Cùng có nghi vấn giống Lâm Cẩn, còn có vô số các cư dân mạng và fan của Giang Tinh Thần, trên Weibo là một mảnh ồn ào huyên náo, không ít báo chí đều đang đăng tải tấm ảnh chụp lén kia.
Khu bình luận không ít người đều nhận ra Thịnh Diễn Chi, trong đó một cái bình luận đứng đầu nói: "Các người biết Thịnh Diễn Chi là đồng tính luyến ái sao? Vị này là đại tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế đó.
Giang Tinh Thần chủ động hôn hắn, này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho Giang Tinh Thần một là là đồng tính luyến ái, hai là vì tài nguyên mà chủ động hiến thân!"
Bình luận này dẫn đến rất nhiều fan của Giang Tinh Thần bắt đầu hồi phục phản bác: Giang Tinh Thần đã nói hắn là trai thẳng, có quan hệ rất tốt với Thịnh Diễn Chi, chỉ đùa một chút mà thôi.
Có một cư dân mạng trào phúng nói: "Trai thẳng? Ha ha, tôi thấy Giang Tinh Thần đều đã cong thành nhang muỗi rồi.
Rõ ràng là đồng tính luyến ái, lại giả làm trai thẳng đi lừa một đống lớn fan nữ, cái này cùng với mấy thằng gay lừa hôn có gì khác nhau đâu."
"Quốc nội hai năm trước đã thông qua Luật hôn nhân đồng tính, cũng không có ai kỳ thị xu hướng giới tính của hắn.
Là chính miệng hắn nói dối, lừa fan nói mình là trai thẳng, chỉ thích nữ nhân."
"Fan của Giang Tinh Thần đa số đều là các thiếu nữ, hắn đương nhiên không dám thừa nhận chính mình là đồng tính luyến rồi.
Loại gay này đúng là làm ô uế không khí trong giới gay của chúng ta!"
Lâm Cẩn đang đọc bình luận trên Weibo, điện thoại đột nhiên bị Thịnh Diễn Chi lấy đi.
Thịnh Diễn Chi mặt mày đạm mạc, lạnh lùng nói: "Hôm nay nếu cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lí, thì tự gánh lấy hậu quả!"
Lâm Cẩn lắc đầu: "Tôi không có gì để giải thích.
Thịnh tổng, một người không có làm gì sai, muốn chứng minh hắn không sai như thế nào đây? Tại sao anh lại nhận định tôi tìm người chụp lén?"
"Bởi vì chỉ có cậu mới muốn làm vậy!" Thịnh Diễn Chi ánh mắt sắc bén, ngữ khí bức người, "Tối hôm qua tôi cùng Tinh Thần dùng cơm ở nhà hàng, cậu lại trùng hợp cầm phiếu đi ăn, con trai cậu cũng vừa khéo đụng vào người tôi.
Cậu còn dám nói cậu vô tội?"
Lâm Cẩn há miệng thở dốc, nghĩ lại chuyện này đúng thật là vô cùng trùng hợp.
Nhưng lời nói còn chưa kịp nói, Thịnh Diễn Chi đã lạnh giọng kết luận nói: "Tôi thấy cậu chính là ghen ghét tình cảm của tôi dành cho Tinh Thần, cho nên muốn lợi dụng sự gièm pha, chỉ trích của cư dân mạng cùng báo chí để huỷ hoại cậu ấy!"
"Tôi không có!" Lâm Cẩn vừa tức vừa bực, rốt cuộc nhịn không được mà lớn tiếng, "Thịnh Diễn Chi, anh đối tôi thành kiến đã quá sâu, không có chứng cứ liền nói tôi tính kế Giang Tinh Thần, tôi đây không nhận!"
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Cẩn phản bác lại Thịnh Diễn Chi, hơn nữa còn gọi thẳng tên của hắn, thế nên bây giờ cả hai người đều sửng sốt một chút.
Giây tiếp theo, Thịnh Diễn Chi sắc mặt trầm xuống, một cổ lệ khí làm người ta sợ hãi từ trên người hắn tràn ra, thanh âm lạnh như băng: "Cậu dám nói chuyện với tôi như vậy?"
Lâm Cẩn có chút sợ, tim đập mạnh, không khỏi nắm chặt tay, ra vẻ trấn định nói: "Tóm lại, tôi không có tìm người chụp lén anh với Giang Tinh Thần."
Thịnh Diễn Chi châm chọc nói: "Lời cậu nói có bao nhiêu phần thật đây?"
Lâm Cẩn cố nén ủy khuất cùng khuất nhục trong lòng, từng câu từng chữ nói: "Hôm nay mỗi một câu tôi nói đều là sự thật.
Thịnh tổng, anh chắc là rất bận rộn, vậy tôi liền không quấy rầy anh nữa."
Nói xong Lâm Cẩn xoay người liền muốn chạy.
Cậu còn muốn đến khách sạn để thử vai, nếu bỏ lỡ cơ hội này, ngàn năm sau cũng không kiếm được cơ hội nào khác.
Nhưng mà Lâm Cẩn vừa mới đi một bước, cánh tay đã bị người túm lại, hơn nửa người bị Thịnh Diễn Chi kéo lại, sau đó gắt gao mà đè ở trên bàn làm việc.
Phía sau lưng truyền đến một trận đau nhức.
"Tôi cho cậu đi sao?" Thịnh Diễn Chi đè ở trên người cậu, ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, ánh mắt lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi, "Lâm Cẩn, lá gan cậu đúng là càng lúc càng lớn."
Lâm Cẩn trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Không biết thế nào, cậu đột nhiên nhớ lại lúc trước có người uống rượu say, mắng Thịnh Diễn Chi là đồng tính luyến ái, lúc ấy hắn liền đem tay người nọ vặn gãy.
Đến nay cậu còn có thể nhớ tới xương cốt phát ra âm thanh bị gãy của người nọ.
Giờ phút này nhìn Thịnh Diễn Chi như vậy, Lâm Cẩn da đầu một trận tê dại, tâm quả thực muốn nhảy ra khỏi cổ họng: "Tôi.....Tôi chỉ là không muốn quấy rầy anh làm việc."
"Phải không?" Thịnh Diễn Chi hơi hơi mỉm cười, cầm lấy cây bút máy, ngòi bút sắc lạnh dán lên mặt Lâm Cẩn, "Tôi còn đang nghĩ nếu bên má trái của cậu cũng rạch hai đường.....thì có phải rất đối xứng hay không?"
Sắc mặt Lâm Cẩn trong nháy mắt liền trắng bệch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...