Editor: Dung Sa
Thấy được gương mặt đó lấy tốc độ mắt thường từ từ khép lại, những con dòi ghê tởm không ngừng ngọa nguậy dưới làn da đã biến mất không thấy nữa, những thứ nước vàng tản ra tanh tưởi làm người ta buồn nôn đã mất tăm mất tích, máu thịt be bét mụn mủ cũng dần dần phục hồi như cũ, miệng vết thương cũng từ từ khép lại, nhiều mảnh da đã giống như người bình thường
Chưa từng gặp qua tình huống quỷ dị này Phương Tinh không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ cảm thấy tất cả những thứ này làm cho người ta thật khó tưởng tượng nổi. Nhưng nàng chưa kịp phản ứng, nam nhân đã dùng sức va chạm, nhất thời đụng tỉnh nàng trong lúc ngẩn ngơ
"Ngươi! Ngươi. . . . . . A!" Nàng lắp bắp, đứt quãng kêu ngươi không ngừng, âm thanh run run càng nói càng không thành câu, lại không biết muốn biểu đạt những thứ gì. Bởi vì nàng chỉ sững sờ trong chốc lát, gương mặt nam nhân đó lại có mấy phần khác với lúc đầu, mặc dù biến hóa rất nhỏ, nhưng mà đích thực là đang thay đổi
"A! Thân thể của ngươi thật giỏi!" Nam nhân liều lĩnh kích động toàn thân cũng không nhịn được run rẩy, hô hấp nặng nề đục ngầu nong nóng phun trên mặt nàng, xen lẫn lời nói khích lệ, nếu như những lời nói đó cũng coi như khích lệ…Âm thanh thô cát trầm khàn của hắn, giống như ma quỷ địa ngục làm người ta sợ hãi, lại mang theo hưng phấn và mừng như điên khi đạt được ước muốn
Thân thể cường tráng của hắn lên lên xuống xuống, hối hả tấn công về phía Phương Tinh, va chạm một trước một sau làm thân thể mềm mại của Phương Tinh không ngừng đung đưa, giống như thuyền nhỏ lên lên xuống xuống giữa biển khơi, Phương Tinh lắc lư đau đầu muốn chết, giữa hai chân nóng rát đau buốt dữ dội làm cho nàng đổ mồ hôi hột, sống không bằng chết.
"Ngươi...rốt cuộc ngươi là người hay là quỷ?” Trên mặt nàng treo đầy nước mắt và mồ hôi, tái mặt kinh hãi hỏi. Nam nhân này làm cho nàng cảm thấy từng đợt ghê tởm, ngực của nàng bị hắn thô bạo xoa nắn, một đầu tóc đen từng được Thượng Quan Vân khen ngợi bị hắn vô tình nắm chặt, làm cho da đầu nàng sinh ra đau đớn
Nam nhân chợt cúi đầu liếm khô nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt âm lãnh vô tình nhìn chằm chằm nàng, sử dụng âm thanh xù xì của hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta là tộc Dạ Xoa tôn quý không gì sánh kịp, chỉ cần ngươi ra được giá, chúng ta sẽ đạt thành nguyện vọng của ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải cam tâm tình nguyện." Hắn lạnh lẽo tuyên cáo, động tác phía dưới không ngừng chút nào
"Các ngươi? . . . . . ." Nàng đột nhiên nói không nên lời, sợ hãi há to miệng. Bởi vì phía trên nàng lại xuất hiện mấy gương mặt, đó là mấy gương mặt có mụn mủ và dòi nhúc nhích dưới làn da. Nước vàng khiến người ta ghê tởm trên gương mặt kia đã nhỏ giọt trên thân thể trắng nõn của nàng, hơn nữa, thoáng chốc lại có thêm mấy đôi tay hành hạ thân thể nàng. . . . . .
"A!" Nàng nhất thời thét chói tai ra tiếng, sợ hãi ở đáy lòng không kìm nén được dâng lên, bị nam nhân trên người dùng sức một cái, như nàng mong muốn ngất đi
Ánh trăng nhàn nhạt phủ xuống Yên Viên, có mấy phần nhu hòa và an tĩnh. Đường nhỏ và hành lang trong sân cũng treo lồng đèn, phảng phất một vẻ mỹ cảm. Kể từ sau khi Sính Đình về đây, Hiên Viên Húc liền cho người liên tục treo đèn trong Yên Viên. Lúc này, Sính Đình cũng đang hốt hoảng lủi tới lủi lui trong sân, ánh đèn sáng sủa chiếu vào nàng xinh đẹp như Hằng Nga dưới trăng, làm cho người ta nhìn thấy mắt cũng không di chuyển
Tối ngày hôm qua nàng có uống một chút rượu, cho nên say bất tỉnh nhân sự. Sau đó qua đêm ở trên giường Hiên Viên Húc, hôm nay hắn lại không để cho nàng rời đi, nói ra cho oai là sợ nàng lại chạy trốn. Trời mới biết là ai bồi ai! Hắn không biết xấu hổ, nàng còn muốn mặt mũi! Bây giờ hắn thường xuyên đánh bất ngờ làm cho mặt nàng đỏ hồng không thôi
Nàng tự cho là đã trốn kỹ, đứng phía sau một cây đại thụ, sau đó lặng lẽ đưa đầu quan sát. Đột nhiên, một gương mặt tuấn mỹ không thiên lý xuất hiện trước mắt nàng, cười như không cười nói: "Tiên nữ ở đâu ra? Gia bắt lại làm nàng dâu.” Người nọ nói xong liền đưa tay qua muốn ôm nàng vào ngực
“A!” Sính Đình bị hắn nhất thời xuất quỷ nhập thần làm cho sợ hết hồn, dùng sức đẩy tay hắn ra, cuống quít nâng váy quay người bỏ chạy.
"Muốn chạy? Chạy đến chân trời góc biển gia cũng theo đến cùng." Hiên Viên Húc thản nhiên cười, lúc này mới không nhanh không chậm dạo bước đi theo. Thấy Sính Đình đã chạy đến cửa viện, hắn đột nhiên gác tay đứng lại. Quả nhiên, Tiểu Nam từ phía trước vọt ra, trên mặt mang nụ cười, như cái cộc gỗ đứng ở trước mặt Sính Đình, lúc này khóe miệng hắn mới nhảy lên, thản nhiên nghênh đón.
Vẻ mặt Sính Đình u oán nhìn chằm chằm Tiểu Nam.
Tiểu Nam buông tay, mặt vô tội, hắn cũng là nghe lệnh làm việc thôi!
"Hì hì!" Hiên Viên Húc không khỏi tức cười nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong con ngươi đen sáng quắc chói lọi tràn đầy dịu dàng
"Tiểu Nam, mở cửa!" Bên ngoài là âm thanh dễ nghe của Thẩm Y Nhân
Sính Đình cười vui vẻ, hả hê quay đầu liếc Hiên Viên Húc một cái, lại vểnh cằm lên cao hừ Tiểu Nam một tiếng. Sau lưng của nàng cũng có đại nhân!
Tiểu Nam ý vị sâu xa nhìn gia một cái, sờ sờ mũi, đi mở cửa.
Hiên Viên Húc nhíu mày, có chút bất đắc dĩ, đưa tay kéo tay nhỏ bé của nàng, đặt ở trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve, yên lặng không nói gì. Hôm nay, bọn họ đến Thanh Diên sơn trang xử lý chuyệnTống Thải Nhi, người ngoài nhiều, cộng thêm ở trong nhà người khác, cả ngày hắn cũng chưa ôm nàng thật chặt, hôn nhẹ nàng! Bọn họ tách ra lâu như vậy, quá nhiều thời gian cũng chưa bù lại!
Chỉ có điều kết quả xử lý cũng không làm hắn hoàn toàn hài lòng, Tống Thải Nhi bị phế võ công, đưa về Tống gia nhốt vào Tú Lâu, thẳng đến nàng lập gia đình mới thôi, cũng vĩnh viễn không được đến Thanh Diên sơn trang. Sính Đình rất lo lắng cho tiểu hồ ly và con thỏ nhỏ của nàng nuôi, vẫn hỏi đi nơi nào, bon họ trăm miệng một lời nói hai con vật nhỏ kia tự chạy đi.Vì thế Sính Đình mới thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự sợ tiểu hồ ly và con thỏ nhỏ bị người xấu giết chết!
“Y Nhân, tới đón ta sao?" Sính Đình vừa thấy Thẩm Y Nhân đi vào, lập tức hỏi.
"Đúng!" Thẩm Y Nhân khôi phục toàn thân nam trang, giống như chi lan ngọc thụ, tác phong nhanh nhẹn. Nàng nhướng mày, nghiêm trang nói với Hiên Viên Húc: “Vì lo cho khêu dự của Sính Đình, ta muốn đón nàng trở về.”
"Ai dám nhiều lời?" Gương mặt Hiên Viên Húc không hề vui mừng, nhàn nhạt hỏi; "Ngươi không tin ta?"
Thẩm Y Nhân vội vàng khoát tay áo, khí định thần nhàn: "Giống cát trong tay vậy, cầm càng chặt rớt càng nhiều, lê, qu, ý, đôn chỉ thích hợp hơi thả lỏng.”
Sau khi nghe xong Thẩm Y Nhân, Hiên Viên Húc liền trầm ngâm không nói, một hồi lâu không nỡ buông tay Sính Đình ra, tràn đầy y niệm nhìn chăm chú vào mắt nàng nhỏ giọng nói: “Ta đưa nàng đi qua.”
Thẩm Y Nhân và Tiểu Nam cùng nhau ôm cánh tay nhìn trời, rất xa? Đưa đi qua chỉ sợ trời cũng sắp sáng
Trong lòng Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám lộ vẻ ở trên mặt, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo “Không cần, mấy bước liền đến, ta đi đây.” Nói xong lôi kéo Thẩm Y Nhân liền đi
“Sính nhi!. . . . . ." Hiên Viên Húc muốn nói lại thôi, thấy Sính Đình đứng ở đó quay đầu nhìn hắn, hắn khẽ cười cười, lắc nhẹ tay áo. "Ngày mai gặp!"
"Ừm! Ngày mai gặp!" Sính Đình nhẹ nhàng nói, dường như cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Thẩm Y Nhân và Sính Đình vừa đến tiểu các, liền gặp được Đồng lão gia tử xoa vòng eo mập bước đi thong thả. Hắn vừa thấy được Sính Đình, liền chạy tới, đưa một ngón tay mập mạp chọc thẳng vào cái trán Sính Đình, liên tục chọc vài lần, chọc đến thân thể Sính Đình không ngừng lùi về phía sau
Hắn vừa chọc, trong miệng vừa nói: “Ngươi nói xem con tiểu nha đầu này, không phải là bộ dáng xinh xắn thôi sao, đánh nhau một cái cũng không biết, mê hoặc đồ nhi ta thần hồn điên đảo không nói, Thượng Quan Vân cũng vì ngươi nóng ruột nóng gan, thật có thể nói là hồng nhan họa thủy! . . . . . . A!" Hắn kéo dài chữ “A” ra giống như ưu thương, tay mập miễn cưỡng giống như hoa lan chỉ, chỉ vào Sính Đình, một bộ dáng ‘ai kỳ bất hạnh, hận kỳ bất tranh’
Thẩm Y Nhân và Thính Vũ khoanh tay đứng nhìn, cúi đầu cười nhẹ.
"Oan uổng á..., đại nhân!" Sính Đình vung tay áo kêu oan, vô duyên vô cớ gánh lấy tiếng hồng nhan họa thủy, nàng còn oan hơn Đậu Nga. Nàng che cái trán sẳng giọng: "Ngài đang hát tuồng sao? Thượng Quan Vân mới là họa thủy!” Không có Thượng Quan Vân hoa đào bay loạn, sao Tống Thải Nhi và Phương tinh sẽ bắt cóc nàng
Đồng Thông bỗng chốc thu tay lại, nhớ tới chuyện nàng bị người áo đen bắt đi. Chỉnh chỉnh sắc mặt nói: “Vừa rồi lão già ta đây đi chơi, gặp Thượng Quan Vân đánh nhau với người khác, hắn không có thua, người khác không có thắng!" Hắn gãi gãi đầu, hình như đụng phải chuyện gì đó khổ sở, có chút khó ra quyết định
"Sau đó thì sao?" Sính Đình tò mò hỏi, bình thường vẻ mặt Thượng Quan Vân đều là lạnh nhạt, như Tán Tiên, vậy mà lại đánh nhau với người khác ở bên ngoài, ngày mai nhà hắn sẽ khai mạc đại hội võ lâm rồi, hắn không muốn thanh danh sao!
"Sau đó, hắn đi mua rượu, mời lão già ta uống....uố...ng! Ta mới biết hắn và cha hắn hình như xảy ra tranh chấp, tiếp theo, ta đã trở về, hắn vẫn như cũ không có trở về, vẫn còn ở quán rượu." Đồng Thông nhíu gương mặt bánh bao, vẫn cảm thấy có chút khó khăn, đây là nàng dâu lê q u ý đ ôn đồ đệ ruột của hắn, hắn cũng không thể kéo chân sau của đồ đệ, sẽ bị thí sư
Thẩm Y Nhân đến gần Sính Đình, thở dài một tiếng: "Đồng lão gia tử nói sau khi Thượng Quan Vân uống rượu xong cũng không trở về nhà, chỉ ra sức hát: côn trùng bay, có nàng bồi, một đôi một đôi mới đẹp nhất, trong miệng còn không ngừng đọc tên của muội.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...