Chia Tay Một Trăm Ngày

Tuy cách sân khấu khá xa, Lục Quan Du vẫn có thể nhận ra mái tóc của ba đã không còn đen nhánh như trước.

Khi đi xuống sân khấu, chân ông cũng không quá nhanh nhạy, thậm chí cần có người ở bên cạnh giúp đỡ.

Lục Quan Du hốc mắt ướt át, anh sao có thể không nhớ đến họ chứ, nhưng đây lại là lựa chọn của chính anh, đổi ý gì đó, có thể được sao?



"Khi lên năm ba Đại học, đi Áo lưu học." Lục ba ngồi bên bàn ăn, diện vô biểu tình, ngữ khí không phải bàn bạc mà là mệnh lệnh.

Đang yên lặng ăn cơm Lục Quan Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn, theo bản năng nói: "Con không đi."

"Đã lựa chọn trường học cho con rồi, thị thực đang làm, con chuẩn bị đi." Lục ba giống như là không nghe được.

Lục mẹ trợn trắng mắt ngắt lời: "Chuyện này ông không bàn bạc trước gì hay sao, xú tính tình."

"Đây là quyết định cuối cùng cho nó, không cần thiết phí công nói đi nói lại."

Nếu là trước đây, Lục Quan Du khẳng định sẽ gật đầu, nói một câu con đã biết, sau đó dựa theo an bài mà xuất ngoại đào tạo chuyên sâu.

Nhưng bây giờ không thể như vậy nữa, cậu đã có vướng bận, có Phó Viễn.

"Con không đi." Lục Quan Du đặt mạnh đũa xuống bàn, gây tiếng động lớn trên bàn cơm an tĩnh, "Chuyện lớn như vậy sao ba không bàn bạc trước với con?"

"Ta cho con xuất ngoại du học, còn phải bàn bạc với con nữa sao?" Lục ba không coi chuyện đứa con ngoan ngoãn đột nhiên phản nghịch phản kháng là vấn đề lớn, vẫn bình tĩnh như cũ.

"Nói không đi là không đi."

"Được, vậy con nói cho ta nguyên nhân không đi."

Lục Quan Du nhất thời nghẹn lời, cậu rốt cuộc cũng không thể nói với họ cậu từ chối cơ hội này là vì một người, lại còn là một tên con trai.

"Không thể nói ra? Ở chuyện này con tốt nhất không nên làm trái ý ta, mỗi việc ta làm đều là vì con, vì giấc mộng dương cầm của con."


Giống như bị Lục ba dẫm phải cái đuôi, bao nhiêu bực bội trong lòng Lục Quan Du đồng loạt nhảy lên, cậu không khỏi đề cao giọng nói: "Giấc mộng dương cầm của con? Ba à, đừng đùa như vậy, là của con sao? Đó là ba mới đúng!"

"Con lớn tiếng như vậy làm cái gì?" Lục mẹ vừa thấy tình hình không hợp liền vội ngăn lại con trai.

"Mẹ đừng kéo con, hôm nay con nhất định phải nói, con sẽ không đi!"

"Ta vì tốt cho con con còn không biết điều? Những chuyện ta làm có cái nào là không vì con? Nếu không có ta, còn nghĩ con có được thành tựu như lúc này sao?" Lục ba cũng bị kích động, ông chưa từng bị con trai ngỗ nghịch như vậy, nhất thời có chút mất mặt.

"Tốt cho con? Ba có từng nghĩ đến con muốn cái gì sao? Ba chỉ là vì tâm hư vinh của ba, khiến cho cuộc đời còn chỉ còn lại dương cầm cùng thi đấu, ba không phải vì tốt cho con, ba đây là vì chính ba mà thôi!"

"Mày!!!"

"Mỗi lần con từ trên sân khấu đi xuống trong mắt ba mẹ chỉ có vị trí quán quân, mọi người có từng quan tâm đến cảm giác của con sao? Nếu hôm nay tay con gãy đi, không còn có thể chơi dương cầm, ba có phải hay không sẽ trục xuất con khỏi gia môn?"

Lục Quan Du càng nói càng kích động, cảm xúc dồn nén bao năm qua như quân bài domino bị chạm tới, tất cả đều ầm ầm sụp đổ.

"Mày nói cái gì?" Lục ba nóng nảy đứng lên, lúc này mới phát hiện đứa con trai này từ lúc nào đã cao hơn cả mình, ông giận dữ vươn tay tát một cái thật mạnh lên mặt Lục Quan Du.

Lục mẹ bị biến cố này dọa ngây người, chỉ là sắp xếp chuyện xuất ngoại du học thôi, sao lại biến thành ba con mâu thuẫn đến mức này?

Lục Quan Du không phòng bị, bị cái tát bất ngờ của Lục ba đánh đến, dưới chân không đứng vững lập tức ngã xuống đất, khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, đầu váng mắt hoa, trên mặt nóng rát, khuỷu tay cùng mông va đập mạnh xuống đất đau điếng, thậm chí trong miệng còn có một trận tanh ngọt.

"Ông làm cái gì!" Tiếng hét bén nhọn của Lục mẹ mơ hồ truyền vào tai cậu, bà vội vã chạy lại đỡ Lục Quan Du, nói: "Tay con không sao chứ? Mấy ngày nữa còn có cuộc thi."

Tiếng bà ong ong bên cạnh, nhưng không chữ nào lọt vào lỗ tai Lục Quan Du, cậu ngẩng đầu nhìn Lục ba cũng đứng luống cuống không biết làm sao đằng trước, trong lòng cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Tránh khỏi nâng đỡ của Lục mẹ, Lục Quan Du lấy điện thoại từ trong túi, tìm đến số của Phó Viễn.

Phó Viễn bên kia rất nhanh đã nhận điện, giọng nói không lớn không nhỏ, trong căn phòng yên lặng đến đáng sợ này lại phá lệ rõ ràng.

"Tiểu Du? Sao đột nhiên lại gọi cho tôi? Nhớ tôi à?" Phó Viễn có điểm vui vẻ, ngữ điệu không giấu sự nghịch ngợm, lại không thấy Lục Quan Du đáp lại nên hỏi: "Làm sao vậy?"


"Tới nhà tôi đón tôi đi." Lục Quan Du chỉ nói một câu, Phó Viễn lập tức nghe ra có vấn đề, nghiêm túc nói: "Được, chờ tôi..."

Lời còn chưa nói xong, âm thanh mỏng manh dầu dây bên kia bị một tiếng rống giận lấn át.

"Mày gọi điện cho ai?"

"Đối tượng của con."

Lục ba giận đến thiếu chút nữa không thở được, tai ông còn chưa có điếc, bên trong điện thoại vừa rồi rõ ràng là giọng nam!

"Cái thằng nghịch tử này! Nói cái gì!" Lục ba trong cơn giận giật lấy di động của Lục Quan Du, cuộc gọi còn đang kết nối, ảnh đại diện của số điện thoại là ảnh chụp Lục Quan Du và Phó Viễn tựa đầu vào nhau tươi cười.

Hai đại nam sinh làm cái động tác này, lại thêm lời Lục Quan Du vừa nói, sợi dây lý trí trong đầu Lục ba bị ba chữ "đồng tính luyến" hung hăng cắt đứt. Giới nghệ thuật gia có rất nhiều người có sự yêu thích kỳ lạ như vậy, nhưng ông dù có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến, con trai ông cũng sẽ đi lên con đường này.

Giận dữ làm ông quên đi dương cầm hay không dương cầm, hung hăng ném mạnh điện thoại trên tay vào tường, cái điện thoại lập tức vỡ nát. Ngay sau đó ông tùy tay nắm lấy cái ghế dựa bên cạnh, nặng nề ném về hướng Lục Quan Du.

Lục Quan Du nghiêng đầu, cũng không né tránh. Ghế dựa sượt qua người Lục Quan Du, đập vào tường chia năm xẻ bảy.

Trên trán bị chân ghế quẹt phải, vết thương rất sâu, Lục Quan Du ngẩng khuôn mặt đầy máu lên cười lạnh một tiếng: "Con trai ba thích đàn ông, ba có phải thấy rất mất mặt?"

Lục ba rút một cái chân ghế gãy, liên tiếp đánh vào trên người Lục Quan Du, mỗi cái đều như dùng hết sức lực toàn thân, ông tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, mái tóc luôn chỉnh tề cũng lộn xộn rối loạn, chật vật bất kham.

"Mày còn dám nói mày là đồng tính luyến ái không?" Lục ba lúc này là cỡ nào hi vọng con trai có thể xin tha, nói với ông hết thảy những gì vừa xảy ra đều là hiểu lầm, kết quả con trai ông lại ngửa khuôn mặt dính đầy máu, cắn răng nói với ông:

"Con thích cậu ấy, vậy thì sao, ba đánh chết con đi!"

Kỳ thật vẻ quật cường lúc này của Lục Quan Du giống Lục ba như đúc.

"A!!" Lục mẹ rốt cuộc không chịu nổi kích thích, té xỉu, Lục ba ném đồ trong tay, nhào tới xem xét.


Lục Quan Du toàn thân trên dưới rất đau, lại lạnh như trong hầm băng, cậu chật vật bò dậy, dùng hết sức lực chạy khỏi cửa lớn.

"Mày đứng lại! Dám bước khỏi cánh cổng này mày cũng đừng mang họ Lục nữa!" Lục ba ôm Lục mẹ, quát lớn về phía Lục Quan Du.

Lục Quan Du không còn tâm trí để ý những điều đó, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đang thôi thúc cậu mau đi tìm Phó Viễn.

Từ trong nhà một đường gian nan chạy ra, không biết đi bao lâu, mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Lục Quan Du giống như không còn sức lực, ngồi liệt dưới đất.

Phó Viễn vừa rồi nhận điện thoại đã nhận ra có điều không bình thường, từ tiếng khắc khẩu đầu dây bên kia đến khi cuộc gọi đột ngột bị cắt đứt, tất cả đều nói cho hắn, Lục Quan Du ở nhà đã xảy ra chuyện.

Sốt ruột hoảng hốt lái xe đến Lục gia, chưa đi đến nơi đã thấy bóng dáng Lục Quan Du lung lay sắp đổ.

Phó Viễn cả kinh thắng gấp, cửa xe cũng không kịp đóng, chạy tới ôm Lục Quan Du đang rã rời trên đất vào ngực.

"A..." Toàn thân Lục Quan Du đều có vết thương, Phó Viễn vừa chạm vào cậu liền động đến.

"Chịu khó một chút, chúng ta tới bệnh viện." Dưới ánh đèn tối tắm Phó Viễn chỉ có thể nhìn thấy trên mặt Lục Quan Du đầy máu, không biết trên người cậu còn bao nhiêu vết thương nữa.

Chờ Lục Quan Du lần nữa tỉnh táo lại đã thấy mình ở Lão Công Ngụ, Phó Viễn nằm bên cạnh, tay chống đầu, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cậu.

"Ừm..." Lục Quan Du khó khăn trở mình, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, "Mấy giờ rồi?"

"10 giờ", Phó Viễn thở dài, "Cậu đừng lộn xộn, vừa mới bôi thuốc xong."

"Răng đau." Lục Quan Du nhích nhích đến gần Phó Viễn, cẩn thận trộm nhìn hắn.

"Nói đi, ở nhà có chuyện gì, cậu nói chuyện của chúng ta với người trong nhà sao?" Phó Viễn có chút giận Lục Quan Du xúc động, những việc này trưởng bối sẽ không dễ dàng tiếp nhận, cứ như vậy cứng rắn come-out là cách xử lý xấu nhất.

Tay Phó Viễn nhẹ nhàng lướt qua vết thương, gạt hết tóc trên trán cậu qua một bên.

"Cũng không hoàn toàn là chuyện của chúng ta, ba tôi bắt tôi xuất ngoại học dương cầm, tôi không muốn, sau đó xảy ra xung đột." Lục Quan Du qua loa nói, nhưng cậu lúc này thực sự có chút hối hận, trước khi cậu chạy ra ngoài mẹ cậu đã ngất xỉu, cũng không biết sau đó thế nào, "Tôi sốt ruột, vì vậy nói chuyện của chúng ta."

"Cậu nha..."

"Cậu không vui?"

"Vui, cậu nếu như không bị thương, hoặc là tôi ở bên cạnh cậu cùng đi nói chuyện này, tôi có lẽ bây giờ đã vui vẻ đến điên mất."


"Mặc kệ thế nào, tóm lại tôi đã giới thiệu cậu với cha mẹ."

"Cậu đây là đang đào một cái hố to chờ tôi nhảy phải không?" Phó Viễn cười cười hôn lên chóp mũi Lục Quan Du, lại hỏi: "Tôi hỏi cậu, cậu thực sự thích dương cầm sao?"

"Thích," Lục Quan Du trả lời không cần suy nghĩ, "Dương cầm có thể là thứ duy nhất tôi yêu thích."

"Nếu vậy vì sao lại phản đối?" Phó Viễn khó hiểu, hắn không hiểu dương cầm không hiểu âm nhạc, nhưng hắn biết, khi chơi dương cầm cả người Lục Quan Du tỏa ra một loại sung sướng hạnh phúc.

"Họ không hiểu rõ yêu thích của tôi, khi còn nhỏ tôi không hiểu gì, cho rằng thích dương cầm chính là như vậy, không ngừng lên cấp, không ngừng thi đấu, đến khi trưởng thành mới phát hiện, thích hóa ra không phải như thế."

Lục Quan Du cố sức nâng tay, vung vẩy trước mặt Phó Viễn: "Mỗi ngày tôi đều muốn luyện tập, nhưng ba mẹ đăng ký quá nhiều chương trình thi đấu cho tôi, khiến thời gian luyện tập giảm đi rất nhiều. Đây không phải điều tôi muốn."

"Vậy cậu có từng nghiêm túc nói ra những điều này chưa?" Phó Viễn xoa xoa những ngón tay thon dài, nhẹ giọng hỏi. Hắn biết Lục Quan Du là tuýp người không biết biểu đạt suy nghĩ, trầm mặc ít lời là ưu điểm của cậu, cũng là khuyết điểm lớn nhất.

"..."

"Lát nữa gọi điện về cho ba mẹ đi, đầu tiên xin lỗi, sau đó cẩn thận giải thích."

"Được rồi."

Lục Quan Du dùng di động của Phó Viễn gọi về lại bị tắt máy, đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trọng điểm cậu muốn nói rõ không phải chuyện xuất ngoại, mà là chuyện đối tượng của cậu là nam.

Bị ba mình đơn phương đoạn tuyệt quan hệ cha con, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.

Mấy năm gần đây Lục Quan Du cũng có vài lần gọi về cho mẹ, những trước sau vẫn không được ba thấu hiểu.

Lục Quan Du giờ phút này ngồi trên khán đài, nhìn chằm chằm cái ót Lục ba, trong lòng rối rắm phức tạp. Giờ thì hay rồi, bọn họ chia tay, đúng như tâm ý của ông.

"Lão bảo thủ." Lục Quan Du nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cuộc thi đến lúc kết thúc, thiên tài quốc tế Lư Khắc Thụy mà anh siêu cấp thích sẽ vì người xem mà biểu diễn một khúc nhạc.

Lục Quan Du nhìn người trên sân khấu cũng xấp xỉ tuổi mình, có chút kích động, cũng có chút tiếc nuối. Anh nhịn không được tưởng tượng, nếu năm đó mình xuất ngoại du học, có phải cũng sẽ đạt được thành tựu như vậy hay không?

Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận