Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Edit: Lệ Hy

Do thời tiết dần nóng lên, hằng ngày khi giữa trưa Vương Mộng Thiển đều có chút mệt rã rời, người cũng mềm nhũn không dậy nổi tinh thần. Nàng đang nằm trên tháp nghỉ ngơi một lát ở phía trong, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thì nghe thấy nha đầu bên người của nàng nhỏ giọng nói bên tai Liêu Tiếu Yên vì cứu Hiên Viên Đường nên bị thương không nhẹ, sau đó hợp lẽ mà được Hiên Viên Đường đưa về Yến Viên trị thương. Cơn buồn ngủ của nàng thoáng chốc bay mất đi, đột nhiên từ trên tháp đứng dậy lên, hai mắt trợn lên trừng nha đầu Tiểu Lam, lớn tiếng quát: "Lời này có thật không? Ngươi không có gạt ta chứ?"

Nha đầu bị giọng nói bén nhọn của nàng làm hoảng sợ, vội vàng buộc chặt tay, thật cẩn thận nói: "Tiểu thư, nô tỳ sao dám lừa người chứ! Chuyện này vô cũng chính xác! Chỉ vì Liêu cô nương là họ hàng xa của lão gia chúng ta, sau khi Liêu cô nương bị thương liền trực tiếp cho người của Yến Viên đến trong phủ báo tin."

Xem ra việc này quả thật không phải giả! Lông mày tinh tế của Vương Mộng Thiển vặn lại, không kiên nhẫn phất tay với nha đầu, sau đó thân mình tựa lên gối thêu phía sau, hai mắt híp lại một nửa, nghiêng nghiêng dựa ở trên tháp thật lâu không nói.

Nha đầu rón rén lặng lẽ lùi về một bên, dư quang trong khóe mắt quan sát tiểu thư mang vẻ mặt không hờn giận, thở mạnh cũng không dám.

Bàn tay của Vương Mộng Thiển không ý thức lôi kéo chiếc khăn tay, thiếu chút nữa đập vỡ vật cầm trong tay. Từ sau ngày đó ở Yến Viên nàng thăm dò Sính Đình trở về, vốn định ngày hôm sau lại đi một lần, xem vị Chương tiểu thư kia lo lắng như thế nào. Khiến nàng ta không tưởng được chính là vì sao Liễu thị không hề biết nội tình lại trách cứ nàng hôm nay ở trước mặt Chương tiểu thư quá mức nôn nóng, quá mức cầu thành, khuyên nàng làm việc về sau nhất định phải bình tĩnh, không nên lộ ra sự vội vàng quá, bằng không đến lúc đó trái lại hoàn toàn ngược lại.

Nàng ta cũng không nói chuyện của Sính Đình và Thượng Quan Vân với Liễu thị cũng người bên ngoài, thứ nhất bởi vì tính tình của Liễu thị mặc dù có chút yếu đuối nhưng tâm địa lại thiện lương; nếu như nàng nghe nữ nhi nói lấy việc này lợi dụng điểm yếu để uy hiếp Chương cô nương, nhất định sẽ trách mắng nàng ta không nên lấy oán trả ơn. Vả lại nàng ta có lòng riêng quấy phá, dù sao cho là việc này càng ít người biết càng có lợi với nàng ta, đến lúc đó vị Chương tiểu thư kia sẽ chỉ bảo sao nghe vậy với một mình nàng ta, chẳng phải quá tuyệt vời ư!

Sau khi nàng ta tỉnh táo lại, suy nghĩ lời nói của Liễu thị một chút, cảm thấy cũng có phần đạo lí, hiện tại đến lượt vị Chương tiểu thư thay đổi thất thường kia sốt ruột đi, mà không phải nàng! Vì thế nàng yên tâm thoải mái ngốc ở nhà, độ lượng đợi vị Chương tiểu thư lo lắng hơn hai ngày, đến lúc đó có thể cho nàng một câu trả lời vừa lòng thì tốt. Bằng không nàng cũng sẽ làm cho vị Chương tiểu thư không sống dễ chịu được. Dù sao thân ca ca (anh ruột) của nàng Vương đại thiếu gia vì theo đuổi Thẩm hiệp nữ xinh đẹp kia, mỗi ngày siêng năng chạy đến Yến Viên, trong tay nàng nắm được nhược điểm của Chương tiểu thư, cũng không sợ bọn họ chạy về kinh thành.

Sau khi biết nàng ta từng đi qua Yến Viên, thái độ của biểu tỷ lạnh lùng họ hàng xa kia trở nên khác thường, thường chạy đến nơi này của nàng ta, không ngừng nói gần nói xa, hỏi nàng ta khi nào thì lại đến Yến Viên, nếu có đi thì nói với nàng ấy, nàng có thời gian sẽ đi với nàng ta, xem như bầu bạn cùng nàng. Xì! Thấy nàng ta như thấy đầu quỷ vậy! Ở trước mặt Vương đại tiểu thư này diễn cái gì, không có tâm nhãn nhiều cũng đừng để chính mình giả thành kẻ ngu! Vị Liêu biểu tỷ kia quen nhìn người bằng khe mắt, cũng quá xem thường Vương Mộng Thiển nàng!


Phụ thân của nàng Vương Tri phủ tuy rằng là quan không lớn, mấy năm nay lại kiếm được không ít bạc, trong nhà có thê có thiếp, bên ngoài còn nuôi một hai ngoại thất có vẻ mặt xinh đẹp. Những di nương, thị thiếp này sinh ra toàn nữ nhi, tất cả đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của thân nương (mẹ ruột) Liễu thị. Những thứ tỷ, thứ muội đông đảo của nàng mưu ma chước quỷ không nói, những người tâm nhãn nhiều như quỳ hoa kết tử (bắp hạt của trong hoa hướng dương), cả ngày nàng ở trong đấu trí với thứ tỷ thứ muội này, về điểm này Liêu biểu tỷ tự cho là tiểu kĩ xảo của mình là cao minh, nàng cũng chưa từng xem thử bản lãnh, cũng lười vạch trần, để chính nàng ta một mình tự diễn tự đùa giỡn tại đó.

Nhưng ai biết Liêu biểu tỷ này thế nhưng không phải là bình hoa có mĩ mạo, lại có thể mở ra lối tắt khác, dùng một cách khác thành công bước vào Yến Viên đại diện quyền lực và phú quý. Hơn nữa cách kia vừa dễ nghe lại vẻ vang, mặt mũi trong ngoài đều có. Thật tốt cho một nữ tử mĩ mạo nghĩa hiệp mềm mại khiến người đau lòng, thế nhưng lấy thân mạo hiểm cứu Quận Vương thế tử, thật sự là làm người ta không bội phục cũng không được.

Nhớ đến điều này, bên miệng Vương Mộng Thiển cong lên một nụ cười ngọt ngào, lộ ra hàm răng nhỏ trắng như tuyết của nàng, liếc nha đầu bên cạnh nói: "Đi, chuẩn bị chút lễ vật tới thăm người bệnh, bổn tiểu thư muốn đi thăm biểu tỷ thân thiết kia của ta, bị thương nghiêm trọng như thế, ăn uống qua loa cũng không tốt đi! Ân, tóm lại là người thân máu mủ, tại sao bổn tiểu thư có thể nhẫn tâm nhìn biểu tỷ chịu khổ, không biết nói thế nào cũng phải ở lại nơi đó hầu hạ biểu tỷ vài ngày."

"Vâng! Tiểu thư!" Nha đầu vội vàng khom người lui ra.

Vương Mộng Thiển ngồi bên trong kiệu, thân thể lảo đảo, tâm tình rất tốt xuyên qua màn che thưởng thức cảnh sắc bên ngoài. Không được bao lâu sẽ đến Yến Viên, không biết Chương tiểu thư sẽ cho nàng câu trả lời dạng gì đây? Ha ha!

"A, mau tránh ra, mau tránh ra!"

"A!"

"A!"


Bỗng chốc bên ngoài cỗ kiệu vang lên vài tiếng thét chói tai của đối phương rơi ở phía sau, lập tức cỗ kiệu bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đụng vào.

Vương Mộng Thiển bị ngã thất điên bát đảo từ trong kiệu lăn ra, đầu óc choáng váng, toàn thân trên dưới đều đau xót không thôi, cỗ kiệu sớm đã vỡ tan. Kiệu phu và nha đầu, vú già vội vàng từ trên mặt đất đứng lên, sau đó ba chân bốn cẳng đỡ Vương Mộng Thiển đứng lên.

"Cẩu nô tài! Ngại mệnh dài quá hả! Người nào nâng kiệu như thế? Ai đụng vào cỗ kiệu?" Vương Mộng Thiển bị đụng đến nỗi đầu choáng váng não trướng ra, rốt cuộc không duy trì được vẻ dịu dàng đoan trang ngày thường, tức giận liên tục chất vấn, tóc tai nàng ta tán loạn, trâm cài tóc cũng rơi mất mấy cái, mà ngay cả y phục cũng lộn xộn không thể tả, nhìn rất là chật vật.

Mọi người co rúm lại một cái, có vú già gan lớn đưa tay chỉ một phương hướng,, ý bảo tiểu thư tự mình xem, rất xa có thể thấy mấy người cưỡi khoái mã có một không hai mà đi. Kiệu phu cũng kêu oan mãi, bọn họ nâng rất tốt, phía trước có mấy con tuấn mã nhanh như tia chớp chạy nhanh qua đây, như là không nhìn thấy cỗ kiệu của bọn họ, tiếp tục đi tới, đụng ngã cỗ kiệu xong vẫn nghênh ngang mà đi, gần như là không thấy bóng dáng, cũng may tất cả mọi người không bị thương, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi!

"Tiểu thư, hiện tại phải làm sao bây giờ? Trở về hay tiếp tục đi Yến Viên?" Nha đầu, vú già đều đến xin chỉ thị của tiểu thư.

Vương Mộng Tiển trầm ngâm một lát, thản nhiên nói: "Cao ma ma và Tiểu Lam ở chỗ này chờ cùng ta, các ngươi lập tức trở về lại nâng một cỗ kiệu đến, đi nhanh về nhanh." Nếu lúc này nàng trở về một lát, sau đó lại đến Yến Viên, thứ nhất lãng phí thời gian không nói, còn muốn nàng đi bộ quay về Vương phủ, nghĩ thế nào cũng không có lợi.

Chờ mọi người đi xa, Cao ma ma quan sát xung quanh một lượt, kinh hỉ(kinh ngạc + vui mừng) nói: "Tiểu thư, bên kia có quán trà, ban ngày trời nắng to, không bằng nhóm nô tài cùng tiểu thư đến đó tránh nắng, giúp tiểu thư sửa sang lại trang dung (quần áo và mặt mày) cho tốt một lần nữa, sau đó uống chút nước trà vừa vặn nghỉ ngơi một lát?"


"Được rồi!" Vương Mộng Thiển gật đầu chấp nhận, lời này của Cao ma ma rất hợp ý nàng. Trên người trên đầu nàng đều loạn thất bát tao, quả thực cũng cần sửa sang cho tốt lại lần nữa.

Ba người chủ tớ vận khí không tệ, vì là giữa trưa, trong quán trà cũng không có bóng người, chỉ có một lão nhân khoảng năm mươi tuổi đang đun nước pha trà, y phục trên cả người màu xám tro, mắt nhỏ vẩn đục lóe sáng, bộ dáng thật là hèn mọn. Thấy ba vị phu nhân vào quán trà, ánh mắt đục ngầu liền sáng ngời, nghiêm mặt xoa tay nhanh chóng đi lên tiếp đón.

