Thẩm Y Nhân đang không yên lòng nhìn nha đầu dọn dẹp hành lễ, mặc dù tất cả những người đó nói công chúa cũng không cần mang cái gì, nhưng mà nàng vẫn cố chấp muốn mang theo một chút.
Nàng trầm mặc không nói lẳng lặng quan sát gian phòng nhiều năm đang ở, cảm xúc trong lòng không khỏi phập phồng, suy nghĩ rối rắm. Màn cửa sổ màu đỏ xinh đẹp mơ mộng, chén trà thanh hoa bằng sứ tinh mỹ nhẵn mịn, khăn trải giường màu xanh nhạt thêu hình hoa mai tinh xảo, sa mạn thật mỏng treo đầy phòng, theo gió nhẹ nhàng bay múa. Bởi vì Sính Đình nói như vậy mới giống như Nguyệt cung, có cảm giác nhje nhàng tung bay. Khuê phòng được dày công bố trí này là căn phong ấm áp nhất nàng lớn như vậy từng ở, cũng có hoan thanh tiếu ngữ (tiếng hoan hô) của nàng và Sính Đình.
Không biết lúc nào thì nha hoàn yên lặng lui ra ngoài, Hàn Tư Luật chậm rãi đi vào.
Hắn buồn bực không vui tiêu sái đến bên cạnh Thẩm Y Nhân, hít một hơi, tràn đầy hi vọng nhìn nàng, hỏi: "Nàng nói người đảo Mạt Ưu có tìm nhầm không, đã nhiều năm như vậy, cũng có thể không chừng tìm sai công chúa của bọn họ?" Thật ra thì hắn biết đây là ý nghĩ viển vông, bởi vì những người đảo Mạt Ưu đó còn mang đến mấy bức họa, trên bức họa có vua và vương hậu của bọn họ, mặt mũi trông rất sống động, Thẩm Y Nhân và vương hậu xinh đẹp trên bức họa đó lớn lên rất giống nhau, gần như là giống hệt nhau.
Thẩm Y Nhân thở dài, từ khi biết được phải về đảo Mạt Ưu, nàng liền trả lại truyền gia bảo cổ kính cho Hàn gia, lúc mang cảm thấy rất trói buộc, lúc lấy xuống nàng lại có chút buồn bã như đánh mất, dù sao nàng cũng đã chấp nhận phải gả cho hắn rồi đó!
Nàng không chớp mắt nhìn Hàn Tư Luật nói: "Mặc dù nơi đó có huyết mạch chí thân của ta, nhưng ta cũng không phải là rất muốn đi nơi đó, một người bạn cũng không có, ta cũng đã từng nghĩ tới muốn đi nơi nào dưỡng lão, từng tính toán với Sính Đình đến hòn đảo đó ở lại, hiện tại ta cũng rất hi vọng bọn họ tìm nhầm người, đáng tiếc, ấn ký kia không lừa được người." Nàng lớn như vậy, còn không biết trên gáy mình có một ấn ký hình hoa quỳnh xanh ngọc, ai cũng sẽ không nhìn đến chỗ không đúng đó! Bình thời đều là mái tóc dày thật dài che đi. Nhưng những người đó dùng một loại thuốc nước đặc biệt nhẹ lau trên cổ nàng, hoa quỳnh xanh ngọc đó chỉ chốc lát liền biến thành màu vàng kim hoa mỹ cao quý.
Lúc ấy nàng nhìn đóa hoa màu vàng kim đó trong gương, im lặng hồi lâu. Cuộc sống thật sự là rất kỳ diệu, nàng biết loại hoa này, thì ra là nàng và Sính Đình nói cùng nhau muốn đi trên tiên đảo đó xong liền nói đến loài hoa này. Trên người hoàng thất các triều đại của đảo Mạt Ưu đều có một ấn ký như vậy, người khác bắt chước cũng không bắt chước được.
Hàn Tư Luật cảm thấy rất tuyệt vọng, định đập vỡ bình rách, bất mãn nói: "Ta thích nàng lâu như vậy, ngươi cũng sắp là vợ ta, ta còn chưa từng ôm nàng một lần." Thân thủ của hắn không bằng nàng, mỗi lần hắn rục rịch muốn hôn nàng, ôm nàng một cái, lúc nào cũng không thể đắc thủ.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Thẩm Y Nhân nghiêng đầu nhìn hắn, rất hăng hái mở miệng. Hôm nay hắn mặc trường bào xa tanh thêu chỉ vàng, đầu đội ngọc quan, lưng đeo đai ngọc, chân đi giày mềm cùng màu, khôi phục lại trước kia chi lan ngọc thụ, phong lưu tuấn nhã. Nghĩ đến hắn đã muốn nhớ, chân trời nơi nào không có hoa thơm, hắn cần gì yêu đơn phương một cành hoa như nàng.
"Cũng đã phải đi, cho ta ôm ôm!" Hàn Tư Luật đúng lý hợp tình nói, mắt hai mí liền mở to chăm chú nhìn vẻ mặt trên mặt Thẩm Y Nhân.
Sau một khắc, hắn liền được hai cánh tay mềm mại của Thẩm Y Nhân ôm lấy: "Quên đi, vẫn là để ta ôm ngươi đi! Như vậy có thể chứ?" Trong lòng nàng cũng cảm thấy hơi có lỗi với hắn, chẳng bao lâu sau Thẩm Y Nhân nàng cũng sẽ có loại tình cảm nhu nhược này.
thoáng chốc Hàn Tư Luật chỉ cảm thấy một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, nữ tử trong ngực thật có thể nói là ôn hương nhuyễn ngọc. Nàng được trời ưu ái, có dáng người linh lung thiếu chút nữa khiến hắn lại phun máu mũi ngay tại chỗ.
Hắn vội vàng kềm chế huyết mạch kích động của mình, không cho phép bản thân suy nghĩ vẩn vơ, nắm lấy thời cơ được voi đòi tiên nói: "Còn phải hôn nhẹ!"
Thẩm Y Nhân cảm thấy hắn rất không biết xấu hổ, buông cánh tay đang ôm ấp thì muốn đấy hắn ra, lại bị cánh tay hắn duỗi đến ôm gắt gao. Nàng quyết định để cho hắn ôm, dù sao ngực của hắn dường như rất thoải mái.
"Sau này nàng trở về đảo Mạt Ưu sẽ là nữ vương, đến lúc đó hậu cung của nàng sẽ có mấy vương phu?" Hàn Tư Luật không khỏi sầu lo, buồn bực hỏi, cánh tay lại ôm nàng thật chặt, len lén hôn lên vầng trán trơn bóng của nàng mấy cái,
Sau khi quốc vương và vương hậu đảo Mạt Ưu sinh hạ công chúa, yêu như vật quý nhất. Đến lúc công chúa hai tuổi, lại bị một người thị nữ thân cận bên cạnh vương hậu lén trộm công chúa ra đảo. Vợ chồng quốc vương đau đớn khi mất con gái yêu, thương tâm muốn chết, đau khổ tìm kiếm nhiều năm như vậy, vẫn chưa hề có hài tử khác.
Bởi vì thị vệ ra đảo rất lâu chưa từng tìm được tiểu công chúa, nội tâm quốc vương và vương hậu đau thương triệt để mà ưu thương thành bệnh, triền miên bị bệnh nằm trên giường, đã sớm không còn tinh lực gì để xử lý quốc sự (việc nước), đều là đại thần trung thành và tận tâm xử lý chính vụ trong đảo. Vừa nghe nói tìm được công chúa, vương và vương hậu quá đỗi vui mừng; Chỉ chờ tiểu công chúa trở lại liền truyền ngôi cho nàng, cử hành nghi thức lễ đăng cơ nữ vương, để cho Thẩm Y Nhân làm nữ vương đảo Mạt Ưu.
Ở trong ngực hắn Thẩm Y Nhân ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn một cái, không chút nghĩ ngợi nói: "Dĩ nhiên chỉ có một vương phu nha!"
Hàn Tư Luật nghe một câu như thế, như nghe thấy Phật chỉ luân âm, chỉ cảm thấy nặng nề u ám bao phủ trên đầu mình trở thành hư không, lập tức mặt mày hớn hở đứng lên, hai mắt to lấp lánh rực rỡ, khuôn mặt tuấn nhã thần thái tung bay. Hắn ghé vào bên tai nàng, kiên quyết nói: "Bổn công tử không làm thế tử, đi đảo Mạt Ưu với nàng, làm vương phu của nàng! Nhưng mà nàng phải viết giấy làm bằng chứng, cam đoan chỉ có thể có một vương phu là ta." Thẩm Y Nhân vòng tay trở về, hắn đau lòng không đạt được, nhốt mình trong phòng sa sút tinh thần mấy ngày. Nhưng hắn suy đi nghĩ lại một phen, cảm thấy vẫn không thể dễ dàng buông tay Thẩm Y Nhân như vậy, liền thương lượng với cha mẹ thật tốt, quyết định nhường cho thế tử vị cho đệ đệ, mình phụng bồi giai nhân đi đảo Mạt Ưu.
Vợ chồng Định Quốc công nghe lời tâm huyết của nhi tử, cẩn thận suy tính thật lâu, bọn họ có ba nam hai nữ, đúng là hầu hạ bên người cũng không kém Hàn Tư Luật, hơn nữa đi đảo Mạt Ưu cũng không phải là không thể trở lại, bọn họ cũng có thể ngồi thuyền đi đảo Mạt Ưu thăm bọn họ, sau khi nghĩ cặn kẽ, tâm tình của Định Quốc công và Lô phu nhân có chút nặng nề gật đầu đáp ứng.
"Hả!" Thẩm Y Nhân luôn luôn trời sập xuống khi người đắp chăn cũng nhịn được kinh hãi, giương môi đỏ mọng im lặng hồi lâu.
Nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của Thẩm Y Nhân, nhất thời tâm tình Hàn Tư Luật thật tốt, làm sao có thể bỏ qua thời cơ tốt lớn thế, cúi đầu cực nhanh, há mồm hôn môi đỏ mọng của giai nhân.
"Ưm!" Đôi môi của Thẩm Y Nhân bị hắn mút đau, không nhịn được dùng sức đẩy hắn ra, trầm ngâm nhìchăm chú vào hắn nói: "Như vậy ngươi xem ra định xa rời quê hương, sau này nếu hối hận thì làm sao?"
Hai tròng mắt sâu thẳm của Hàn Tư Luật càng lóe ra ánh sáng, quả quyết dứt khoát nói: "Chỉ cần nữ vương bệ hạ không sớm ba chiều bốn, bổn công tử vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận." Nói xong, đưa ngón tay thon dài trắng nõn không ngừng xoa môi của mình, trở về chỗ vừa mới hai môi cùng kề sát đến tê dại tư vị mất hồn, chỉ cảm thấy chưa thỏa mãn, không nhịn được thò tay ôm Thẩm Y Nhân vào trong ngực, sau đó cúi đầu hướng về phía cái miệng thơm mùi đàn hương mà tha thiết ước mơ hôn lên.
Lần này Thẩm Y Nhân không có phản kháng chút nào, ngoan ngoãn mặc hắn ôm hôn. Một góc cứng rắn trong đáy lòng người nào đó từ từ tan chảy, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút ẩm ướt; Hắn nguyện ý buông tha tất cả hiện tại cùng nàng đi đến một đất nước xa lạ, làm sao nàng báo đáp được tình thâm của chàng?
Qua khe hở lúc hôn, nàng hứa hẹn qua loa: "Chỉ có một mình chàng." Bất kể phía trước có khó khăn hiểm trở gì, nàng quyết định cùng đi với hắn!
Mười lăm tháng giêng vừa qua xong, Thẩm Y Nhân và Hàn Tư Luật muốn lên đường theo người đảo Mạt Ưu. Ngày bọn họ rời đi, người tiễn đưa rất nhiều, người thương tâm cũng rất nhiều, nhưng Sính Đình cũng không khóc lợi hại. Nàng ôm Thẩm Y Nhân, hai tay ôm cổ nàng, thân thể nhỏ yếu không ngừng rung rung, khóc khàn cả giọng, khó thở nghẹn ngào.
Tiếng khóc của nàng thê thảm như vậy, tê tâm liệt phế như vậy, làm không người đưa tiễn nào không lệ ướt vành mắt. Thẩm Y Nhân chưa từng rơi lệ trước mặt mọi người, lúc này ôm Sính Đình cũng là bị nước mắt ướt hết vạt áo, nửa ngày cũng không bước đi được một bước.
Hiên Viên Húc đau lòng đồng thời lại sợ Sính Đình tổn thương thân thể, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ điểm huyệt đạo của nàng, ôm nàng yếu ớt vào trong ngực, sau đó cứ ôm nàng như vậy tiễn biệt.
Trong thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, tỷ như mỹ nữ đệ nhất võ lâm Liêu Tiếu Yên khó hiểu trở thành tiểu thiếp của Hiền Quận vương hơn sáu mươi tuổi, từ ân nhân cứu mạng của Hiên Viên Đường nhảy một cái trở thành di nương của hắn và Hiên Viên Diễm, trong lúc có chuyện xưa gì không thể nói, người khác cũng không biết được.
