“Nóng, nóng, nóng, nóng quá!” Một tiểu yêu lục sắc dè dặt, cẩn trọng mà đi, “Nơi này thực làm cho người ta chịu không nổi, ngay cả mặt đất cũng bị thiêu nóng. A, giống như có mùi thịt nướng!”
Tiểu yêu kì quái dừng chân, lại nhìn xuống đôi chân của mình.
“A...” một tiếng thét thê lương chói tai theo miệng phát ra, nó liều mạng chạy về phía trước, cho rằng có thể tránh khỏi vận mệnh bị biến thành thịt nướng, bất quá vẫn không may mắn thoát được.
Chạy thục mạng, rốt cục một cái cốt động u ám hiện ra.
“Này, Toutousai, đi ra cho ta.” Thanh âm vọng lại từ trong huyệt động nhưng không có tiếng đáp lại. Không có ai?
Quả nhiên, nhìn lên tường, một dòng chữ chứng thực suy nghĩ của nó.
“Ta chuyển nhà!” A! Người này, hắn đào tẩu, vậy ta giao phó thế nào với Sesshoumaru đại nhân???
“Toutousai đào tẩu?”
Mới vừa ra khỏi huyệt động, một nam yêu y phục hoa lệ không hợp với khung cảng xuất hiện.
“Sesshoumaru đại nhân!” Nhìn chủ nhân nhà mình, vì không hoàn thành nhiệm vụ, tiểu yêu động tác nhanh chóng quỳ xuống, hướng tuyết y nam yêu dập đầu “Nghe nói Toutousai rèn đao theo tâm tình, hắn sẽ không rèn đao cho người mà hắn không thích.”
“Nói vậy, hắn không tính rèn cho Sesshoumaru ta một thanh đao?” Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh nghe không ra hỉ nộ.
“Tất nhiên, hắn là chán ghét ngài… Á!” Ý thức được chính mình nói lời không nên nói, Jaken hoảng sợ liếc trộm thần sắc tuyết y nam yêu. Sesshoumaru đại nhân liệu có giết nó không?
Nhếch nhếch khóe môi, Sesshoumaru nở nụ cười như có như không. Chán ghét? Được lắm!
Ơ… Cười? Vốn là sợ hãi không nhẹ, nay lại bắt gặp đại nhân nhà hắn thế nhưng lại cười, tiểu yêu cả kinh, quỳ rạp sát đất, mồ hôi lạnh ứa ra như tắm. Van cầu ngài, van cầu ngài phát giận đi, Sesshoumaru đại nhân cười mới càng đáng sợ hơn! Còn chưa chờ nó mặc niệm xong, tuyết y nam yêu đã xoay người rời đi.
“Hô… Giảm thọ a!” Thật lâu sau khi đại nhân nhà hắn đi, Jaken mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời cao trong xanh, mây trắng chậm rãi bay, mấy chú chim nhỏ truy đuổi nhau truyền từ cành này sang càng khác.
Một ngày tươi đẹp như vậy, lại xuất hiện vài lữ khách kì quái đang đi trên sơn đạo bằng phẳng.
Đi ở phía trước là một thiếu nữ mặc váy thủy thủ màu xanh, cái túi đeo chéo bên hông nàng đựng một con tiểu hồ yêu đang nhìn ngắm xung quanh, mà bên cạnh này là một thiếu niên hồng y tóc bạc, với hai cái tai trên đỉnh đầu, đi sau cùng là một pháp sư cầm trượng cùng với một nữ tử mặc kimono.
“Đinh đinh… lộc cộc… đinh đinh… lộc cộc…”
Một trận chuông đồng trầm thấp, cùng với tiếng vó ngựa thanh thúy theo triền núi truyền đến. Mọi người tò mò ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một nữ tử thanh lệ cưỡi tuấn mã màu đen, dần dần xuất hiện trong tầm mắt họ.
Ngũ quan xinh xắn, da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu. Mái tóc đen dài tùy ý buộc ở sau đầu, đung đưa, phiêu dật theo từng vó ngựa. Đôi mắt đen thâm thúy như mỉm cười, ánh nhìn linh động. Một thiếu nữ như vậy, giống như một khối cổ ngọc thượng hạng.
Vị pháp sư trẻ tuổi tiến lên phía trước, cầm lấy dây cương, hướng nàng hỏi “vị tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tại hạ biết phương danh của tiểu thư không?”
“Hả? A… ha…ha… Nàng đầu tiêu là sửng sốt, sau đó khẽ cười. Pháp sư này quả nhiên thú vị y như truyện miêu tả.
“Ta tên Tiêu Lăng Nguyệt!”
“Ồ, ra là Lăng Nguyệt tiểu thư, không biết tiểu thư có thể vì tại hạ sinh một đứa nhỏ không?” Vị pháp sư ánh mắt thâm tình nhìn nàng, chan chứa tình cảm.
“...”
Mặc dù biết rõ lời kịch của hắn, nhưng khi thực sự trực tiếp nghe, nàng vẫn có chút trở tay không kịp. Haizz… Nàng kinh nghiệm chém yêu diệt ma đầy mình, nhưng đối phó với tình huống thế này, kinh nghiệm của nàng chỉ là con số không tròn chĩnh!
“Tên Miroku kia, vu nữ mà cũng dám trêu đùa sao?” Gân xanh trên trán Sango giật giật, nhéo tai vị pháp sư trẻ tuổi, chẳng màng ánh mắt của mọi người.
“Miroku đại sư lại đùa giỡn nữ nhân!” Shippou ngồi xổm trên đầu vai Inuyasha, vừa thở dài vừa nói một câu trần thuật.
“Haiz…!” Mọi người từ trong kinh ngạc vì dung mạo và khí chất của vị vu nữ trước mắt tỉnh lại, đồng loạt thở dài, không thể trách a. Đó là câu cửa miệng của đại sư Miroku.
“Tiêu Lăng Nguyệt, tên thật lạ, giống như đã từng nghe qua ở nơi nào.” Kagome nhăn hai hàng lông mày cẩn thận hồi tưởng. “A, đúng rồi! Bà Kaede không phải đã từng nhắc tới vị vu nữ bất tử, dung mạo vĩnh viễn luôn là tuổi 20 đó sao, vị vu nữ đó cũng gọi là Tiêu Lăng Nguyệt. Chẳng lẽ…”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người kinh dị nhìn sang thiếu nữ đang mỉm cười trên lưng ngựa…
“À!” Tiêu Lăng Nguyệt cười yếu ớt lướt nhìn mấy người đang nhìn chằm chằm nàng. “Kaede có nhắc tới ta với các ngươi ư? Như vậy, vị đại sư này, ta so với Kaede còn lớn hơn vài tuổi đấy! Ngươi có chắc chắn là muốn cùng ta sinh đứa nhỏ không?”
“Không, không, Lăng Nguyệt đại nhân là trưởng bối tôn kính, ta sao có thể thất lễ như thế!” Điều chỉnh lại sắc mặt, Miroku nghiêm chỉnh hành lễ đối với nàng, “Bà Kaede còn dặn dò, nếu trên đường có gặp được ngài thì nhất định phải chiếu cố ngài thật tốt!”
“…”
Trước sự thay đổi như lật sách của Miroku, mấy người còn lại không biết nói gì, còn Tiêu Lăng Nguyệt nhìn về phương xa, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
A Phong, ngươi vẫn luôn nhớ tới ta sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...