Sau khi trở về văn phòng Lâu Duyên kể chuyện nay với đồng nghiệp, mấy thầy giáo đều cười vang.
Cô Thân bưng chén trà đi tới, vỗ vai cậu: "Tiểu Lâu của chúng đúng thật là rất trẻ, mới có hai sáu hai bảy thôi, nhiều thầy giáo già trong văn phòng chúng ta có con gái lớn tuổi hơn cả cậu đấy."
"Cô quá lời rồi." Lâu Duyên cười khoát tay.
Cô Thân đột nhiên nhoài người tới, thần thần bí bí hỏi: "Đã tìm đối tượng chưa? Có bạn gái chưa?"
Lâu Duyên ngẩn người: "Chưa ạ."
Văn phòng toàn là mấy thầy cô đã kết hôn, vừa nghe liền bắt đầu ồn ào: "Nên tìm rồi, hơn ba mươi tuổi kết hôn là hơi muộn đó."
Tổ trưởng Trịnh nhìn Lâu Duyên, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi có một cháu gái năm nay hai mươi sáu, vẫn độc thân, đang làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, lớn lên xinh lắm, nhưng mà có hơi kén chọn, cậu xem có muốn thử không?"
Nói xong tổ trưởng Trịnh liền mở điện thoại, muốn gửi ảnh Lâu Duyên cho cháu gái.
"Này đừng đừng!" Tổ trưởng Trịnh rất nhanh tay, đã gửi ảnh đi rồi.
Lâu Duyên vẻ mặt chua xót: "Em còn chưa muốn có bạn gái đâu, hiện giờ chỉ muốn hi sinh vì sự nghiệp giáo dục vĩ đại thôi."
"Ồ đúng lúc lắm, vậy cậu qua bên này hi sinh đi, tôi đang làm bảng biểu này." Cô Thân rất nhanh chớp lấy thời cơ.
"Được rồi." Lâu Duyên ngồi vào trước máy tính của cô, xoa xương cổ hơi đau.
Hôm nay coi như được về nhà sớm, Lâu Duyên hẹn mấy phụ huynh cuối tuần tới thăm, địa chỉ từ đầu thành đông đến cuối thành tây đều có, chắc là phải đi hết ngày mới xong, mấy ngày nay phải nghỉ ngơi lấy sức.
Trời cũng lạnh hơn rồi, lỡ đâu cảm lạnh cũng phiền phức.
Cuối kì cậu còn phải ôn thi đại học cho học sinh lớp 12, không thể để ốm được.
Lâu Duyên tắt nước ấm, mở điều hòa trong phòng ngủ ra, ban đầu còn hơi nóng, hơi lạnh của điều hòa thổi một hồi liền khô hết da, cậu chuyển máy giữ ẩm từ phòng khách vào phòng ngủ.
Wechat có một lời mời kết bạn, là của tổ trưởng Trịnh gửi đến, avatar là hình vẽ đầu một con mèo nhỏ đánh má hồng, nick name là Tiểu Trịnh Ngọt Ngào Không Thêm Đá.
Lâu Duyên vừa bấm đồng ý thì bên kia lập tức gửi sticker xin chào bằng con vịt màu vàng cùng với hình trái tim.
Cháu gái tổ trưởng Trịnh nói đã thấy ảnh Lâu Duyên chú mình gửi cho rồi, khen cậu đẹp trai, sạch sẽ có khí chất.
Lâu Duyên cực kì bất đắc dĩ, gửi sang sticker cảm ơn.
Hai người nói chuyện vài ba câu, hình như cô Trịnh cảm thấy có hứng thú với cậu, hẹn hôm nào gặp mặt ăn cơm.
Lâu Duyên không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói cuối kì bận rộn, có cơ hội sẽ gặp mặt.
Đối phương nghe ra ý tứ của cậu, lễ phép chúc ngủ ngon rồi không nói chuyện nữa.
Lâu Duyên nhìn thời gian, mới có hơn chín giờ, chúc ngủ ngon hình như hơi sớm?
Nhưng kiểu dừng lại đúng lúc không dây dưa nữa này làm cho người ta thấy thật thoải mái.
Mở danh sách bạn bè ra xem một chút, quảng cáo hơi nhiều làm Lâu Duyên chỉ đành bấm thoát, sau đó lên weibo xem tin tức mới nhất, mấy video hài hước làm càng ngày càng nhạt, rất vô vị.
Cậu lại tắt weibo mở danh sách bạn bè.
Đảo qua đảo lại như vậy kết quả vẫn dừng lại ở cuộc hội thoại với Cận Chước.
Vẫn là một tin nhắn cảm ơn đã chăm sóc tôi hôm thứ bảy, ô thoại màu xanh lục vẫn ở đó, bên dưới không có lời đáp lại.
Mấy ngày nay cứ rảnh rỗi Lâu Duyên lại nghĩ xem tại sao lần này Cận Chước lại đột nhiên xuất hiện, luôn cảm thấy trong lòng hơi hoảng loạn.
Về phần tại sao lại hoảng thì cậu cũng không biết.
Là đang chờ mong điều gì sao?
Di động hơi rung kéo Lâu Duyên từ hoảng hốt trở về, là mẹ cậu gọi đến.
"Alo, mẹ ạ?" Lâu Duyên đứng dậy pha cho mình ấm trà, kẹp điện thoại giữa vai và tai.
"Gần đây con có bận không? Không gọi điện thoại cho ba mẹ gì cả." Mẹ cậu có chút bất mãn.
"Vẫn ổn ạ." Lâu Duyên nâng vai lên một chút, động tác pha trà không được tự nhiên.
"Ôi bé cưng đáng thương của mẹ!" Mẹ Lâu nói: "Khi nào thì con được nghỉ đông?"
"Chắc là tháng sau ạ." Lâu Duyên nói: "Mẹ yên tâm, dù là nửa đêm con cũng lái xe về nhà."
"Ngoan quá~" Mẹ Lâu rất vừa lòng.
Lâu Duyên thở dài: "Ai không biết còn tưởng con vẫn là học sinh đấy."
Mẹ Lâu cười cười: "Trong mắt ba mẹ con mãi mãi là cục cưng thôi."
"Mẹe!" Lâu Duyên nở nụ cười: "Mẹ, con pha ấm trà, chắc sắp được rồi á."
"Được được, con đi đi." Mẹ Lâu nói: "Ngủ sớm đi, đừng thức đêm."
Cúp điện thoại, Lâu Duyên bỗng nhiên cảm thấy hơi nhớ nhà.
Sống một mình lâu như vậy nhưng vẫn không có ai để dựa vào.
Ở một mình rất cô đơn quạnh quẽ, tự ăn tự ngủ, nấu ăn chỉ nấu một chút, nửa đêm đá chăn không ai đắp lại cho, bị cảm phải tự xuống lầu mua thuốc uống, buổi tối trong phòng chỉ là một màu đen, trong nhà mà không bật TV sẽ rất dọa người.
Thật sự rất lạnh lẽo cô độc.
Cảm giác này rất quen thuộc, năm đó Cận Chước rời xa cậu đã cảm nhận được một lần, cuộc sống ba năm bên nhau quá đỗi ngọt ngào ấm áp, sau đó Cận Chước rời đi, bỏ lại cậu ở đây một mình.
Bốn năm công tác của Cận Chước là điều bắt buộc, hai người cách nhau mấy nghìn dặm, một ngày trò chuyện không ít hơn sáu tiếng, nhớ nhung lẫn nhau.
Sau đó, bỗng nhiên có một ngày Cận Chước gọi điện thoại nói với cậu, Duyên Duyên, chúng ta chia tay đi.
Lúc ấy Lâu Duyên chỉ nghĩ hắn nói đùa, tuy rằng Cận Chước chưa từng đùa như vậy.
Cậu ngây người hồi lâu, sau đó hoảng loạn cười gượng hai tiếng: "Đừng đùa em, anh giỡn như trẻ con vậy á."
Giọng nói của Cận Chước rất nhẹ: "Anh nói thật."
"Bốn năm rất lâu, chờ đến lúc anh có thể về bên em thì chúng ta cũng gần ba mươi rồi."
"Anh không thể duy trì quan hệ của chúng ta bằng cách gọi điện thoại như vậy được.
Thời gian bốn năm, em sẽ gặp được rất nhiều người."
"Đến lúc đó em sẽ phát hiện, Cận Chước cũng không tốt đến vậy, hắn chỉ là người bình thường đi cùng em một đoạn đường ngắn mà thôi."
Lâu Duyên há miệng, hơn nửa ngày sau mới phát ra âm thanh: "Còn có nghỉ đông và nghỉ hè mà, ngày nghỉ anh không tới thăm em sao?"
Lâu Duyên biết nghỉ hè và nghỉ đông Cận Chước cũng phải ở lại hỗ trợ giảng dạy và làm các hoạt động thực tế, nhưng cậu suy nghĩ rất lâu cũng chỉ có thể nói ra một câu níu kéo như vậy.
Cận Chước không nói lời nào nữa, hai người im lặng rất lâu.
"Cận Chước, anh không cần em nữa sao?"
Giọng Lâu Duyên đã hơi run rẩy.
Đầu bên kia điện thoại vẫn im lặng như trước.
"Đm!" Lâu Duyên ném điện thoại xuống đất, màn hình vỡ vụ, linh kiện bên trong cũng bay tứ tung, một mảnh cắt qua mắt cá chân cậu, máu chảy từng giọt từng giọt một.
Phòng khách không mở máy sưởi, cửa sổ không đóng kín mà hở một khe nhỏ, gió bắc theo đó ùa vào làm Lâu Duyên rùng mình.
Cậu từ sofa đứng dậy sờ ấm trà, đã lạnh ngắt rồi.
Lâu Duyên do dự một chút vẫn rót ra nửa chén, lúc ngửa đầu uống trà, huyệt thái dương xẹt qua cảm giác hơi ngứa.
Cậu sờ khóe mắt, trên tay đã hơi ẩm ướt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...