Sau đêm hôm đó, Nhan Mộ Ngữ và Mạnh Vũ Nhiễm trở nên thân mật hơn.
'Bản gốc tài nữ' đã thật sự thay đổi, mặc kệ ở chỗ nào, cũng mặc kệ lúc nào, trên mặt Nhan Mộ Ngữ luôn không quên giương lên một chút mỉm cười hạnh
phúc, ở trước người lạ cũng dần dần hiện ra một chút phong tình của phụ
nữ rồi nha!
Mà đối với cuộc sống của Mạnh Vũ Nhiễm, cô cũng trông nom cẩn thận, ngay cả những bạn học lúc trước không nhìn ra cảm tình
của hai người, bây giờ đã bắt đầu chúc phúc rồi. (Rei: aiiizz, cứ như
sắp gả cho người ta đến nơi rồi, Mộ Ngữ a, chị thật không có tiền đồ mà
-_-).
Thời gian trôi qua vui vẻ, thanh bình như vậy, Mạnh Vũ
Nhiễm cảm thấy cuộc sống bây giờ thật sự là rất rất hoàn mỹ, việc học
không có gì trở ngại, bạn gái lại dịu dàng động lòng người, nhắc tới
Nhan Mộ Ngữ, anh liền nhịn không được nở nụ cười, anh phát hiện, anh
thật thích cô gái đơn giản mà dịu dàng này.
Tuy rằng cô từng mang đến cho anh một sự sỉ nhục, còn bị mọi người xung quanh châm biếm trong một thời gian ngắn, nhưng nếu không phải như vậy, anh cũng sẽ không hạ
quyết tâm theo đuổi cô tới cùng rồi. Cũng sẽ không có khả năng phát hiện Nhan Mộ Ngữ bề ngoài mộc mạc bình thường như vậy, nội tâm lại cực kỳ
phong phú.
May mắn, anh nhanh chóng phát hiện ra cô gái này, nếu
không, thực sẽ có người phát hiện ra vẻ đẹp của cô mà đến trước, vậy anh phải chịu khổ rồi.
"Có thể đi chưa? Vũ Nhiễm."
Sau khi
chính thức xác nhận quan hệ người yêu, Nhan Mộ Ngữ khi tan học sẽ chờ
anh, không giống những cô gái khác, thế nào cũng muốn bạn trai đích thân đón mình trở về, điểm này giúp cho anh ở trước mặt bạn bè rất có mặt
mũi.
"Lập tức liền được, em đợi một lát nữa thôi." (Rei: câu này....mâu thuẫn thế @[email protected], nhưng chính xác nó là vậy đấy :v)
Anh nhịn không được liên tiếp ấn xuống mấy nụ hôn vang dội lên mặt 'ái nữ'
trong lòng, sau đó thỏa mãn ngắm nhìn cô lộ ra biểu cảm thẹn thùng, rồi
vội vàng lách người đi.
Đi vào văn phòng Hội Học Sinh, buông
xuống giáo trình trong tay, nghĩ muốn nhanh chút rời đi gặp Nhan Mộ Ngữ, lại phát hiện bạn tốt Lưu Kì vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu (Rei: cười như
không cười) đứng ở cửa nhìn anh.
"Lưu Kì, có chuyện gì sao?" Anh
vô tình hỏi, thời gian gần đây anh đắm chìm trong thế giới ngọt ngào
cùng Nhan Mộ Ngữ, thật sự có chút không quan tâm lắm tới bạn bè.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Tớ thật thất vọng về cậu."
Từ miệng bạn tốt đột nhiên bật ra lời trách móc, Mạnh Vũ Nhiễm khó hiểu nhíu mày: "Thất vọng cái gì?"
"Còn nhớ rõ lúc trước cậu nói với tớ thế nào không?" Lưu Kì không nhìn anh,
tiếp tục hỏi: "Tớ nhất định có thể thu phục được cô ấy, sau đó hung hăng quăng đi cho mọi người xem!" Lời thề sớm đã bị anh đi, nhờ bạn tốt nhắc lại, dần dần tái hiện lại trong đầu anh.
"Bây giờ cậu xem đi,
xem mình là cái bộ dạng gì? Vừa nhìn thấy Nhan Mộ Ngữ ngây ngô cười một
cái, cô ấy nói như thế nào cậu liền làm như thế đó, cậu có biết những
người khác bây giờ nói cậu....." Bạn tốt chỉ trích, lời nói như những
mũi tên nhọn đâm thẳng vào trái tim Mạnh Vũ Nhiễm (Rei: bạn tốt cái con
khỉ a, nếu không có anh thì 2 anh chị ý đâu có chia tay, Lưu Kì a Lưu Kì )
"Chứ cậu biết bộ dáng bây giờ của cậu ra sao không?" Liên tiếp bị trách móc làm cho Mạnh Vũ Nhiễm mỏi mệt không thôi, anh vuốt mặt,
không nói nữa mà vội vàng rời đi.
"Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Nhan Mộ Ngữ lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của anh.
Anh sau khi trở về liền trầm mặc, không nói chuyện, hình như là có tâm sự.
"Có chuyện này, anh muốn nói....." Mạnh Vũ Nhiễm do dự.
"Cái gì?" Nhan Mộ Ngữ quay đầu nhìn người bên cạnh, nụ cười ngọt ngào trên mặt chỉ lộ ra khi đối mặt với Mạnh Vũ Nhiễm.
"Anh nghĩ, chúng ta nên chia tay đi."
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn ra xa, cố ý lạnh lùng quăng ra mấy chữ.
"Bụp" một tiếng, công văn trên tay Nhan Mộ Ngữ rơi xuống đất.
"Xin lỗi, tay của em trơn quá. Chia tay..... Có thể hay không cho em một lí
do?" Nhan Mộ Ngữ ngồi xổm xuống nhặt công văn, thanh âm mang theo chút
run rẩy.
"Lý do? Bởi vì, đây, thật ra chỉ là một trò chơi." Mạnh
Vũ Nhiễm cười đến xán lạn, cật lực bỏ qua nội tâm áy náy cùng đau đớn,
miệng phun ra mấy lời nói vô tình lại tàn nhẫn.
[ReiOw- Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Nhan Mộ Ngữ đứng lên, sắc mặt có chút tái nhợt, yếu ớt nói: "Em đi đây."
Kiêu ngạo của cô không cho phép cô rơi lệ, xoay người, cô nhanh chóng bước đi.
Trong đầu cô bây giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhanh chóng rời khỏi đây!
Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, phản ứng của Nhan Mộ Ngữ thật sự ngoài dự liệu của anh.
Nói thẳng ra như vậy, ngay cả anh cũng cảm thấy có chút tàn nhẫn (Rei: chút gì, là quá quá quá tàn nhẫn, hừ), mà cô thế nhưng lạnh nhạt bình tĩnh,
loại thái độ này làm cho anh không khỏi tức giận.
Nếu như vậy, hoàn toàn không có tình cảm a!
Mạnh Vũ Nhiễm suy nghĩ, lại lần nữa mở miệng gọi Nhan Mộ Ngữ: "Em chờ một chút."
Nhan Mộ Ngữ hiển nhiên có chút không muốn, nhưng vẫn dừng cước bộ, cũng không có quay đầu lại.
"Anh không muốn nhìn thấy em trong trường nữa."
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn bóng lưng xa dần của cô, không thể ngăn lại lời nói tàn khốc của mình.
Nhan Mộ Ngữ vẫn như cũ không quay đầu, nhẹ nhàng nói: "Em biết rồi."
Nhưng là sự run rẩy trong thanh âm ngay cả cô đều không tự lừa mình được.
Mạnh Vũ Nhiễm nhìn bóng dáng dần dần biến mất ở xa xa, quay đầu liền nhìn
thấy một hồ nước, thở dài một hơi, yên lặng ngồi bên hồ một lúc lâu.
Sau ngày hôm đó, Nhan Mộ Ngữ rời khỏi Hội Học Sinh, cũng tận lực tránh gặp mặt Mạnh Vũ Nhiễm.
Y như lời hứa của cô, cô gần như biến mất trong cuộc sống của Mạnh Vũ Nhiễm…
Tỉnh lại từ trong dòng ký ức, Nhan Mộ Ngữ nhẹ nhàng thở ra một hơi (Rei: quay lại hiện tại rồi nha!)
Ông trời thật đúng là thích trêu người, vốn nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp
lại nữa, vòng một vòng, lại phát hiện thì ra cách mình rất gần.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Nhưng cũng chỉ là gần thôi, cô nắm chặt tay, móng tay đâm thật sâu vào lòng
bàn tay, ý muốn dùng đau đơn để bức mình thu hồi tầm mắt, không hề lưu
luyến xoay người rời đi.
Ngay lúc Nhan Mộ Ngữ vừa mới xoay người, Mạnh Vũ Nhiễm cũng đồng thời đi tới chỗ rẽ, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của cô.
Xem ra chỉ có thể đợi lần sau, nhưng là tư thế đi đường của mỹ nữ kia nhìn
thật quen..... Hẳn là do anh suy nghĩ nhiều rồi, Mạnh Vũ Nhiễm nhíu mày, đi vào cao ốc.
Lại qua mấy ngày, thời gian tan tầm, Mạnh Vũ Nhiễm bị người gọi lại.
"Mạnh, cùng đi uống một chén nhé?" Đó là trưởng bộ phận quảng cáo Lưu Kì, bản
thân anh ta cho rằng mình và Mạnh Vũ Nhiễm là có phúc cùng hưởng, gặp
nạn thì làm anh em tốt, nhưng ở trong lòng Mạnh Vũ Nhiễm, anh là người
bạn xấu nhất a.
Nếu như nói Mạnh Vũ Nhiễm là 'hoa hoa công tử'
thì Lưu Kì chính là 'hoa hoa công tử của hoa hoa công tử' (Rei: chỗ này
Rei không biết edit làm sao cho mọi người hiểu, nhưng đại ý là đào hoa
hơn cả a Vũ Nhiễm a!)
Nhưng một người như thế, năm trước không
biết gặp trùng người bạn gái như thế nào, đột nhiên hồi tâm đổi tính
thành 'người đàn ông tốt điển hình', điều này làm cho Mạnh Vũ Nhiễm cười nhạo anh một thời gian dài.
"Được, dù sao cũng không có chuyện gì. Nhưng là....."
Mạnh Vũ Nhiễm liếc Lưu Kì một cái, không chút khách khí, trào phúng nói:
"Cậu hôm này không có ý định tiếp tục làm 'hai mươi tư điều hiếu thuận
của bạn trai' nữa à?"
"Hừ, tớ sẽ đợi đến một ngày cậu so với mình càng giống 'hiếu tử' hơn!" Lưu Kì đánh một quyền lên bả vai Mạnh Vũ
Nhiễm, có chút căm giận nguyền rủa: "Nhất định sẽ có một ngày, cậu bước
đi theo dấu chân của tớ."
"Tớ nghĩ cậu nên chờ xem mặt trời mọc hướng Tây thì có vẻ hợp lý hơn."
Tay phải Mạnh Vũ Nhiễm 'nhẹ nhàng' khoát lên vai Lưu Kì, sau đó cho bạn tốt một lời đề nghị thiện ý.
Lưu Kì khoa trương kêu to một tiếng. Mạnh Vũ Nhiễm lại hỏi một câu: "Hôm nay, cậu thật sự không cần đi cùng 'nữ vương' à?"
"Cô ấy hôm nay tăng ca!" Phiền chán về bộ dáng dài dòng hiếm thấy của Mạnh
Vũ Nhiễm, quay đầu nhìn biểu tình 'thì ra là thế' của bạn tốt, Lưu Kì
mới biết mình bị lừa.
"Hôm nay cậu mời! Còn nữa, tớ đây sẽ chờ
đến một ngày được nhìn cậu bị thần phục dưới chân phụ nữ!" Lưu Kì có
chút căm giận bỏ lại những lời này, đi thẳng về phía trước.
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Mạnh Vũ Nhiễm cười cười, theo sát phía sau.
Mới vừa rồi đùa giỡn làm cho anh nhớ tới thời gian hai người còn đang học
đại học, anh cũng thường đùa giỡn với Lưu Kì như vậy, thật ra, hai người càng náo loạn, cảm tình càng tốt a. (Rei: nhắc tới đại học mà anh không nhớ gì hết sao, thương chị quá chị Mộ Ngữ a!!!)
"Vũ Nhiễm, cậu còn lề mề gì thế?" Mạnh Vũ Nhiễm suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào, Lưu Kì kêu to một tiếng, kéo anh trở về.
"Tớ thấy mấy năm nay kiên nhẫn của cậu càng ngày càng thấp rồi."
Mạnh Vũ Nhiễm nửa thật nửa đùa oán trách, nhưng bước đi thì nhanh lên không ít.
"Cậu đừng có đứng ở đây so sánh tớ nữa, oán trách cái gì......" Hai người cứ đấu khẩu như vậy, đi càng lúc càng xa....
Hai người đi vào một nhà ăn, chọn món xong xuôi, Lưu Kì mở miệng: "Tớ muốn chuyển nhà.
Nghe được Lưu Kì thông báo tin tức, Mạnh Vũ Nhiễm cũng không lộ ra biểu tình kinh ngạc gì.
"Cậu 'ừ' một tiếng liền xong rồi? Không có biểu hiện gì sao?" Lưu Kì gõ cái
bàn, biểu hiện bất mãn của anh đối với Mạnh Vũ Nhiễm.
"Cậu muốn
tớ biểu hiện như thế nào?" Mạnh Vũ Nhiễm căn bản không có quan tâm, sau
khi thuận miệng nói một câu như vậy, lại tiếp tục 'rượu của ta, ta uống, thức ăn của ta, ta ăn."
[ReiOw - Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
"Cho dù không cho tớ chút quà chúc mừng, cũng có thể ý tứ 'xuất tiền' giúp tớ mời một thiết kế sư giỏi mà."
Mặc dù biết khả năng Mạnh Vũ Nhiễm làm như vậy là bằng không, Lưu Kì vẫn
không thèm để ý mà xảo trá. (Rei: cứ như đi lừa tình á nhầm lừa tiền
người ta ý )
"Nghĩ hay quá nhỉ....." Vừa nói xong câu này, Mạnh Vũ Nhiễm bỗng nhiên nghĩ
tới điều gì, lập tức nói: "Vì chúng ta là anh em sống chết có nhau, tớ
tuy rằng không thể bỏ tiền ra cho cậu, nhưng tớ có thể giới thiệu một vị thiết kế sư cho cậu."
Chuyện này, anh rốt cuộc cũng có cơ hội tiếp cận cô gái xinh đẹp kia, nói không chừng còn có thể nói chuyện yêu đương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...