Bóng đêm như sương mờ, bao phủ cả thành phố.
Xe chạy như bay trên đường rộng lớn, bên trong xe tràn ngập một cổ áp suất nặng nề, cơ hồ không có một chút âm thanh, Thịnh Diễn Chi ngồi ở phía sau vẫn như cũ mặt lạnh như băng.
Hắn nhíu nhíu mày, gương mặt hàm chứa một mạt bực bội.
Không biết tại sao lại thế này, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Lâm Cẩn té ngã trên mặt đất, một bộ dáng co rúm lại phát run, vứt đi không được, nhiễu loạn tâm thần.
Đại khái qua vài phút, Thịnh Diễn Chi đột nhiên lên tiếng: "Quay xe!"
Tài xế hoảng sợ, không nghe rõ, thử thăm dò hỏi: "Dạ?"
Thịnh Diễn Chi có điểm không kiên nhẫn: "Quay xe trở lại tìm cậu ta!"
Tài xế phản ứng rất nhanh, ở phía trước cách đó không xa liền quay đầu, chở Thịnh Diễn Chi trở lại tìm Lâm Cẩn.
Nhưng mà trở lại chỗ cũ, Lâm Cẩn đã không còn ở đó nữa.
Thịnh Diễn Chi hướng mắt ra ngoài tìm kiếm xung quanh, liền nhìn thấy Lâm Cẩn đứng ôm bụng ở dưới đèn đường đối diện.
Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Hắn lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Lâm Cẩn.
Một chiếc xe buýt chậm rãi ngừng ở đối diện, chặn tầm mắt Thịnh Diễn Chi.
Chờ đến khi xe buýt đi qua, đối diện đã không còn thân ảnh của Lâm Cẩn.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi âm trầm mà ấn tắt điện thoại.
Lâm Cẩn về đến nhà vừa vặn là 10 giờ tối, Lâm Phi Phồn đã về nhà sau khi học xong tiết tự học buổi tối ở trường, đang ở trong phòng khách làm đề tham khảo thi đại học.
"Anh, bệnh bao tử của anh lại tái phát sao?" Thấy Lâm Cẩn vẻ mặt tái nhợt, gắt gao ôm bụng, Lâm Phi Phồn lập tức buông bút trong tay, đi tới đỡ lấy Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn cười cười: "Không có việc gì, có chút đau mà thôi."
"Anh trước tiên nằm nghỉ một lát đi." Lâm Phi Phồn đỡ Lâm Cẩn đến sô pha, cầm thuốc dạ dày cùng nước ấm đem đến.
"Không cần uống thuốc." Lâm Cẩn dở khóc dở cười, chỉ uống nửa ly nước ấm, tinh thần căng chặt lúc này mới thả lỏng, dạ dày cũng không còn đau như trước nữa.
Chị Chu lúc này mới trả lời tin nhắn Wechat hôm qua: "Hợp đồng tôi đã xem qua, không thành vấn đề, có thể nhận.
Bất quá cậu ở trên Weibo thừa nhận quan hệ với Thịnh Diễn Chi, cậu cùng hắn rốt cuộc là như thế nào?"
"Chị Chu, về việc của Thịnh Diễn Chi, em thật sự không cách nào nói rõ ràng với chị.
Tóm lại, anh ta chán ghét em, lần này cho em nhân vật này, xem như là món bồi thường đi."
"Được, cậu không muốn nói thì thôi, tôi cũng không ép cậu.
Tôi mang theo cậu lâu như vậy, vẫn luôn không có tài nguyên tốt gì cho cậu, cậu cũng đừng trách tôi."
"Chị Chu, em không có trách chị." Đây là lời nói thật lòng của Lâm Cẩn.
Chị Chu cũng không phải người cao tầng trong công ty, chỉ là một người đại diện nho nhỏ, trong tay không có bao nhiêu tài nguyên, cố tình lại mang theo mười mấy nghệ sĩ, tất cả đều không có danh khí gì.
Trong công ty có thể bắt được tài nguyên tốt, một là công ty nâng đỡ, hai là tự nghệ sĩ bắt được.
Có vài nghệ sĩ giống Lâm Cẩn không bối cảnh, không hậu trường còn không chịu đi "xã giao", tự nhiên sẽ bị ném đến một góc.
Cũng may chị Chu đối với cậu cũng không tồi, thường xuyên cho cậu diễn vài nhân vật nhỏ đủ để kiếm cơm.
Gần đây chị Chu mang theo một người mới, nghe nói là em họ của một cao tầng nào đó.
Chị Chu đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên người mới, không còn dư tâm tư tới quản Lâm Cẩn.
Cô ở trên WeChat chỉ dặn dò Lâm Cẩn một câu "Diễn cho tốt." rồi không nhắn thêm gì nữa.
Lúc sắp đi ngủ, Lâm Cẩn nhận được tin nhắn chuyển tiền của trợ lý Trịnh.
50 vạn.
Số tiền giống như đúc tấm chi phiếu mà lúc trước Lâm Cẩn không lấy kia.
......
Nửa tháng sau, tập đoàn Thịnh Thế đầu tư cho bộ phim võ hiệp《 Không về người 》chính thức khởi động máy, Lâm Cẩn trong bộ phim này đóng vai đệ đệ của Giang Tinh Thần.
Nửa tháng trước khi bắt đầu khởi động máy, Lâm Cẩn đã nghiêm túc đọc kịch bản, lời kịch đã sớm thuộc lòng, thậm chí lời kịch của những nhân vật khác cũng đã quen thuộc.
Vết thương trên mặt cậu đã kết vảy, để lại hai đường hồng nhạt.
Cũng may hai đường này cũng không phải quá rõ ràng, cũng không có nổi lên, trang điểm một chút hoàn toàn nhìn không ra được.
Lâm Cẩn ngồi ở trong phòng hóa trang, nhìn chính mình trong gương, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Lâm Cẩn, cậu lớn lên cũng thật giống Giang Tinh Thần." Chuyên viên trang điểm cảm thán nói.
Bên cạnh có một nữ diễn viên trẻ tuổi lập tức nói: "Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng đang định nói.
Anh Cẩn, có phải bởi vì anh với anh Tinh Thần rất giống nhau nên đạo diễn mới tìm anh diễn vai đệ đệ của anh ấy hay không?"
Lâm Cẩn cười cười, vừa muốn mở miệng.
Bên kia liền có một nam diễn viên âm dương quái khí nói: "Cái gì mà đạo diễn tìm cậu ta, tôi thấy nhân vật này tám chín phần là do Thịnh tổng cấp.
Ai, các người không thấy trên Weibo sao? Anh Cẩn của chúng ta chính là người ở trong xe của Thịnh tổng đó nha!"
Đối phương cố ý nhấn mạnh hai chữ "trong xe", nói xong còn cười quái dị hai tiếng, lời trong lời ngoài ám chỉ vai diễn của Lâm Cẩn là dựa vào bán mông mà có.
Phòng hóa trang rất lớn, trừ bỏ diễn viên chính có phòng hóa trang riêng bên ngoài, những vai phụ còn lại đều ở chỗ này hoá trang.
Sau khi nam diễn viên kia nói xong, không ít người đều đang lặng lẽ đánh giá Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn bình tĩnh tự nhiên: "Cho dù là do Thịnh tổng cấp thì sao? Cậu nếu không phục có thể đi tìm hắn.
Đương nhiên, Thịnh tổng có nhìn trúng cậu hay không lại là một chuyện khác."
"Cậu!" Vị nam diễn viên kia phảng phất như bị chọc trúng chỗ đau, tức giận đến mức từ trên ghế nhảy dựng lên, "Tôi, tôi mới không giống cậu, tôi là dựa vào kỹ thuật diễn để kiếm cơm!"
Lúc này ở bên ngoài có người cầm loa quát: "Những người còn lại đã hoá trang xong chưa? Làm xong thì hãy mau chóng ra ngoài đi! Đừng có chậm trễ tiến độ đoàn phim!"
Rống như vậy một lúc, phòng hóa trang cũng có vài người vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Vị nam diễn viên sau khi bị Lâm Cẩn nói, lúc đi ra ngoài còn cố ý đụng phải phía sau lưng Lâm Cẩn.
Lâm Cẩn đã sớm đoán trước sẽ có người lấy sự việc trên Weibo kia đi kiếm chuyện, nhàn ngôn toái ngữ là khẳng định không thiếu được, đoàn phim chính là nơi sinh sản mấy tin bát quái nhanh nhất.
Cậu cũng không để trong lòng, một mình yên lặng mà xem kịch bản.
Ngay lúc cậu muốn tìm một người hỗ trợ đối diễn một chút thì phòng hóa trang đột nhiên một trận xôn xao, ngay sau đó nghe thấy có người hô nhỏ một tiếng: "Là Lê thiếu!"
Lâm Cẩn giương mắt nhìn qua, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang tươi cười soái khí bước vào, trong tay xách theo một cái hộp tinh mỹ, thoạt nhìn như là hộp bánh kem.
"Lê thiếu, ngày đầu tiên khởi động máy đã tới thăm ban, này thật đúng là hiếm thấy đó nha." Một nam chuyên viên trang điểm trẻ tuổi cười hì hì trêu ghẹo nói.
Lê Hi giơ tay lên môi, ánh mắt ở trong phòng hóa trang quét một vòng, ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Cẩn liền sáng lên: "Không nghĩ tới người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn."
Lâm Cẩn hơi hơi nhíu mày, cảm thấy ánh mắt đối phương có chút quái dị, cúi đầu một lần nữa xem kịch bản.
Còn chưa xem xong một đoạn lời kịch, có người đi đến trước mặt cậu, chậm rì rì mà nói: "Lâm Cẩn, sinh nhật vui vẻ."
Lâm Cẩn kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Hôm nay xác thật là sinh nhật cậu, bất quá cậu rất ít cùng người khác nhắc tới, mỗi năm trừ bỏ người nhà cùng mấy người bạn thân, không còn ai nhớ rõ sinh nhật cậu.
Không thể tưởng tượng được hôm nay lời chúc mừng đầu tiên thế nhưng lại đến từ một người xa lạ.
Lâm Cẩn có chút kinh hỉ, lại thực nghi hoặc, đứng lên hỏi: "Anh là?"
"Tôi là Lê Hi.
Lúc trước đề nghị thêm bạn tốt trên WeChat, cậu đều không để ý tới tôi." Lê Hi có điểm ủy khuất, một bên nói một bên đem hộp đặt lên bàn trang điểm trước mặt Lâm Cẩn.
Hộp mở ra, bên trong là một cái bánh sinh nhật chocolate quả phỉ, phía trên viết sáu chữ: Lâm Cẩn, sinh nhật vui vẻ.
Lúc này không khí trong phòng hóa trang thực vi diệu.
Có người bất động thanh sắc mà đánh giá Lâm Cẩn, có người nhỏ giọng nghị luận, thỉnh thoảng lại liếc ánh mắt khinh thường qua nhìn cậu, giống như Lâm Cẩn cùng Lê Hi có cái quan hệ gì không thể đưa ra ánh sáng.
Còn có mấy nữ diễn viên chạy đến bên người Lâm Cẩn, nói một câu sinh nhật vui vẻ, lúc sau liền không ngừng lôi kéo Lê Hi nói chuyện, một câu hai câu đều là "Lê thiếu", kêu đến thân thiết ngọt ngào.
Lê Hi có lệ với các cô vài câu, nói: "Được rồi được rồi, đêm nay tôi mời khách, địa điểm các người tự chọn.
Đều đi ra ngoài đóng phim đi, bổn thiếu gia có việc muốn nói với Lâm Cẩn."
Lúc này mấy nữ diễn viên kia mới không tình nguyện mà rời khỏi phòng hóa trang.
Chỉ chốc lát sau, những người khác cũng đều thức thời mà đi ra ngoài, phòng hóa trang chỉ còn lại hai người Lâm Cẩn cùng Lê Hi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...