy qua thân thể của Thịnh Diễn Chi, thậm chí có thể nói là phi thường quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy thân hình cường kiện này, cậu vẫn là nhịn không được mặt đỏ tai hồng.
Giống như hiện tại, không cần nhìn gương Lâm Cẩn cũng biết lỗ tai cùng gương mặt của mình chắc chắn là đỏ bừng.
Quả nhiên, Thịnh Diễn Chi nâng cằm cậu lên, ngón cái có chút ái muội miết miết môi dưới của cậu: "Mặt đỏ đến như vậy, có phải rất chờ mong tôi sẽ làm gì với cậu hay không?"
"Không có." Lâm Cẩn rũ mắt, yết hầu có chút khẩn trương, "Anh kéo tôi vào làm gì?"
"Đương nhiên là làm cậu!" Thịnh Diễn Chi hoàn toàn bỏ đi lớp nguỵ trang ngày thường, bề ngoài thì bày ra bộ mặt có giáo dưỡng nhưng ở trước mặt Lâm Cẩn lại hay nói mấy lời khinh thường thô tục.
Hắn chỉ biết đem một mặt ôn nhu, tốt đẹp để lại cho Giang Tinh Thần.
Đàn ông khi theo đuổi người trong lòng phần lớn đều như thế.
Ở trước mặt người trong lòng giả trang đến áo mũ chỉnh tề, ở trước mặt người thích hắn không chút nào che giấu bản tính thật, bởi vì hắn chắc chắn người kia sẽ không rời bỏ mình.
Giống như hiện tại, Thịnh Diễn Chi liền chắc chắn vô luận chính mình có nhục nhã Lâm Cẩn như thế nào, Lâm Cẩn đều sẽ không biết xấu hổ mà dán tới.
Cho dù là cự tuyệt, cũng chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi.
"Buông tôi ra!" Lâm Cẩn mặt đỏ bừng, dùng sức đẩy bả vai Thịnh Diễn Chi, "Tiểu Nặc còn đang đợi tôi, nếu tôi không quay lại, bé nhất định sẽ sợ hãi."
"Đừng có lấy con trai để làm cớ." Thịnh Diễn Chi bất mãn cắn môi dưới Lâm Cẩn, "Nhìn bộ dáng dục cầu bất mãn này của cậu, khẳng định là chờ mong từ lâu rồi đi? Đêm nay tôi nhất định sẽ thỏa mãn cậu!"
Môi Lâm Cẩn bị hắn cắn đến phát đau: "Ưm......!Tôi không muốn......"
"Mạnh miệng!" Thịnh Diễn Chi tràn ra một mạt châm biếm.
Sức lực hắn rất lớn, một tay liền có thể nhẹ nhàng đem hai cổ tay Lâm Cẩn nắm chặt, nửa người dưới ép chặt chân Lâm Cẩn, cơ hồ không có khe hở.
Nếu nói về sức mạnh, Lâm Cẩn trước nay đều không phải đối thủ của Thịnh Diễn Chi, thế nên cậu giãy giụa có vẻ có chút buồn cười.
Bị Thịnh Diễn Chi nặng nề đè ở trên giường, Lâm Cẩn đã nghĩ, lúc người này cùng mình lên giường, thực sự không cảm thấy có lỗi với Giang Tinh Thần sao?
Nhưng vừa nghĩ lại, Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần vẫn chưa xác định quan hệ, khi Giang Tinh Thần ở đoàn phim cũng vẫn luôn nói hắn cùng Thịnh Diễn Chi chỉ là bạn tốt mà thôi.
Nếu là như vậy, Thịnh Diễn Chi có làm gì cũng chẳng liên quan đến Giang Tinh Thần, cũng không thể vì Giang Tinh Thần từ chối hắn mấy năm, hắn phải vì đối phương mà thủ thân mấy năm đi?
"Cậu suy nghĩ cái gì?" Phát hiện Lâm Cẩn thất thần, hoả khí Thịnh Diễn Chi lập tức bùng lên, ngón tay hung hăng bóp cằm Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn đau đến mức nước mắt đều muốn chảy ra.
Cậu mới vừa nói một câu "Không nghĩ gì cả.", liền bị Thịnh Diễn Chi thô bạo ngăn chặn môi.
Trận xâm chiếm này liên tục đến nửa đêm mới kết thúc.
Toàn thân Lâm Cẩn đều đau nhức đến muốn mạng, thời điểm giãy giụa bò dậy, nửa người dưới mềm như bông, giống như không còn chút sức lực, không thể không dựa vào đầu giường để hồi sức.
Mà Thịnh Diễn Chi sau khi được thoả mãn thì tâm tình rất tốt, nhéo nhéo gáy Lâm Cẩn: "Lần này muốn bao nhiêu tiền?"
Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất ôn hoà, nhưng phần ôn hoà này lại mang theo sự khinh miệt rõ ràng.
Cơ thể Lâm Cẩn hơi hơi cứng đờ, sau đó quay đầu lại nhìn Thịnh Diễn Chi, gằn từng chữ: "Tôi không cần tiền."
Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Lại muốn một nhân vật?"
Lâm Cẩn lắc đầu: "Tôi chỉ hy vọng lần sau anh đừng lại tới tìm tôi, tôi không phải là công cụ phát tiết của anh.
Thịnh Diễn Chi, tôi thật lòng đề nghị anh đi tìm Giang Tinh Thần.
Tâm tư của anh hắn hẳn là rất rõ ràng, tôi tin rằng hắn sẽ không cự tuyệt anh, trừ phi anh đối với hắn không đứng dậy nổi."
Lời này vừa nói ra, hơi thở ái muội còn tàn lưu trong phòng liền tức khắc tiêu tán đến không còn một mảnh, độ ấm trong không khí tựa hồ cũng bắt đầu chuyển lạnh!
Gương mặt Thịnh Diễn Chi phủ một tầng hàn ý, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn tức giận nói: "Cậu cho rằng tôi chỉ có thể thượng cậu? Ai cho cậu cái tự tin đó! Bất quá có một câu cậu nói đúng, cậu đối với tôi mà nói chính là một công cụ dùng để phát tiết!"
Trong phút chốc, huyết sắc trên mặt Lâm Cẩn liền mất sạch sẽ.
Môi cậu có chút run rẩy, tựa hồ muốn nói cái gì, lại đột nhiên cắn chặt môi dưới, giãy giụa từ trên giường muốn đứng lên.
Thịnh Diễn Chi thấy cậu như vậy càng thêm bực bội, cầm gối đầu lên ném vào người cậu: "Cút đi!"
Lâm Cẩn như cũ không nói một lời, đôi tay dùng sức chống lên giường, muốn đứng lên.
Nhưng cả người cậu đều rất đau, hai bên đùi càng là không có chút sức lực, lúc đứng dậy không khắc chế được mà run rẩy.
Thịnh Diễn Chi đột nhiên xuống giường, một phen túm cánh tay Lâm Cẩn, kéo cậu ra cửa, động tác thô bạo mà đẩy ra ngoài.
"Phanh!" Một tiếng vang lớn, cửa phòng ngủ ở phía sau lưng Lâm Cẩn đóng lại.
Lâm Cẩn bị Thịnh Diễn Chi đẩy đến loạng choạng, lập tức té ở trên sàn.
Trên sàn nhà lạnh như băng, mặc dù cậu đang mặc một kiện áo tắm dài, cổ lạnh lẽo kia vẫn cứ chui vào ngực cậu.
Lâm Cẩn quỳ rạp trên mặt đất, bả vai run rẩy, qua một hồi lâu mới đứng lên.
Trong phòng ngủ, Thịnh Diễn Chi trầm khuôn mặt, một chân đá bay cái gối đầu rơi trên mặt đất, lại từ ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá.
