Từ sau hôm đó, Tiểu Thu không khuyên bảo
gì nữa, chỉ yên lặng ở bên cạnh ta, vẻ mặt mang đầy tâm sự. Ta biết nàng đang chậm rãi thay đổi cách nghĩ của mình, chỉ cần thêm thời gian thôi, vì thế không để tâm nữa.
Năm ngày liên tiếp Tôn Thừa Nghiệp không
về nhà, đã trở mặt thì quăng bình quăng vỡ luôn rồi. Phúc thẩm bắt đầu
trách mắng, nói rằng ả dụ dỗ quyến rũ thiếu gia không tốt đẹp gì, nhưng
nhiều lúc vì kiêng nể thiếu gia nhà bà mà mắng nhiếc khá ẩn dụ. Ta ở gần nghe đến ù cả tai, đã thế Phúc thẩm còn qua chỗ ta vài lần, nói rằng
thiếu gia ở biệt viện bên ngoài không không an toàn không sạch sẽ, tóm
lại là muốn ta giữ chặt lòng dạ phu quân của mình. Trời ạ, nếu ta có khả năng này, sao trước đây có thể bị gã nam nhân thối tha kia tổn thương
đầy mình?
Vì thế, ta cũng bực bội, mấy ngày liên tiếp đều ra ngoài giải sầu, thuận tiện rút ít tiền riêng đến gửi vào tiền trang.(1) Đi chơi lung tung trong thành, thực ra là đang xem xét địa hình để mình có thể nhanh chóng nhớ hết các đường phố cửa tiệm. Sau đó lại đến Bích
Thủy lâu mua hai diều, một là cực phẩm của cực phẩm, lúc nói ra, chưởng
quầy liền cả kinh không nói lên lời.
Lượn lờ quanh nhà Dương Vi, vài lần tình
cờ gặp nàng. Làn da màu mật ong, mắt to mũi thon, miệng nhỏ chúm chím,
vừa nhướng mày mỉm cười liền rạng rỡ bốn phía, mị hoặc vô cùng. Đột
nhiên ta hiểu được vì sao Tôn Thừa Nghiệp lại thích Dương Vi như vậy,
thậm chí mặc cho Phó Tĩnh Nhã đau lòng cũng quyết tâm đưa nàng về làm
thiếp. Phải biết rằng, tuy nợ tình của Tôn Thừa Nghiệp rất nhiều, nhưng
hắn cũng chỉ muốn đưa Dương Vi về nhà!
Đường phố nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ba ngày liên tiếp ta đều gặp một nam tử đẹp trai mà kỳ lạ. Nam tử
này khi thì ngông cuồng như một nhân vật võ lâm không ai sánh nổi, khi
thì mặc đồ đỏ thêu vàng, quyến rũ như người đứng đầu một quán tiểu quan(2) nào đó. Mà nói hắn kỳ lạ là vì mỗi lần thấy hắn, bên người hắn luôn có
một vị nữ tử khác nhau, cho dù không có, chỉ cần hắn tùy tiện đùa giỡn,
mỹ nhân liền theo sát không thôi. Là một nữ tử bị trêu chọc như thế mà
vẫn thích nam tử khinh bạc chính mình, thật sự không thể không khiến
người ta tặc lưỡi lắc đầu. Huống hồ kẻ háo sắc vẫn thường xuyên đi lại
trên con đường này, thế mà không xuất hiện trường hợp con chuột qua phố
người người đuổi đánh, thật đúng là không hiểu nổi, không hiểu nổi!
Loại chuyện như vậy, giống như một gia vị cho cuộc sống, thi thoảng nhìn thấy để điều tiết tâm tình cũng tốt.
Một ngày, ta đang đi trên đường với Tiểu
Thu, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay ngăn cản Tiểu Thu, nhìn sang, hóa
ra là tên kia. “Vị cô nương này trông quen quá nhỉ?”
Ta vừa bực mình vừa buồn cười, nam tử này quá lớn mật rồi, rõ như ban ngày cũng dám rớ vào. Hôm nay hắn mặc bộ đồ màu đỏ, đầu buộc tử kim quan, hai sợi tua màu bạc buông xuống hai bên
má, càng tôn thêm vẻ đẹp trung tính. Một đôi mắt hoa đào ngập nước không ngừng chớp chớp, nhìn Tiểu Thu long lanh sóng tình.
Mấy ngày nay tâm tình Tiểu Thu không tốt, tất nhiên không chú ý đến người rảnh rỗi phá quấy, càng bỏ qua ánh mắt
có thể làm say lòng nữ nhân, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi là ai? Không
biết.”
Nam tử thất bại, vẻ mặt suy sụp, nhưng
nháy mắt lại nhiệt tình cười tươi hơn vừa rồi: “Cô nương và ta gặp nhau
trên đường là có duyên rồi, vừa rồi còn nói chuyện với nhau, chẳng phải
bây giờ đã thành quen biết?”
Tiểu Thu thản nhiên liếc hắn một cái, không nói gì.
“Tại hạ Hoa Thanh Cẩm.”
Cái gì? Ta lập tức nghĩ tới câu chuyện mà thuyết thư tiên sinh ở Bích Thủy lâu kể. Trên giang hồ có một người tên là Hoa Thành Cẩm, phong lưu thành tính, khinh công rất giỏi, là một hái hoa tặc. Hắn thích các nữ tử đàng hoàng ở khuê các nhưng không thích
dùng sức mạnh đoạt lấy các nàng, còn tự xưng là nhã tặc.(3) Hiệp nữ Thanh Loan nhìn ngứa mắt, so hơn trăm chiêu vẫn chưa bắt được hắn.
Hành vi của Hoa Thành Cẩm người đời đều
biết, tất nhiên Tiểu Thu cũng biết: “Hoa công tử, phu quân ta không
thích ta tiết lộ tên gọi ra ngoài.” Thuận tiện còn chỉnh lại búi tóc
đang thõng xuống của mình, ra hiệu đã lập gia đình.
Gương mặt Hoa Thành Cẩm lập tức như hoa
nở, không ngừng thay đổi màu sắc, ta không nhịn được cười, ôm miệng theo Tiểu Thu, vượt qua Hoa Thành Cẩm đi về phía trước. Không ngờ cách ăn
mặc mà Tiểu Thu diện cho ta đã có thể lừa gạt nhã tặc đã luyện thành
tinh.
Bên cạnh lại duỗi ra một bàn tay ngăn cản đường đi, liếc qua, vẫn là tên hái hoa tặc kia, chẳng qua lần này hắn ngăn ta.
Mắt hoa đào cười cong như trăng lưỡi liềm: “Cách ăn mặc của vị cô nương này thật sự khiến tại hạ phân vân.”
Ta nhướng mày, hôm nay ta ăn mặc giống
bình thường, quần áo người hầu, bôi bừa phấn son cho xấu, độn eo béo
tròn, rất giống mấy bác gái trung niên. Chẳng lẽ Hoa Thành Cẩm cũng có
hứng thú với bác gái?
“Nếu cô nương có thể thoa son phấn thượng phẩm, mặc áo lụa tay mây, chậc chậc…”
Nếu có ý dâm, xin đừng thể hiện trước mặt đương sự. Ta nhìn hắn cười vui vẻ: “Đa tạ công tử chỉ bảo, nhưng phu
quân ta coi tiết kiệm là thể diện mất rồi.”
Lần này Hoa Thành Cẩm không bị choáng váng vì lời nói của ta, chỉ cười cười hỏi lại “Thật sao?”, sau đó liền thong thả tránh ra.
Đi vào một gian hàng vải bình thường, có vài phụ nhân(4) đang buôn ngắn buôn dài ríu ra ríu rít, thấy ta và Tiểu Thu cũng là nữ nhân nên không ngừng câu chuyện.
Một bác gái nói: “Tiện nhân của Dương gia ỷ vào bản thân có chút nhan sắc nên suốt ngày thông đồng với nam nhân,
thật không biết xấu hổ.”
Người khác tiếp tục: “Đúng thế đúng thế,
trước phố còn uốn éo lưng, xoay xoay mông…” Nói xong còn giả vờ lắc lư
người, mọi người xung quanh cười ồ lên.
Có một giọng nói căm giận: “Bắt chước nữ
nhân không biết xấu hổ đó làm gì? Lần trước gã nhà ta xem đến rớt con
mắt, ta phải lấy gậy đuổi chạy quanh sân một vòng mới nguôi… Mà, nghe
nói nàng ta tìm được người rồi?”
“Phải, là Tôn thiếu gia cơ đấy!”
“Ái chà! Vậy chẳng phải hắn bị đội rất nhiều nón xanh(5) rồi? Nghe nói tiện nhân kia quan hệ với rất nhiều nam nhân mà.”
“Tôn thiếu gia hẳn không ngại gì đâu, hai người bọn họ chẳng phải đẹp đôi sao? Một dâm, một đãng…”
“Ha ha ha ha, vừa hợp, vừa hợp…”
“Ghen tị phải không? Nếu gã nhà ngươi không thích ngươi nữa thì đi tìm Đại Ngưu bên phố Đông đi, người nung núc thịt nhé…”
“Thôi đi, chỉ có ngươi mới thích hắn ấy…”
…
Ta chăm chú nghe, không tập trung xem mấy đồ thêu tay này, Tiểu Thu bên cạnh lại cực kì kinh ngạc.
Ta bĩu môi, tìm thấy một bức thêu nhị long diễn châu(6) liền mua luôn. Tâm tình cực kỳ tốt, một ý tưởng nho nhỏ đang hình
thành. Dương Vi à, vì sao lúc trước ta không chú ý rằng tên này có thể
gọi thành ‘liệt dương’(7) chứ, ha ha.
Phá hoại nhân duyên của người khác sẽ bị
trâu đá, nhưng nàng ta làm hỏng hôn nhân của người khác, ta cắt nhân
duyên của nàng ta hẳn vẫn chưa thể sánh bằng nhỉ?
Sự tình không thay đổi mới thật sự là tồi tệ, con người của ta rất thiện lương cũng rất nhân ái… Ôi, hôm nay gặp
một hái hoa tặc trên đường, bộ quần áo này lại phải đốt. Quần áo bẩn nên xử lý như vậy là tốt nhất, dù sao vẫn còn chín mấy bộ đang để dành, đủ
dùng đến lúc ta rời đi…
*
Chú thích:
(1) Tiền trang: Ngân hàng ở thời cổ đại.
(2) Quán tiểu quan: Tương đương như lầu xanh, nhưng người phục vụ không phải nữ nhân mà là nam nhân, gọi là tiểu quan.
(3) Nhã tặc: Tên trộm thanh cao ạ! =))
(4) Phụ nhân: Phụ nữ đã có chồng.
(5) Đội nón xanh: Tương đương như bị cắm sừng, vợ đi ngoại tình.
(6) Nhị long diễn châu: Hai con rồng cùng chơi với một viên ngọc.
(7) Dương Vi đọc gần giống với ‘dương nuy’,nghĩa là liệt dương. =)))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...