An Bối Nhã nghe toàn bộ câu chuyện xong thì phá ra cười. Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được sắc mặt Bách Nghiêu Tân khó coi đến thế nào. Nhnwg có một điều khiến cô kinh ngạc nhất là, "Quả Quả, Bách Nghiêu Tân sa thải em rồi hả?"
"Không. Anh ấy chỉ trầm mặt bảo em ra ngoài." Không chỉ là trầm mặt, bọn họ cảm thấy ánh mắt Bách Nghiêu Tân nhìn cô khi đó là như muốm băm cô thành mảnh nhỏ. Nên khi nghe anh bảo cô ra ngoài, cô liền không hề chần chừ mà chạy nhanh ra khỏi văn phòng.
Ái chà, vậy thì thật là kỳ lạ!
An Bối Nhã vuốt cằm, cảm thấy thú vị. Bách Nghiêu Tân không chỉ rắc rối mà còn độc tài chuyên chế, đúng chuẩn chủ nghĩa đại nam nhân. Người phạm vào những điều anh kiêng kỵ chưa bao giờ xuất hiện một lần nữa trước mặt anh. Nghe Nhậm Quả Quả kể lại toàn bộ chuyện ở chỗ Bách Nghiêu Tân xong, cô thấy với tính cách của anh thì cô bé phải sớm bị anh đuổi đi rồi mới đúng.
Nhưng vậy mà Bách Nghiêu Tân lại không làm thế, nghe hai chữ "sùng bái" mà cũng chỉ bảo Nhậm Quả Quả ra khỏi văn phòng mà không đuổi cô cút đi...Nếu nói Bách Nghiêu Tân đổi tính thì cô không tin.
Chẳng lẽ hai người này thật đúng là có thể có gian tình thật? Nhưng Nhậm Quả Quả không phải loại Bách Nghiêu Tân thích. Tên kia thích những người phụ nữ thông minh sắc sảo. Mà Nhậm Quả Quả này nói dễ nghe một chút thì là ngây thơ, nói trắng ra thì là một cô bé ngốc chỉ biết suy nghĩ theo một đường thẳng. Bởi vậy Nhậm Quả Quả tuyệt đối không phải là món ăn của Bách Nghiêu Tân.
Nhưng trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Nếu không đã không có các định luật rồi.
Nghĩ tới tên khốn Bách Nghiêu Tân rắc rối tự đánh giá mình rất cao kia, nếu Nhậm Quả Quả trở thành người bên cạnh...An Bối Nhã liền cảm thấy rất thú vị.
"Quả Quả, em có hy vọng rồi."Không bị Bách Nghiêu Tân đuổi đi chính là có hy vọng! Cô vốn cảm thấy một ngày nào đó Nhậm Quả Quả không chu đáo này cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
"Hy vọng gì?" Nhậm Quả Quả cảm thấy những người bên cạnh mình toàn nói những lời không đầu không đuôi. Học tỷ, Bách Nghiêu Tân cũng giống nhau! Sao đầu óc người thông minh đều khó hiểu thế chứ?
"Theo đuổi Bách Nghiêu Tân."
Nhậm Quả Quả suýt chút nữa thì sặc miếng nước trái cây trong miệng. Cô trợn tròn mắt. Nếu không phải sợ đánh thức Tiểu Bối Bối cô đã sớm hét lên chói tai. Học tỷ, em chưa hề nghĩ tới chuyện theo đuổi anh ấy!
"Bách Nghiêu Tân không phải người tình trong mộng của em à?"
"Vâng ạ."
"Ở bên cạnh người tình trong mộng, sao không gọi là theo đuổi?" An Bối Nhã thật không hiểu được Nhậm Quả Quả nghĩ gì. Thích thì phải theo đuổi, có gì mà phải chần chừ?
"Nhưng..." Nhậm Quả Quả đỏ mặt, lẩm bẩm: "Theo đuổi người tình trong mộng ư?" Hơn nữa em đã quen im lặng nhìn Bách Nghiêu Tân. Anh ấy tựa như một giấc mộng đẹp. Cô đã quen đứng nhìn anh từ xa trong giấc mơ rồi.
An Bối Nhã thật muốn trợn trắng mắt, "Đừng nói vơi chị em vẫn cảm thấy Bách Nghiêu Tân thật hoàn mỹ, chỉ có người phụ nữ hoàn mỹ mới xứng với anh ta...Chẳng lẽ hôm nay anh ta chưa đánh tan ảo tưởng của em à?”
"Ặc...Anh ấy có chút khuyết điểm nhỏ." Đúng như lời học tỷ nói: rắc rối, khó chịu, tự kỷ... Bách Nghiêu Tân trong lòng cô giống như tảng băng đang vỡ ra từng chút một nhưng... "Nhưng không ai không có khuyết điểm mà!" Nhậm Quả Quả vẫn nói thay cho Bách Nghiêu Tân.
Thật ra biết anh có chút khuyết điểm, cô thầm mừng rỡ, cảm thấy bản thân như phát hiện ra được bí mật nhỏ gì đấy khiến cô càng có dũng khí tới gần anh hơn.
"Chẳng lẽ những khuyết điểm nhỏ kia của Bách Nghiêu Tân khiến em cảm thấy anh ta càng đáng yêu hơn, càng mê người hơn?" Có mù quáng quá không?
"Đúng đó!" Nhậm Quả Quả gật đầu. Đúng là cô cảm thấy thế.
"..." An Bối Nhã ở đầu kia điện thoại không nói gì, "Không có việc gì nữa thì chị cúp máy đây." Nói thêm nữa thì cô sẽ ói bữa sáng vừa ăn ra mất.
"Aiz, chờ chút!" Nhậm Quả Quả vội vàng gọi cô lại, "Cái kia...Học tỷ, em còn chưa nói với người nhà chuyện đi tìm việc. Hơn nữa Bách Nghiêu Tân muốn em ở lại nhà anh ấy trong khoảng thời gian làm bảo mẫu...Cho nên, chị có thể giúp em một việc không?"
An Bối Nhã lập tức hiểu được, "Muốn chị giúp em lừa người nhà em? Chị sẽ nói với họ chị mời em tới pháo đài Scotland chơi, nhân tiện lúc nghỉ hè rảnh rỗi làm bạn với ba mẹ thay chị." Chuyện nhỏ này đương nhiên An Bối Nhã sẵn lòng giúp. Nhưng cô vẫn phải dặn dò cô ngốc Nhậm Quả Quả, "Chị giúp em nói dối không thành vấn đề. Nhưng nhà em và Đường thị cũng có hợp tác làm ăn. Em cẩn thận, đừng để các anh yêu em gái nghiêm trọng kia phát hiện ra."
Nghe thấy An Bối Nhã đồng ý giúp, Nhậm Quả Quả cười híp mắt ngay, "Vâng, em biết mà. Cảm ơn học tỷ."
"Không cần cảm ơn. Em cố gắng lên là được rồi. Đừng để bị Bách Nghiêu Tân đuổi đi. Còn có, " An Bối Nhã nhếch miệng, nói y như đang dụ dỗ: "Quả Quả, chẳng lẽ em không muốn biến người tình trong mộng thành người của mình một cách chính thức à?" Dứt lời, không đợi Nhậm Quả Quả đáp lời, cô đã tắt máy.
Ặc...Nhậm Quả Quả hơi giật mình, nhìn điện thoại, "Biến người tình trong mộng thành người của mình một cách chính thức..." Cô nhắc lại lời An Bối Nhã, lông mày hơn nhíu lại, khuôn mặt ngọt ngào như nhăn lại thành cái bánh bao.
Như vậy được chứ? Cô thật sự có thể chạm vào giấc mơ đẹp này ư?
Đây là chuyện cô chưa từng nghĩ tới. Nhưng...Tiếp xúc với Bách Nghiêu Tân rồi, cô bỗng phát hiện ra giấc mơ này dường như không xa xôi như thế.
Nhớ lại lời An Bối Nhã, lúc Nhậm Quả Quả còn chưa nhận ra, cô đã hơi động lòng rồi...
Bách Nghiêu Tân cũng không biết vì sao mình không đuổi Nhậm quả Quả đi. Anh không phải chưa từng đuổi nhân viên chỉ trong một ngày, ví dụ như thư ký đầu tiên của mình. Chỉ trong ngày đầu tiên cô ta đã khóc lóc chạy đi. Anh còn có thể hào phóng cho Nhậm Quả Quả tiền lương một ngày.
Nhưng, vậy mà anh lại không làm thế. Thậm chí khi nghe thấy hai chữ "sùng bái" kia anh cũng chỉ bảo cô lăn ra khỏi phòng làm việc của mình.
Mà bây giờ, anh lại để Nhậm Quả Quả theo mình đi siêu thị, cũng bởi vì cô nói không mang theo quần áo và đồ dùng hàng ngày. Thực ra, vốn là Nhậm Quả Quả muốn giao Tiểu Bối Bối cho Bách Nghiêu Tân, sau đó xin phép nghỉ hai tiếng để đi mua. Nhưng Tiểu Bối Bối vừa rời khỏi vòng ôm của cô liền khóc, hoàn toàn không chịu để chú của mình ôm. Thật dễ dàng nhận thấy nó vẫn còn giữ mối thù lúc sáng sớm bị Bách Nghiêu Tân dùng tã mà giày vò mình.
Hứ! Nó hẹp hòi y như ông già của mình vậy. Bách Nghiêu Tân hừ lạnh đầy khó chịu trong lòng.
Cho nên Bách Nghiêu Tân đành phải lạnh mặt mang theo Nhậm Quả Quả tới siêu thị tổng hợp của Đường thị. Từ lúc anh bước vào siêu thị đã dẫn tới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Sao nhân viên của siêu thị tổng hợp không nhận ra CEO của mình được? Những quý phú nhân, ái nữ của các nhà lại càng liếc mắt một cái là nhận ra anh. Khuôn mặt tuấn tú mê người kia đã năm lần bảy lượt xuất hiện trên tạp chí rồi!
Nhưng kinh sợ nhất là Bách Nghiêu Tân lại mang theo một cô bé tới siêu thị tổng hợp, hơn nữa cô bé còn đang ôm Tiểu Bối Bối...Anh kết hôn lúc nào? Hơn nữa còn có cả con rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn, siêu thị tổng hợp dần trở nên xôn xao.
Nhậm Quả Quả đã sớm phát hiện ra những tầm mắt nhìn mình chằm chằm vừa như hữu ý vừa như vô tình. Cô không được tự nhiên mà ngắm nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang xì xào bàn tán về mình. Còn có người trực tiếp dùng ánh mắt cực kỳ cay nghiệt mà quan sát cô...Cô chưa từng chịu nhiều ánh mắt chăm chú như thế nên cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.
"Đi nhanh lên chút." Thấy Nhậm Quả Quả càng đi càng chậm, Bách Nghiêu Tân dừng bước lại, hờ hững nhìn cô. Về phấn những ánh mắt bắn tới liên tục kia, anh đã sớm quen không chú ý tới.
"A..." Nhậm Quả Quả vội vàng bước nhanh hơn. Khi tới gần anh, cô nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Bách tiên sinh, chúng ta có nên tới chỗ khác mua không?" Mua đồ ngay trong siêu thị tổng hợp của mình, đây cũng quá gây chú ý rồi!
Bách Nghiêu Tân vừa liếc nhìn đã biết cô nghĩ gì, mí mắt cũng không nâng lên, tay đút vào trong túi quần, bước từng bước vững vàng lên bậc thang rồi mới dùng khẩu khí lạnh lùng đáp lời cô.
"Sao phải thế? Muốn nhìn thì để bọn họ nhìn, cũng không phải không thể gặp người." Hơn nữa cho dù tới siêu thị khác thì tình hình cũng thế thôi: "Dù sao cũng đều là kiếm tiền, tôi không ngại kiếm tiền cho nhà mình." Đây mới là nguyên nhân thật sự. Đường thị còn có vài siêu tị tổng hợp, hơn nữa còn là siêu thị hàng đầu của London, việc gì anh phải bỏ gần tìm xa.
Về phần những ánh mắt bình luận kia...Anh đã sớm quen. Dù là lúc còn đi học hay khi đã vào Đường thị, anh vẫn luôn là tiêu điểm gây chú ý.
Hơn nữa nếu anh không đoán sai thì cho tới bây giờ những người này đều tám chuyện của mình nhưng thế thì sao? Anh chưa bao giờ để ý tới việc và người không liên quan.
Nói trắng ra là Bách Nghiêu Tân không đặt những người đó trong mắt.
"Cô có thời gian để ý những việc này không bằng nhanh mua hết những gì mình cần cần đi. Tôi chỉ cho cô nửa giờ”. Anh cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu trong việc mua đồ, hơn nữa còn là đi theo một bảo mẫu. Vị hôn thê trước đây của anh còn chưa có vinh hạnh đặc biệt này. Bởi vì anh cảm thấy theo phụ nữ đi mua đồ thật vô nghĩa. Khoảng thời gian này anh có thể dùng để bàn thành công vài cuộc làm ăn.
thật ra Nhậm Quả Quả là muốn nói không cần phải tới siêu thị cao cấp thề này mà tới chỗ bình thường là được rồi. Nhưng thấy khuôn mặt đầy mất kiên nhẫn của Bách Nghiêu Tân, cô biết anh sẽ hoàn toàn không tiếp nhận ý liến của mình.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Nhậm Quả Quả đã phát hiện ra một trong những khuyết điểm nhỏ của Bách Nghiêu Tân chính là độc tài chuyên chế. (cái này mà nhỏ -_-)
Cho nên im lặng nuốt lời lại, ôm Tiểu Bối Bối theo anh lên tầng ba. Tầng này, là nơi bán quần áo và trang sức của phụ nữ, hơn nữa phong cách khá hợp với thực nữ còn trẻ.
Bách Nghiêu Tân dừng bước lại, quay lại liếc Nhậm Quả Quả một cái.
cô sửng sốt, cũng dừng lại theo, nhìn lại anh bằng ánh mắt không hiểu.
Sau đó Bách Nghiêu Tân nhíu mày lại một chút, không nói gì mà trức tiếp đi về cửa hàng phía tay trái.
Nhậm Quả Quả vội vàng đuổi theo.
Chỉ chốc lát, anh đã trực tiếp dẫn cô tới một gian có trưng bày đồ dành cho con gái thiên về thoải mái, phong cách cũng tươi mát đáng yêu.
“CEO” cô gái quầy chuyên doanh vội vàng bước lên hành lễ, nhìn Nhậm Quả Quả theo sau anh, lập tức mỉm cười hỏi ý, “Xin chào tiểu thư, xin hỏi cô thích kiểu dáng nào?”
“Nhậm Quả Quả, chọn nhanh đi.” Bách Nghiêu Tân nhìn đồng hồ trên cổ tay, ý rất rõ ràng, đừng lãng phí thời gian của anh.
cô ôm Tiểu Bối Bối làm sao chọn quần áo được? cô nói thầm trong lòng, ném cô bé cho anh “Bách tiên sinh, Tiểu Bối Bối để cho anh ôm.”
không ngở Nhậm Quả Quả sẽ có chiêu này, Bách Nghiêu Tân hơi luông cuống tay chân mà nhận lấy viên cầu nhỏ. cô bé đang ngon giấc thì phát hiện ra thân thể mềm mại đang ôm mình trở nên cứng rắn, đôi mắt màu lam thấy mặt Bách Nghiêu Tân thì cái miệng nhọ quắt lên ngay lập tức, chuẩn bị khóc.
Shit! Trở mặt quá nhanh!
Thấy viên cẩu nhỏ méo miệng, mặt Bách Nghiêu Tân lập tức trở nên căng thẳng, nghiêm túc và đề phòng, cánh tay đang ôm viên cầu nhỏ cứng ngắc.
Nhậm Quả Quả suýt chút nữa thì bị bộ dạng này của anh chọc cười. Ngay trước khi Tiểu Bối Bối khóc, cô nhét cái núm vúa vào miệng bé, chạm nhẹ ngón trỏ vào mặt bé.
“Tiểu Bối Bối không khóc nha…!” Nhậm Quả Quả cười cong mắt, khuôn mặt mềm mại cười thật ngọt ngào. cô nghiêng người, dùng mũi khẽ cọ lên mặt Tiểu Bối Bối: “Ngoan, cô mua một bộ quần áo đã.”
Tiểu Bối Bối cắn cái núm vú, chớp chớp đôi mắt, nín khóc, giơ bàn tay nhỏ sờ lên mặt Nhậm Quả Quả.
cô bắt lấy nắm tay nhỏ của bé, hôn một cái, “Ngoan.”
Bách Nghiêu Tân hơi giật mình nhìn Nhậm Quả Quả. Bởi vì viên cầu nhỏ ở trong lòng anh cho nên lúc cô cọ cọ bé thì cách anh rất gần, gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô.
không phải là mùi của phụ nữ trưởng thành mà là mùi của trẻ con, mềm mại ngọt ngào, tực như kẹo sữa mà anh thích ăn hồi còn nhỏ, ngậm trong miệng là có thể thấy vị ngọt tan ra trong lòng.
Suýt chút nữa, Bách Nghiêu Tân sẽ cúi đầu cắn lên đôi má phúng phính kia… May là anh khắc chế ngay lập tức, hơn nữa còn doạ cô, “Nhậm Quả Quả, còn không mau chọn quần áo cho mình đi!” Anh lập tức dùng giọng điệu lạnh lùng cứng ngắc mà nói để che giấu đi sự hoảng hốt của mình.
“A…” cô không phát hiện ra anh khác thường, dỗ Tiểu Bối Bối rồi bắt đầu chọn quần áo.
Bách Nghiêu Tân cũng không đếm xỉa tới cô nữa. Anh vẫn còn đang bị vây trong trạng thái sửng sốt.
Mình vừa định làm gì? Tuy mặt Nhậm Quả Quả phúng phính, trắng nõn hồng hào, thoạt nhìn có vẻ cắn rất thích, tuy giờ cơm tối sắp tới, không, nói đúng ra là đã qua nửa giờ, nhưng anh không thấy đói!
Hơn nữa dù có đói anh cũng không có hứng thú với thịt người. Tuy thoạt nhìn dáng vẻ Nhậm Quả Quả cắn sẽ rất thích. . Nhất định là vị ngọt trên người cô đang tác quái. Hương vị này rất giống với kẹo sữ mà anh thích. Nhưng anh cảm thấy ăn ngọt là hành vi con nít, cho nên lúc anh tám tuổi đã không còn uống sữa ngọt nữa.
Nhưng anh vẫn nhớ rõ mùi vị ngọt ngào ấy.
Bách Nghiêu Tân cảm thấy nhất định là ký ức đẹp khi còn bé mê hoặc mình nê mới có thể khiến mình suýt chút nữa thì thất lễ.
Đúng vậy, nhất định là như thế!
Làm tốt việc chấn chỉnh tư tưởng, Bách Nghiêu Tân từ từ hít sâu vào, bắt mình tỉnh táo lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Quả Quả thì thấy cô chưa chọn được bộ quẩn áo nào. Thậm chí còn mang vẻ mặt ngưng trọng mà lật xem gái cả và nhãn hiệu của quần áo. Mỗi lần lật, anh cảm thấy dường như có thể nghe tiếng hút khí của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...