Hút được nửa điếu thuốc, Thịnh Diễn Chi đột nhiên bực bội mà đem điếu thuốc dập tắt.
Đi tới cửa mở ra, trên hành lang không một bóng người, trên mặt đất có vài vệt nước vô cùng rõ ràng.
Cậu ta khóc?
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm vệt nước trên mặt đất, ước chừng khoảng mười mấy giây, sau đó mới một lần nữa đóng cửa phòng, lại hút thêm vài điếu thuốc mới đem bực bội trong lòng áp xuống.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Diễn Chi vừa xuống phòng khách dưới lầu liền thấy Lâm Cẩn đang ngồi xem kịch bản, Lâm Cẩn giống như không có việc gì, nhẹ giọng cùng hắn chào buổi sáng.
Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm mắt Lâm Cẩn.
Qua một đêm, đôi mắt kia nhìn không ra chút dấu vết nào đã khóc.
Thịnh Diễn Chi lại càng phiền lòng, không rõ vì cái gì, chỉ cảm thấy Lâm Cẩn không nên bình tĩnh như vậy, giống như không để bụng chuyện của hắn.
Lúc ăn bữa sáng, Lâm Cẩn đột nhiên hỏi: "Thịnh tổng, Thịnh lão tiên sinh khi nào tới đây?"
Thần sắc Thịnh Diễn Chi dừng một chút, nhàn nhạt nói: "Buổi tối."
Lâm Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, mãi cho đến khi bữa sáng kết thúc cũng không mở miệng nữa.
Chạng vạng 6 giờ, Lâm Cẩn đúng giờ kết thúc công việc.
Suy xét đến tối nay Thịnh lão gia tử cùng Thịnh lão phu nhân muốn tới biệt thự, cậu liền không đến nhà Kiều Tinh Lan đón Tiểu Nặc.
Kết quả chờ đến 10 giờ cũng không thấy hai vị trưởng bối Thịnh gia tới đây.
Tiểu Nặc gọi điện thoại hỏi Lâm Cẩn: "Ba ba, ba chừng nào thì tới đón con? Con muốn ngủ."
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm khốc khốc của Kiều Tinh Lan: "Cậu ngủ ở nhà mình đi."
Tiểu Nặc đô đô nói: "Mình muốn ngủ với ba ba."
"Lâm Nặc Nặc, cậu đều đã năm tuổi, còn ngủ cùng ba ba, cậu không thấy xấu hổ a?"
"Ba ba nói năm tuổi vẫn là trẻ con, trẻ con chính là được ngủ cùng ba ba.
Kiều Tinh Lan, cậu nói chuyện thật đáng ghét, tuần này mình không muốn nói chuyện với cậu nữa."
Kiều Tinh Lan nóng nảy: "Không được!"
Lâm Nặc hừ một tiếng, lại nói với Lâm Cẩn: "Ba ba, ba nhanh tới đón con nga."
Lâm Cẩn nghe hai tiểu gia hỏa cãi nhau cảm thấy rất có ý tứ, nhịn không được nở nụ cười: "Được, ba ba xong việc lập tức tới đón con."
Sau khi cúp điện thoại, vừa vặn nhìn thấy Thịnh Diễn Chi từ thư phòng đi ra, Lâm Cẩn lập tức tiến lên hỏi: "Thịnh tổng, không phải anh nói Thịnh lão tiên sinh tối nay sẽ đến đây sao?"
Thịnh Diễn Chi a một tiếng, tựa hồ mới nhớ tới chuyện này: "Buổi chiều bọn họ gọi điện thoại nói hôm nay không tới được."
Lâm Cẩn: "......"
Bất quá cũng phải nói với cậu một tiếng chứ, làm cậu ngây ngốc mà đợi cả đêm, nói đến cùng vẫn là không đem cậu để vào trong mắt.
Lâm Cẩn chịu đựng sự khó chịu, nói: "Vậy tôi đi về trước."
Nói rồi cậu xoay người liền đi.
Thịnh Diễn Chi sắc mặt lạnh lùng: "Đi đâu? Có phải cậu không đem lời tôi nói để trong lòng hay không?"
Lâm Cẩn lộ ra biểu tình khó hiểu.
"Lão gia tử tùy thời sẽ đến." Thịnh Diễn Chi bất mãn nhắc nhở, "Từ giờ trở đi, đến khi hợp đồng này kết thúc, trong khoảng thời gian này, cậu cần phải ở lại đây!"
Lâm Cẩn sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu: "Không được, tôi không thể bỏ Tiểu Nặc được.
Nếu không chúng ta vẫn là kết thúc hợp đồng này đi? Hiện tại chúng ta giả trang người yêu cũng đã nửa tháng, chỉ cần anh nói với Thịnh lão tiên sinh là chúng ta tính cách không hợp, lão nhân gia khẳng định sẽ không hoài nghi."
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Cậu tưởng lão gia tử đầu óc nghĩ đơn giản giống cậu sao? Được rồi, tôi nói thế nào thì làm như thế đó.
Còn đứa con trai ấu trĩ của cậu, để nó chờ một chút tôi sẽ kêu chú Dương đi đón lại đây."
Lâm Cẩn há miệng thở dốc: "Chính là......"
Thịnh Diễn Chi uy hiếp nói: "Cậu dám vi ước? Trên hợp đồng giấy trắng mực đen viết rõ cậu phải hợp tác với tôi đến một tháng, nếu không phải bồi thường gấp mười lần tiền vi phạm hợp đồng! Tôi nhớ không lầm, tôi cho cậu căn chung cư kia làm thù lao.
Cậu lấy đâu ra mười căn chung cư để bồi thường đây?"
Lâm Cẩn đương nhiên lấy không ra.
Cậu với Thịnh Diễn Chi ước định giả trang tình lữ một tháng, loại sự tình này tự nhiên sẽ không ở viết ở trong hợp đồng, mà là dùng một phần hợp đồng lao động đồng giá thay thế.
Cho nên bản hợp đồng này vẫn có hiệu lực trước pháp luật.
Lâm Cẩn trăm triệu lần không nghĩ tới Thịnh Diễn Chi thế nhưng dùng bản hợp đồng này tới uy hiếp cậu phải ở chung, mà chỉ mới một tháng trước, người này còn dùng ngữ khí chán ghét kêu cậu cút.
Tóm lại cứ cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp.
Lâm Cẩn đoán không ra tâm tư của Thịnh Diễn Chi, lại ngại thế lực của đối phương, đành phải đáp ứng ở lại biệt thự trong vòng nửa tháng còn lại.
Cậu hoài nghi Thịnh Diễn Chi làm vậy, là vì để thỏa mãn dục vọng của bản thân, cần cậu để phát tiết.
Tiểu Nặc nghe nói sẽ ở lại nhà Thịnh Diễn Chi nửa tháng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức không vui, ôm cổ Lâm Cẩn nói: "Ba ba, con không thích chú xấu xa."
Lâm Cẩn bế bé lên xe, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé: "Bảo bảo, thực xin lỗi, ba ba để con chịu ủy khuất rồi."
Tiểu Nặc lắc lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ là đem mặt vùi vào hõm vai Lâm Cẩn.
Bé biết ba ba đánh không lại cái chú xấu xa kia, cho nên không thể không nghe lời đối phương nói.
Giống như trước kia bé đánh không lại tiểu bá vương ở nhà trẻ, đành phải đem món đồ chơi yêu thích nhất đưa cho hắn.
Sau này Kiều Tinh Lan giúp bé hung hăng giáo huấn tiểu bá vương, liền không còn ai dám khi dễ bé nữa.
Tiểu Nặc nghĩ, nếu là cũng có người giống như Kiều Tinh Lan bảo hộ ba ba thì tốt rồi.
—————————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...