Cao ma ma vội vàng bước lên trước một bước, chắn trước người tiểu thư, nói rõ mục đích đến với lão nhân kia, cũng đưa bạc ra. Lão nhân cao hứng nhận bạc, tự đi bận rộn. Vương Mộng Thiển bất giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng còn sợ trong quán trà khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, trông dáng vẻ của nàng lúc này sẽ chế giễu nàng mất!

Lão nhân rất có ánh mắt, cung kính đón ba người các nàng vào một nhà trúc bé cạnh quán trà, trong nhà trúc đơn sơ một chút, nhưng so với xuất đầu lộ diện ở quán trà bên ngoài mạnh hơn rất nhiều. Tiếp theo, lão nhân dùng chén thanh hoa dùng để chiêu đãi khách quý bưng tới ba ly trà, cung kính mời ba người uống, cũng nhiều lần tỏ vẻ chén thanh hoa này là mới mua, cũng chưa sử dụng qua lần nào.

Vương Mộng Thiển vốn khinh thường những thứ thô ráp đó, vẻ mặt ghét bỏ nhìn ly trà kia, thầm nghĩ nhanh sửa sang lại trang dung cho tốt, khôi phục lại hình dạng chói lọi của nàng ta. Cũng không biết tại sao nàng cảm thấy cổ họng khô như bốc lên khói xanh, do dự một hồi, vẫn uống chén nước kia xuống. Cao ma ma và nha đầu Tiểu Lam đã sớm miệng khô lưỡi khô, cũng liền uống một hơi cạn sạch ly trà.

Hầu hạ Vương MộngThiển sửa sang lại trang dung được một nửa, đột nhiên Cao ma ma cúi đầu, tay ôm bụng kêu đau không ngừng, vội vàng thỉnh tội với tiểu thư, liền chạy chậm tự đi tìm nhà xí.

Dưới sự trợ giúp của Tiểu Lam, Vương Mộng Thiển sửa sang trang dung thật tốt, sau đó lấy chiếc gương nhỏ ra từ tronng hà bao, trên dưới trái phải soi qua một lượt, mới vừa lòng gật đầu, cuối cùng khôi phục như lúc ban đầu, có thể gặp người lần nữa.

Bỗng chốc, nàng hơi chau mày lại, cảm giác trong thân thể có chút kỳ quái, có một cỗ lửa nóng giữa bụng xông thẳng lên, toàn thân cao thấp ngày càng nóng, sắc mặt cũng dần nóng lên. Quan trọng nhất chính là thân thể của nàng ta thật khó chịu, một cỗ cảm giác không thể nói rõ xuất hiện mãnh liệt trong thân thể của nàng, loại cảm giác không chiếm được giống như con kiến nho nhỏ gặm cắn nàng. Thật muốn liều mạng cởi sạch y phục vuốt ve thân thể của chính mình, nàng hốt hoảng thiếu chút nữa không tự chủ được đưa tay đi vân vê bộ ngực chính mình, hoàn hảo một trận gió nhẹ thổi tới, làm cho nàng giật mình một cái, người cũng chậm rãi thanh tỉnh một chút.

Nàng có chút khô nóng, lôi kéo vạt áo, để bản thân lộ ra một chút, hơi có chút bực bội phan phó Tiểu Lam: "Sao Cao ma ma đi lâu như vậy? Ngươi đi tìm xem, không phải là rớt trong nhà xí chứ?"

Tiểu Lam không dám trì hoãn, vội vàng lĩnh mệnh mà đi.


Một mình Vương Mộng Thiển đứng ở trong phòng chờ đợi, tinh thần càng ngày càng hoảng hốt, thân thể cũng càng ngày càng khó chịu, cảm giác đứng ngồi không yên này khiến nàng không ngừng cọ xát cái bàn. Hai tay của nàng không kìm lòng nổi đặt lên bộ ngực của mình xoa nắn, cảm giác thoải mái làm cho nàng thở dốc một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, không kìm được chậm rãi cởi y phục của mình, cho đến khi cởi sạch chính nàng ta.

Lại không biết khi nào lão đầu tử kia đi vào trong phòng, nhìn một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt, thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng mảnh mai, trong mắt của hắn phát ra quang mang mê đắm, chảy nước miếng, tinh thần phấn chấn không chút khách khí bổ nhào vào Vương Mộng Thiển đang thở hổn hển.

Nếu là lúc thường, Vương Mộng Thiển nhất định sẽ đẩy lão nhân này ra, không chút do dự đánh hắn vài cái tát, nhưng hiện tại nàng thầm nghĩ có thân thể cường tráng đến ôm lấy nàng ta, bất luận là ai đều được! Cảm giác thân thể trống rỗng cắn xé thần kinh của nàng ta, nàng khát vọng đến cấp thiết, nhất thời như một con cá cần nước. Lão nhân nhất ai đến thân thể của nàng ta, cảm giác tê dại theo đến. Nàng lập tức vòng tay ôm hắn chặt chẽ, bàn tay như ngọc nhỏ dài không ngừng lôi kéo y phục của lão nhân, sau đó duỗi tay vào trong y phục của hắn.

Trong phút chốc lão nhân như trên mây, ôm Vương Mộng Thiển hôn một trận mãnh liệt, hai ba cái lột hết chính mình, ôm Vương Mộng Thiển trơn nhẵn bóng loáng đến trên giường lớn trong phòng trúc, vừa vặn nhào đến, chỉ kém vui tới trời.

Vương Mộng Thiển gần như hôn điên cuồng, thân thể mềm mại như rắn siết chặt quấn quanh thân thể kia, cũng không quan tâm thân thể kia có mùi vị khác thường gì, yết hầu ngâm ra tiếng, đã động tình như lửa, đầu của nàng ta ngẩng về phía sau, đưa thẳng bản thân đến bên miệng người nọ, đồng thời tự động mở rộng hai chân trắng noãn ra, ột bộ dáng vô cũng quyến rũ phóng đãng, nơi nào còn có bộ dáng dịu dàng ngọt ngào ngày thường.

Trong phòng trúc nho nhỏ nhất thời xuân sắc dạt dào, giường gỗ lay động lắc lư kịch liệt, không chịu nổisức ép, phát ra âm thanh cọt kẹt kháng nghị, trộn lẫn với tiếng thở dốc của hai người, tiếng kêu đứt quãng cao thấp của nữ tử, thật lâu cũng chưa ngừng lại.

Lúc Sính Đình và Thẩm Y Nhân nhìn thấy Liêu Tiếu Yên thì đã là ngày hôm sau. Vốn hôm qua nàng định qua thăm, HIên Viên Húc lại không để ý nói Liêu Tiếu Yên mất máu quá nhiều, còn đang mê man, bảo nàng không cần bận rộn vớ vẩn, dù sao người ta cũng nhìn không thấy, còn nói bản thân hắn vô cùng đáng thương, cô đơn lạnh lẽo hơn so với ai khác, cần gấp người ở bên cạnh, không bằng ở bên bên cạnh bồi hắn cũng tốt.

Ngày hôm qua Thẩm Y Nhân không ở trong Yến Viên, không kịp thấy hiệp nữ, lúc này lại hẹn Sính Đình cùng đi, hai người vừa lúc có bạn.

Khi các nàng đi vào phòng khách, Liêu Tiếu Yên đang nhắm mắt, suy yếu nằm trên giường, làn tóc như thác nước tản ra trên gối đầu, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, đôi môi nhợt nhạt có chút trắng làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lộ ra nét yếu ớt, nhu hòa mấy phần vẻ lãnh diễm thanh cao trên khuôn mặt nàng, có vẻ mảnh mai động lòng người, không hề làm người ta cảm thấy cao không thể với tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui