Hai người cùng ôm nhau mà thực tế suy nghĩ trong lòng lại khác nhau như vậy, một người vội vã chờ mong giây phút động phòng nhanh tới, một người giống như đà điểu thầm nghĩ có thể trốn tránh quá khứ hay không, quả thực là lãng xẹt.
Lúc này, bên ngoài truyền tới âm thanh bất mãn của Thẩm Y Nhân, thật sát phong cảnh mà kêu: "Này, hai người các ngươi không đói bụng, nhưng lão nương sắp chết đói a, mau cút ra đi ăn cơm." Không phải lão nhân gia nàng không hiểu phong tình, kì thực là hai người này rất kỳ quái! Bọn họ ở bên ngoài nhà ăn chờ đến nỗi hoa đều rụng, vẫn còn không thấy bóng dáng hai người này, chỉ lo ngọt ngào như mật.
Hai người đang ôm nhau không khỏi cười nhìn nhau, Sính Đình có chút thẹn thùng, tạm thời vứt bỏ ý nghĩ không đâu vào đâu trong lòng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn hiện lên nụ cười như có như không, hắn vươn tay khều nàng, khẽ nói: " Chuyện gì nàng cũng không cần lo lắng, Vương tiểu thư kia nàng giao cho ta là tốt rồi, bất luận nàng ta nhảy nhót như thế nào, cũng không thể làm dậy lên ba thước sóng nước."
"Làm sao chàng biết là Vương tiểu thư?" Sính Đình hơi ngạc nhiên, nàng còn chưa nói đâu! Còn có chuyện gì mà hắn không biết sao?
Hiên Viên Húc mỉm cười, sau đó ôm nàng đứng dậy, để nàng đứng vững trên mặt đất. Về điểm này, tâm tư của nàng đều để hết ở trên mặt, hơn nữa hắn đặt cả tâm trạng lên người nàng, làm sao có thể không biết nàng đăm chiêu suy nghĩ cái gì? "Nàng chỉ cần quan tâm thu dọn đồ hồi kinh, tất cả những chuyện khác nàng không cần phải để ý tới, giao cho ta!"
"Giao cho chàng, chàng liền thu nàng ta hả? Nói cho chàng nghe, chàng lại không cho người ta nói." Sính Đình nhỏ giọng thầm nói, người ta còn đe dọa nàng đấy! Ở trong sơn động lúc ấy nàng và Thượng Quan Vân đã đồng cam cộng khổ, trong lòng cảm động trước sự trả giá của Thượng Quan Vân đối với nàng, không ngờ vì cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân mà liên lụy đến hắn, cho nên toàn toàn ỷ lại hắn, coi hắn giống như người thân.
Nhưng trong mắt người bên ngoài kiểu thân thiết này xem ra ý từ hàm xúc lại không đồng dạng như vậy, ở trong mắt Vương tiểu thư nàng chính là nữ tử lả lơi ong bướm, câu tam đáp tứ, không xứng với sự đối đãi chân thành của Hiên Viên Húc - nam nhân giống như thiên thần kia. Vương tiểu thư lấy điều này để uy hiếp nàng, thật là muốn tìm chết mà, nàng không sợ danh dự chính mình bị hao tổn, nhưng mà chuyện này liên lụy tới hai người vô tội Hiên Viên Húc và Thượng Quan Vân. Lúc ấy nàng thậm chí đã nghĩ, làm việc tốt không phải sẽ có báo đáp tốt sao? Vì sao ngược lại lại bị người vu hại?
