Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi


Hai tay Lâm Cẩn dùng sức chống lên ngực Thịnh Diễn Chi, hơi thở có chút loạn, trên mặt mang theo thần sắc hổ thẹn cùng phẫn uất: "Tôi đã không còn thích anh!"
Thịnh Diễn Chi sắc mặt trầm xuống, mắt đen mang theo lạnh lẽo: "Cậu nói cái gì?"
Lâm Cẩn cảm giác được khí thế áp bách của hắn, không khỏi rụt rụt bả vai, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lí do thoái thác.

"Thịnh tổng, lúc trước anh nói trợ lý Trịnh chuyển câu nói kia cho tôi, tôi đã hiểu rồi.

Kể từ lúc đó, tôi liền chặt đứt những tâm tư không nên có với anh, tôi quả thật không xứng thích anh.

Dù sao anh cũng chán ghét tôi, nếu đã như vậy, chúng ta liền không cần miễn cưỡng......"
"Miễn cưỡng?" Thịnh Diễn Chi sắc mặt xanh mét, trong mắt hàn ý càng sâu, bàn tay hung hăng bóp lấy cằm Lâm Cẩn, "Như thế nào, bị tôi làm là miễn cưỡng cậu?"
"Tôi không phải có ý này......" Cằm Lâm Cẩn đau đến không chịu được, đôi mắt càng đỏ, nước mắt ẩm ướt đảo quanh trong mắt, phảng phất như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.


Nhìn Lâm Cẩn một mặt yếu ớt như vậy, Thịnh Diễn Chi không nói chuyện, ánh mắt lại trầm vài phần, đáy mắt ẩn ẩn có một tia hưng phấn, cực kỳ giống hung thú ánh mắt đỏ ngầu.

Trên thực tế, Lâm Cẩn nói cũng không sai, hắn quả thật chán ghét bị cái loại người như Lâm Cẩn thích.

Trong xương cốt con người, dù nhiều hay ít đều có chứa một chút cảm giác về sự ưu việt, được người ưu tú thích là một loại vinh hạnh.

Nhưng bị người kém cỏi thích, chính là nhục nhã.

Đối với Thịnh Diễn Chi mà nói, bị Lâm Cẩn thích thật làm hắn ghê tởm.

Nhưng lúc này nghe được Lâm Cẩn nói không thích hắn, hắn trong lòng lại thực không thoải mái, cảm giác như bị Lâm Cẩn chơi một phen.
Người này dựa vào cái gì nói thích liền thích, nói không thích liền không thích.

Quả nhiên là hư tình giả ý!
Thịnh Diễn Chi càng nghĩ càng bực bội, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn dưới thân, cười lạnh nói: "Hôm nay cậu dám chơi tôi nhiều như vậy, có phải tìm được chỗ dựa mới hay không, cậu cho rằng tôi không dám động đến cậu?"
"Tôi không có......" Lâm Cẩn bị hắn ép tới khó chịu, nhịn không được giật giật thân mình, ý đồ muốn thoát khỏi Thịnh Diễn Chi.

Ai ngờ hành động này đã hoàn toàn chọc giận Thịnh Diễn Chi!

Hắn đột nhiên đem cậu lật lại, ép sát cậu vào bàn làm việc, sau đó nắm lấy quần cậu: "Kim chủ nào lại bỏ tiền mua cái loại mặt hàng như cậu? Hả?"
Lâm Cẩn gắt gao túm chặt thắt lưng, vừa kinh ngạc vừa giận: "Thịnh Diễn Chi, giao dịch của chúng ta đã kết thúc! Tôi không có nợ anh cái gì, anh dựa vào cái gì mà nhục nhã tôi như vậy!"
"Là cậu tự tìm!" Thịnh Diễn Chi bóp eo cậu, "Yên tâm, lát nữa tôi sẽ nhắn trợ lý Trịnh chuyển tiền cho cậu.

Thấy cậu lần này hao tổn không ít tâm tư đi, tôi có thể cho cậu hai mươi vạn."
"Không cần! Hiện tại tôi không thiếu chút tiền này của anh!" Lâm Cẩn dùng sức giãy giụa, đã quên vừa rồi Thịnh Diễn Chi lấy bút máy uy hiếp mình, trong đầu đều là ý nghĩ muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.

Không phải cậu làm ra vẻ, cũng không phải cậu cố tỏ ra thanh cao, mà là cậu không muốn cứ nhẫn nhịn như vậy, cậu đã hạ thấp đến điểm mấu chốt của mình rồi.

Có lần một thì sẽ có lần hai, nếu lần này cậu vì tiền mà thuận theo Thịnh Diễn Chi, vậy thì về sau cậu ở trước mặt Thịnh Diễn Chi càng thêm không dám ngẩng đầu.

Cậu cả đời này đều đã bị sỉ nhục như vậy là đủ rồi, tương lai làm sao dám đối mặt với bảo bảo, chẳng lẽ muốn cậu nói với bé rằng ba ba là loại người chuyên môn đi bồi ngủ đàn ông để kiếm tiền sao?
Lâm Cẩn phản kháng quá kịch liệt, Thịnh Diễn Chi vào không được, dục cầu bất mãn, tức giận đến nổi trận lôi đình: "Cậu lại động thử xem! Tôi liền cho người một nhà cậu......"
Lời còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của thư kí: "Thịnh tổng, Giang tiên sinh muốn gặp anh."

Thịnh Diễn Chi động tác ngừng lại, dục vọng trong cơ thể đang tăng vọt cũng hạ xuống một nửa, nhíu nhíu mày: "Nói cậu ấy đợi một chút, tôi còn có mấy phần văn kiện chưa xử lý xong."
"Vâng."
Thịnh Diễn Chi buông Lâm Cẩn ra.
Lâm Cẩn lập tức cài lại quần, xoay người muốn chạy ra cửa lại bị Thịnh Diễn Chi túm lại.

Thịnh Diễn Chi lo lắng Lâm Cẩn cứ như vậy chạy ra ngoài sẽ bị Giang Tinh Thần nhìn thấy, hất cằm về hướng phòng nghỉ bên kia: "Cút vào bên trong đi! Trước khi Tinh Thần rời đi, không được bước ra, không được lên tiếng, nếu không......."
Hắn khóe môi cười lạnh, Lâm Cẩn da đầu tê dại, chỉ đành phải đi về phía phòng nghỉ bên kia, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Không biết Giang Tinh Thần tới tìm Thịnh Diễn Chi làm gì?
Lâm Cẩn vừa nghĩ vừa đi vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, ngồi ở trên sô pha phát ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui