Sau khi Lâu Duyên khỏi bệnh rồi vẫn ở nhà của Cận Chước, tuy nói hai người dính nhau cả ngày nhưng không có hành động vượt quá giới hạn nào.
Có một số việc có gấp nữa cũng không được, bọn họ đều là người có kiên nhẫn, huống chi trạng thái bây giờ cũng không tệ, có thể làm một vài hành động ái muội làm người ta say mê, cái này giống như cầm một lọ mật ong vậy, tinh tế thưởng thức từng chút một mới thấy ngọt.
Mắt thấy nghỉ đông đã qua được một tuần, mẹ cũng đúng hạn gọi điện lại đây, Lâu Duyên nghĩ thầm trong lòng thôi xong rồi, mải mê yêu đương quên mất trước đó hẹn mẹ là nghỉ đông sẽ về nhà.
"Vẫn phải ôn tập, vâng, có thể năm sau mới về được ạ."
Cận Chước im lặng ở một bên nghe Lâu Duyên nói chuyện điện thoại.
"Vâng vâng, con biết rồi, sẽ nhanh chóng trở về, mẹ nhớ để lạp xưởng chờ con về đó."
Lâu Duyên cúp máy nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Cận Chước đang nhìn mình, chột dạ hỏi: "Sao vậy, chưa thấy ai nói dối không đỏ mặt bao giờ hả?"
Cận Chước vẫn chăm chú nhìn cậu, đáy mắt tràn đầy ý cười: "Không, chỉ là có chút thụ sủng nhược kinh."
"Rất ngạc nhiên à?" Lâu Duyên đi đến ngồi bên cạnh Cận Chước, tay vuốt vuốt đùi hắn một chút, làm xong động tác này lại hơi ngượng ngùng, sao giống như mèo con làm nũng quá vậy.
Lâu Duyên rụt tay lại, sờ chóp mũi: "Nếu không thì...!Năm nay chúng ta đón năm mới cùng nhau đi."
Trước kia hai người vẫn có ý định này, đêm giao thừa nhà nhà đốt đèn, không khí ồn ào náo nhiệt, cùng người yêu ăn bánh chẻo đón giao thừa, thưởng thức pháo hoa...!
Nhưng mà vẫn không có cơ hội thực hiện, khi đó bọn họ vẫn là học sinh, chi phí sinh hoạt hàng ngày vẫn bị người nhà quản, ngày trọng địa như Tết âm lịch người trong nhà không có khả năng mặc bọn họ đón tết ở bên ngoài.
Hiện giờ không giống, hai người đều đã đi làm, hơn nữa đều là người trưởng sắp ba mươi tuổi rồi, gia đình luôn có ý muốn họ tìm đối tượng vì thế cũng không quản chặt nữa, nếu thật sự không về được thì cũng không sao.
Cận Chước nghe xong rõ ràng hơi ngẩn người, cảm thấy ngoài ý muốn nhưng cũng có chút băn khoăn: "Cô chú có đồng ý không?"
"Không sao đâu." Lâu Duyên rất tiêu sái phẩy phẩy tay: "Em nói đón năm mới bên ngoài với người khác, cũng cho hai ông bà có thời gian đi chơi với nhau, không ai ở nhà không phải là ổn rồi sao."
Cận Chước nghe xong phương án giải quyết có chút khiên cưỡng của cậu, nâng tay xoa đầu Lâu Duyên, khóe miệng nhếch lên, nửa ngày cũng không nói lời nào.
"Sao vậy? Chìm ngập trong hạnh phúc rồi sao?" Lâu Duyên híp mắt nhìn hắn.
"Phải." Cận Chước rất nghiêm túc gật đầu.
Phương bắc mồng tám tháng chạp đã là năm mới, tuy cách tết âm lịch vài tuần nhưng mấy quán bán rong đã lén lút mở sạp bán các loại pháo rồi, chợ lớn cũng bắt đầu bán đồ năm mới, tùy tiện đi trên đường cũng có thể nghe thấy tiếng chào hàng chúc năm mới may mắn, đồ trang trí cũng đổi thành màu đỏ thẫm.
Năm mới tới gần, bôn ba vất vả một năm trời, ai cũng muốn tìm được một bến đỗ, cùng người thân thiết nhất ở bên cạnh nhau hưởng thụ không khí ấm áp quay quần.
Lâu Duyên nghe thấy mấy đứa trẻ dưới lầu đốt pháo vui vẻ, dựa đầu vào ghế sofa nghiêng đầu nhìn Cận Chước: "Chú Bùi đâu rồi? Anh không ở nhà chú ấy cũng không đón năm mới nữa sao?"
Cận Chước chậm rãi nhắm mắt lại, mở miệng: "Bố anh đi rồi, đi vào năm kia."
Thời điểm hắn nói lời này giọng nói rất bình tĩnh, giống như đang nói chuyện nhà người khác.
Lâu Duyên ngẩn người, lẩm nhẩm lại mấy câu này trong cổ họng, cuối cùng cũng không biết nói gì.
Cận Chước là con một trong nhà, cha mẹ đã ly hôn từ sớm, từ hồi Cận Chước còn nhỏ chưa nhớ được gì đã ra nước ngoài lấy chồng mới, ba Cận sau đó cũng không lấy vợ nữa, một mình nuôi dưỡng Cận Chước, liều mạng phấn đấu làm vệc muốn bù đắp phần nào cho hắn về mặt kinh tế, cuối cùng lao lực quá mức thành bệnh.
Bốn năm trước Lâu Duyên từng tới nhà Cận Chước, ấn tượng với ba Cận chính là nhà nho kiểu mẫu, rất thân thiện dễ gần, vui vẻ bảo Lâu Duyên ở lại ăn cơm nói chuyện phiếm, uống chút rượu vào mặt liền đỏ ửng, cười tủm tỉm kể về chuyện trước đây của Cận Chước.
Khi đó Lâu Duyên rất thích người ôn hòa như ba Cận, cũng nghe ông nói có bệnh xuất huyết não, chỉ là không ngờ sau bốn năm 'có bệnh xuất huyết não' đã lấy đi mạng sống của ông.
Lâu Duyên chưa từng trải qua cảm giác người thân qua đời, đừng nói cha mẹ, dù ông bà ngoại hay ông bà nội đều vẫn còn khỏe mạnh.
Cậu thật sự không cách nào tưởng tượng được loại đau khổ khi phải mất đi người thân, nhưng hiện giờ nhìn Cận Chước, Lâu Duyên chỉ cảm thấy trong lòng khổ sở vô cùng, hô hấp nghẹn lại ở họng, khó chịu không thở nổi.
Cậu cứng ngắc ngồi đó một lúc mới chậm rãi nằm xuống nắm lấy tay Cận Chước, nhẹ nhàng vuốt ve lên mu bàn tay hắn: "Em có thể đi thăm chú Cận với anh không?"
Trước lễ thăm viếng là tết âm lịch, Cận Chước gật đầu: "Gặp em rồi ông ấy có thể vui vẻ, ăn thêm vài bát cơm, anh phải mua thêm mấy bình rượu cho ông ấy."
Lâu Duyên cảm nhận được độ ấm ở lòng bàn tay, im lặng chốc lát mới hỏi: "Hai năm trước...!Anh đón năm mới thế nào?"
"Ở nhà một mình thôi." Giọng Cận Chước rất nhẹ: "Bình thường hay đi ngủ sớm, mấy ngày này cũng không muốn ra ngoài."
Lâu Duyên đau lòng, cậu luôn cảm thấy sau khi trở về Cận Chước trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, vốn tưởng rằng lớn thêm vài tuổi cũng trút bỏ vẻ ngây thơ mà trưởng thành, không ngờ là do Cận Chước lại một lần nữa nếm trải cảm giác người thân thiết nhất rời bỏ mình.
Người bên cạnh Cận Chước luôn bỏ hắn mà đi.
Lâu Duyên trước đây vẫn nghĩ hắn là người cắt dây diều, hiện giờ mới hiểu được hắn mới là người cầm dây diều, có con diều bay đi xa hắn không thể khống chế, có con diều do hắn nhất định phải buông tay, vì thế tự tay cắt đứt dây diều, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng ngây ngốc nhìn trời.
Nhưng Cận Chước cũng không ngờ là không phải cánh diều nào cũng bay đi mất, vẫn có một cánh diều bay hết một vòng lại trở lại trong tay hắn.
Lâu Duyên hít mũi, hai mắt cay cay.
Cậu ôm lấy Cận Chước vào lồng ngực kiên định của mình, hai tay vòng qua người hắn, vỗ nhẹ lưng Cận Chước: "Em vẫn ở đây."
Cận Chước rầu rĩ đáp một tiếng 'Ừm', sau đó Lâu Duyên cảm nhận được eo bị người ta ôm chặt.
"Anh đừng đi nữa, nói cho anh biết, anh đi cũng vô dụng, lần này em sẽ quấn chặt lấy anh, anh không đi được đâu." Lâu Duyên gác cằm lên vai Cận Chước.
"Ừ." Cận Chước nói: "Không đi nữa."
Im lặng một chút, hắn lại nhẹ giọng lặp lại một lần: "Không đi nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...