Khi tỉnh lại một lần nữa thì Lâu Duyên đã ở trên giường của khách sạn, trời đã tảng sáng rồi.
Đệt!
Lâu Duyên mạnh mẽ ngồi dậy, xốc chăn trên người lên.
Cả người đều sạch sẽ, trừ áo khoác ra thì quần áo vẫn ở trên người.
Lâu Duyên chậm rãi thở ra một hơi, xoa xoa mặt.
Đêm qua rốt cuộc sao lại tới...!tới gay bar, sau đó bị người đến gần bắt chuyện, bị cưỡng ép mang đi, trí nhớ chỉ còn lại hình ảnh cậu bị đau đầu hôn mê, còn có giọng nói gọi 'Lâu Duyên' kia nữa.
Trên gáy Lâu Duyên dán một miếng băng gạc, cậu lấy tay sờ một chút, là bột cầm máu màu nâu.
Đây là phòng hai người, trên giường còn lại có dấu vết người từng ngủ qua.
Tủ đầu giường có ly thủy tinh, bên trong còn cặn trà, Lâu Duyên cầm lên ngửi ngửi, hẳn là trà giải rượu.
Trên bàn có hộp thuốc, là Amoxicillin*.
* Amoxicillin là một kháng sinh thuộc nhóm penicillin có tác dụng tiêu diệt một số loại vi khuẩn gây bệnh, sử dụng để điều trị nhiễm trùng gây ra bởi những vi khuẩn này.
Bác sĩ cũng có thể kê đơn thuốc Amoxicillin để dự phòng một số nhiễm khuẩn nếu như bạn có nguy cơ mắc các nhiễm khuẩn này.
Thuốc không có tác dụng với các bệnh do nhiễm virus (ví dụ: cảm lạnh hoặc cúm....) và cũng chỉ có tác dụng trên một số loại vi khuẩn nhất định nên thuốc có thể hiệu quả trong nhiễm khuẩn này mà không có tác dụng trên các nhiễm khuẩn khác.
Lâu Duyên quyết định vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo, chuyện này đúng là kì lạ, gã đàn ông kia cuối cùng đột nhiên nhân từ tha cho cậu sao...!
Say rượu xong dạ dày đau xót khó chịu, cả người giống như miếng cao su bị gười kéo qua kéo lại, đâu óc cũng choáng váng, trên người cũng không vô lực như vậy nhưng thật sự mệt mỏi.
Lâu Duyên cầm di động lên, biểu tượng wechat hiển thị có hai mươi thông báo.
Trong đó hết mười chín tin của Lưu Tùng gửi đến, đều vào tối hôm qua, hỏi cậu đi đâu vậy linh tinh, hoàn toàn không ý thức được đêm qua anh em của mình suýt chút bị người cưỡng chế 419.
Lâu Duyên cảm thấy phiền toái, sao hôm qua mình lại hồ đồ đi cùng cậu ta chứ?
Nhìn xuống dưới một chút, một cái ảnh đại diện thuần sắc* có một dấu đỏ bên cạnh.
* Mình tra goole thì ra mấy avt kiểu này nè
Nói đúng hơn là bên cạnh cái tên Cận Chước có thông báo màu đỏ.
Cho dù ảo giác của thuốc này có mạnh thế nào cũng không thể mạnh tới mức này.
Lâu Duyên chạm vào avatar của người kia, nhìn thấy một dòng tin nhắn màu trắng.
- Thuốc tiêu viêm ở trên bàn.
Trong đầu Lâu Duyên nổ tung.
Ngón tay chạm vào màn hình tê cứng, năm phút sau cậu mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn.
Cận Chước đã trở về rồi.
Năm chữ này chiếm toàn bộ não của Lâu Duyên làm cậu không hô hấp được.
Nghe thấy hơi thở của mình ngày càng nặng nề gấp gáp, Lâu Duyên mới chạm vào màn hình vẫn còn đang sáng.
Đúng là Cận Chước, hắn đã trở lại.
Tay Lâu Duyên hơi run.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là Lưu Tùng gọi tới.
"Alo." Giọng Lâu Duyên khàn khàn khô khốc.
"Anh Duyên," Lưu Tùng do dự: "Vừa nãy tôi thấy...!thấy Cận Chước."
"Lâu Duyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Ở đâu?"
"Ở dưới lầu Đức Lâm, hình như đi vào trong rồi." Lưu Tùng hỏi: "Cậu đang ở đâu?"
Lâu Duyên phi nhanh lên giường, mở túi khăn giấy ướt trên đầu giường ra, bên trên in khách sạn Đức Lâm.
Giây tiếp theo ngoài cửa truyền đến âm thanh lạch cạch, không để cậu có thời gian suy nghĩ.
Lâu Duyên cầm di động mờ mịt ngẩng đầu lên, người ngoài cửa cũng ngẩn người nhìn cậu.
Cận Chước mặc áo gió, tóc vừa tới đuôi lông mày, khuôn mặt kia không khác lắm so với trong trí nhớ, chỉ là nét trẻ con bốn năm trước đã chẳng thấy đâu, chỉ còn lại thành thục của tuổi này.
Đó là người đã ở bên cạnh Lâu Duyên ba năm, là cả thanh xuân của cậu.
Xa cách bốn năm giờ mới gặp lại, trước đó đã từng tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh hai người sẽ gặp nhau giờ phút này đều chẳng có nghĩa lý gì cả, Lâu Duyên chỉ thấy sống mũi cay cay.
Đó là Cận Chước, là người cậu từng yêu.
Trong phòng yên tĩnh đến kì quái, chỉ có hơi thở phập phồng.
"Anh vừa xuống lầu mua đồ ăn sáng." Cận Chước thả chậm cước bộ, lên tiếng trước: "...Là tiệm trước kia."
'Tiệm trước kia' chính là quán bán đồ ăn sáng bên cạnh trường đại học của bọn họ, khi đó cuối tuần không có tiết hai người thường đến đó ăn sáng.
Tiệm có một món tên là sùng thảo dầm chua ngọt*, trông giống mấy con sâu, rất dọa người.
* 甘露子的甜口咸菜 (Gānlù zi de tián kǒu xiáncài): search trên google ra món này
Lúc đó hai người còn tưởng là sâu thật, không dám động đũa, bà chủ tiệm còn dọa hai thanh niên trai trẻ như cậu: "Ấu trùng sán đấy, hai anh đẹp trai chưa ăn bao giờ hả?"
Hai người đánh cược phân cao thấp, ai dám ăn người đó sẽ được người còn lại gọi là anh trong một năm.
Lâu Duyên nhỏ hơn Cận Chước mấy tháng, vưa nghe liền vui vẻ ăn.
Vào miệng ngoài ý muốn không phải là cảm giác mềm mềm buồn nôn mà giòn giòn, nước tương hơi ngọt tan trong miệng, cũng không ghê cổ, hoàn toàn thay đổi nhận thức của Lâu Duyên về món sùng thảo dầm này.
Phát hiện này giống như mở ra thế giới mới, về sau quán này trở thành nơi hai người thường xuyên ăn sáng.
Sau đó cửa hàng chuyển đi chỗ khác, cách nơi này rất xa, cũng đầu tư mở rộng hơn, muốn đi ăn một lần cũng không được, vì vậy Lâu Duyên chưa từng ăn lại món này.
Bánh bao thịt nước tương, cháo đỗ, đậu phụ sốt, còn có một cặp lồng đựng sùng thảo dầm.
Mấy thứ này đặt lên chiếm hơn nửa diện tích bàn.
Cận Chước trầm mặc xé giấy, lấy đũa ra đưa cho Lâu duyên.
Lâu Duyên nhận lấy đũa, khô khốc nói cảm ơn.
Hai tay Cận Chước đang xé một đôi đũa khác ngừng lại một chút.
Mười phút sau đó hai người không ai nói lời nào.
Một bữa cơm ăn trong im lặng rất khó chịu, ăn rồi lại ăn, ấm ức và áp lực từ rất lâu cộng với tâm trạng phức tạp thay nhau kéo đến, nghẹn lại ở cổ họng.
Lâu Duyên ăn một miếng sùng thảo dầm, kích thích nơi đầu lưỡi làm cậu có ảo giác đang mơ, buổi sáng thức dậy chân thực tựa như trước đây, đầu óc của cậu lúc này mới hoạt động trở lại.
Sao Cận Chước lại quay về? Anh ấy về làm gì? Sao anh ấy gặp được mình? Hôm qua anh ấy làm thế nào đưa được mình tới đây? Anh ấy có hiểu lầm gì không?
Lâu Duyên nhanh chóng liếc nhìn Cận Chước một cái.
Cũng thật khéo, ánh mắt hai người vưa lúc chạm vào nhau.
Ánh mắt đối diện làm Lâu Duyên ngượng ngùng, cậu vô thức hắng nhẹ giọng.
Xấu hổ tăng lên theo cấp số nhân.
"Sao anh lại đến đây?"
Lâu Duyên làm bộ như đang nhìn bạn học lâu năm.
Cận Chước do dự một giây, rất nhanh đáp lại: "Đi công tác."
Sống với nhau như hình với bóng suốt ba năm, một giây do dự này Lâu Duyên dễ dàng phát hiện ra.
Cậu theo lời của Cận Chước bắt đầu hỏi han: "Công việc rất bận rộn sao?"
Xem đi, không phải là rất đơn giản sao?
"Vẫn ổn." Cận Chước gật đầu, hẳn là nhận ra vừa nãy mình do dự có chút rõ ràng, trực tiếp thẳng thắn: "Đã từ chức rồi."
"Sao lại từ chức?" Lâu Duyên có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
Cận Chước là sinh viên sư phạm, toàn bộ chi phí do nhà nước lo, lúc ấy tốt nghiệp xong bị phân về quê cũ làm việc, sau kì hạn bốn năm là có thể đi làm, trường trung học trọng điểm tiền lương và đãi ngộ rất tốt, là trường học mà một đám người cầm bằng cấp hay tư liệu dạy học tốt đến đâu cũng không vào được.
Lúc ấy cũng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, khoảng cách và cha mẹ sắp xếp ngăn trở, thanh niên trẻ tuổi dù có ngọn lửa yêu nồng nhiệt cũng không thể chống lại được đủ loại trở ngại của cuộc sống.
"Muốn quay lại." Cận Chước nhẹ giọng nói: "Đã bốn năm rồi."
Tim Lâu Duyên như thắt lại.
Bốn năm, cũng có nghĩa là thời gian làm việc bốn năm kia đã kết thúc.
Cận Chước có ý gì?
Suy nghĩ của Lâu Duyên loạn như tơ vò, trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán táo bạo, sau đó điên cuồng kích động, sống động như thật.
Trầm mặc một lúc lâu, Cận Chước mới đổi đề tài: "Dạy ở trường cấp ba hẳn là rất bận nhỉ?"
"Ừm." Lâu Duyên lấy lại tinh thần, mở miệng nói: "Đêm qua, người kia..."
"Gã ta chuốc thuốc em, chính gã cũng dùng thuốc." Cận Chước cau mày: "Tốt nhất là đừng..."
Lâu Duyên hoang mang cắt ngang lời anh: "Không phải, là Lưu Tùng kéo em đi, em cũng không ngờ sẽ gặp loại người như vậy."
Cận Chước nghe được cái tên Lưu Tùng, cả người hơi run một chút mới nhìn cậu cười cười: "Anh biết."
Ngay cả Lưu Tùng vẫn còn ở cạnh cậu ấy, vậy mà mình lại đi bốn năm.
Màn đối thoại tiếp theo thật sự là hỏi han, giả bộ làm bạn học cũ xa cách lâu ngày gặp lại hỏi thăm nhau chẳng giống chút nào, ngồi cạnh nhau ngay cả ôn lại chuyện xưa cũng không dám.
Hai người cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe lấy xe, Lâu Duyên hạ cửa kính xuống: "Em đi đây."
Cận Chước đứng cạnh cửa sổ đáp một tiếng, sau đó chạm vào vết thương sau gáy cậu: "Nhớ đổi băng gạc thường xuyên."
Sau khi về nhà, Lâu Duyên ở nhà cả buổi cuối tuần, đầu óc như ngừng lại tại hình ảnh cuối cùng với Cận Chước, lăn qua lộn lại trên giường trong đầu chỉ nghĩ mỗi chuyện của hắn.
Cận Chước nói muốn trở lại, là muốn ở lại đây sao?
Cận Chước trở về làm gì?
Từ thứ bảy đến thứ hai, Lâu Duyên đi làm hôm nào cũng ngẩn ngơ, mấy lần vào nhầm lớp.
Cận Chước cũng gửi tin nhắn qua wechat hỏi miệng vết thương của cậu đã ổn chưa, có nhiễm trùng không.
Lâu Duyên rep lại là không sao, sau đó lại cực kì khách sáo cảm ơn tối hôm đó Cận Chước đã giúp đỡ.
Trước đây cậu từng len lén suy nghĩ hai người sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh nào, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cách xa hàng ngàn cây số, bốn năm chẳng hề liên hệ một lần, không đợi Lâu Duyên chuẩn bị tốt Cận Chước đã tiến vào cuộc sống của cậu một lần nữa.
Lâu Duyên nghi ngờ con người có dây thần kinh trên tóc, mấy hôm nay cậu dễ dàng cảm nhận được dư vị buổi sáng thứ bảy hôm đó, Cận Chước chạm vào tóc cậu.
Tiết tự học buổi tối đã kết thúc, Lâu Duyên ở lại văn phòng chuẩn bị ppt, hành lang và trong phòng đều không có người, cậu tắt đèn bàn, châm thuốc đứng cạnh cửa sổ.
Thành phố về đêm cũng tính là phồn hoa, ngựa xe tấp nập như nước, ánh đèn rực rỡ, ánh mắt dừng lại ở một mảnh mơ hồ phía xa.
Khói bụi rơi xuống cửa sổ, bị gió cuốn đi.
Lâu Duyên dập tàn thuốc, đón gió lạnh thở ra một hơi.
Cận Chước về thật rồi..