Chất nữ của Đinh vương phi Đinh Thụy Thù lại tới vương phủ nhỏ, nghe nói vốn vương phi mời tỷ muội hai người các nàng, nhưng tỷ tỷ Đinh Thụy Tuyết hai ngày trước ra cửa đột nhiên mặt đầy vết lở loét đỏ, bộ dáng rất dọa người, tự nhiên ở nhà dưỡng bệnh không thể đến được.
Buổi tối mùa xuân trừ tịch (giao thừa), lúc hoàng cung ăn bữa cơm đoàn viên, Lệ quý phi bước liên tục nhẹ nhàng đi tới bên người Sính Đình, quyến rũ động lòng người kéo tay của nàng, tình thâm ý thiết dặn dò Sính Đình nhất định đợi đường muội của nàng thật tốt, sau đó nói đường muội của nàng là người thiện lương thuần phác thế nào, nữ hồng may vá ra sao, tóm lại khen đường muội của nàng ta chỉ có trên trời dưới đất không có. Sính Đình trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới đường muội của nàng ta chính là vị Trịnh tiểu thư thêu giày kia, đáy lòng tất nhiên cảm thấy hành động của Lệ quý phi có chút không giải thích được, nhưng nàng phát hiện trong lòng tràn đầy bóng ma Thẩm Y Nhân sắp rời đi, tất nhiên không rảnh bận tâm những chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này, miễn cưỡng cười nói nàng và Trịnh tiểu thư cũng không có kết giao gì, Lệ quý phi sợ là đa tâm. Lệ quý phi nhẹ vỗ tay của nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói nếu hai người có duyên nhất định là có thể ở chung một chỗ, cuối cùng lúc gần đi còn ý vị thâm trường nhìn thắt lưng mảnh khảnh của Sính Đình.
Đại nha hoàn hầu hạ nàng là Xuân Hương, không biết tại sao ở cửa thư phòng Thanh Ngọc hiên té ngã. Người khác ngã nàng cũng ngã theo, nhưng mà nàng lại ngã cái mặt không tốt, người bị thương nặng. Nghe bọn nha đầu nói Xuân Hương ngã vô cùng thê thảm, gương mặt chạm đất trước, lộ ra khuôn mặt như hoa như ngọc bị bôi vài vết máu lớn, hơn nữa miệng phun máu tươi không ngừng. Lúc ấy đã hấp hối, mắt thấy không được chữa trị sẽ bỏ mình, hoàn hảo vương phi tâm địa thiện lương, vội vàng phái người đón nàng, bởi vì cứu chữa kịp thời, cuối cùng bảo vệ một cái mạng nhỏ. Sính Đình còn muốn dù sao cũng là quan hệ chủ tớ, Xuân HƯơng cũng coi như hầu hạ người của mình, thế nào cũng phải đi thăm một lần. Hiên Viên Húc lại lạnh nhạt ôm nàng, quấn nàng chơi đùa, còn không cho nàng đi.
Trong kinh thành còn có chuyện khác càng phát sinh không ngừng, nhưng không quan trọng liền không lắm lời giống nhau.
Thẩm Y Nhân đã rời đi, đây đã là một sự thật sắt đá. Sính Đình lại lừa mình dối người cũng biết nhất định phải đối mặt với thực tế. Huống chi kể từ sau khi Đinh Thụy Thù ở trong vương phủ, cô nương này thỉnh thoảng liền tới Thanh Ngọc hiên tìm Sính Đình độc thoại đùa thú, phụng bồi Sính Đình đánh cờ đánh đàn.
Sính Đình dựa trên nguyên tắc Đinh cô nương là khách nhân, mạnh mẽ lên tinh thần cùng bồi. Chỉ là Trịnh tiểu thư có duyên gặp mặt một lần cũng thường xuyên đến bái phỏng Sính Đình, thường thường mang theo chút đồ thêu tinh mĩ đưa cho vương phi và Sính Đình, chọc cho Đinh vương phi vui vẻ không thôi, vương phi thấy các nàng chung sống hoà hợp rất là vui với định kiến. Hơn nữa Hiên Viên Húc có thời gian liền trở lại phụng bồi nàng, cứ như vậy, thời gian liền trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã đến mùng mười đầu tháng ba, cũng là sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của An Thân Vương phi.
Mặc dù Đinh vương phi chỉ là sinh nhật nhỏ, nhưng trong An vương phủ vẫn đông khách như cũ, phi thường náo nhiệt, gia quyến văn võ bá quan nối gót tới chúc mừng sinh nhật Đinh vương phi, rượu ngon món ngon như nước chảy đưa lên bữa tiệc.
Sính Đình làm tức phụ nghiêm chỉnh của Đinh vương phi, tự nhiên không thể không có việc gì rảnh rỗi ở một bên, trên mặt mang nụ cười ưu nhã khéo léo, giúp đỡ chiêu đãi những phu nhân tiểu thư qua lại kia.
Tiệc rượu đang ăn đến lúc náo nhiệt, đột nhiên ngoài cửa lớn lại truyền ra ngoài một tiếng quát to: "Thánh chỉ đến!" Giọng nói này vừa ngẩng cao lại tràn đầy kiểu cách, Sính Đình cả kinh tại chỗ không người ở nơi đó. Sau đó tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vui mừng mỉm cười nói, nhất định là hoàng thượng và hoàng hậu ban thưởng đến.
An Thân Vương vội vàng dẫn cả nhà đến tiền viện chuẩn bị tiếp chỉ. Thái giám đến truyền chỉ là Hải công công bên cạnh hoàng thượng, mang theo mấy tên thái giám đầy mặt tươi cười bước đến, cung kính làm lễ ra mắt với An Thân Vương xong, liền muốn tuyên chỉ.
An Thân Vương vội vàng mang cả nhà lập tức quỳ xuống tiếp chỉ. Khách nhân đến tham gia tiệc rượu cũng quỳ đầy đất.
Hải công công từ từ mở thánh chỉ ra, cao giọng nói: "Hoàng thượng lệnh truyền, An Thân Vương thế tử phi thành hôn nhiều ngày không có mang, đặc biệt ban thưởng Hưng Dương cao môn nữ nhi Đinh thị Đinh Thụy Thù và nữ nhi của Trịnh đại nhân đại phu Quang Lộc Trịnh Tứ Nương làm thế tử trắc phi, hi vọng sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp, khâm thử."
Hiện trường tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, yên lặng như tờ. Nữ tử được thế tử sủng ái nhất thời cũng không cách nào độc chiếm thế tử, giống như những nữ nhân khác phải tiếp nhận trượng phu tam thê tứ thiếp!
Bỗng dưng, Hiên Viên Húc mặt lạnh đỡ Sính Đình đứng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù là một mảnh trong sạch, con ngươi sâu thẳm lạnh như băng nhìn Hải công công, cất giọng nói: "Thứ cho Hiên Viên Húc không thể tiếp chỉ, mong Hải công công phúc đáp bệ hạ, xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, Hiên Viên Húc chỉ có một thê này, tuyệt không lập trắc phi thị thiếp khác!"
"Lớn mật, ngươi muốn kháng chỉ không tuân theo sao?" Đinh vương phi cuống quít ngẩng đầu quát nhi tử.
"Lớn mật, Hiên Viên Húc, ngươi lại dám kháng chỉ?" Một giọng nữ kiều mỵ đột nhiên cao giọng quát đến, Lệ quý phi xinh đẹp quyến rũ trong đám cung nữ vây quanh chậm rãi mà đến.
Hiên Viên Húc cười ngạo nghễ, vẻ mặt anh tuấn thần thái sáng láng, nhàn nhạt nhìn Lệ quý phi, khinh miệt nói: "Trịnh thị, không cần đưa tay dài quá thân, những chuyện chó má sụp đổ của nhà mẹ đẻ ngươi một chuyện không biết kia lại một chuyện không hiểu. Chẳng qua là không rảnh để ý tới các ngươi, ngươi đến cũng tốt, đưa tới cửa để cho gia sửa chữa ngươi!"
"Ngươi... Bổn cung là quý phi đương triều, cho nên ngươi gọi thẳng kỳ danh của bổn cung, ngươi thật cho là bổn cung không làm gì được ngươi?" Lệ quý phi tức giận cả người phát run, trên khuôn mặt động lòng người là một mảnh âm lãnh. "Hôm nay, muội muội của bản cung là nhận ý chỉ của hoàng thượng mà đến, ngươi cũng không dám đợi từ từ."
An Thân Vương và Đinh vương phi vừa định ngăn nhi tử lại, để tránh sự tình càng nháo càng nghiêm trọng. Lại phát hiện sau khi Hiên Viên Húc buông Sính Đình ra đột nhiên phi thân lên, vút qua quỷ mị đến trước mặt Lệ quý phi, một tay nắm trên cổ nhỏ nhu mỹ của Lệ quý phi, lạnh lùng nói: "Yêu phi hại nước! Hôm nay bản thế tử liền thay trời hành đạo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...