Đối với chuyện phát sinh trong sơn động, trong lòng nàng cũng có áy náy bất an, dù sao nàng và Thượng Quan Vân thật sự từng có thân cận da thịt. Mặc dù Thượng Quan Vân bị bí dược của tộc Dạ Xoa điều khiển nên mới làm như vậy, nhưng đúng là hắn từng hôn nàng, ôm nàng, vuốt ve thân thể của nàng... Nếu không phải mấy ngày đó, Hiên Viên Húc bị thương do kiếm, thân thể suy yếu, bằng sự khôn khéo của chàng có lẽ đã sớm phát hiện trên thân thể của nàng những vết xanh tím và vết hôn ngân. Có nhiều lần, nàng muốn nói rõ cùng Hiên Viên Húc, nhưng khi đối mặt cùng nhu tình nồng đậm như hóa ra nước của chàng, luôn có một loại cảm giác khó có thể mở miệng. Từng muốn nói rồi lại thôi. Tâm tình của nàng thật sự rất loạn, rất mâu thuẫn, sợ sau khi nói ra sẽ tổn thương đến tình cảm của Hiên Viên Húc, trong cơn tức giận chàng sẽ đi tìm Thượng Quan Vân để liều mạng; lại sợ giấu giếm chàng cũng là một loại thương tổn xúc phạm khác đến chàng, bởi vì tình cảm của chàng đối nàng là tha thiết, chân thành mà không giữ lại.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Hiên Viên Húc vươn ra, chậm rãi xoa mái tóc đen nhánh sáng bóng của nàng, đôi mắt rũ xuống yên lặng mà nhìn nàng, một lúc lâu sau mới trầm thấp nói: "Chỉ cần nàng mỗi ngày ở bên cạnh ta, ta không cầu xin gì nữa. Ngày tháng của chúng ta còn dài, có thời gian là cả một cuộc đời, một ngày nào đó nàng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương ta, ỷ lại ta. Về phần khác, ta không muốn biết, nàng cũng không cần phải nói cho ta biết! Nàng chỉ cần quên chuyện không vui đi, thả lòng ra, tiếp nhận tất cả những gì ta dành cho nàng, nàng sẽ trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên đời." Sính Đình nàng phải ở bên cạnh hắn, hơn nữa trở thành nương tử của hắn xong, về sau, hắn chắc chắn toàn tâm che chở cho nàng thật tốt, hỉ nộ ái ố (vui, buồn, yêu, tức) của nàng chỉ chia sẻ cùng hắn, dù nàng muốn khóc, cũng chỉ có thể khóc ở trong lòng một người là hắn, như thế cũng đã đủ khiến hắn thỏa mãn.
Nước mắt của Sính Đình không ngừng được lại rơi xuống, đầu cúi thấp vùi vào lồng ngực rộng lớn ấm áp của hắn, một giọt lệ nóng hổi vô ý rơi xuống y phục của hắn, dường như cam đoan nói: "Hiên Viên Húc, chàng thật tốt! Được! Ta sẽ quên chúng." Đúng như lời hắn đã nói, quên hết những chuyện làm cho mình rối rắm đi! Theo như lời hắn nói, dũng cảm đi tới hạnh phúc.
Hiên Viên Húc ôm chặt nàng, một bàn tay vuốt theo lưng ngọc của nàng, khóe môi nở ra nụ cười mê người, cúi đầu dỗ nàng: " "Ngoan, đừng khóc, ân!" Tiếp theo giọng nói càng nhỏ kề tai nàng nói: "Biết ta tốt rồi, về sau liền đối tốt với ta. Đã như vậy, ta muốn nàng thế nào thì nàng phải như thế. Sau khi thành thân, ở trên giường nàng phải..."
Đôi bàn tay trắng như phấn lập tức đánh lên người hắn vài phát không đau không ngứa, dừng lời nói vô sỉ cực điểm khiến người ta mặt đỏ tim đập lại, ngay lập tức rước lấy một trận cười khanh khách của hắn.
Nếu Hiên Viên Húc nói chuyện của Vương tiểu thư hắn sẽ đi xử lí, bảo nàng chỉ cần ăn ngon ngủ kĩ điều dưỡng thân thể thật tốt, Sính Đình liền không lo sợ không đâu nữa, xe đến trước núi ắt có đường (nhất định sẽ có cách vượt qua), không cần phải căng thẳng cả ngày như vậy, không có chừng có mực. Hai ngày như thế cũng bình an vô sự, Vương tiểu thư cũng không đến bái phỏng. Giữa trưa hôm nay, Sính Đình đang cùng Hiểu Phong các nàng thu dọn một ít vật tạp nham, để buộc lại cho tốt mang lên kinh. Yến Viên luôn yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào lên, mấy người không khỏi ngẩn ra, không biết xảy ra chuyện gì.
Bỗng Thính Vũ vội vã chạy vào, trên vẻ mặt hoạt bát đáng yêu có chút khẩn trương, thở gấp nói: "Tiểu thư, thị vệ nói trên nửa đường quay về Yến Viên, Quận Vương thế tử bị phục kích, nhân số đối phương rất đông. Tiểu vương gia sợ Đường thế tử có sơ xuất gì, liền dẫn người đi cứu, không kịp báo cho tiểu thư biết, lệnh cho Tiểu Bắc tới báo tin, bảo tiểu thư không cần kinh hoảng, cứ ở lại trong Yến Viên."
Đường thế tử đến Yến Viên, để phân biệt, bình thường Thính Vũ đều tôn xưng Hiên Viên Húc là tiểu vương gia, chẳng qua nàng cũng chỉ dám gọi sau lưng như vậy, trước mặt Hiên Viên Húc nàng cũng không có lá gan kia. Người hầu hạ bên cạnh Hiên Viên Húc đều biết hắn không thích bị người ta gọi là tiểu vương gia, cũng không biết hắn khó chịu cái gì. Ngay cả Sính Đình nắm vành tai, trăm mối suy nghĩ không giải thích được. Chẳng lẽ hắn cho rằng xưng hô tiểu vương gia là khi hắn còn nhỏ người trong nhà gọi, xưng hô lên sẽ làm người ta nghĩ hắn ngây thơ đáng yêu sao?
Thính Vũ chưa dứt lời nói,"Xoẹt..." Vài tiếng vang, bốn đại nha đầu lập tức tay rút kiếm, bao quanh đem Sính Đình vây vào giữa, vẻ mặt cẩn thận, dường như tặc nhân ở ngay trước mắt.
"A!" Thính Vũ hoảng hốt che miệng kêu một tiếng, thần sắc trên mặt vừa sùng bái lại vừa kinh ngạc, chẳng trách được bình thường chưa từng thấy bội kiếm đeo bên hông các nàng. hóa ra là giấu đoản kiếm trong ống tay áo a! Ai, nàng thật sự cảm thấy không bằng... Ôi! Nhìn người ta xem, tuổi còn nhỏ đến làm nha hoàn cũng cẩn thận săn sóc, làm hộ vệ cũng đằng đằng sát khí, nữ tử không kém nam tử đâu! Mệt nàng trước kia còn da mặt dày tự xưng mình là nha đầu toàn năng, không nghĩ tới mình mạnh mẽ rồi còn có người mạnh mẽ hơn, đám nha hoàn này cũng là người tài xuất hiện lớp lớp nha!
Sính Đình vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng phất tay với bốn đại nha đầu, nói: " Đừng vội rút kiếm trước, địch nhân không bị dọa, ngược lại khiến mình bị dọa chết khiếp, Yến Viên không phải là nơi dễ xông vào như vậy, tìm Tiểu Bắc đến hỏi tình hình thế nào mới đúng." HIên Viên Húc làm sao có thể để nàng ở nơi nguy hiểm, nhất định là đã an bài hết sức cẩn thận rồi mới đi cứu người.
Đám người Hiểu Phong vội vàng thu kiếm vào, bảo vệ Sính Đình và Thính Vũ đi tìm Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc hé ra khuôn mặt tuấn tú, hiền lành, cung kính bẩm báo với Sính Đình: "Tiểu thư không cần lo lắng, hộ vệ bên người Đường thế tử bản lĩnh cũng không kém, giải quyết kẻ giặc chỉ là vấn đề thời gian, nhưng mà gia lo lắng đi xem thử mà thôi, thuận tiện đón Đường thế tử về." Sau khi hắn nói xong, rất bình tĩnh liếc mắt một cái lặng lẽ quan sát khuôn mặt có vẻ khẩn trương của Thính Vũ cũng đang liếc lại, rất nhanh mi mắt buông xuống như trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kính cẩn đứng.
"Không có việc gì thì tốt!" Sính Đình thở dài, thật không hiểu đám tặc nhân nào có lá gan lớn như vậy tới? Ngay cả hoàng thân cũng dám cướp.
Sính Đình đang muốn về phòng đợi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói khẩn trương của Hiên Viên Húc truyền đến từ tiền viện: "Cẩn thận một chút, cũng chú ý một chút, miệng vết thương trên người nàng rất sâu, chảy máu rất nhiều, động tác của các ngươi nhất định phải thật nhẹ, cố gắng đừng chạm đau nàng."
Nghe thấy có người bị thương chảy máu, sắc mặt của Sính Đình thoáng chốc trở nên trắng bệch, một trận choáng váng trước mắt, thiếu chút nữa ngã cắm đầu xuống đất, nhớ đến Hiên Viên Húc bị hắc y nhân đâm một kiếm ở trên thuyền, mà máu chảy thành sông, nhất thời trong lòng như bị nắm chặt lại, nhấc làn váy, bất chấp chạy nhanh về phía tiếng nói. Ánh nắng giữa trưa chiếu lên khuôn mặt tinh xảo không có chút máu của nàng, có cảm giác vô lực trong suốt mà lại tái nhợt.
"Sính Nhi, nàng làm sao vậy? Sao nàng lại đến đây?" Hiên Viên Húc giật mình kêu lên, lập tức duỗi tay kéo thiên hạ sắp đập vào cửa, thần sắc khẩn trương nhìn Sính Đình từ trên xuống dưới. Nàng thở gấp, trên khuôn mặt trắng bệch như ngọc không có một tia huyết sắc, đôi mắt đen nhánh ướt sũng lã chã chực khóc, vẻ mặt mảnh mai kia khiến trái tim của hắn bỗng chốc căng lên. Vội vàng ôm nàng vào trong ngực, bàn tay thon dài không ngừng khẽ vuốt lưng nàng, giúp nàng xuôi khí, trầm giọng hỏi bọn nha đầu theo sau mà đến: " Đây là làm sao, Hiểu Phong? Tiểu thư bây giờ làm sao vậy?"
"Có lẽ tiểu thư nghe thấy có người chảy máu bị thương, bị chút kinh hãi!" Đại Nhã bình tĩnh cung kính bẩm báo.
Sính Đình yếu ớt tựa vào trong ngực của Hiên Viên Húc, bộ ngực no đủ phập phồng, không ngừng thở hổn hển, thấy cả người hắn hoàn hảo không tổn hao gì, người cũng bình yên vô sự, liền yên tâm thở dài nhẹ nhõm. Đợi hơi thở không dồn dập như vậy nữa, vội vàng giải thích: "Chuyện này không liên quan đến các nàng, ta rất tốt, ai bị thương vậy?"
"Là Liêu tiểu thư!" Hàn Tư Luật ở một bên nói, lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn một đôi bích nhân đẹp đẽ ở bên cạnh, không biết khi nào thì hắn mới có một ngày như thế, có thể ôm đại mỹ nhân Thẩm Y Nhân vào trong lồng ngực. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng có thể ôm Thẩm Y Nhân vào lòng, điều kiện trước tiên là Thẩm Y Nhân không dùng vũ lực với hắn. Rõ ràng quyết tâm phải theo đuổi nữ tử không chỉ gấp một gấp hai bản lĩnh cao cường của chính mình, nghĩ đến quá trình theo đuổi gian khổ và về sau thành thân vĩnh viễn không có phu quyền (quyền lợi của chồng), tình cảnh rất có thể là thê nô. Hàn Tư Luật liền bụng đầy chua xót, lệ rơi đầy mặt. Chẳng lẽ kiếp trước hắn đại náo Thiên cung? Trộm kim đan bất tử của Thái Thượng Lão Quân, hay là làm chuyện gì khiến nhân thần cộng phẫn (người và thần đều phẫn nộ)...? Rốt cuộc là tạo nghiệt gì a! Để cho ông trời phái một nữ tử như vậy đến thu thập hắn.
"Liêu Tiếu Yên!" Sính Đình kinh ngạc thốt lên, cái người kia và Thẩm Y Nhân cùng được xếp làm đệ nhất mỹ nhân võ lâm? Không phải nói là phục kích Hiên Viên Đường sao, làm sao lại thành nàng ta bị thương? Nàng bụng đầy nghi hoặc, trên mặt tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Hiên Viên Húc thấy sắc mặt nàng dần dần khôi phục như thường, hơi thở cũng bình thản như lúc đầu, vẫn như cũ ôm nàng không buông tay, thản nhiên nói: "Uh, Đường huynh huynh ở dưới chân núi bị bị một bang đạo tặc cướp giết, Liêu tiểu thư đúng lúc đi qua đây, thấy việc nghĩa hăng hái làm giúp Đường huynh cản một mũi tên."
Hắn nghe thị vệ truyền tin lại, thi triển khinh công đuổi đến thì chỉ nhìn thấy trong lòng Đường huynh ôm một nữ tử cả người đầy máu, tặc nhân đã chạy trốn không còn chút tung tức. Hắn lệnh Viêm vệ đuổi theo bọn thổ phỉ, sau đó bảo vệ Đường huynh trở về.
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ chuyện máu tanh xong, cũng không cảm thấy Liêu Tiếu Yên bị thương là nhiều thêm một chuyện, cũng không muốn trông nom chuyện này sau đó một chút nào, dù sao Đường huynh đã ôm người đi, đại phu trong Yến Viên cũng đã đưa qua, có lẽ cũng không có trở ngại lớn.
"Vậy chúng ta trước qua thăm hỏi một chút đi! Dù sao Liêu tiểu thư bị thương là vì Đường thế tử." Sính Đình cảm thấy đúng tình đúng lí hẳn là nên đi thăm hỏi một chút, nữ hài tử yếu đuối người ta cũng dũng cảm như vậy, nàng ít nhiều cũng nên đi an ủi một chút.
Hiên Viên Húc không muốn để nàng nhìn thấy chuyện máu tanh, trầm ngâm một lát mới nói: "Để tên Hàn mỗ đi đi! Ta mang nàng trở về nghỉ ngơi một lát, chờ vết thương của Liêu tiểu thư băng bó xong, ta lại cũng nàng đi sang thăm."
"Được rồi!" Sính Đình suy nghĩ một chút, cũng không giúp được, gấp cái gì, liền gật đầu.
Hàn Tư Luật nhận mệnh, đành phải sờ lông mày, đi vào thăm hỏi.
Hiên Viên Đường lo lắng đi tới đi lui ở ngoài phòng, thường thường nhìn mấy lần cửa phòng đang đóng chặt, lúc này trong lòng hắn tràn đầy sự hối hận, không nên không nghe lời đường đệ mang nhiều thị vệ một chút. Vì công việc của hắn đã làm xong, mấy ngày này đều ở thành Phi Vũ du ngoạn một chút, để đi dạo thoải mái, bên người chỉ mang theo vài thị vệ có võ công cao cường. Ai ngờ hôm nay ở trên nửa đường lại đụng phải một đám tặc nhân phục kích hắn. Trong lúc đánh nhau, có một nữ tử xinh đẹp đi ngang qua nơi này, vậy mà lại là một hiệp nữ thân mang võ công, làm việc nghĩa không chùn bước, qua đây giúp đỡ bọn họ.
Tặc nhân phục kích hắn tuy rằng nhân số rất nhiều, nhưng lại chỉ có vài người có công phu cao cường, thị vệ bên người không chút lưu tình chém giết không ngừng mấy người, vậy mà lại đám tặc nhân sợ tới mức chim thú tan tác. Nào biết có hai tên tặc nhân không cam lòng, lại có thể lén bắn tên qua, có một mũi tên sắc bén lén bắn về phía hắn.. Đúng lúc này, vị hiệp nữ kia che ở trước người của hắn, bị mũi tên bắn lén bắn trúng, ngã vào giữa vũng máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...