"Này, bây giờ anh có ngủ có ngáy không đó?" Lâu Duyên bị Cận Chước ôm vào lòng, trừng mắt hỏi một câu.
"Hẳn là không, mà em hỏi cái này làm gì?" Cận Chước cúi đầu cắn một cái lên vai Lâu Duyên: "Không phải là em không biết."
"Anh là cún hả!" Lâu Duyên nhéo cánh tay hắn: "Không phải là em sợ bốn năm không gặp anh có thêm vài tật xấu sao."
"Không có." Cận Chước nói: "Rất biết khống chế."
"Làm như là ngáy ngủ dễ khống chế lắm ấy." Lâu Duyên né tránh Cận Chước đang tiến tới bên miệng cậu, co rụt vài cái rồi mặc kệ hắn hôn.
Những cái ôm này, nụ hôn này, người này đều khiến cậu nhớ mãi không quên, không thể buông bỏ được.
Cả linh hồn và thể xác đều rất quen thuộc ăn ý.
Một đêm này bọn họ cũng không làm gì khác, chỉ đơn thuần ôm nhau nói chuyện phiếm linh tinh, lúc có lúc không đối diện nhau trong bóng đêm, sau đó hôn môi thật sâu.
Như vậy đã đủ rồi, mất đi rồi lại có được người mình yêu nhất, người đó lại đang ở bên cạnh mình.
Cảm giác hạnh phúc này thôi cũng đủ khiến người ta hít thở không thông.
Nghỉ đông kết thúc, Lưu Tùng tổ chức họp lớp đại học.
Cũng không hẳn là bạn học tụ tập, người tới đều là bạn quen với Lưu Tùng và Lâu Duyên, có bạn cùng phòng, có bạn khác chuyên ngành, cũng có máy anh chị lớp trên.
Bảy tám người ngồi vây quanh bàn ôn lại chuyện cũ.
"Ây, không ngờ hai người lại thành đôi nha." Một bạn cùng phòng của Lâu Duyên nâng chén huých tay Cận Chước: "Thật là lợi hại."
"Bỏ lỡ nhau mất một đoạn thời gian." Lâu Duyên rất thản nhiên nói.
"Đây là gương vỡ lại lành sao?" Bạn cùng phòng nhướng mày.
Hai người chỉ cười không đáp.
"Quay lại với nhau là tốt rồi." Bạn cùng phòng gật đầu cảm khái: "Người nên ở cạnh nhau thì muốn đi cũng không được."
Trường học ngầm thừa nhận vào mười sáu tháng giêng, lớp 10 và lớp 11 bắt đầu đi học trở lại.
Sân trường vắng vẻ hơn một tháng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Ngày nghỉ của Lâu Duyên cũng chẳng còn bao nhiêu nữa, cậu chống tay vào bồn rửa mặt uể oải đánh răng: "Ngày nghỉ còn mỗi một tuần nữa thôi, sáu giờ lại phải dậy đi làm mệt xỉu."
"Sang năm em chủ nhiệm lớp 12 còn vất hơn nhiều." Cận Chước nhìn hình ảnh Lâu Duyên trong gương, xoa mái tóc rối bời của cậu, cúi người hôn một cái lên mặt cậu: "Cho thầy giáo của chúng ta chút năng lượng."
"Chút xíu vậy không đủ." Lâu Duyên nhanh chóng súc miệng rửa sạch kem đánh răng, xoay người ôm lấy cổ Cận Chước, dán lên môi hắn trao đổi nụ hôn.
"Buổi sáng tốt lành." Cận Chước ấn cậu lên tường.
Lâu Duyên buông Cận Chước ra, giãy giụa trong ngực hắn, đột nhiên cười phì một cái: "Anh nói xem, nếu học sinh thấy một màn này sẽ chấn động đến mức nào nhỉ..."
"Đâu chỉ là chấn động." Cận Chước rất nghiêm túc gật đầu.
"Chắc chắn còn để lại bóng ma tâm lý."
"Không đến mức đó." Lâu Duyên thay đồ xong, đến bên cạnh nói vào tai Cận Chước: "Còn bùng nổ luôn ấy chứ."
Lâu Duyên chạy nhanh như chớp trước khi Cận Chước kịp ôm cậu vào trong lòng lần nữa.
"Tiểu Lâu, Tiểu Cận, sao hôm nào cũng đi làm cùng nhau vậy?" Cô Thân lơ đãng hỏi một câu, dọa Lâu Duyên sợ hết hồn, điên cuồng nháy mắt với Cận Chước.
"Ở gần một khu thôi ạ." Cận Chước giải thích.
Đúng là gần thật, ngủ trên cùng một cái giường luôn.
"Ở cùng một tiểu khu sao?" Cô Thân uống chén nước đi tới.
"Đúng vậy, cùng một tiểu khu." Lâu Duyên nhanh chóng đáp.
Một kì nghỉ qua đi, ba quyển lịch sử và bài tập giao trước khi nghỉ đông đã làm xong, làm bài thi lịch sử của mấy đứa lớp cậu vẫn như trước đứng bét khoa.
Tan làm về nhà Lâu Duyên nằm trong lòng Cận Chước, vừa xem giáo án vừa lảm nhảm, mấy đứa nhỏ trong lớp không cho giáo viên chủ nhiệm mặt mũi gì cả, mất gốc lịch sử hết rồi.
"Không biết mấy tụi nó học hành kiểu gì." Lâu Duyên thay bọn họ tiếc hận.
"Do chưa tìm ra phương pháp học thôi, học hỏi mở mang đầu óc là tốt rồi." Ngón tay Cận Chước lùa vào tóc Lâu Duyên, nhẹ nhàng xoa thái dương cho cậu.
"Không nói mấy chuyện này nữa, mệt mỏi." Lâu Duyên đứng dậy ôm lấy Cận Chước, hôn lên môi hắn【...】
Cận Chước nào chịu được cậu khiêu khích như vậy, hô hấp đột nhiên nặng nề 【...】
【...】, chỉ là chưa chạm đến điểm mấu chốt.
Lâu Duyên lầm bầm hai tiếng: "Nhanh một chút, đừng cho em cảm giác là anh 'không được' chứ."
【...】
*
Ngày hôm sau học sinh lớp 11 ngạc nhiên nhìn thấy thầy lịch sử lớp bên cạnh đúng giờ đi vào lớp mình khi chuông vừa reo.
"Thầy đi nhầm lớp rồi thầy ơi!"
"Thầy ơi lớp 11-12 ở bên cạnh cơ."
"Thầy ơi thầy vẫn chưa tỉnh ngủ ạ?"
"Không đi nhầm, tôi biết đây là lớp 11-11, tôi rất tỉnh táo." Cận Chước đặt cắp xách lên bàn giáo viên, xoa xoa mi tâm.
"Thầy dạy thay ạ? Thầy Lâu của tụi em đâu rồi thầy?" Lớp trưởng đi lên lau bảng, lấy phấn, mở máy tính lên giúp Cận Chước.
"Cảm ơn." Cận Chước nhận lấy viên phấn, hất cằm ý bảo cậu có thể về chỗ.
Đám học sinh đáng yêu lại đơn thuần này không biết thầy của tụi nó tối qua cứ một mực không chịu mang 'áo mưa', cho nên hiện giờ mới nằm dí trên giường không ra khỏi cửa được...!
"Thầy Lâu không thoải mái trong người, hình như bị cảm." Cận Chước có chút chột dạ nói: "Hai tiết lịch sử hôm nay và ngày mai sẽ do thầy dạy thay.
Thầy Lâu nói mấy đứa bị mất gốc môn lịch sử, hôm nay thầy thử xem có giúp các em thông ra được phần nào không, để thành tích môn lịch sử của mấy đứa cao lên chút."
Có câu 'Được mới nới cũ', lũ trẻ bây giờ đại khái cũng như vậy, thầy mới tới dạy thay thầy giáo chủ nhiệm không lâu đã làm tụi nhóc rất hưng phấn, quăng thầy Lâu của mình lên tận chín tầng mây rồi.
Lâu Duyên ở nhà, Cận Chước buổi trưa không ăn ở căn tin mà mua một ít rau tươi và một ít thịt lợn nạc về nhà nấu cơm.
"Đã bảo là em tự ra ngoài mua đồ được mà." Lâu Duyên nằm trên sofa nhìn theo bóng lưng Cận Chước đang loay hoay trong bếp.
"Đồ ăn bên ngoài nhiều mỡ nhiều muối." Cận Chước nói: "Mấy hôm nay em ăn đồ ăn nhẹ thôi."
Lâu Duyên đi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu nhìn đống thịt thái nát vụn, cảm thấy mình không có khẩu vị chút nào: "Anh đang làm món gì vậy?"
"Làm một ít thịt viên chiên, sau đó xào củ từ." Cận Chước vừa nói vừa thái, bộ dáng trông rất thành thục, nhìn qua vô cùng đẹp trai, chỉ là thức ăn có ăn được hay không thì chưa biết.
"Cắt sợi miến nhỏ ra kìa." Lâu Duyên không đành lòng nhìn thẳng mấy món kia, chỉ thưởng thức dáng người khi nấu ăn của Cận Chước, rất phù hợp làm đầu bếp...!gì sao đột nhiên lại nhớ tới cái này.
"Dạ dạ." Cận Chước lầm bầm: "Duyên Duyên của chúng ta yếu ớt, không thích ăn miến sợi lớn, chỉ ăn được sợi miến nhỏ thế này..."
Bốn năm trước cậy thích ăn như vậy, đến bây giờ Cận Chước vẫn còn nhớ.
"Lời của anh sao nghe gian xảo vậy." Lâu Duyên xoa xoa cánh tay nổi lên một tầng da gà, "Mấy năm nay em ăn cơm chỉ cần vừa miệng là được, mấy dì nấu ăn ở căn tin đều biết, có chỗ nào kén chọn đâu."
"Mấy dì ấy không biết nhưng anh biết mà." Cận Chước đột nhiên ngừng động tác chặt thịt, đi đến ben bồn rửa tay, xoay người ôm lấy Lâu Duyên, vùi đầu vào hõm vai cậu, rầu rĩ nói: "Để Duyên Duyên chịu thiệt thòi rồi."
"Được rồi." Lâu Duyên nở nụ cười muốn đẩy cái đầu trước người mình ra lại phát hiện người này ôm rất chặt, căn bản không nhúc nhích được.
"Sao lại dính người như keo thế này, anh không thấy sến sẩm hả?"
Cận Chước ôm một lúc mới không đành lòng buông ra tiếp tục nấu cơm.
"Em phát hiện," Lâu Duyên vẫn tựa vào cửa nhìn cận Chước: "Lúc nấu cơm anh đẹp trai nhất."
"Thật không?" Cận Chước hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu: "Sao lại nói như vậy? Trước đây anh nấu cơm cho ba ông ấy còn nói anh chặt thịt mà làm như giết heo không bằng."
Lâu Duyên bị chọc cười, hồi lâu sau mới nói lên lời: "Em cũng không biết, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp, từ động tác tư thế đến ánh mắt khuôn mặt...!đều rất quyến rũ." Lâu Duyên nói đến đây có chút ngượng ngùng xoa mũi.
"Anh vẫn luôn đẹp trai như vậy." Cận Chước dồng ý gật đầu.
Lâu Duyên biết trong lòng hắn lúc này vui sướng sắp nở hoa rồi, hai người đều nở nụ cười.
Lâu Duyên còn nghiêm túc nói: "Nếu anh nấu cơm cho người khác liền cảm thấy cực kì xấu." Lâu Duyên nhăn mặt nhíu mày.
Cận Chước vừa nghe lời này liền biết cậu lại ăn giấm, hắn cười cười: "Vậy anh phải làm đầu bếp cho em suốt đời rồi."
"Hừ." Khóe miệng Lau Duyên gợi lên: "Nói lời sến sẩm cũng trơn tru thật, nói, có phải trước đây anh từng có tình nhân không hả?"
"Nào dám đâu, anh phải thủ thân như ngọc."
"Không có là được rồi." Lâu Duyên trừng mắt nhìn Cận Chước.
Nói chuyện có hơi mệt, hai người đều im lặng không nói tiếp.
Lâu Duyên vẫn dựa ở cửa, Cận Chước thì bận trong bếp, hương vị đồ ăn bay khắp phòng, nhiệt độ đầu xuân vẫn dừng ở mức dưới 0 độ, trên cửa sổ phủ kín một tầng hơi nước.
Tất cả đều chưa từng thay đổi, mọi thứ dường yên tĩnh trở lại làm lòng người an tâm, củi gạo dầu muối trong phòng tựa như chưa từng biến mất.
Thế sự vô thường chẳng qua chỉ là trong tưởng tượng, hai người vẫn còn nguyên vẹn chưa từng rời đi, quãng thời gian phải chờ đợi dường như chẳng phải chờ đợi, mà lại là chờ đợi, chờ đến thời gian thích hợp sẽ gặp lại nhau.
"Duyên Duyên." Lúc Lâu Duyên hồi phục lại tinh thần thì Cận Chước đã trân trọng mà hôn một cái xuống môi cậu.
"Anh yêu em."
"Cũng sắp ba mươi cả rồi, ngày nào cũng nói lời này không thấy ngọt ngấy hả?" Lâu Duyên ngẩn người, nhìn vào mắt của Cận Chước.
Nào có nối lại tình cũ tiếp tục tình duyên, chẳng qua mọi việc số trời đã định, hai người bất luận thế nào cũng không rời xa nhau được, chờ đợi đối phương quay về vòng tay của mình một lần nữa.
"Em cũng yêu anh." Lâu Duyên nói: "Đã được bảy năm rồi."
"Sau này còn rất nhiều cái bảy năm nữa."
"Em vẫn sẽ yêu anh."
- --
【...】 Trong ngoặc là cụm 'Chỗ này Tấn Giang không cho viết', có vẻ như tác giả không viết H được nên chèn cụm này vào nên mình cho xuống dưới đây chú thích..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...