Lúc đồ ăn được giao đến, Nhạc Tâm ra tay trước cấp tốc cướp gà rán cùng Hamburger đến tay mình, ngăn lần cướp đoạt thứ hai của Bắc Hòa lại: "Ba Trữ của anh không ăn cơm sẽ đói."
Ngụ ý là hắn không ăn cũng được.
Bắc Hòa nuốt một ngụm nước bọt, rút đôi tay đang định đoạt gà rán.
Là một đứa bé hiểu chuyện.
Nhạc Tâm đưa một hộp gà rán cho hắn.
Trữ Vệ sợ Nhạc Tâm không đủ ăn nên cố ý gọi nhiều hơn.
Nhạc Tâm lấy phần của mình ra chia với Bắc Hòa, phần của Trữ Vệ không thể động, cô không thể để bạn trai đói bụng.
Hương vị thơm ngọt của hạt hẻ ở trong phòng bếp bay ra, Bắc Hòa hít mũi một cái: "Thơm quá, chỗ cô còn một đống này, đưa cho tôi một giỏ đi? Không biết đầu bếp của tôi có thể làm hạt dẻ rang đường không, làm như thế chắc chắn ăn ngon hơn."
Nhạc Tâm: "Muốn ăn thì tự đi hái, đống này là ba Trữ của anh không màng ngón tay bị vỏ gai của hạt dẻ đâm, tự tay hái, ý nghĩa lớn lao, không cho."
Tình thương của người là ba như Trữ Vệ lại tràn lan: "Không sao, buổi chiều tôi có thể..." Thấy Nhạc Tâm nhìn mình, anh vội đổi giọng: "Tôi có thể nấu một nồi nữa cho anh ăn."
Bắc Hòa: "..." Còn chưa kết hôn đã sợ vợ, ba Trữ phải uy vũ ngang ngược lên.
Ăn xong gà rán cùng hạt dẻ, Bắc Hòa vô cùng biết ý cáo từ rồi chạy tới sơn cốc Nhạc Tâm trồng trọt để khảo sát hiện trường và nhấm nháp hoa quả.
Trữ Vệ thu dọn rác xong, mời bạn gái vừa mới ở chung nhưng không cùng phòng cùng đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày với đồ ăn.
Nhạc Tâm cúi đầu lướt điện thoại, đăng ảnh hoa quả chụp buổi trưa lên vòng bạn bè, ảnh chụp chung của cô và Trữ Vệ được đặc ở đầu tiên, chẳng khác gì thông báo với bạn bè, cô quay lại với Trữ Vệ, tình cảm ngọt ngào.
"Đi thôi."
Cô đứng lên, vươn tay.
Trữ Vệ nhân lúc Nhạc Tâm không chú ý thời điểm, dùng một cái tay khác chụp lại ảnh Nhạc Tâm đăng hình của hai người lên vòng bạn bè rồi gửi lên một nhóm có tên là "Con trai ngốc và đôi vợ chồng ân ái" kèm theo một biểu cả đắc ý.
Trữ Bốc Phàm hiểu ý hỏi một chút: "Nhận giấy kết hôn chưa?"
Trữ Vệ: "..." Thu hồi ảnh chụp.
Trữ Bốc Phàm: "Chậm rồi, ba đã lưu."
Trữ Bốc Phàm: "Giấy kết hôn là thứ tốt nhất để khoe khoang tình cảm lứa đôi, ba chờ đến lúc được con khoe khoang."
Đóng nhóm chat.
Gần biệt thự có siêu thị, ít người, giá tiền lại đắt.
Trữ Vệ không đưa Nhạc Tâm đến cái siêu thị kia mà lái xe đến một cái siêu thị lớn xa hơn một dãy phố.
Không phải Trữ Vệ tiết kiệm tiền, phú nhị đại trong nhà có mỏ không thiếu chút tiền này.
Nhưng bạn gái đã nói cần kiệm là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, anh tuân theo truyền thống này, bày tỏ rất nghe lời bạn gái, rất ngoan.
Đấy là lý do thứ nhất, cái thứ hai mới quan trọng: Siêu thị này nhiều người, đây là lần đầu tiên sau khi ở chung được đi dạo siêu thị với Nhạc Tâm, anh muốn tay nắm tay Nhạc Tâm, mua hết tất cả đồ đôi của tình lữ, âm thầm khoe ân ái!
Chiều thứ bảy, siêu thị rất nhiều người, ồn ào huyên náo, hơi thở sinh hoạt cực kỳ nồng nàn.
Trữ Vệ tỏ ra cực kỳ hài lòng.
Anh đẩy xe đẩy trong siêu thị, hỏi Nhạc Tâm: "Muốn ngồi lên không?"
Trong phim ngôn tình thường xuyên có loại tình tiết như thế, nam chính dùng xe đẩy của siêu thị đẩy nữ chính đi trong siêu thị, thật lãng mạn.
Nhạc Tâm hoàn toàn cực tuyệt, người ngồi trong xe đẩy ở xung quanh đều là những em bé còn rất nhỏ, nếu cô ngồi lên, đoán chừng sẽ bị vây xem.
Được rồi được rồi, da mặt cô còn chưa đủ dày.
Trữ Vệ hơi thất vọng, lùi bước mà cầu việc khác, một tay đẩy xe một tay giữ chặt tay Nhạc Tâm, tay trong tay mua sắm.
Bàn chải đánh răng, bát, khăn mặt tất cả đều chọn đồ đôi, nước gội đầu, sữa tắm phải dùng giống nhau.
Trữ Vệ vừa cẩn thận vừa nghiêm túc chọn đồ.
Anh có vẻ ngoài đẹp trai, khí chất không tầm thường, đứng chung một chỗ với Nhạc Tâm, hai người đứng giữa một siêu thị chen chúc cực kỳ dễ thấy.
Trữ Vệ dư quang thoáng nhìn thấy thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn bọn họ, khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ đắc ý không che giấu được.
Khoe tình cảm với bạn gái gì đó có vẻ không được tốt lắm.
Siêu thị này về sau có thể đến thêm mấy lần.
"Chúng ta đi mua tạp dề, tối nay anh nấu cơm cho em ăn." Trữ Vệ đề nghị.
Sau đó, Nhạc Tâm chọn cho anh một cái tạp dề màu hồng có hình phim hoạt hình.
Trữ Vệ: "..." Mặc dù phim thần tượng đều diễn như thế, nhưng anh đường đường là đàn ông vai rộng chân dài, dùng tạp dề như thế này vẫn thấy hơi ngượng ngùng nha.
Vòng bạn bè của Nhạc Tâm cực kỳ náo nhiệt, không ít khách hỏi thăm hoa quả mới mở bán, bạn bè thân quen trêu chọc cô và Trữ Vệ: cái bình luận "Tôi lại tin tưởng tình yêu" này bình luận bị sao chép mấy lần.
Đối với mấy người này, Nhạc Tâm đều trả lời bằng biểu cảm ha ha cười to.
Hết cách, cô còn chưa học được kiểu ngượng ngùng cười.
Chị gái quen lúc làm thêm thấy được vòng bạn bè của cô, nhắn tin riêng trêu ghẹo cô: "Cuối cùng vẫn lựa chọn ở bên nhau, lúc trước tốt nghiệp, sao lại kiểu cách muốn chia tay?"
Nhạc Tâm: "Kiểu cách chút thôi, tình cảm tốt đẹp hơn?"
Chị khóa trên gửi một cái biểu cảm nện đất cười to: "Thật hâm mộ em với Trữ Vệ, tình cảm thời đại học tốt biết bao nhiêu, tốt hơn là các em vẫn có thể kiên trì được."
Chị gái: "Cho em biết một chuyện, còn nhớ trước kia chị nói với em chị biết một cô gái làm ở công ty Trữ Vệ không?"
Nhạc Tâm nhớ rõ, lúc trước chị gái có gửi ảnh cô bé kia đăng lên vòng bạn bè một đoạn văn bày tỏ sự ngỡ ngàng ngơ ngác vì đi làm phát hiện giám đốc mới nhậm chức là bạn học cùng trường cho cô xem.
Mở đầu như vậy thật giống phim thần tượng cẩu huyết.
Nhạc Tâm: "Nhớ rõ, sao thế?"
Chị gái: "Trữ Vệ nhà em trong nhà có mỏ, lại đẹp trai, bây giờ còn là chủ công ty, cô bé kia tất nhiên động tâm tư.
Biết rõ Trữ Vệ có bạn gái, còn không hết hi vọng.
Nghe nói cô ta làm bộ mang giày cao gót không vững, mượn cơ hội muốn rơi vào lòng ngực Trữ Vệ đang đúng lúc đi ngang qua.
Ai ngờ, Trữ Vệ nghiêng người tránh để cô ta ngã xuống đất."
"Cô bé kia cũng quật cường, tự đứng lên, ngăn Trữ Vệ lại, nói cũng là bạn học cùng trường, muốn mời Trữ Vệ ăn một bữa cơm.
Trữ Vệ hững hờ liếc mắt nhìn cô ta, hỏi: 'Tôi có quen cô sao?' "
Tất nhiên là không quen.
Trữ Vệ vòng qua cô ta rời đi, không quen còn mời ăn cơm, cho là anh bị ngốc sao? Bạn cùng trường nhiều như thế, anh phải mời ăn cơm hết à? Thật xin lỗi, trong nhà anh có mỏ chứ không phải đầu óc có nước.
Nhạc Tâm nghe xong, hết sức tức giận: "Quá đáng!"
Chị gái kia đồng tình: "Đúng thế, rõ ràng Trữ Vệ là người có bạn gái, cô ta làm như thế chẳng phải là bất chấp làm kẻ thứ ba sao?"
"Không, em không nói cô ta." Nhạc Tâm giả mù sa mưa lên án Trữ Vệ: "Thân là đàn ông sao có thể đối xử với phái nữ như thế? Quá đáng!"
Học tỷ: "..."
"Có hơi giả dối."
Nhạc Tâm: "Haha..."
Trữ Vệ làm tốt, rất tốt.
Nên dùng sắc mặt không chút thay đổi như thế, không cho bất cứ ai có cơ hội thông đồng với anh.
Nhạc Tâm tâm tình sáng lạn như trời trong, đếm số tiền mới kiếm được gần đây, gửi cho Trữ Vệ bao lì xì 520 đồng.
Trữ Vệ đột nhiên nhận được lì xì, cho là Nhạc Tâm là đang khen thưởng anh xuống bếp nấu cơm, anh vui sướng hài lòng nhận lấy lì xì, gửi cho Nhạc Tâm mấy hình trái tim.
Hai món sở trường trứng xào cà chua, rau xào phải làm, lại thử làm món gà KFC hơi khó chút.
Ừm, nấu thêm món cháo, nguyên liệu phong phú nhưng trình tự đơn giản.
Nhạc Tâm vào phòng bếp muốn giúp đỡ, Trữ Vệ lấy hoa quả đã cắt gọn gàng đặt ở trong đĩa đưa cho cô: "Em đứng cạnh nhìn anh làm là được, truyền thống của họ Trữ là đàn ông nấu cơm, phụ nữ đứng ở bên cạnh vỗ tay cổ vũ là được.
À, nếu chảy mồ hôi thì lau mồ hôi cho đàn ông bọn anh cũng được."
Nhạc Tâm thuận theo nói câu "được", tiện tay cầm miếng táo nhét vào miệng Trữ Vệ.
Tạp dề hồng được mặc trên người Trữ Vệ, nhìn không sót một chỗ nào của thân eo rắn chắc.
Trữ Vệ thuần thục rửa rau, thái thịt, vẻ mặt chăm chú.
Nhạc Tâm nhìn bên mặt tinh xảo của anh, đường cong của cằm duyên dáng, chợt thấy năm tháng yên bình.
Ôi, nếu sư phụ hồi sinh thì càng tốt hơn.
Điện thoại Trữ Vệ đặt ở trong phòng khách vang lên, Trữ Vệ nhấc nhấc tay, ra hiệu Nhạc Tâm đi lấy.
Màn hình hiện tên người gọi là “Tiểu Tam*” .
*Tiểu tam còn có nghĩa là kẻ thứ ba.
Hoắc Thành đứng hàng thứ ba nên TRữ Vệ đặt biệt danh trêu như vậy.
Nhạc Tâm: "..."
Trữ Vệ nghiêng đầu nhìn thoáng qua điện thoại Nhạc Tâm mang tới: "Hoắc Thành đó, anh ta tìm thì chắc không phải chuyện quan trọng gì, em nghe đi."
Tiểu tam Hoắc Thành: "Trữ Vệ, ngày kết hôn ngày và khách sạn anh đây đã định hết rồi, đợi lát nữa tôi gửi địa chỉ cho, đến sớm một ngày nhé."
Nhạc Tâm mở miệng: "Tôi là Nhạc Tâm."
Hoắc Thành càng nhiệt tình hơn: "A, thì ra là em dâu.
Tôi cũng đang muốn tìm cô đây, nhớ tới tham gia hôn lễ.
Tôi thấy cô lại có nhiều hoa quả mới rồi, nho nhà cô ngon lắm, hoa quả dùng trong hôn lễ cô cũng bao hết nhé?"
Đối với khách hàng, Nhạc Tâm nhiệt tình vô cùng: "Không thành vấn đề, nể mặt Trữ Vệ, tôi chiết khấu cho anh..."
Trữ Vệ đang rửa nồi xào rau hừ lạnh: "Không thể chiết khấu, anh em ruột còn phải tính sổ sách ràng đấy.
Nể mặt anh càng không thể chiết khấu, anh đã phải làm phù rể cho anh ta rồi.
Không bớt, thu bao nhiêu cũng phải kiếm đủ hết tiền về!"
Hoắc Thành nghe thấy hết: "Trữ Vệ, tình anh em của chúng ta làm bằng nhựa sao? Em dâu muốn chiết khấu cậu chen vào làm gì? Yêu đương phải nghe bạn gái, biết chưa?"
Nhạc Tâm rất biết giữ mặt mũi cho Trữ Vệ: "Tôi nghe lời bạn trai."
Hoắc Thành: "..."
Hắn khóc than: "Nhạc Tâm, cô không biết, kết hôn quá tốn tiền.
Cái gì cũng tiền, một sinh viên nghèo mới tốt nghiệp như tôi lấy đâu ra tiền, chẳng phải là phải ăn bám sao? Cô xem cha mẹ tôi đi, tuổi đã cao..."
Trữ Vệ mở lửa, chảo nóng lên, thả dầu: "Vợ anh là phú nhị đại đấy còn gì, anh không cần ăn bám, ăn cơm mềm* là được."
*ăn cơm mềm: dùng cho trai bao, ăn bám (khẳng lão) dùng trong ăn bám cha mẹ (người già)
Người anh em này không thể nhận nữa.
Hoắc Thành: "Nhạc Tâm, bây giờ tôi không phải anh em của bạn trai cô nữa, chúng ta quay lại thân phận người bán và người mua.
Tôi mua nhiều hoa quả như thế, không thể chiết khấu sao?"
Nhạc Tâm nín cười: "Có thể."
Sau khi thỏa thuận một số lượng lớn loại và số lượng hoa quả, Hoắc Thành cúp điện thoại.
Bây giờ hắn đang ở trong nhà mới dùng sau kết hôn.
Nhà cha mẹ hắn bỏ tiền ra mua, không phải biệt thự cha mẹ vợ tặng.
Vị hôn thê Trần Khiết đang ôm điện thoại gọi thức ăn ngoài: "Anh muốn ăn gì không?"
Nhân dịp cuối tuần, hai người thu dọn nhà mới, cả hai đều rất mệt mỏi nên cũng không nấu cơm.
Hoắc Thành đi sang ngồi, nắm trên vai cô ấy, thuận thế hôn một chút: "Anh muốn ăn cơm chùa."
Trần Khiết: "..."
Lúc này, ở một chỗ nào đó tối om, Chân Dung Phong nghiêm mặt, hướng về một hướng không biết tên hỏi: "Hay là ta kể cho ngươi nghe về sự tích tồn tại của tên của ta?"
Trong một màu đen kịt, thanh âm phảng phất tụ hợp từ bốn phương tám hướng mà đến, chất giọng khàn khàn âm trầm: "Được, có gan thì ngươi nói đi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...