Chỉ Yêu Mình Em

Hôn lễ dự định tổ chức vào ngày hai mươi hai tháng năm, ngày này do Tiêu phu nhân cầm theo ngày sinh tháng đẻ của Tiêu Hữu Thành và Đại Lê, đích thân đến Sùng Minh Tự xin ngày lành tháng tốt, có người nói trăm năm khó gặp.

Ngày kết hôn đang đến gần, Tiêu phủ từ trên xuống dưới bận rộn vô cùng, Đại Lê đương nhiên không hề rảnh rỗi, luôn bị gọi tới phủ Đại soái, Tiêu phu nhân hết sức cẩn thận tỉ mỉ, Đại Lê cuối cùng cũng được lĩnh giáo, chỉ là lễ phục, từ kiểu dáng Trung Quốc đến kiểu dáng Tây Âu, đã thử không dưới một trăm bộ.

Nếu như chỉ là chuẩn bị cho hôn lễ thì không nói, đằng này việc làm cho Đại Lê đau đầu chính là thiệp mời, ngày hôm qua phu nhân của thống chế Sơn Đông mời cô đi xem hý kịch, ngày hôm nay phu nhân bộ trưởng Diêm Vụ hẹn cô đánh bài, ngày mai phu nhân của quản lý cửa hàng tây Bách Thuận lại mời cô đi thưởng hoa… Nghiễm nhiên tất cả đều coi cô là Thiếu phu nhân, nữ chủ nhân tương lai của Tiêu gia, tuy rằng có mười lần thì đến chín lần Đại Lê muốn từ chối, nhưng cô biết không thể hoàn toàn cự tuyệt, có một số việc, dù sao cũng phải đối mặt, là một phần cuộc sống nên tập thành thói quen.

Hôm nay Đại Lê phải đến phủ Đại soái nên dậy sớm hơn, Tiêu Hữu Thành lừa cô ngủ thêm một lúc nữa, nói đến muộn không sao, nhưng mà Đại Lê vẫn kiên trì bắt anh phải rời giường, làm gì có đạo lý trưởng bối phải ngồi chờ. Trên bàn ăn cơm Đại Lê ngáp ngủ mấy lần, Tiêu Hữu Thành thấy vậy thì xót xa, anh nghĩ rằng cần phải nói chuyện riêng với mẹ.

Tiêu Hữu Thành tự mình lái xe đưa cô tới phủ Đại soái, một nửa thời gian cô ngủ ở trên xe, tới nơi, anh đương nhiên sẽ không gọi cô dậy, có cảnh vệ thấy anh tới đang định chạy ra mở cửa xe, nhưng bị ánh mắt của anh sai khiến trở về.

Giấc ngủ của cô không sâu, một lát sau liền tỉnh, trước khi xuống xe họ vẫn hôn thắm thiết một lúc, anh nhìn theo bóng lưng của cô, mãi cho đến khi cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt anh mới rời khỏi.

Phủ Đại soái tuy lớn, nhưng đến thường xuyên như thế này, Đại Lê đã trở nên quen thuộc, đi qua vườn hoa phía Nam thì đúng lúc gặp Tô Giáng Ưu, cô ta mặc một bộ váy dài màu trắng bạc, có mấy sợi tua rua màu xanh biếc rủ xuống chân váy, cô ta cầm một bình men sứ màu xanh trong tay, Đại Lê có nghe nói qua, Tô Giáng Ưu thích thu thập những cánh hoa còn đọng sương sớm nước mưa hoặc tuyết, cụ thể để làm cái gì Đại Lê không rõ lắm, đại khái là có một ít tác dụng với phong hoa tuyết nguyệt.

Nếu là gặp nhau, đương nhiên phải chào hỏi, Tô Giáng Ưu không thích cô, Đại Lê biết, chỉ là không nghĩ tới cô ta hoàn toàn không để ý đến cô, Tô Giáng Ưu đứng ở nơi đó, hơi cúi thấp đầu, không nhìn rõ lắm sắc mặt của cô ta, ánh mắt ai oán, dường như là bị Đại Lê ức hiếp, khiến cho Đại Lê cảm thấy xấu hổ, miễn cưỡng bắt chuyện hai câu, sau đó đi ngay.

Đi vào vườn chính của khu nhà, bên ngoài phòng thấy Tiêu Quyền đang ngồi ở ghế đọc báo, Đại Lê khom người gọi một tiếng cha, Tiêu Quyền gật đầu coi như là chào hỏi, vú Tần dường như nghe thấy giọng nói, từ trong buồng đi ra, gọi cô vào.

Vừa vào nhà không lâu, hai người hầu kéo chiếc rèm màu tím sẫm lên, bên trong màn che Tiêu phu nhân hiển nhiên vừa mới thức dậy, bộ quần áo bằng gấm màu nghệ, đang ngồi ở trước bàn trang điểm chải đầu. Đại Lê và Tiêu Hữu Thành khác biệt chẳng qua là một nghi thức, từ trong đến ngoài Tiêu gia, đều cung kính gọi cô là Thiếu phu nhân, Tiêu phu nhân trước mặt cô cũng tùy ý khá nhiều, thật ra là cách đối xử với con dâu.

Bởi vì Đại Lê đã ăn sáng rồi nên chỉ cùng Tiêu phu nhân dùng một chén tổ yến, sau khi ăn xong, còn chưa kịp uống trà, vú Tần đến báo, nói Đỗ tiên sinh tới rồi.

Đỗ tiên sinh là một ông già sáu mươi tuổi, toàn bộ tóc đều là màu trắng, thế nhưng sắc mặt rất tốt, ông ta cùng với Tiêu phu nhân nói chuyện phiếm một lúc, Đại Lê ngồi ở một bên, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, đột nhiên nghe thấy Tiêu phu nhân bảo cô đưa tay ra, cô không hề nghĩ ngợi liền duỗi tay ra.

Đỗ tiên sinh đặt ngón tay lên cổ tay cô, lúc này Đại Lê mới có phản ứng, mơ hồ đoán được chuyện gì, sắc mặt cô ửng hồng. Đỗ tiên sinh bắt mạch xong, quay sang lắc đầu với Tiêu phu nhân, Đại Lê cũng biết không có, nguyệt sự của cô vừa qua không lâu lắm.

Tiêu phu nhân lại nhíu mày, nhìn Đỗ tiên sinh cũng không nói gì, chỉ bảo ông ta cắt cho vài thang thuốc, càng nhanh càng tốt.

Đỗ tiên sinh đi rồi, Tiêu phu nhân mới nói, “Thời gian cũng không ngắn, sao chưa có tin tức gì cả?”

Loại chuyện như thế này hầu như là riêng tư, Đại Lê ngại nên không muốn nói, chỉ cúi đầu không nói lời nào cả, Tiêu phu nhân cũng đoán được là cô xấu hổ, bà cũng không hỏi lại, chỉ bảo, “Đỗ tiên sinh trước đây là thái y trong cung, phương thuốc của ông ấy có hiệu quả rất tốt.” Thấy Đại Lê không nói gì bà lại than thở, “Thân thể ta không tốt, chỉ sinh được một đứa con là Hữu Thành…Đời sau của Tiêu gia đều trông cậy vào con.”

Đại Lê mím môi, xoay tròn tách trà bạch ngọc trong tay, Tiêu phu nhân nhìn cô như vậy, đúng là có vài phần giống trẻ con, câu nói cuối cùng đã tới bên miệng lại miễn cưỡng nuốt trở vào.

