Giang Diễn Đường chỉ có ba thú vui để giải toả stress, ngoại trừ nuôi côn trùng cùng xem truyện hoạt hoạ, chính là viết blog.
Blog của hắn bắt đầu viết từ lúc vẫn còn ở Nhật Bản, khi đó có thật nhiều ấp lực từ công việc, bạn bè lên blog không nhiều lắm, nhưng hắn viết rất-- rất ghiền, blog tựa như một cái thùng rác, hắn có thể tất cả đem tất cả chuyện phiền lòng viết lên, không cần tìm một người giải toả, chính mình có thể tự giải toả.
Càng có điểm tốt chính là, một thời gian sau khi viết quay lại xem, liền sẽ phát hiện chuyện sớm đã giải quyết, không hiểu nổi khi đó vì sao phiền lòng như vậy.
Đây cũng là một loại tâm linh học tập, phát hiện kỳ thật không có chuyện gì đáng buồn rầu , hoặc là nên nói, không có chuyện gì có thể buồn rầu đến vĩnh cửu, thời gian sẽ giải toả tất cả.
Nói thí dụ như, hồi hắn đang ở bên Nhật Bản, cảm thấy chủ quản ra quyết định làm cho người khác giận sôi, vì vậy vừa tức vừa giận mà vẫn phải chấp hành công tác, nhưng mà hai tháng sau, khả năng đã thành thói quen, đương nhiên cảm thấy nhữngdòng lúc trước hết sức bình thường.
Vì vậy Giang Diễn Đường quyết định lạc quan chút ít.
Ba hắn thường xuyên gọi điện thoại đến đòi tiền, Giang Diễn Đường gia hạn phí mức cao nhất có thể đưa, cao hơn nữa thì không thể cho, hắn ở trong lòng hạn định số tiền kia vốn là quyết định lên giá đi, cho nên khi ba hắn đến đòi tiền, hắn không đau lòng, ngược lại cho cực kỳ sảng khoái.
Hắn sẽ như vậy viết - -
Tháng ba bảy ngày, cùng hai vạn nói tạm biệt, hi vọng nó có thể trở thành khoản tiền có ý nghĩa.
Rất nhiều bạn trên mạng nhắn lại hỏi hắn là có ý gì? Hắn cũng không nhắn lại, đây là hắn nhật ký, không cần thiết giải đáp cuộc sống của hắn với người xa lạ.
Tối hôm đó, hắn lại viết xong một đoạn văn chương, tùy tiện xem websites, đột nhiên, tức tin tức lên đầu hấp dẫn sự chú ý của hắn - -
Thuế xa xỉ sắp lên đường, phòng Trọng Nghiệp một mảnh khóc thét.
Cái gì khu nhà cấp, cái gì thuế xa xỉ thì hắn không liên quan tới hắn cho lắm, nhưng tin tức này làm cho hắn linh cơ vừa động, có một cái ý niệm trong đầu vừa mới sáng lên, tâm tình của hắn kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Oh, này có một chút điên cuồng, nhưng rất đáng được, cần phải rất đáng được...
Sáng sớm ngày Chủ Nhật, Giang Diễn Đường có mặt tại căn nhà cũ đã bán của Chu An An.
Phòng hiện tại không người ở, hắn nghe ngóng, nhà đã trống không đã hơn một năm, khả năng bởi vì phòng ở cũ kỹ cùng địa điểm không được tốt lắm, cho nên liên tục chưa tìm được người cho thuê, về sau chủ nhà cũng không mặn mà nữa.
Hắn tìm hiểu sơ bộ những thông tin cần thiết, chủ nhà là một đôi vợ chồng giáo sư về hưu, bình thường đều ở tại nhà ở của con trai trưởng, thỉnh thoảng có thể bay đến Hồng Kông thăm nom con thứ hai, chính là sẽ ở tạm nhà này, hơn nữa bởi vì không thiếu tiền, cũng không còn quyết định muốn gắng sức cho thuê nhà nữa.
Hắn chru động liên lạc với chủ nhà, bày tỏ ý định muốn mua lại.
Đúng vậy, hắn muốn mua lại căn nhà cũ này.
Hắn biết rõ, đây là mơ ước của Chu An An, mà hắn hiện tại có năng lực, cho nên quyết định thay An An hoàn thành. Giang Diễn Đường trong lòng hiểu, này một khu dân cư cũ kỹ, cũng không có tiềm năng phát triển, mua nhà này không cần phải nghĩ tới nhiều năm sau có thể sẽ tăng giá, không ngã giá cũng đã rất may mắn.
Nhưng hắn cũng trông thấy, đó là một xã khu đã có rất nhiều kỉ niệm trong quá khứ, nếu như có thể cùng Chu An An cùng nhau về đây sống, tựa như đã có thể tiếp nối nguyên điểm khởi đầu, ý nghĩa trọng đại.
Chủ nhà đáp lại lười biếng, nói nhà đó có thể có ý định khác, trước mắt không có ý định muốn bán, Giang Diễn Đường mãnh liệt biểu đạt ý nguyện muốn mua - -
"Trên cơ bản giá cả cho dù so với giá thị trường cao một chút cũng không thành vấn đề, bởi vì nhà này đối với tôi có ý nghĩa, hi vọng có thể cùng ông gặp mặt một lần, chúng ta nói chuyện một chút."
Chủ nhà cự tuyệt.
Hắn ngày ngày đều gọi điện thoại tới cầu nói chuyện, thật may là chủ nhà chưa từng từ chối không tiếp điện thoại của hắn, lần thứ hai, lần thứ ba chủ nhà vẫn cự tuyệt, cho đến lần thứ năm, chủ nhà nói chuyện đã nhượng bộ hơn, nói sẽ để con trai dẫn hắn tới đây.
Giang Diễn Đường ngồi trên ghế dài, lá cây dong già bị gió thổi sột soạt vang lên, bóng cây phủ xuống người hắn cũng lao xao, hắn lẳng lặng nhìn về ngôi nhà cũ của Chu An An, chờ đợi đến giờ hẹn.
Mười giờ, một chiếc xe màu đỏ có rèm che đậu lại gần nhà cũ.
Từ trong xe bước xuống một người trung niên khói ngô và một người đàn ông tinh thần sáng láng mái tóc đã bạc trắng, Giang Diễn Đường lập tức tiến lên chào hỏi.
"Hứa tiên sinh?"
Hứa tiên sinh gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc, nghiêm khắc nhìn kĩ Giang Diễn Đường, hắn tiếp nhận danh thiếp Giang Diễn Đường đưa tới, cúi đầu nhanh chóng nhìn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...