Chỉ Yêu Mình Sesshoumaru
Ánh mặt trời sáng sớm nghịch ngợm chui qua khe hở trong rừng, chiếu vào thảm cỏ xanh biếc, hoa dại nở rộ đón gió phấp phới, bướm hấp dẫn mà nhẹ nhàng bay lượn.
Lửa trại đã sớm tắt (Thần: “Do sự ghen tị mãnh liệt của ta!”:3), hai con người cũng không thấy bóng dáng đâu, chỉ có Sesshoumaru một mình ngồi trên cỏ, thần sắc bình yên nhìn phương xa.
Bạch y kia điểm xuyết mấy đoá anh đào, hiện tại lại trở nên không nhiễm bụi, lông đuôi xù vòng trên vai phải giống như da lông thượng đẳng, lại thêm ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người hắn, khuôn mặt lạnh như băng tinh xảo lại hiện lên một tầng màu vàng mềm mại.
Trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sàn sạt, Seshoumaru cũng không động đậy. Gió đã sớm truyền tin đến, là cô bé tối hôm qua đến.
Thấy hắn không có phản ứng, cô bé mặc y phục đỏ sậm đánh bạo tiến đến gần hắn, ngồi quỳ dưới chân hắn đặt đồ ăn.
“Ta đã nói, không cần…” Không quay đầu, Sesshoumaru lại nhàn nhạt mở miệng hỏi, “Vết thương trên mặt thế nào?”
“…”
“Không nói cũng không sao.” Không được đáp lại, Sesshoumaru cũng không miễn cưỡng.
Mà khuôn mặt xước xát một nửa của tiểu cô nương khi nghe hắn hỏi đến liền cười xán lạn, giống như ánh mặt trời tươi đẹp, không nhiễm một tia tạp chất.
Sesshoumaru quay đầu kì quái nhìn nàng: “Có gì mà cao hứng, chỉ là hỏi một chút thôi.”
Hắn là yêu quái, không thể hiểu tình cảm của con người, chỉ là hơi thở tinh thuần này hắn cũng không chán ghét (Thần: “Sess sama trong bộ này sẽ không một chân hai thuyền chứ? Nếu thế thật là mình drop đấy! >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...