Vừa vặn, ngày hôm đó Tiêu Hữu Thành mở tiệc chiêu đãi mấy vị tướng lĩnh, sau khi ăn bữa tối mới về nhà, vừa xuống xe, anh thấy thím Mặc ở ngoài cửa, nói là Thiếu phu nhân còn chưa về.

Tiêu Hữu Thành nghe xong, lập tức lái ô tô đến phủ Đại soái, nghe người hầu bẩm báo nói Thiếu phu nhân đang ở chỗ phu nhân. Tiêu Hữu Thành đi tới nơi ở của mẹ mình, trong căn phòng cạnh phòng khách, anh quả nhiên thấy Đại Lê cùng với mẹ và hai vị phu nhân, họ đang chơi bài mạt chược.

Vị trí của Đại Lê đối diện với cửa, nghe người hầu bẩm báo, cô lập tức ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu chơi bài, hai vị phu nhân còn ngồi ở đây, vẫn chưa đứng dậy, chỉ gọi một tiếng Thiếu soái.

Tiêu Hữu Thành đi tới phía sau Đại Lê, người hầu đã sớm mang ghế tới, Tiêu Hữu Thành cũng không ngồi, anh cúi người, hai tay chống lên bàn, tư thế này như là muốn ôm Đại Lê vào trong ngực, nhìn bài trước mặt Đại Lê, anh cười nói, “Hóa ra em còn biết chơi cái này.”

Đại Lê chưa kịp đáp, Vương phu nhân ở bên phải đã ngay lập tức tiếp lời, “Trưa nay, ngoại trừ phu nhân, thì kể ra Thiếu phu nhân toàn thắng.”

Hóa ra đã đánh bài đến trưa, ban nãy Đại Lê liếc mắt nhìn anh, mặc dù dường như là bình thường, nhưng ẩn sâu trong đó lại là tâm tình chắc hẳn chỉ có anh hiểu được, Tiêu Hữu Thành nhìn về phía mẹ, nói, “Mẹ gần đây bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ đã mệt nhọc rồi, mẹ nên đi nghỉ sớm thôi.”

Hai vị phu nhân đều là người tinh ý, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, Trịnh phu nhân giơ cổ tay nhìn đồng hồ, ai u một tiếng, “Hóa ra đã muộn thế này rồi! Đúng là phải về rồi! Đã quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, thực sự là vô ý quá !”

Ván bài nhanh chóng tan rã, cùng Tiêu phu nhân nói chuyện một lúc, Tiêu Hữu Thành nắm tay Đại Lê rời đi, còn chưa lên xe, vú Tần đã đuổi tới, đưa hai túi giấy lớn cho Đại Lê, “Thiếu phu nhân, cô đã quên lấy thuốc.”

Tiêu Hữu Thành trong lòng hoảng hốt, vội vàng hỏi Đại Lê, “Em bị làm sao?” Vừa nói anh vừa căng thẳng nhìn cô. Đại Lê nhíu nhíu mày, vẫn chưa nhận thuốc, nói, “Vú Tần, phiền người nói với mẹ, cháu không có bệnh, không cần uống thuốc.”

Thấy tình hình như vậy, Tiêu Hữu Thành nhanh chóng đoán được bảy tám phần, trên đường trở về nhà, Đại Lê không nói lời nào, cô mở cửa sổ xe, để cho gió thổi vào làm tóc bay loạn.

Tiêu Hữu Thành không dám quấy nhiễu cô, cũng không nói gì, anh chỉ chuyên tâm lái xe, trong lòng đang có chút buồn bực, anh chợt nghe thấy cô nhỏ nhẹ gọi một tiếng, Hữu Thành.

Anh nhanh chóng thắng xe lại rồi quay đầu, cô đang nhìn anh, trong xe rất tối, chỉ có ánh mắt của cô chợt lóe lên sự yếu ớt, rốt cuộc khiến trong ngực anh sinh ra một loại đau nhức.

Có lẽ cô muốn nói gì đó nhưng chậm chạp không mở miệng được, lông mày nhíu chặt, nếp nhăn thành một chữ số tám nhỏ (八), cô khó xử như vậy. Anh không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc này, anh liền ôm cô vào trong lòng, khẽ vuốt lưng cô, dịu dàng dỗ dành cô, “Anh biết em muốn nói gì… Chuyện em không muốn, em có thể nói ‘không’ với mẹ.”

Một lúc lâu sau, cô ở trong lòng anh rầu rĩ mở miệng, “Em xin lỗi.” Anh cười xoa nhẹ tóc cô, “Nha đầu ngốc, giữa chúng ta không nên dùng ba chữ này nữa.”

Ở Tiêu phủ cả một ngày, Đại Lê thật sự mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, thêm vào buổi sáng không ngủ đủ giấc, sau khi về nhà cô tắm rửa qua loa một cái rồi đi ngủ.

Đại Lê nằm sấp trên giường, Tiêu Hữu Thành hong khô tóc cho cô trước, sau khi làm xong, bởi vì Đại Lê nói đánh bài nửa ngày trời, xương sống thắt lưng đau nhức, nên anh giúp cô mát xa, thủ pháp của anh là học từ một vị nhũ mẫu trước đây, đã từng làm cho cha mẹ vài lần và được khen ngợi, cảm giác mới mẻ qua đi liền không còn nhiệt tình, hiện giờ lại có công dụng.

Bắt đầu từ cái cổ thon dài của cô, từ vòng eo nhỏ nhắn đi xuống, xoa bóp thẳng đến chân ngọc, cô phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng mơ hồ, người đang tiếp xúc thân thể cô nghe thấy, dần dần kích thích dục vọng của anh.


Đầu ngón tay ở toàn thân cô dao động qua hai vòng, cô mơ hồ đang ngủ, hô hấp đều đặn, anh rất cẩn thận cởi bỏ vạt áo bên hông, cởi ra áo ngủ của cô từng chút một.

Cô không mặc áo lót, bên trong áo ngủ chỉ có một cái quần nhỏ, anh nghiêng người nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo cô qua để cô dựa lưng vào anh, ngả trong lòng anh.

Anh tinh tế hôn lên da thịt mềm mịn bên gáy cô, một tay luồn dưới nách vòng đến trước ngực cô, nắm lấy bầu ngực đẫy đà trắng như tuyết, dùng lực đạo không nặng không nhẹ mà vuốt ve, tay kia thì lướt qua thắt lưng đến xương hông, xâm nhập vào giữa đôi chân thon dài…

Cô tỉnh dậy, ý thức vẫn có chút mơ hồ, quay đầu lại bị anh ngậm lấy đôi môi đỏ mọng, giữa lúc dây dưa thân mật đến mất hồn, nó càng khiến ý thức của cô thêm mơ hồ, trong chốc lát cô nhớ lại những chuyện lúc ban ngày, cha, mẹ, Tô Giáng Ưu, Tiêu Hữu Tình, thái y, lấy thuốc, đánh bài… Những sự việc và con người lần lượt hiện lên, trong chốc lát cô lại chuyên chú với triền miên nhiệt tình lửa nóng của anh, ngón tay anh, lòng bàn tay anh, môi anh…đều như mơ…

Anh buông tha môi cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước, hôn lên bầu ngực mềm mại của cô, dùng đầu lưỡi mút vào trêu đùa, cô bắt đầu rên rỉ thành tiếng, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, suy nghĩ vẫn hỗn loạn, cũng không biết nghĩ gì, cô mơ hồ mở miệng: “Hôm nay gặp Hữu Tình… Tâm tình của em ấy hình như không tốt.”

Vào lúc này cô lại không chuyên tâm… Anh cởi ra quần nhỏ của cô, khoá chặt vòng eo của cô, động thân một cái… Sự xâm nhập bất ngờ khiến cô đột nhiên tỉnh táo, cuối cùng ý thức được tình trạng bây giờ, tư thế có chút kỳ lạ, nhưng có thể làm cho cô không quá mệt mỏi.

Bàn tay cầm lấy bầu ngực đẫy đà trượt xuống, vịn vòng eo của cô, mà tay kia vốn đã khoá chặt vòng eo của cô, anh chậm rãi vuốt ve cánh tay bóng loáng của cô, cuối cùng đan vào ngón tay của cô, môi lưỡi anh lưu luyến gò má phấn hồng và cổ cô, mỗi một nơi của thân thể của anh đều kết hợp cùng mỗi chỗ của cô, tư thế như vậy rất thân mật.

Không thể kiên trì lâu lắm vì cô hay chê mệt, anh từ từ lui ra, cô rời khỏi vòng tay của anh, lăn về drap giường tơ lụa nằm úp sấp, anh nhẹ nhàng phủ trên người cô, lồng ngực dán chặt vào lưng ngọc trần trụi của cô, anh dùng môi lưỡi mơn trớn xương bả vai tinh xảo của cô, rồi dùng hai đầu gối cùng một cánh tay chống đỡ trọng lượng của cơ thể, tay kia thì thoáng nâng bụng cô lên, anh tiến vào, thong thả mà kiên định…

Cô không phối hợp như mọi ngày, chỉ dựa vào động tác của anh, mệt nhưng cũng rất thoải mái… Trong cơn khát khao, thân thể của anh gần như ma tuý, dục tiên hoặc muốn chết, cực kỳ mệt mỏi, cô nặng nề ngủ thiếp đi…

Ring ring ring ring! Tiếng chuông chói tai phá tan sự im lặng trong đêm, Đại Lê phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, cô che đôi tai, rồi co lại trong lòng Tiêu Hữu Thành, anh cũng rất buồn bực, gần như muốn ném điện thoại, nhưng nếu dám tìm anh vào lúc này tất nhiên là sự việc vô cùng quan trọng.

Một tay anh ôm cô, một tay cầm ống nghe, chưa nghe xong hai câu thì anh lập tức tỉnh táo, cơ thể anh căng cứng làm cho cô tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn anh, anh nhanh chóng buông ống nghe rồi ôm cô cùng ngồi dậy, “Không tìm thấy Hữu Tình.”

Ba chữ “không tìm thấy” đối với người của Tiêu gia có thể đại biểu rất nhiều hàm ý, đến phủ đại soái mới biết được, Tiêu Hữu Tình để lại một lá thư rồi trốn khỏi nhà.

Cửa thành lập tức đóng lại, phong toả mọi nhà ga, nhanh chóng thiết lập trạm kiểm soát trên những con đường, Đại Lê nhìn lá thư này, chỉ một vài chữ nói, đi phía Nam, vì tình yêu.

Tiểu thư còn chưa hiểu việc đời bị truy bắt trong thiên la địa võng, cuối cùng không chạy được xa, tảng sáng ngày hôm sau lập tức được đưa về phủ đại soái, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tiêu Hữu Tình chạy trốn, chỉ duy trì bốn tiếng đồng hồ.

Tiêu Quyền đương nhiên giận dữ không thể đè nén, nhất là khi biết mục đích và địa điểm chuyến đi lần này của Tiêu Hữu Tình —— Nghiễm Châu, nơi đóng quân của Tiết Trường Phục, hơn nữa đi tìm một vị tướng lãnh trẻ tuổi trong quân đoàn, cô chọn ngay thời kỳ nhạy cảm Tiêu Hữu Thành sắp kết hôn với Đại Lê, mà Tiết Phi Dao ở phía Nam đã từng là vị hôn thê của Tiêu Hữu Thành.

Cánh tay Tiêu Quyền giơ cao, mắt thấy khuôn mặt non nớt của Tiêu Hữu Tình sắp bị tát, cô không né tránh, cũng không khóc như lúc trước, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Quyền, ánh mắt đó lại giống như người mẹ đã mất của cô. Tiêu Quyền mềm lòng, chán nản buông cánh tay xuống, ông chỉ dặn dò người trông chừng cô, không cho phép bước ra khỏi Tiêu phủ một bước.

Tiêu Hữu Thành và Đại Lê nhanh chóng trao đổi ánh mắt, anh đi theo sau cha, Đại Lê và Tiêu Hữu Tình trở về phòng.

Khi trở về phòng Tiêu Hữu Tình mất đi sự trấn định bình tĩnh, cô nằm trong lòng Đại Lê khóc, kể lại chuyện đứt quãng, cái chết của mẹ ruột, áp lực của gia đình này, mối tình đầu của cô, chàng thiếu niên kia…

Đại Lê dần dần nhíu mày, “Chu Thuần?”

Tiêu Hữu Tình gật đầu, vẫn tiếp tục nức nở, “Chị đã gặp anh ấy, anh ấy đã từng đàn với chị.”

Đại Lê đương nhiên nhớ rõ, trên con đường ở Thượng Hải trong đêm khuya, máu đầy người, tầng hầm ngầm, mật hàm…

“Hiện tại cậu ta là thuộc hạ của Tiết Trường Phục?”

“Vâng, em cũng vừa mới biết không lâu, em vốn tưởng rằng anh ấy sang Nga du học, mấy hôm trước mới biết, hiện tại anh ấy đang ở Nghiễm Châu.” Tâm trạng của Tiêu Hữu Tình ổn định một chút, lời nói đã lưu loát hơn.

“Cậu ta bảo em đi?”

“Gì ạ?” Tiêu Hữu Tình ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Đại Lê.

“Chị nói là…” Đại Lê thoáng cân nhắc chọn lời, “Có phải cậu ta bảo em đi Nghiễm Châu, hoặc là hai em đã từng có giao hẹn gì đó…”

Tiêu Hữu Tình ngỡ ngàng lắc đầu, “Không có, em thích anh ấy, cho nên đi tìm anh ấy.”

Đối mặt với Tiêu Hữu Tình như vậy, Đại Lê nhất thời không biết khuyên nhủ từ đâu, thân phận của Chu Thuần không rõ ràng, anh ta lại đang ở phía quân địch, thậm chí, anh ta rất có thể không có cùng tình cảm đối với Tiêu Hữu Tình… Tiêu Hữu Tình dũng cảm theo đuổi tình yêu nhưng cũng lỗ mãng.

Cuối cùng, Đại Lê chỉ vỗ vai Tiêu Hữu Tình, cho cô một nụ cười ấm áp, ngữ khí cũng thoải mái, “Chuyện bây giờ em phải làm là đi tắm nước nóng, thư giãn ngủ một giấc, chuyện khác để cho ngày mai.”

Tiêu Hữu Tình ngẩn ngơ một lúc, cái hiểu cái không, có lẽ cũng rất mệt mỏi, cô ngoan ngoãn tắm rửa xong rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Đại Lê giúp cô đắp chăn, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa quay đầu lập tức ngã vào vòng tay ấm áp.

“Thế nào?”

“Ngủ rồi.”

Anh hôn hai má của cô, “Vợ anh thật sự có tài!”

Cô không có tâm tư đùa theo câu nói buồn nôn của anh, “Chuyện của Hữu Tình, em hơi lo lắng.” Cô đem tình hình nói với anh, nhưng trong tiềm thức, cô không muốn nói về đoạn thời gian Chu Thuần ẩn náu ở Thượng Hải.


Tiêu Hữu Thành nhíu mày, “Mặc kệ thằng nhóc kia có thích Hữu Tình hay không, nếu bây giờ cậu ta làm việc cho Tiết gia, giữa bọn họ không có khả năng.”

Đại Lê nhướng mày nhìn anh, “Hoá ra anh cũng là một gia trưởng phong kiến.”

Anh cười nịnh nọt, ôm chặt cô, anh cúi người để trán mình đặt lên trán cô, rồi dịu dàng thì thầm, “Nếu cậu ta yêu Hữu Tình được một phần mười của anh yêu em thì có thể đem chuyện không thể biến thành có thể.”

Chuyện Tiêu Hữu Tình rời khỏi nhà từ đấy bỏ mặc, mấy ngày sau Tiêu Hữu Tình đến trường cũng bị hạn chế, tất cả như mọi ngày, chỉ là bên cạnh phân công rất nhiều người ngầm trông chừng, Tiêu Hữu Tình có lẽ cũng biết nên không trốn đi nữa.

Ngày kết hôn đến gần, Đại Lê trái lại được rảnh rỗi, cô vốn mê ngủ, mỗi ngày khi Tiêu Hữu Thành ra ngoài thường thường cô vẫn chưa dậy, anh dùng xong bữa sáng thì nhất định sẽ trở về phòng, đút cho cô một ly sữa nóng, Đại Lê ngủ rất ngon, trong lúc lờ mờ mặc anh điều khiển, mắt cũng chẳng mở ra. Có lần anh nói đùa, cho cô thuốc độc cũng không biết, cô miễn cưỡng liếc xéo anh một cái, “Bỏ được sao?” Đáp lại cô là một nụ hôn nồng nhiệt.

Bỏ được sao?

Vài ngày trước hôn lễ, Tiêu phu nhân vì muốn may mắn nên kiên trì bảo Tiêu Hữu Thành dọn về phủ đại soái, sau khi kết hôn mới cho phép ở chung, mặc dù Tiêu Hữu Thành không đồng ý, nhưng anh cũng không muốn vì nguyên nhân nhỏ như vậy mà tranh chấp với mẹ nên dọn về.

Đại Lê rất nhàn rỗi, trong mấy ngày nay không có việc gì làm, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài cùng Tiêu Hữu Tình thì chỉ ở nhà.

Ngày đó cô thu dọn lại tủ quần áo, cô xem một lượt những chiếc đồng hồ đeo tay của anh thì thấy một cái Vacheron Constantin, cô cảm thấy vô cùng quen mắt, nhìn kỹ càng, quả nhiên là đồng hồ của mình đã mất đi, lúc ấy cô đoán được bị anh lấy, sau đó ở cùng nhau cô cũng quên hỏi.

Dây đồng hồ bị hỏng một khớp cài, cô chợt có ý nghĩ, cầm đồng hồ, thay quần áo ra ngoài, cô tiện tay lấy một bộ quần áo, một chiếc sườn xám đen lụa Hàng Châu, hiện giờ trong tủ quần áo của cô hơn phân nửa là sườn xám, đều là Tiêu phu nhân sai người may theo yêu cầu. Thực ra Đại Lê cũng không gạt bỏ váy áo, chỉ là trước đây cảm thấy bất tiện, cũng mặc không quen, bởi vì tôn trọng mẹ nên cô mặc qua vài lần, cô là một cô gái thích làm đẹp, sườn xám mặc vào nhìn rất đẹp, đương nhiên cô cũng thích.

Cô vẫn chưa quen thuộc với Bắc Bình, tự mình lái xe rồi hỏi người chỉ đường, cuối cùng tìm được một tiệm đồng hồ. Thợ sửa đồng hồ biết đây là đồ cao cấp, tuy rằng chỉ là vấn đề nhỏ, ông ta vẫn cầm kính lúp xem hồi lâu, rồi bảo cô ngày mai tới lấy, ngày mai đương nhiên không có thời gian, cô tỏ ý có thể chờ một chút, thợ sửa đồng hồ gọi người làm, mời cô lên lầu hai ngồi.

Lầu hai là gác lửng, có bàn ghế, độ dốc của mái nhà mở ra một cửa mái nhỏ, góc cửa sổ là chữ thập, ánh hoàng hôn vào đầu hè xuyên qua cửa sổ đang mở, nghiêng nghiêng chiếu vào, bởi cửa sổ quá nhỏ, bên trong phòng cũng không sáng tỏ mà chảy vào yên tĩnh mông lung.

Gác lửng không coi là nhỏ lắm, nhưng chật chội, khắp nơi đều là đồng hồ cùng với âm thanh tích tách rất nhỏ, sàn nhà bằng gỗ có lẽ đã lâu năm, bước chân lên liền vang tiếng cót két, người làm đưa lên một tách trà rồi xuống lầu làm việc, trên lầu chỉ còn lại một mình Đại Lê, hai tay cô đang cầm tách trà, tò mò nhìn xung quanh.

Mặt bàn tủ đồng hồ rất sạch sẽ, hẳn là mỗi ngày đều có người lau sạch, trên tường có một tấm lịch, mỹ nhân sườn xám duyên dáng thướt tha, dường như là ngôi sao điện ảnh nào đó, trên lịch có chữ to màu đen: ngày 21 tháng 5, đúng là hôm nay.

Cô chuyên chú ngắm nhìn một chiếc đồng hồ treo tường Tây Dương thật lâu, cảm thấy rất giống với cái đã hỏng ở trong nhà hồi nhỏ, cô vươn ngón trỏ thật cẩn thận chọc vào quả lắc đồng hồ, quả nhiên động đậy, hồi nhỏ Đại Lê rất thích làm vậy, cô bất giác bật cười.

Phía sau truyền đến tiếng động của sàn nhà, cô tưởng rằng đồng hồ đã sửa xong, người làm muốn gọi cô xuống, nhưng khi quay đầu lại, trên mặt còn mang theo nụ cười trẻ con cô nhìn thấy anh, toàn thân là bộ quân phục, hơi thở dồn dập.

Tiêu Hữu Thành đi một chuyến đến quân doanh, khi trở về anh nhìn thấy xe cô ở ven đường, anh lập tức xuống xe chạy lên, cô ở trước mắt lại khiến anh nheo mắt lại…

Sườn xám tơ lụa màu đen, vải vóc mềm mại được cắt xén vừa người phác hoạ thân hình lả lướt, sườn xám không tay dài đến đầu gối, lộ ra cánh tay và cẳng chân trắng như tuyết nổi bật dưới sườn xám màu đen, như là ngọc thạch thượng hạng, trên vạt áo chằng chịt vài khuy áo hạt san hô, tựa như đậu đỏ.

Chưa ngắm xong, người kia đã nhào vào trong lòng anh, vòng tay qua cổ anh, cô cười giống như con mèo, dịu dàng xinh đẹp lại đáng yêu, cô nghiêng đầu, nhìn trái nhìn phải ngắm anh, nghịch ngợm nói: “Mấy ngày không gặp, thiếu soái lại đẹp trai hơn một chút.”

Vẻ mặt của anh lại không thay đổi, từ khi nhìn thấy cô vẫn không đổi, chỉ bình tĩnh nhìn cô, lúc anh không cười, khoé miệng hơi trầm xuống, trông rất nghiêm túc.

Cô thu lại nét mặt tươi cười, cũng bình tĩnh nhìn anh, một đôi đồng tử đen nhánh trầm lắng như vậy, nhìn anh gần như vậy, cô không biết, đối với anh mà nói hấp dẫn đến thế nào.

Không có cảnh báo, anh đột nhiên hôn cô, cuồng nhiệt kịch liệt, giống như cảm xúc thình lình bùng nổ, cô nhất thời có chút mê loạn, không biết từ lúc nào, thân thể đã bị anh dồn ép đến vách tường, lưng cô tựa trên mặt tường.

Cô vẫn vòng tay qua cổ anh, họ kích động hôn nhau, trên vai anh có quân hàm, kim loại lạnh như băng chạm vào cánh tay trần trụi, cứng rắn cũng lành lạnh.

Anh hôn cô, bàn tay lại cởi bỏ hạt san hô màu đỏ của vạt áo, lòng bàn tay từ viền áo lót dò xét vào trong, vỗ về vuốt ve, tay kia thì trượt vào bên trong sườn xám vuốt nhè nhẹ, từ viền quần lót cũng dò xét đi vào…

Thân thể cô cứng đờ, rốt cuộc ý thức được anh muốn làm cái gì, cô nhanh chóng đè tay anh lại, thấp giọng quát: “Anh điên rồi!”

Anh đúng là điên rồi! Suốt bảy ngày không gặp cô không chạm vào cô, anh nhớ cô nhớ sắp muốn điên rồi! Bất ngờ gặp nhau, cô lại xuất hiện với dáng vẻ trêu người như vậy … Anh điên cũng là lỗi của cô.

Vì vậy, anh không để ý tới cô, vùi đầu trong ngực cô, dùng răng môi vén áo lót của cô lên, cảm nhận nụ hoa mềm mại của cô, ở trong miệng anh nụ hoa nở rộ giống như hạt san hô màu đỏ xinh đẹp, diêm dúa lẳng lơ.

Cô rất khẩn trương, muốn phản kháng, nhưng cơ thể bị anh khoá chặt, càng ép vào vách tường, cô có thể cảm giác anh thật sự muốn cô.

Cô không dám làm bất cứ động tác mạnh mẽ nào, tiếng động trên sàn nhà kịch liệt nhất định dưới lầu sẽ nghe thấy, cô cũng không dám rên rỉ hay nói chuyện lớn tiếng, cửa sổ ở mái nhà mở ra, anh xuất hiện ở trong này, ngoài cửa nhất định có lính canh gác.

Cô chỉ có thể vịn vai anh, cắn răng gọi anh: “Tiêu Hữu Thành!” Thanh âm rất thấp, lộ vẻ nôn nóng giận dỗi và bối rối của cô.

Môi anh từ ngực cô hướng lên trên, hôn lên cổ cô, đi tới bên tai trêu đùa, liếm vành tai nhỏ trắng mịn của cô, thanh âm của anh khàn khàn, “Anh đã dặn dò, không cho phép ai đi lên.”

“Vậy cũng không được!” Cô bất chấp thân thể đang run rẩy mà hung hăng trừng anh, nhưng anh lại mỉm cười, ngậm lấy môi cô, tinh tế tỉ mỉ hôn cô triền miên. Cô đang giằng xé giữa trầm luân và phản kháng, cảm giác ngọt ngào và kích thích xen lẫn trong tâm trí, lòng dạ cô rối bời.


Cửa sổ ở mái nhà đối diện khuôn mặt của cô, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào thật nhẹ thật mềm mỏng, rất rõ ràng cũng rất trong suốt hiện ra bụi bặm nhỏ bé trong không khí, ánh mặt trời từ sau lưng anh vẩy đến, mỗi một sợi tóc của anh đều loé lên màu vàng nhàn nhạt, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ thật nhỏ trên mặt anh cũng nhuộm thành màu vàng nhạt… Nụ hôn của anh rơi xuống chỗ nào liền dẫn ánh sáng đến chỗ đó, làn da trắng nõn của cô bị ánh mặt trời chiếu vào, lại nổi lên vẻ rạng rỡ êm dịu ôn hoà, giống như sắp sửa chuyển động, xinh đẹp như vậy, khiến người ta nhịn không được mà muốn giữ lại thời gian, xin nó dừng ở giây phút này.

Anh vén mở sườn xám của cô, cởi quần lót của cô, vòng đôi chân thon dài của cô trên thắt lưng anh, cô tức khắc mất trọng tâm, đành phải ôm chặt anh, sườn chân chạm vào vật cứng lạnh lẽo, cô lập tức hiểu được đó là cái gì, khẩu súng giắt ở bên hông anh, nó đã từng là vật tuỳ thân mà cô nhất định phải mang theo, nhưng hiện tại, đã bao lâu cô không cầm súng…

Ngay lúc cô ngẩn người, anh cởi quần dài tiến vào người cô, cô kêu lên, tiếng thét chỉ vang lên một nửa, nửa kia đã bị bịt trong miệng, cô chỉ có thể kéo áo anh rồi hung hăng cắn lên cổ anh, đem rên rỉ phát tiết… Trong lúc thân mật, tất cả đều là hương vị của anh, cô quen thuộc với hương vị yêu thương này… Từ mỗi một lần xâm nhập của anh, xâm nhập…

Căn phòng nhỏ của gác lửng mờ tối, thỉnh thoảng có tiếng chạy, có hình ảnh của ánh mặt trời chuyển động, hình chữ thập của góc cửa sổ ở phía sau anh chiếu ra một chữ thập màu đen phảng phất trên lưng.

Đến giờ, một hồi chuông hỗn loạn vang lên, bao trùm tiếng gầm nhẹ của anh và rên rỉ không thể đè nén của cô, bọn họ cùng đưa nhau lên đỉnh…

“Ai da ~~~~~~” anh đau đớn lên tiếng, tay cô cố ý đè nặng hơn, anh hít một hơi lạnh, oan ức nhìn cô, “Em mưu sát chồng!”

Cô không ngẩng đầu lên, “Còn chưa kết hôn đâu.”

Thanh âm của anh lại oan ức, “Anh đã là người của em, em phải có trách nhiệm với anh.”

Vết thương vừa rồi bị cô ấn xuống lại chảy ra máu, cô đau lòng có chút hối hận, không để ý tới sự vô lại của anh, cô nhẹ nhàng cẩn thận băng bó vết thương cho anh, rồi giúp anh mặc quần áo, vết thương ở cổ, nút áo trên cùng không thể hoàn toàn che khuất, cô nhíu mày.

Anh nở nụ cười, xoa nhẹ mi tâm của cô, lòng bàn tay anh rất ấm áp, luôn có thể làm cho cô yên tâm, anh nói, “Đừng lo lắng, lễ phục ngày mai có nơ sẽ che khuất.” Lông mày của cô vừa mới giãn ra, anh lại nói, “Cưới một con hổ nhỏ về nhà, anh tự biết lo liệu.”

Cô liếc ngang một cái rồi xoay người thu dọn hộp thuốc trên bàn, anh đưa tay muốn kéo cô qua, “Đừng động đậy, để anh ôm một lát.”

Có lẽ mấy ngày không gặp, hôm nay cô đặc biệt nghe lời, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, phía trước cửa sổ có một gốc cây hoa mộc hương, vừa lúc nở ra, hoa trắng như tuyết, màu vàng như gấm, theo từng cơn gió mát, mùi hoa nhàn nhạt quanh quẩn trong phòng khách, cô nghe thấy nhịp tim của anh giống như là nhịp tim của mình, cũng như một khúc hát ru, dần dần có chút buồn ngủ…

Anh nói bên tai cô, thanh âm rất nhẹ nhàng rất mềm mỏng, giống như đại dương làm cho cô đắm chìm vào, anh nói, “Đêm nay anh không muốn rời khỏi.”

Thiếu chút nữa là cô buột miệng đồng ý với anh, may mắn lý trí còn sót lại, con người cũng tỉnh táo, “Không được! Ngày mai bận rộn cả ngày, đêm nay anh hãy nghỉ ngơi cho khoẻ.” Ngày mai quả thật bề bộn nhiều việc, còn có hai đợt nghi thức, giữa trưa là kiểu tây, là chủ ý của Tiêu đại soái, để thể hiện sự văn minh của Bắc Quân cho nước bạn, buổi tối còn có hôn lễ kiểu Trung Quốc, là Tiêu phu nhân kiên trì muốn làm. Đại Lê cũng biết, hôn lễ này từ lâu đã không phải là chuyện của cô và Tiêu Hữu Thành.

Anh nhìn cô, giúp cô vén vài sợi tóc trên trán, anh nén cười mở miệng, “Em suy nghĩ gì đó? Anh chỉ muốn ôm em ngủ.”

Cô nheo mắt lại, lấy cái gối nhỏ ném vào người anh, cái gối mềm mại bị anh đoạt lấy, anh cười ha ha, rồi cúi người xuống muốn hôn cô, cô nghiêng đầu, nụ hôn liền dừng lại ở hai má.

Cô bĩu môi, hai gò má hiện ra màu hồng phấn, như là đám mây màu đỏ cực kỳ xinh đẹp, vì thế anh nói thật, “Bảo bối, dáng vẻ tức giận của em thật là đẹp mắt.” Cô cắn môi, khoé miệng không thể khống chế mà giương lên, độ cong của viền môi nho nhỏ, như là hai cái dấu móc nhỏ.

Anh nhịn không được mà cúi đầu hôn lên dấu móc nhỏ đó, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, vừa ngứa vừa tê dại, toàn thân đều rã rời khiến cô không còn chút sức lực mà tuỳ ý để anh hôn, từ khoé miệng đến cánh môi, lại đến lưỡi rồi triền miên mỗi một chỗ trong miệng cô.

Anh vẫn phải đi, cô tiễn anh, vừa mở cửa mùi hoa càng nồng đậm, bên ngoài rất tối, giống như mực tàu màu đen, cô nhất thời không thể thích ứng, anh khẽ hôn lên trán cô rồi bảo cô quay vào trong nhà đóng cửa trước, cô không chịu, muốn nhìn anh rời khỏi, màu đen nhạt dần, cô nhìn bóng lưng của anh, trong bóng đêm mỏng manh, anh càng lúc càng xa, cô bỗng nhiên gọi một tiếng “Hữu Thành”. Thanh âm rất thấp, gần như nỉ non, cô tưởng rằng anh không nghe thấy, nhưng anh quay đầu lại, đi vài bước đến trước mặt cô rồi ôm cô vào trong ngực, ôm một hồi lâu, anh nói, “Ngày mai gặp lại, chúng ta chính là vợ chồng.”

Trong lòng cô xao động ngọt ngào, mỉm cười trong ngực anh.

Đại Lê nằm ở trên giường ngược lại không ngủ được, cô nghĩ có lẽ là vì đổi giường. Cô ngủ ở phòng khách, bởi vì phòng ngủ của bọn họ làm phòng tân hôn nên đêm nay không thể ở. Cô trằn trọc hồi lâu, liếc mắt nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, trong lòng vội vàng muốn ngủ, lại càng không ngủ được, cô đứng dậy, đến ngoài cửa phòng của Thường Phi, cô thử gõ nhẹ hai cái, sau đó nghe thanh âm của mẹ, “Vào đi.”

Thường Phi đã đến Bắc Bình từ mấy ngày trước, Đại Lê đẩy cửa ra, phát hiện mẹ vẫn chưa ngủ, bà tựa vào đầu giường đọc sách, Đại Lê đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không ngủ được.”

Thường Phi buông sách xuống, tháo mắt kính rồi nói với cô, “Lại đây đi.”

Đại Lê tiến vào trong chăn, Thường Phi tắt đèn tường, cũng nằm xuống, bà nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cô, “Năm đó, vào đêm trước ngày cưới mẹ cũng không ngủ được.”

Qua hồi lâu, Thường Phi tưởng Đại Lê đã ngủ, nhưng bà nghe thấy cô nói: “Mẹ, con xin lỗi.”

Thường Phi bật cười, “Con gái ngốc, kết hôn là chuyện vui, nói mê sảng gì đó!”

“Để mẹ một mình ở Thượng Hải, con xin lỗi.”

Thường Phi cười nói: “Thật sự là con gái ngốc, còn có ba con ở cùng với mẹ mà.” Thanh âm của bà có chút nghẹn ngào.

Lại qua hồi lâu, Đại Lê nói: “Mẹ, kể chuyện xưa cho con nghe đi, chuyện của cha và mẹ ấy.”

“Chuyện này con đã nghe lâu rồi.”

“Con muốn nghe một lần nữa… Con nhớ cha.” Thanh âm của cô cũng hơi nghẹn ngào.

Khoé mắt của Thường Phi đã ươn ướt, bà vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chậm rãi mở miệng: “Năm đó, mẹ diễn hí khúc ở trong rạp hát, hôm đó lại nhiễm phong hàn, không tìm được người thay thế nên chủ gánh hát bắt mẹ lên sân khấu, mẹ đứng trên đó, ánh đèn điện chói lọi chiếu vào làm cho mắt mẹ tối sầm rồi ngã xuống, lại ngã trong lòng của ông ấy…”

Nhớ tới trước kia, những ngày có cười có khóc, đợi đến khi bà trở lại hiện tại thì Đại Lê đã ngủ thiếp đi, im lặng nằm ở đó, Thường Phi nhìn con gái, nhẹ nhàng xoa tóc cô, dáng vẻ khi ngủ của cô vẫn không thay đổi, giống như đúc hồi nhỏ, thuần khiết và nhu thuận. Khi còn bé thỉnh thoảng cô không ngủ được thường xin bà kể lại chuyện xưa, nghe một lúc thì ngủ thiếp đi… Có lẽ lúc này là thời khắc thân thiết nhất của hai mẹ con, cũng là lúc cô biểu lộ vẻ ỷ lại… Thường Phi biết, con gái từ nhỏ đã kiên cường, rất ít khi ỷ lại vào mẹ. Năm ấy cô sáu tuổi bị người ta bắt cóc, khi được cứu ra, trong mắt ngấn lệ nhưng không khóc, bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt ràn rụa của mẹ, cô nói: “Mẹ, con không sợ.”

Nghĩ đến đây, trong lòng Thường Phi lại đau xót, bà khẽ vuốt mặt Đại Lê, làm một người mẹ, bà tình nguyện để con gái nhu nhược một chút, khi bị thương ít nhất sẽ khóc ra… Bà càng hy vọng, ngày nào đó con gái vĩnh viễn sẽ không khóc nữa.

Thường Phi nhắm mắt lại, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, cầu nguyện chồng mình có thể tỉnh lại, cầu nguyện con gái cả đời bình an hạnh phúc.

Sau đó bà lặng lẽ ngắm vẻ mặt ngủ say của con gái, cả đêm không ngủ…

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, Thường Phi đã gọi Đại Lê dậy, cô không mê ngủ như thường ngày, nhanh chóng đứng lên rửa mặt chải đầu, dưới sự đốc thúc của Thường Phi cô ăn sáng hẳn hoi, vừa ăn xong thì thợ trang điểm đã tới.

Cô mặc áo cưới kiểu dáng phương tây, nhận lời đến trang điểm là một phu nhân người Pháp, sau khi “giày vò” Đại Lê một hồi, bà ta mở to mắt, liên tục khen ngợi: “Thật đẹp! Thật đẹp! Cô là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.”

Đại Lê không nói gì, chỉ nhìn chính mình trong gương… Là cô, cũng không phải cô… Mái tóc, mặt mũi, thân hình đều là của cô, nhưng cũng không phải, không phải là cô bé giả trai xuyên qua ngõ hẻm cùng chơi với các cậu bạn nhỏ; không phải là cô gái Châu Á trong miệng người nước ngoài du học ở đất khách quê người; cũng không phải lão đại bang phái lạnh nhạt tàn bạo oai phong ở bến Thượng Hải… Người con gái trong gương mặc áo cưới, là màu trắng thuần khiết nhất, trên mặt tràn đầy vẻ xinh đẹp, e thẹn và hạnh phúc chỉ thuộc về cô dâu…

Thường Phi bưng một mâm hoa quả đi vào, nhìn thấy con gái, trong nháy mắt khuôn mặt bà ươn ướt.


Nghi lễ được cử hành ở một giáo đường lớn ở phía Bắc, trang điểm xong, thời gian còn lại cũng không nhiều, đoàn xe đã chờ ở ngoài cửa, Đại Lê ôm mẹ một lát, rồi vén làn váy lên, đang chuẩn bị xuống lầu thì trông thấy A Nhị ở trước mặt, cô vui vẻ gọi một tiếng “chú Hai”, nhưng A Nhị không trả lời, vẻ mặt nghiêm túc, “Đại tiểu thư, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.”

Thường Phi nói: “Chú Hai có chuyện gì để ngày mai hẵng nói, hôm nay thật sự không thích hợp.”

A Nhị chỉ chăm chú nhìn Đại Lê, ánh mắt phức tạp lại kiên định, Đại Lê cảm thấy nặng nề, cô vỗ nhẹ vai mẹ, nói với A Nhị: “Chú Hai, chúng ta vào trong nói.”

Cửa vừa đóng lại, A Nhị quỳ xuống “bụp” một tiếng, “Đại tiểu thư, anh em chúng tôi có lỗi với cô.”

Đại Lê hết sức kinh ngạc, vội vàng muốn đỡ A Nhị đứng lên, khẩn cấp nói: “Chú Hai, người đừng như vậy!”

A Nhị vẫn kiên trì quỳ gối, Đại Lê không còn cách nào, cô đành phải cũng quỳ xuống trước mặt ông ấy, chỉ nghe tiếng đau đớn của A Nhị nói: “Đại tiểu thư, chuyện này chỉ có hai anh em chúng tôi biết, khi cô du học trở về, tiếp nhận bang phái thì chúng tôi đang bí mật điều tra chuyện này, chúng tôi cũng biết, chỉ là đối thủ quá lợi hại, vẫn không dám nói với cô, lại không nghĩ rằng, không nghĩ tới…”

Trái tim Đại Lê ngày càng thắt chặt, thân thể yếu dần, vẻ mặt cũng có chút ngơ ngác. A Nhị nhìn cô, con gái của đại ca, chính mình chứng kiến cô bé lớn lên từng ngày, bây giờ mặc trang phục xinh đẹp đi lấy chồng, sắp gả cho người cô yêu… Cứ như vậy trong nháy mắt, A Nhị gần như muốn dao động, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ông ấy, do dự nữa, sẽ thực sự chậm trễ! Ông ấy cắn răng mạnh mẽ, cúi đầu không dám nhìn cô nữa, “Đại tiểu thư, ngay từ đầu biết chuyện của cô và con ông ta, chúng tôi đã muốn nói, nhưng trong lòng luôn muốn giữ lại một tia hy vọng nhỏ nhoi, cho rằng hai người không hẳn có thể thành đôi… Lần đó cô đính hôn, tôi chủ động yêu cầu cùng phu nhân đến Bắc Bình, vốn là muốn nói với cô, nhưng…Đại tiểu thư…”

Thời tiết hôm này đặc biệt tốt, mặt trời chiếu sáng, bầu trời quang đãng, đúng là một chút mây cũng không thấy, nói là trăm năm khó gặp chắc cũng có lý lẽ, ngoài cửa sổ có một con chim cu kêu “cúc cu cúc cu” vui sướng, vỗ cánh lướt qua bầu trời bao la, rất nhanh biến mất ở phía chân trời, rốt cuộc không còn nhìn thấy.

Giáo đường Quang Thánh, trong ngoài đều náo nhiệt tưng bừng, mặc dù bốn phía giáo đường có lính canh gác dày đặc, nhưng người xem náo nhiệt vẫn chen chúc nhau, dân chúng có lẽ cũng biết đây là ngày vui của thiếu soái, những lính canh gác ở đây tuyệt đối không dễ dàng nổ súng, bởi vậy lá gan của họ lớn hơn ngày thường một chút.

So với ở ngoài thì bên trong giáo đường im lặng hơn, các tiên sinh phu nhân trong âu phục váy dài, hơn phân nửa là sứ quán đến từ các quốc gia, dùng tiếng Trung không quen chào hỏi nhau, hoặc là nói thẳng tiếng mẹ đẻ.

Trong phòng nghỉ, Tiêu Hữu Thành xem đồng hồ liên tục, anh đứng ngồi không yên, Tiêu phu nhân ở một bên, lãnh đạm nói: “Con bé muốn làm cái gì? Vào lúc này còn giở tính đùa nghịch sao?”

Đương nhiên sẽ không! Vì vậy Tiêu Hữu Thành càng sốt ruột, cuối cùng anh không thể ngồi nữa, bất chấp tiếng gọi của Tiêu phu nhân, anh lao ra cửa, đoạt lấy một chiếc xe quân đội chạy đi!

Về đến nhà, đoàn xe vẫn còn đợi ngoài cửa, các tài xế nhìn thấy anh đều hành lễ, Tiêu Hữu Thành vào phòng, anh thấy Thường Phi trước tiên trong phòng khách, bà đang nhíu mày ngồi trên sô pha, lắc đầu nói với anh: “Không biết tại sao ở trong phòng không chịu ra.”

Linh cảm không rõ ràng ập xuống trái tim, Tiêu Hữu Thành đi hai ba bước lên lầu, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, sau đó đứng tại chỗ.

Trong phòng có rất nhiều khung chạm trổ hoa văn bằng đồng theo phong cách phương Tây, trên giàn hoa tất cả đều là hoa hồng, màu sắc rực rỡ, có màu đỏ chu sa, có màu vàng thạch anh, có màu tím sương mù, có màu hồng phấn nhạt, có màu trắng ngọc trai, có màu hồng hoa anh đào…Từng đoá từng đoá vừa nở ra, mềm mại lại rụt rè. Giữa sắc màu rực rỡ, cô đưa lưng về phía cửa, đứng trước cửa sổ trong bộ áo cưới trắng tinh, làn váy xoè ra trên mặt thảm, như khói như nước, gió lướt nhẹ qua, tấm voan mỏng nhẹ nhàng lay động, nhẹ nhàng lay động…

Anh lại không dám đi một bước đến phía trước, chỉ cảm thấy nếu không cẩn thận, cô liền theo gió bay đi, rốt cuộc không tìm thấy…

Không biết qua bao lâu, cô cất tiếng, “Em…” Cô dừng lại, mở miệng mới phát hiện, trong cổ họng có một con dao đâm vào nơi đó, từng câu từng chữ bị con dao nhọn đâm một nhát, đau đớn như vậy, gần như không thể chịu đựng, cô thậm chí có thể cảm giác máu cuồn cuộn chảy xuống trong lòng…

“Em không thể kết hôn với anh.” Cô nhắm mắt, nói một hơi. Từ thiên đường xuống địa ngục, chỉ là trong nháy mắt.

Anh vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, anh nghĩ rằng anh đang nằm mơ; tất cả trước mắt thật đẹp, anh nghĩ anh đang nằm mơ; cạnh cửa có bức tranh, anh đột nhiên đập mạnh lên đó, khung kính vỡ nát, mảnh thuỷ tinh đâm đầy tay anh, đều là máu nhưng anh không có cảm giác đau đớn, anh nghĩ rằng, anh nhất định là đang nằm mơ.

Trong mộng cô lại cất lời, thanh âm rất trầm thấp, cũng thật xa xôi, “Tai nạn xe cộ của cha em là do cha anh phái người làm.”

Trong tai anh vang lên tiếng ong ong, không nghe thấy cô nói gì, nói gì cũng không có quan trọng, đều là mơ, có cái gì quan trọng chứ…

Nói xong, cô lẳng lặng đứng ở đó, không mở miệng nữa, cô cúi đầu, lộ ra cái gáy phía sau thon dài duyên dáng, trắng mịn mảnh mai, giống như thoáng dùng một chút sức lực thì có thể bẻ gẫy.

Mà anh, từ đầu đến cuối chưa nói qua một chữ.

Chỉ có ngọn gió vẫn cứ mơn trớn làn váy của cô, say đắm như vậy… Không thể vứt bỏ, không thể dừng lại, không thể nghỉ ngơi.

“Bình bịch bình bịch” tiếng bước chân dồn dập hoảng loạn, cùng với tiếng hô hoán của Tôn Phụ, “Thiếu soái! Thiếu soái! Đại soái bị ám sát! Đe doạ đến tính mạng!”

Hai người trong phòng đều giật mình, nhất thời không thể phản ứng, Tôn Phụ đã chạy tới ngoài cửa, mặt đã đỏ lên, thở hồng hộc, kìm nén một hơi, anh ta la lên: “Thiếu soái! Mau lên!”

Đột nhiên tỉnh lại! Đại Lê nhanh chóng ngoảnh đầu, cùng đối diện với Tiêu Hữu Thành trong nháy mắt, thời gian tầm mắt giao nhau quá ngắn, cho nên không nhìn rõ ánh mắt của đối phương, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Anh đi rồi, cô lập tức tê liệt ngã trên mặt đất, thân mình đụng phải cạnh giàn hoa, lọ thuỷ tinh trên đó lay động vài cái, không thể ổn định mà rớt trên vai cô, vỡ nát, hoa hồng màu hồng nhạt vẩy đầy làn váy màu trắng, tô điểm vẻ lãng mạn ấm áp không đúng lúc.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên ngoài cửa, Thường Phi chạy vào, bà luống cuống tay chân ấn vai cô, cô mới phát hiện trên vai đã bị thương, máu không ngừng tuôn ra ngoài, nhuộm dần áo cưới màu trắng, ở phía trên trắng toát nở rộ hoa hồng, hoa hồng đỏ thắm nhất.

Cô rốt cục sụp đổ, ngã trong lòng mẹ, cô chỉ khóc, Thường Phi không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ôm con gái lặng lẽ rơi lệ.

Cô khóc thật lâu, khóc mãi khóc mãi, sau đó lại bắt đầu ho khan, cuối cùng lại nôn ra, nhưng không nôn được gì, nhưng cô cứ nôn khan gay gắt như vậy, giống như đào khoét thật sâu tâm can trong lòng, chỉ nhìn thấy bờ vai gầy yếu, co rúm mạnh mẽ. Bờ vai co rút làm nứt miệng vết thương, hở ra rồi co lại, co lại rồi hở ra. Thường Phi ở bên cạnh nước mắt rơi như mưa, tim như bị dao cắt, bà hận không thể thay con gái nhận lấy tất cả đau đớn.

Tiêu Hữu Thành chạy nhanh đến bệnh viện, anh chỉ nhìn thấy thi thể của cha.

Là cao thủ nhất nhì của bến Thượng Hải, sư phụ của Trần Tiểu Dẫn, kỹ thuật bắn súng của A Nhị đương nhiên siêu phàm, một phát toi mạng. Nhưng chính ông ta cũng đã chết trong dòng súng hỗn loạn.

Việc mừng biến thành tang sự, hôn lễ biến thành tang lễ, Tiêu phu nhân không chịu nổi đả kích trầm trọng như vậy, bà ngất đi tại chỗ. Bệnh viện, phủ đại soái, giáo đường, tất cả đều là tình cảnh hỗn loạn.

Tiêu Hữu Thành phớt lờ tất cả, chỉ đứng bên giường cha, anh cúi đầu, im lặng thật lâu.

Cha ở trong trí nhớ anh vĩnh viễn là người có quyền thế to lớn, cứ như vậy đột nhiên ra đi, không kịp để lại một câu… Anh và cha, thực ra không coi là cha con thân thiết, từ nhỏ anh đã quật cường, thường thường tranh chấp với cha, có khi cha thật sự nổi giận, cầm côn dài đánh anh, có đánh anh cũng không cầu xin tha thứ, khi đó, anh đã từng hận cha… Có một lần, sau khi anh bị đánh đến mê man trên giường, nửa đêm không biết vì sao tỉnh lại, ngửi thấy mùi thuốc lá quen thuộc, anh giương mắt trông thấy cha đang kẹp điếu xì gà, đứng trước cửa sổ. Đêm đó anh không ngủ, bởi vì anh biết cha trông coi anh cả đêm…

Lúc Đại Lê được đưa vào thì vẫn chưa thay áo cưới. Tiêu Hữu Thành nâng lên đôi mắt đỏ thẫm, như thú vật bị vây sắp chết bi thương tuyệt vọng, miếng vải màu trắng trên áo cô là một mảng đỏ tươi đâm ra máu.

Đôi mắt Đại Lê sưng đỏ, cô nhìn người trên giường mà sững sờ, bị người sĩ quan đẩy mạnh, cô lảo đảo vài bước, ngã ngồi trước người Tiêu Hữu Thành, Tiêu Hữu Thành đột nhiên xoay tay lại rút súng ra, chĩa vào trán cô! Một tia sáng của thân súng màu đen lướt qua, họng súng biến mất như là ngôi sao băng xuyên qua bầu trời đêm, ánh sáng óng ánh lướt qua trong giây lát.

Browning M1910, 7.65mm, năm đó cô đưa cho anh, hiện tại chĩa vào trán cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui