Chỉ Yêu Mình Anh


Ninh Nhi ngồi trước bàn, cắn bút đau khổ suy nghĩ.

Cô đang lên danh sách khách mời cho hôn lễ, thậm chí ngay cả Tô Kiếm và Hoàng Lượng đều có tên trong danh sách, vốn dĩ Ninh Nhi không muốn mời những người đã từng làm tổn thương cô và Tịnh Tề, nhưng Tịnh Tề chân thành nói tuy rằng bọn họ trước kia làm những chuyện khiến mình khó chịu, nhưng dù sao vẫn là bạn bè.

Vào lúc hôn lễ, anh hy vọng anh và Ninh Nhi được từng người bạn của mình chúc phúc.

Ninh Nhi cắn bút nở nụ cười, Tịnh Tề chính là như vậy, luôn đối xử chân thành với mọi người, dù cho là đã từng làm tổn thương anh, anh cũng sẽ không ghi hận.
“Nè, đây là danh sách, cũng gần hoàn thành rồi, anh đến viết thiệp mời đi.” Ninh Nhi đem danh sách đẩy đến trước mặt Tịnh Tề.

Chữ của Tịnh Tề rất đẹp, nhiệm vụ viết thiệp mời đương nhiên là sẽ giao cho anh.
Tịnh Tề cầm lấy danh sách khách mời xem qua, lông mày xinh đẹp nhướng một cái.
“Như thế nào?” Ninh Nhi hỏi.
“Cha anh….” Tịnh Tề thấp giọng nói.
Ninh Nhi ôm lấy eo Tịnh Tề, theo thói quen vùi đầu vào lòng anh.

Vừa rồi cô không chú ý, trong danh sách không có tên cha Tịnh Tề, cô đã quen với gia đình đơn thân của Tịnh Tề, hoàn toàn không nhận ra, Tịnh Tề khao khát được cha anh chúc phúc đến nhường nào trong một sự kiện lớn của đời người như hôn lễ.
Nhưng mà… Ninh Nhi nhớ đến, năm đó Tịnh Tề bị thương, cha anh phải chịu trách nhiệm rất lớn, một chàng trai tốt đẹp hoàn mĩ như vậy, mà bởi vì sự lỗ mãng thô bạo của cha anh đã khiến anh tàn tật suốt đời, mười năm này, Tịnh Tề đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn và khổ sở.

Tuy rằng bây giờ Tịnh Tề đã lắp chân giả, có thể đi đường bình thường như bao người bình thường khác, thậm chí là có thể chạy nhảy không quá mạnh, nhưng mà Ninh Nhi biết, tất cả những thứ này đều dùng đau đớn để đổi lấy.

Cái chân tàn tật của Tịnh Tề đến bây giờ lúc nào cũng rướm máu, tuy anh luôn cười và nói không đau, nhưng Ninh Nhi biết là anh đang an ủi cô, bị thương như vậy sao có thể không đau được?
Ninh Nhi không khỏi bĩu cái miệng nhỏ xinh, nhỏ giọng nói: “Nhiều năm như vậy, anh không trách bác ấy một chút nào sao?” Nói thật, trong lòng Ninh Nhi có chút oán giận người cha chồng chưa bao giờ gặp mặt này, nếu không phải là ông ấy, Tịnh Tề làm sao có thể chịu nhiều đau khổ như vậy?
Tịnh Tề nở nụ cười, ôm Ninh Nhi ôm chặt thật lâu, “Ông ấy là cha anh, anh làm sao có thể trách ông ấy được.

Hơn nữa ông ấy cũng không hi vọng chứng kiến vụ tai nạn xe cộ năm đó! Anh vẫn nhớ khi anh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, anh nhìn thấy trên mặt cả cha lẫn mẹ đều đầy nước mắt.

Tuy tính cách cha anh có phần lỗ mãng thô bạo, nhưng cũng là một người đàn ông vô cùng cứng rắn, đó là lần duy nhất anh nhìn thấy ông ấy khóc — ông ấy cũng rất đau lòng cho anh.”
Ninh Nhi cầm bút viết thêm hai chữ “Cha” lên danh sách khách mời, đứng dậy hôn nhẹ Tịnh Tề, Tịnh Tề của cô vẫn luôn khoan dung độ lượng như vậy, làm cho những người ở bên cạnh anh đều cảm thấy thế giới vô cùng ấm áp.
Tịnh Tề và cha anh đã không liên lạc với nhau tận mười năm, chỉ biết là ông ấy vào Nam cùng đơn vị và lúc đó vẫn còn liên lạc, sau đó anh mới biết được rằng ông ấy đã từ chức ở đơn vị ban đầu và đang là một kĩ sư trưởng của một nhà máy thuộc sỡ hữu của nhà nước khác ở Phúc Châu.
Cuối cùng cũng tìm ra được địa chỉ của cha, nhưng Tịnh Tề lại do dự, cha có lẽ đã sớm có gia đình mới rồi, liệu ông ấy sẽ về dự hôn lễ của anh sao?
Ninh Nhi bỏ thiệp mời cha của Tịnh Tề vào trong phong thư, viết địa chỉ Tịnh Tề thăm dò được, “Bất luận thế nào, chúng ta phải thử xem.”
Thư đã gửi đi được hai tuần, nhưng vẫn không có hồi âm.

Trên mặt Tịnh Tề lộ rõ vẻ thất vọng.
Trước hôn lễ một tuần, một cuộc điện thoại lạ gọi đến trong nhà, Ninh Nhi bắt điện thoại, một giọng nam trầm thấp nói: “Tôi tìm Tịnh Tề.”
Trái tim Ninh Nhi đập loạn xạ, cô có một cảm giác, đây chính là cuộc điện thoại mà Tịnh Tề vẫn luôn chờ đời.

Cô cao giọng kêu lên: “Tịnh Tề, có điện thoại!”
Có lẽ là nghe ra được gì từ giọng điệu hưng phấn dị thường của Ninh Nhi, Tịnh Tề chống nạng từ thư phòng chạy lại.

Bởi vì vận động quá độ, phần chân cụt của anh bị nhiễm trùng một chút.

Để đảm bảo rằng có thể đi được nhiều trong hôn lễ, bác sĩ yêu cầu Tịnh Tề tạm ngừng sử dụng chân giả trong mấy ngày nay, dưỡng vết thương trên đùi tốt một chút.
Tiếp Tề đón lấy điện thoại, giọng nói run rẩy, anh cẩn thận gọi một tiếng, “Cha”, cha anh Cảnh Thiên Ý bên kia nói đại khái về ngày trở về và số tàu, Tịnh Tề vui mừng nói: “Được, con và Ninh Nhi nhất định sẽ đón người đúng giờ — Ninh Nhi chính là nữ chính của hôn lễ, là người vừa bắt điện thoại, cô ấy chính là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này.”
Thấy bộ dạng vui mừng đến khôn xiết của Tịnh Tề, Ninh Nhi che miệng trộm cười, dù có đi đâu đi nữa thì anh vẫn không quên nói với người khác rằng Ninh Nhi là cô gái đáng yêu nhất trên thế giới này.

Đáng yêu hay không đáng yêu là do người khác nhìn thấy, nhưng Ninh Nhi có thể khẳng định với bản thân, cô chính là cô gái hạnh phúc nhất thế giới này.
Hai ngày sau, Tịnh Tề và Ninh Nhi đến nhà ga xe lửa sớm để đón Cảnh Thiên Ý.

Vì muốn tăng thêm bầu không khí, Ninh Nhi còn cố ý mua một bó hoa cẩm chướng lớn.

Chân của Tịnh Tề vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, nhưng vì không muốn làm cho cha khó chịu, anh vẫn mang chân giả vào, cố chịu cơn đau đứng trên sân ga, kiển chân mong ngóng đoàn tàu từ phía nam đến.
Cảnh Thiên Ý bước xuống xe lửa, nhìn thoáng một cái liền tìm thấy con trai ông ở trong đám người.

Trong khoảng thời gian mười năm, con trai ông đã trưởng thành, khuôn mặt tuấn tú từng có chút mập mạp trẻ con, trải qua nhiều năm thử thách, đường nét đã trở nên rõ ràng.

Nếu nói Tịnh Tề của mười năm trước là một thiếu niên xinh đẹp, thì bây giờ anh đã trở thành một thanh niên khôi ngô tuấn tú.

Tịnh Tề cao hơn so với mười năm trước, thân thể cao lớn gầy yếu, mạnh mẽ và cứng rắn, là một người đàn ông chân chính! Ánh mắt Cảnh Thiên Ý di chuyển xuống, ông không nhìn thấy chiếc nạng kinh sợ và ống quần trống rỗng như trong tưởng tượng của mình, là một Tịnh Tề hoàn chỉnh, hai đôi chân thon dài, thẳng tắp, giống y như mười năm trước.

Cảnh Thiên Ý có hơi hoảng hốt, có lẽ điều bất hạnh mười năm trước đã không xảy ra, Tịnh Tề của ông vẫn là đứa trẻ hoàn hảo và đáng yêu giống như xưa, ông không cần phải áy náy, cũng không cần phải tự trách mình, tất cả những hối hận và đau lòng chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng.

Cảnh Thiên Ý ngẩn ngơ đứng trên sân ga, có cảm giác như đã qua một đời.
Tịnh Tề cũng thấy được cha mình, anh cầm bàn tay nhỏ bé của Ninh Nhi, nở một nụ cười động lòng người, cẩn thận bước từng bước một, hơi loạng choạng, bước về phía Cảnh Thiên Ý.
Cảnh Thiên Ý cảm thấy đáy mắt đột nóng lên, bước chân của Tịnh Tề không vững, chân phải có chút cứng nhắc, rõ ràng là đeo chân giả.

Hóa ra, cơn ác mộng mỗi đêm khiến ông bừng tỉnh, quả thật đã xảy ra, con trai ông chạy nhanh đến, đẩy ông và vợ ông ra, bị một chiếc xe hơi chạy quá tốc độ đâm phải, cả người bê bết máu nằm trên bàn phẫu thuật, bị cắt đi một đoạn chân.
“Cha…” Tịnh Tề đứng trước mặt Cảnh Thiên Ý, nhẹ giọng gọi.

Cha đã già rồi, trên mặt đã hằn sâu những nếp nhăn, hai bên tóc mai đã lấm tấm tóc bạc.
“Ừ…” Cảnh Thiên Ý đáp, đôi mắt cuối cùng cũng đẫm lệ, đã bao nhiêu năm rồi ông đã không còn được nghe con trai kêu mình là cha nữa?
Tịnh Tề cũng vô cùng kích động, bình tĩnh lại một chút, anh liền vội vàng giới thiệu cha và Ninh Nhi với nhau.

Nghĩ đến cha vừa mới ngồi cả một ngày đêm trên tàu, anh vội đỡ lấy hành lí trong tay Cảnh Thiên Ý, “Chắc cha mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi trước, buổi tối sẽ đi nhà hàng ăn chào mừng.
“Ta đến đây với con, đừng vội vàng!” Cảnh Thiên Ý giành lại hành lí từ con trai, Tịnh Tề đeo chân giả đi đường đã vô cùng gian nan, nếu còn giúp ông mang hành lí, trái tim ông sẽ rất đau.
“Không cần phải cãi nhau, để cháu làm cho!” Ninh Nhi duỗi tay đến cầm hành lí, hai tay ra sức kéo, khi đi qua đường hầm, cô đưa tay ra đỡ lấy cánh tay Tịnh Tề, để tránh cho anh bị dòng người đông đúc làm ngã.
Về đến nhà, Cảnh Thiên Ý và mẹ Tịnh Tề- Liễu Tinh hàn huyên một hồi.

Tình cảm vợ chồng trước đây đã sớm bị tai nạn thảm khốc mười năm trước phá tan đến hầu như không còn gì nữa, nhưng Tịnh Tề là đứa trẻ khoan dung độ lượng như thế, thân làm cha mẹ cũng không muốn lại phải căm ghét nhau nữa, như vậy sẽ làm phật ý con trai.

Gặp lại nhau có thể xem nhau như là người thân hay bạn bè, thản nhiên nhẹ nhàng chào hỏi nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Cảnh Thiên Ý nghỉ ngơi một lúc, Ninh Nhi lái xe đưa cả nhà đi ăn cơm tối bên ngoài.

Sau khi ăn xong, Ninh Nhi đưa Cảnh Thiên Ý về nhà Tịnh Tề, để hai cha con nói chuyện vui vẻ với nhau.

Cảnh Thiên Ý ở tại nhà mới, Liễu Tinh trở về nhà cũ ở.

Ninh Nhi đưa bà trở về, sợ bà ở một mình lại nhớ về chuyện cũ rồi khổ sở, dứt khoát ở lại cùng bà.

Liễu Tinh vô cùng cảm động, Tịnh Tề hiếu thảo, Ninh Nhi cũng ngày càng hiểu chuyện, bà rất mãn nguyện.
Buổi tối, Tịnh Tề và Cảnh Thiên Ý trò chuyện một lúc, sự xa lạ giữa hai cha con nhanh chóng biến mất.

Nhìn thấy tính tình Tịnh Tề rộng lượng, sự nghiệp cũng có chút thành tựu, Cảnh Thiên Ý vô cùng vui mừng.

Ông cẩn thận nói với Tịnh Tề ông đã tái hôn ở Phúc Kiến, đối phương cũng đã từng ly hôn, có một cô con gái cũng trạc tuổi Tịnh Tề và đã sớm thành gia lập nghiệp.

Cuộc sống hiện tại nhìn chung cũng không tệ, chỉ là khi nhớ đến hai mẹ con Liễu Tinh và Tịnh Tề, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Tịnh Tề cười cười chúc phúc cho cha, còn nói anh và mẹ cũng sống rất tốt, làm cha anh không cần phải không vui vì chuyện trong quá khứ.

Cảnh Thiên Ý nắm lấy tay Tịnh Tề, không ngừng gật đầu, con trai đã trưởng thành, hơn nữa đang từng bước thoát khỏi những bất hạnh mà ông gây ra, ông cảm thấy vô cùng tự hào về con trai của mình.
Trời đã tối muộn, Tịnh Tề sợ cha mệt, liền sắp xếp cho ông đến phòng cho khách để nghỉ ngơi.

Khăn trải giường và chăn đều mới, Tịnh Tề còn mua đồ ngủ riêng cho ông thoải mái, thu xếp cho Cảnh Thiên Ý xong, Tịnh Tề mới bám vào tay vịn đi lên cầu thang.

Chân giả cọ xát vào cái chân tàn tật làm anh đau đến không chịu nổi, nếu không bám vào tay vịn, anh hầu như khó có thể bước đi được.
Tịnh Tề tháo chân giả ra, bôi thuốc vào phần chân cụt sưng đỏ.

Chỉ còn ba ngày nữa đã đến hôn lễ, anh không thể không để ý đến thân thể của chính mình, đau đớn anh có thể chịu được, nhưng nếu bị nhiễm trùng và sốt, Ninh Nhi sẽ rất đau lòng.
Tịnh Tề gọi điện thoại cho mẹ và Ninh Nhi, biết được hai người đã bình anh trở về nha, liền dặn họ nghỉ ngơi sớm một chút.

Tịnh Tề đã rất kích động từ chiều đến tối, anh là người chiêu đãi cơm tối cho cha mẹ và Ninh Nhi, nhưng anh lại không ăn nhiều, lúc này lại cảm thấy đói bụng, nhớ đến còn sủi cảo mẹ anh làm trong bếp, liền định nấu một bát để ăn.
Tịnh Tề thay áo ngủ, giắt phần quần trống không bên chân phải ở bên hông, chống nạng bước ra ngoài.

Lúc xuống lầu, bước chân Tịnh Tề chậm lại, chầm rãi đi từng bước một xuống dưới.

Phòng khách vốn đang tắt đèn lại sáng, Cảnh Thiên Ý đang ngồi trên sô pha, nhìn anh không chớp mắt.
“Cha, sao người lại lên đây?” Tịnh Tề đột nhiên hốt hoảng, muốn tránh đi đã không kịp nữa rồi.

Bộ dạng không hoàn chỉnh như vậy bị cha thấy được, nếu cha khổ sở thì phải làm sao?
“Ta ngủ không được… Không muốn làm phiền con nên lên đây xem tin thời sự…” Cảnh Thiên Ý nói năng hơi lộn xộn.


Năm đó Tịnh Tề còn chưa xuất viện, ông đã ký đơn ly hôn với Liễu Tinh, sau đó đi đến phía nam Phúc Kiến.

Đây là lần đầu tiên ông thấy bộ dạng của Tịnh Tề sau khi cắt bỏ chân.

Tuy rằng mười năm qua, ông vẫn luôn tưởng tượng ra bộ dạng Tịnh Tề với ống quần trống không đi bộ bằng nạng, Tịnh Tề như vậy đã thật sự xuất hiện trước mắt ông, ông vẫn cảm thấy đau lòng không sao thở nổi, ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch.
“Con có hơi đói bụng, muốn nấu một ít sủi cảo, ba có muốn ăn không?” Không thể trốn tránh được, vậy thì cứ đối mặt với sự thật đi! Tịnh Tề hào phóng đi xuống cầu thang bằng một chân, vừa nói vừa cười đi xuống phòng bếp.
“Để ta nấu cho, con cứ ngồi sô pha nghỉ ngơi đi.” Cảnh Thiên Ý vội đi đến phòng bếp, Tịnh Tề đang lấy sủi cảo đông lạnh từ tủ lạnh ra.
“Cha, con nấu được mà, người không cần khách sáo như vậy.” Tịnh Tề nói.
Cảnh Thiên Ý chạy đến phía trước Tịnh Tề và đổ nước vào nồi, giúp Tịnh Tề đi qua sô pha nghỉ ngơi.

Qua lớp áo ngủ mỏng manh, ông mới phát hiện con trai ông lại gầy gò như thế, lại vô cùng chua xót.
“Cha!” Tịnh Tề vừa tức vừa cười, bất đắc dĩ kêu.
“Mười năm trước ta chưa từng chăm sóc con, hôm nay, hãy để ta chăm sóc con một lần được không?” Cảnh Thiên ý đột nhiên lớn tiếng nói, hai mắt đỏ hoe.
Tịnh Tề xúc động, ngoan ngoãn chống nạng trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha mềm mại thoải mái.

Mười năm nay, anh đã dần quen với thân thể của chính mình, cũng không còn cảm thấy rất không thoải mái nữa.

Nhưng mà ở trong mắt cha, anh vẫn là đứa trẻ vừa mới cắt bỏ đi một chân mười năm trước, tất cả mọi việc đều cần người khác chăm sóc.

Nếu như vậy, anh cứ cho cha được thỏa mãn một lần, tất cả những lời giải thích đều là dư thừa, cho cha tự tay chăm sóc mình một lần, xóa tan những áy náy của ông trong mười năm qua, coi như hoàn thành được tâm nguyện của Tịnh Tề.
Chốc lát sau, Cảnh Thiên Ý bưng đến một dĩa sủi cảo nóng hôi hổi.

“Mau ăn đi con trai ngoan, để lạnh sẽ không tốt.”
“Cảm ơn cha!” Tịnh Tề ăn một ngụm lớn, sủi cảo hôm nay ăn đặc biệt ngon.

“Cha ơi, người cũng ăn đi.” Tịnh Tề đưa một cái sủi cảo đến bên miệng cha.
“Được!” Cảnh Thiên Ý ăn một cái sủi cảo, vừa nhai vừa nuốt nước mắt vào trong, “Con phải ăn nhiều một chút, con gầy quá.”
Tịnh Tề mỉm cười, ăn bánh chẻo từng ngụm lớn, sức ăn của anh không lớn, nhưng vì muốn cha vui vẻ, anh vẫn cố gắng ăn hết một dĩa sủi cảo lớn.
“Ăn no rồi sao?” Cảnh Thiên Ý hỏi.

Trong ấn tượng của Tịnh Tề, cha chưa từng dịu dàng như vậy.
“No rồi ạ.” Tịnh Tề cười nói.
Cảnh Thiên Ý do dự một chút, đưa tay xoa phần chân phải không trọn vẹn của Tịnh Tề, “Còn đau không?”
Tịnh Tề lắc đầu, một sợi tóc đen tinh nghịch rũ xuống trán, “Đã sớm không đau nữa, cha đừng lo lắng.” Tịnh Tề ngoan ngoãn nói.

Giải đáp lời thăm hỏi muộn mất mười năm của cha.
“Thật sự xin lỗi, đều do ta không tốt, làm hại đến con…” Giọng nói Cảnh Thiên Ý có phần nghẹn ngào.
“Không sao đâu cha, thật sự không sao mà!” Tịnh Tề vội vàng chặn lại những lời nói của cha, không cho ông nói những chủ để không vui.

“Con bây giờ không phải rất tốt hay sao? Hơn nữa con sẽ cùng Ninh Nhi- cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy kết hôn.

Cha, có thể được người chúc phúc ở hôn lễ, con cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người cũng có cuộc sống hạnh phúc của mình, không cần phải nghĩ đến những chuyện không vui trước đây nữa!”
Cảnh Thiên Ý nhìn Tịnh Tề thắm thiết, ánh mắt của con trai kiên định, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.

Nhìn thấy như vậy, có thể cảm thấy được, anh chính là nói thật lòng.

Như vậy, chính bản thân ông cũng nên thoát khỏi quá khứ đau buồn đó và sống một cuộc sống hạnh phúc, đây chính là hạnh phúc của ông, cũng chính là hạnh phúc của con trai ông.
Cảnh Thiên Ý đứng dậy, đỡ Tịnh Tề đứng lên, “Cha sẽ nghe lời con, bây giờ, con cũng phải nghe lời cha, trở về phòng nghỉ ngơi, được chứ?”
“Được ạ!” Tịnh Tề vô cùng ngoan ngoãn nói.

Anh bỏ nạng lại, dựa người vào trong lòng cha, để cho ông đỡ mình, chậm rãi trở về phòng ngủ trên lầu.

Tối nay đã khiến anh biến trở lại thành thiếu niên mười năm trước, để cho cha anh vui vẻ chăm sóc anh một lần.

Có lẽ, cũng chỉ có một lần này trong cuộc đời, về sau đều là anh chăm sóc cho cha.

Nhưng một lần hạnh phúc này, hai cha con sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào tim.
***
Buổi hôn lễ long trọng.
Tám giờ ba mươi sáng sớm, Ninh Nhi từ trong mơ tỉnh dậy.

Nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời nhàn nhạt ngoài cửa sổ, lúc này mới nhớ mình đang ở trong nhà của đại học Bách Khoa.

Cô đột nhiên nhảy dựng lên trên giường, hôm nay là ngày đại hỉ cô và Tịnh Tề kết hôn!
Ninh Nhi ngượng ngùng cười cười, chuyên gia trang điểm đứng lên nói: “Có thể bắt được được chứ? Trước hết hãy mặc váy cưới vào, sau đó sẽ trang điểm.”
Ninh Nhi gật đầu, mặc vào chiếc váy cưới Tịnh Tề đặc biệt đặt từ nước ngoài cho cô.

Giữa những tiếng kinh hô vô cùng hâm mộ của nhóm các cô gái, Ninh Nhi ngồi trước bàn trang điểm.

Chuyên gia trang điểm được Tịnh Tề mời từ studio tốt nhất.

Anh không nỡ để cho Ninh Nhi phải dậy từ nửa đêm và đến studio xếp hàng trang điểm giống như những cô dâu khác, liền bỏ tiền ra gấp mấy lần mời chuyên gia trang điểm cao cấp nhất của studio đến nhà, như vậy thì Ninh Nhi có thể ngủ nướng đến rạng sáng như trước, tinh thần sảng khoái mà làm cô dâu.

Anh vẫn luôn tiết kiệm đối với bản thân mình, nhưng không muốn Ninh Nhi và người nhà của mình phải chịu một chút tủi thân nào.

Nếu nằm trong khả năng kinh tế của anh, anh sẽ làm cho Ninh Nhi và mẹ anh thoải mái hết nhất có thể, bởi vì họ chính là hai người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Dung mạo Ninh Nhi thanh tú, làn da vô cùng mịn màng, chuyên gia trang điểm giàu kinh nghiệm không trang điểm đậm cho cô mà chỉ đánh một lớp phấn mỏng, trang điểm cho cô một lớp trang điểm tươi tắn đáng yêu động lòng người.

Sau đó uốn xoăn mái tóc dài của cô, dùng thêm hoa tươi điểm xuyến.

Cuối cùng giúp cô đội một chiếng vương miện nhỏ đính đá quý lên, Ninh Nhi ngay lập tức xinh đẹp gấp bội phần.
Ninh Nhi nhìn bản thân xinh đẹp trong sáng trong gương, vốn đã đánh một lớp má hồng lại đỏ ửng thêm một lớp, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia lại thêm phần xinh đẹp động lòng người.

Cô sắp nắm tay Tịnh Tề tiến vào lễ đường kết hôn, hạnh phục chờ đợi đã lâu chân thật như vậy, cô cảm thấy trái tim mình hạnh phúc đến nỗi sắp bay lên trời.
Cùng lúc đó, Tịnh Tề ở nhà đã sớm thay quần áo xong, trên tay đang cầm bó hoa đứng ngồi không yên.

Anh đã dậy trước bình mình và ăn buổi sáng đơn giản mẹ làm, Cảnh Thiên Ý và Liễu Tinh đã sớm đến hiện trường hôn lễ chờ, thì Tịnh Tề lại đang chăm chú với bản thân.

Anh quấn băng gạc thật dày phần chân cụt bên phải, bảo đảm rằng nhét chân giả vào sẽ không bị trơn tuột ra.

Nghĩ đến hôm nay phải mang chân giả đi cả ngày, Tịnh Tề còn uống thuốc giảm đau trước để tránh bị đau chân và đi không vững vì phải đi quá nhiều.

Cả đời này của anh chỉ có một hôn lễ này, anh không muốn phải để lại bất kỳ tiếc nuối nào, anh chỉ muốn anh và Ninh Nhi đều lưu lại những ký ức đẹp nhất.
Tịnh Tề mang chân giả vào, mặc âu phục màu đen và giày da, anh rất ít khi soi gương, hôm nay lại đứng trước gương thật lâu.

Thanh niên trong gương đẹp trai rắn rỏi, tỏa ra khí khái hào hùng, nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng hoàn hảo.

Tịnh Tề lúc này mới hài lòng gật đầu, cẩn thận nâng bó hoa muốn tặng cho Ninh Nhi lên.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Lư Trung Dương sẽ đến đón anh, nửa tiếng sau đó, anh sẽ có thể nhìn thấy Ninh Nhi yêu dấu của anh – tuy rằng chỉ mới xa nhau trong mấy ngày, anh đã rất nhớ cô.

Mẹ của anh, và mẹ của Ninh Nhi đều nói, dựa theo luật lệ xưa, không thể gặp mặt cô dâu của hôn lễ trước ba ngày.

Không biết là lão gia nào đã phát minh ra cái luật lệ đó, hại anh và Ninh Nhi, một đôi tình nhân của thế kỷ hai mươi mốt phải uổng phí biết bao tương tư nhớ mong vô ích.
Xe hơi dưới lầu bấm còi, Lư Trung Dương đã tới.

Tịnh Tề bỗng nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng cầm bó hoa chạy xuống lầu.

Tịnh Tề dù sao cũng đang mang chân giả, đi bộ không được thuận tiện như những người khác, Cảnh Thiên Ý và Liễu Tinh đi theo phía sau, không nhịn được nhắc nhở anh cẩn thận một chút.

Tịnh Tề bước đi như bay, rất nhanh đã xuống bốn tầng lầu, Lư Trung Dương ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế lái, nhìn thấy Tịnh Tề, anh ngoắc ngoắc ngón tay một cách khoa trương: “Siêu đẹp trai nha, tôi làm phù rể cho cậu cũng hãnh diện lắm, đi thôi!”
Trên đường không có trở ngại, thuận lợi đến được đại học Bách Khoa.

Tịnh Tề lên lầu hai, đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Ninh Nhi của anh, bảo bối mà anh yêu thương cả đời này, đang ở ngay bên trong cánh cửa.

Anh sẽ đón cô đi tham gia hôn lễ, cùng nhau hoàn thành nghi lễ quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, bọ họ yêu nhau đã nhiều năm, chỉ vì một ngày duy nhất này…Tịnh Tề điều chỉnh hô hấp, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc, ôm bó hoa vào trong lòng, ngón tay thon dài duỗi ra, bấm chuông cửa.
Trong phòng nhất thời xôn xao lên, những cô bạn của Ninh Nhi quyết tâm phải trêu chọc Tịnh Tề một phen trước khi cho anh vào cửa.

Cửa vừa mở ra một cái, các cô gái đang chen chúc ở một chỗ, lời nói chuẩn bị sẵn trong người còn chưa kịp nói ra, đã bị bộ dáng đẹp trai bức người của Tịnh Tề làm cho kinh ngạc há hốc mồm.


Thừa dịp các cô hoa mắt loạn trí, Tịnh Tề đưa cho họ một phong bì lớn màu đỏ thẫm đã sớm chuẩn bị, thuận lợi qua được cửa ải.
Ninh Nhi vốn đang ngồi trên ghế đưa lưng về phía cửa, nghe được Tịnh Tề vào cửa, liền lập tức đứng dậy.

Tịnh Tề đứng giữa phòng, nhìn Ninh Nhi trước mặt chăm chú, ánh mặt tràn ngập sự thành kính và vui sướng.

Ninh Nhi mặc chiếc váy cưới màu trắng như tuyết, dây đai tinh tế tôn lên bờ vai mảnh mai và vòng một nhỏ nhắn thanh tú của cô, trên chiếc cổ mảnh mai đeo một sợi dây chuyền kim cương hình trái tim, cái eo thon nhỏ đến mức chiếc váy cưới vẫn ôm chưa đủ, vạt dưới của váy xõa tung, phía trên điểm xuyến bằng vô số những viên ngọc trai.

Trên đầu Ninh Nhi đội một chiếc vương miệng ngọc lộng lẫy, đang nhẹ nhàng cúi đầu xuống, Tịnh Tề chỉ có thể nhìn thấy hàng lông mi dài đang chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa anh đào, vô cùng e thẹn, ngượng ngùng nhẹ nhàng mỉm cười.

Tịnh Tề quên cả hô hấp, đi từng bước vững vàng về phía Ninh Nhi, đưa cho cô bó hoa đang cầm trên tay.

Giáo sư Cố đứng cạnh Ninh Nhi khẽ gật đầu với Tịnh Tề, nắm lấy tay Ninh Nhi và giao cho Tịnh Tề.
Ninh Nhi ngẩng đầu lên, thấy được ánh mắt tán thành của cha.

Giáo sư Cố đơn giản nói: “Tiểu tử, ta giao Ninh Nhi cho cậu, cố lên!”
Tịnh Tề siết chặt tay Ninh Nhi, dùng sức gật đầu, khóe mắt có hơi ướt át.

Lời nói của giáo sư Cố tuy đơn giản, thậm chí còn có phần cứng rắn, nhưng chúng đã thể hiện sự tín tưởng sâu sắc và kì vọng mạnh mẻ dành cho anh.

Anh và Ninh Nhi đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể có được giờ phút hạnh phúc này! Anh phải nắm chặt lấy hạnh phúc của mình, vĩnh viễn sẽ không bao giờ buông tay.
Hôn lễ dự kiến được tổ chức tại một nhà thờ ở ngoại thành, sau buổi lễ sẽ đến khách sạn Hương Cảng tiến hành tiệc rượu long trọng và bữa tối với pháo bông.

Vốn dĩ Tịnh Tề là người có tính cách khiêm tốn, chỉ cần mời vài bạn bè thân thích và người thân đến và tổ chức một buổi lễ thiêng liêng ở nhà thờ cũng đã khiến anh mãn nguyện, nhưng tình yêu của anh và Ninh Nhi đã nhận được rất nhiều lời chúc phúc, nên bọn họ cần phải cử hành một buổi hôn lễ thật long trọng, để cho tất cả những người quan tâm đến họ được chứng kiến hạnh phúc của bọn họ, và cũng là để truyền hạnh phúc của bọn họ đến với mỗi người.
Xe chạy xung quanh hơn phân nửa thành phố, cuối cùng cũng đến được địa điểm đầu tiên.

Cảnh Thiên Ý và Liễu Tinh cùng nhiều vị khách đã đứng chờ sẵn.

Khi Tịnh Tề kéo Ninh Nhi ra khỏi xe, vô số dải lụa màu, những cánh hoa cùng với tiếng nhạc bay đến trước mặt.

Những người trẻ tuổi của “Mặc sức tưởng tượng” hăng hái hết sức náo loạn Tịnh Tề và Ninh Nhi.

Tịnh Tề cũng không giận, mỉm cười xoay người lại bảo vệ Ninh Nhi, mặc kệ sau lưng, trên đầu, trên mặt đắm chìm trong cơn mưa cánh hoa cùng dải lụa màu.

Mãi đến khi những người kia ngừng những làn đạn pháo lại, Tịnh Tề mới mỉm cười buông Ninh Nhi ra khỏi vòng tay mình, nhẹ nhàng giúp cô nhặt lấy một cánh hoa rơi trên khăn voan đội đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi từ đầu đến cuối đều cười khanh khách đến đỏ bừng, so với những cánh hoa còn kiều diễm xinh đẹp hơn.

Tịnh Tề lập tức không kiềm chế được mà ngây ngốc.
Mãi đến khi khúc nhạc cổ điển của hôn lễ vang lên, Tịnh Tề mới hồi phục tinh thần lại, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ninh Nhi, vững vàng bước đi về phía nhà thờ.

Những cánh hoa lại tung lên như cơn mưa, rực rỡ sắc màu, giống như có rất nhiều tinh linh đang vui vẻ chúc phúc cho họ.

Bọn họ đã phải nỗ lực rất nhiều để có được giây phút hạnh phúc này! Tịnh Tề và Ninh Nhi cuối cùng cũng đã thực hiện được ước mơ chung của họ, nắm chặt bàn tay của đối phương, đi từng bước vào buổi hôn lễ long trọng của mình.
***
Nắm lấy tay anh, cùng anh già đi.
Mãi đến khi cử hành xong nghi thức, Tịnh Tề hôn lên mặt cô dâu của mình dưới sự nhắc nhở của cha sứ, Ninh Nhi mới ý thức được tất cả mọi thứ vừa rồi không phải là một giấc mơ.

Cô cuối cùng cũng đã gả cho Tịnh Tề của cô, cùng nhau thề nguyện bên nhau trọn đời ở hôn lễ long trọng này.
Tịnh Tề và Ninh Nhi ôm hôn nhau, xung quanh là những tràng pháo tay chúc phúc.

Sau khi nghi thức kết thúc, toàn bộ quan khách di chuyển đến khách sạn gần đó.

Ninh Nhi và Tịnh Tề cùng nhau khui rượu sâm panh tình yêu, chậm rãi rót vào những ly rượu nhỏ xếp chồng thành tháp.

Rất nhiều người đến nâng ly chúc phúc cho họ.

Bọn họ chào hỏi và nâng ly với từng vị khách, Ninh Nhi thật sự hạnh phúc đến say, tửu lượng của cô không tồi nhưng chỉ với mấy ly sâm panh đã khiến cô choáng váng.

Cô nắm chặt tay Tịnh Tề, tựa nửa người vào lòng anh, say đắm, mỉm cười hạnh phúc.
Hoàng Lượng đưa vị hôn thê của mình đến dự hôn lễ, cô gái lớn lên ở nước ngoài, vẻ kiêu ngạo hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng vẫn hâm mộ hôn lễ của Ninh Nhi và Tịnh Tề không thôi.

Hoàng Lượng không thể không thừa nhận, Cảnh Tịnh Tề cuối cùng vẫn vô cùng xuất sắc, anh tự tin, anh điềm tĩnh, anh phong độ nhẹ nhàng.

Ba năm trước Tịnh Tề vẫn là một thiếu niên cứng nhắc và mang trong mình mặc cảm tự ti khó có thể phát hiện được, bây giờ đã thật sự lột xác trở thành một người đàn ông trưởng thành, giàu có và quyến rũ.

Ninh Nhi không hề chọn nhầm người, nhìn vẻ mặt vô cùng hạnh phúc của cô, biết được trong lòng của cô chỉ có một mình Tịnh Tề.

Ninh Nhi chân thành cảm ơn anh vì đã đến tham gia hôn lễ của cô và Tịnh Tề, hơn nữa còn chúc phúc Hoàng Lượng sớm hỉ kết lương duyên*.
*Hỉ kết lương duyên 喜结良缘.: kết hôn
Tịnh Tề và Ninh Nhi bị những vị khách nhiệt tình vây xung quanh, anh đột nhiên nghe thấy ai đó bên ngoài đám đông dịu dàng gọi “Tề ca ca”.

Tịnh Tề đưa Ninh Nhi băng qua đám người đang chúc phúc, nhìn thấy Tiểu Vi duyên dáng yêu kiều đang đứng ở đó.
Tiểu Vi 18 tuổi vừa thi đậu học viện âm nhạc, bây giờ đã là sinh viên khoa thanh nhạc.

Cô mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn, trên mái tóc xoăn thắt một chiếc nơ bướm hồng nhạt đan xen xanh nhạt.

Còn đeo bông tai và vòng cổ phù hợp mà trước giờ chưa từng đeo, đáng yêu như một thiên sứ nhỏ màu hồng trong truyện cổ tích.
“Tề ca ca, Ninh tỷ tỷ, em đặc biệt từ trường học đến đây.

Giới thiệu với hai người, đây là bạn học của em Nghiêm Các, chúng em chúc phúc cho anh chị.”
Nghiêm Các ước chừng chỉ mới 20 tuổi, có mái tóc dài tao nhã, khẽ gật đầu, nâng ly rượu trong tay lên.

Tịnh Tề cao hứng cụng ly với cậu.

Nghiêm Các và Tiểu Vi nhìn nhau mỉm cười, mang theo tình ý và hiểu ngầm.

Tịnh Tề và Ninh Nhi cũng mỉm cười, tiểu nha đầu Tiểu Vi này, cuối cùng cũng bắt đầu tình yêu của mình.

Tịnh Tề chỉ có một, nhưng trong cuộc sống có rất nhiều chàng trai tốt, Nghiêm Các chính là một trong số đó.
Bữa tiệc được tổ chức theo hình thức đứng, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, bất tri bất giác bầu trời đã tối đen.

Tịnh Tề nhìn thấy rãnh rỗi một chút liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ninh Nhi, đưa cô vào đại sảnh nhỏ nghỉ ngơi.

Chuyên viên trang điểm đến trang điểm lại cho cô rồi đi ra ngoài.

Tịnh Tề để Ninh Nhi ngồi trên sô pha, dặn cô nghỉ ngơi một chút cho tốt, anh sẽ đi lấy đồ ăn cho cô.

Ninh Nhi từ buổi sáng đến giữa trưa vẫn chưa ăn gì, lại uống một bụng rượu, việc này không chỉ khiến đầu cô choáng váng mà bụng còn kêu vang, chân đi giày cao gót cũng có chút mềm nhũn, Tịnh Tề đưa cô đi nghỉ ngơi lúc này, quả thật chính là cứu mạng cô.
Tịnh Tề vừa mới ra ngoài, một bóng người vụt vào trong sảnh nhỏ, là Tô Kiếm.

Vừa rồi cô đã thấy Tô Kiếm ở nhà thờ, anh đến dự hôn lễ một mình, còn đang trò chuyện với cha mẹ Ninh Nhi.

Sau khi đợi khi Ninh Nhi và Tịnh Tề đến kính rượu anh, anh lại lặng lẽ rời đi.

Ninh Nhi đứng dậy, mỉm cười nói: “Cảm ơn anh đã đến chúc phúc cho tôi.”
Tô Kiếm cúi đầu cười, “Em rốt cuộc vẫn là gả cho anh ta.”
Lòng Ninh Nhi tràn đầy hạnh phúc, tuyệt nhiên không thấy sự ghen ghét của Tô Kiếm, cười nói, “Tôi yêu anh ấy như vậy, không gả cho anh ấy thì còn gả cho ai?”
Tô Kiếm thấy được rằng Ninh Nhi đã không còn quan tâm đến những tổn thương mà anh đã từng gây ra cho cô và Tịnh Tề.
“Ninh Nhi, ăn chút bánh ngọt với hoa quả, bổ sung thể lực.” Tịnh Tề bưng một cái khay nhỏ đi đến — “Tô tổng, ngài tới rồi.” Tịnh Tề tự nhiên chào hỏi Tô Kiếm.
Tô Kiếm nhìn Tịnh Tề sâu sắc, chàng trai khuyết tật từng làm nhân viên văn phòng ở công ty anh, nay đã trở thành một nhân tài mới của thành phố trong ngành công nghệ thông tin, và vẻ đẹp trai của anh đã trở thành tiêu điểm của những buổi tụ họp trong ngành.

Tịnh Tề chưa bao giờ cố gắng che giấu khiếm khuyết của anh, chính là không còn ai nhớ rõ anh là một người khuyết tật.

Thành tựu trong sự nghiệp của Tịnh Tề thậm chí còn vượt qua cả Tô Kiếm, người đã làm trong ngành này được 5 năm, nhưng mỗi lần vô tình gặp mặt đều cung kính gọi anh là Tô tổng.


Tô Kiếm đột nhiên nở nụ cười, lúc trước nếu không phải xuất phát từ sự ghen tị, có lẽ Tịnh Tề có thể đã trở thành trợ thủ tốt nhất của anh, thậm chí là bạn bè.
Tịnh Tề cũng đang nhìn anh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Từ một góc độ nào đó, Tịnh Tề vẫn rất biết ơn Tô Kiếm.

Công việc đầu tiên của anh chính là cấp dưới của Tô Kiếm, ở đó anh có sân thượng để rèn luyện sức khỏe, gặp được những người bạn như Lư Trung Dương và Tiểu Húc, đồng thời có nền móng để bản thân gây dựng sự nghiệp trong tương lai.
Tô Kiếm bụng đầy lời muốn nói lại biến thành một lời chúc phúc chân thành, anh chúc phúc bọn họ từ đáy lòng.

Hơn nữa trái tim anh cũng bắt đầu linh hoạt, một hôn lễ như vậy, một người phụ nữ đẹp như vậy, anh thật sự hâm mộ.

Có lẽ khi điều chỉnh đúng tâm tính của mình, anh cũng có thể tìm được một cô gái thật sự thích hợp với mình, cũng có được cuộc sống hạnh phúc của riêng anh.

Từ Kiếm cáo từ, Tịnh Tề đem khay nhỏ đưa cho Ninh Nhi, “Bảo bối mau ăn đi.”
Ninh Nhi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của Tịnh Tề, giống như một chú chuột nhỏ trộm được thức ăn, gấp rút muốn chia sẻ yêu thương với cô.

Dù sự nghiệp có lớn đến đâu, trước mặt cô Tịnh Tề vẫn luôn là một chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời luôn che chở cho cô.

Ninh Nhi ngây ngô cười bốc lấy một miếng bánh ngọt, cho Tịnh Tề cắn một miếng trước, sau đó mới ăn lấy ăn để.

Tịnh Tề cười nói: “Chậm mốt chút, coi chừng nghẹn, lát nữa ăn chút hoa quả nữa.

Anh đi ra ngoài trước nhé.”
“Anh không ăn cùng sao?” Ninh Nhi chỉ vào điểm tâm trên bàn.
“Anh phải đi ra ngoài xã giao, để cho em ăn nhiều hơn một chút, có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.” Tịnh Tề cười nói.
Ninh Nhi hôn mạnh lên mặt Tịnh Tề một cái, lúc này mà anh vẫn còn nhớ chăm sóc cô, cô hạnh phúc đến nỗi toàn thân bay bỗng, dường ăn bánh ngọt cũng sẽ say rượu.
Ninh Nhi ăn hai miếng bánh ngọt nhỏ, lại uống thêm nước hoa quả, cô đã muốn no rồi, tinh lực cũng khôi phục rất nhiều.

Nhưng cô vẫn ngồi ở sô pha, tháo đôi giày cao gót đang bó chân cô ra.

Một lát sau, Tịnh Tề lại đây với cô, “Pháo hoa sẽ nhanh chóng bắt đầu, cô dâu phải xuất hiện.”
Ninh Nhi tinh thần thoải mái nhào vào lòng Tịnh Tề, cùng anh đi đến bãi biển.

Những cơn sóng trắng muốt trên biển, những vị quan khách đứng thành tốp năm tốp ba, nhân viên chuyên nghiệp đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ tiếng nhạc vang lên, pháo hoa đủ màu sắc sẽ lập tức bắn lên trời.
Trên bầu trời vô cùng rực rỡ, nào là màu hồng, màu xanh, màu vàng, màu tím.

Bầu trời rực rỡ ấy cũng khiến cho mặt biển nhuộm màu sặc sỡ.

Các vị quan khách vỗ tay, Tịnh Tề ôm Ninh Nhi vào lòng, bọn họ hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, bọn họ còn muốn mượn hôn lễ long trọng này, để đem hạnh phúc truyền đến cho những người từng giúp đỡ họ trong quá khức.

Khách mời đều chúc phúc cho họ, Tịnh Tề không ngừng nói cảm ơn, cảm tạ bạn bè, cảm tạ người thân, cảm tạ cuộc sống.

Đôi mắt xinh đẹp của anh đặc biệt lấp lánh ánh sáng.
Khách khứa không biết tự khi nào đã dần dần tản đi, Lư Trung Dương đưa Tịnh Tề và Ninh Nhi về tổ ấm tình yêu của họ xong liền cáo từ.

Vào cửa chính, Tịnh Tề đột nhiên dùng hết sức, lập tức bế ngang Ninh Nhi đang ngồi lên.
Ninh Nhi ngừng thở, không dám cử động.

Một là cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tư tưởng, hai là cô sợ mình giãy dụa sẽ làm tăng gánh nặng cho chân Tịnh Tề.

Cô co người lại trong lòng Tịnh Tề, hai tay ôm cổ anh.

Tịnh tề nhanh chóng ôm Ninh Nhi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường lớn của bọn họ.

Anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lên vành tai cô, lên cổ cô, không ngừng nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
Ninh Nhi hôn trả lại anh.

Tay cô không ngừng cởi váy cưới của mình, rồi lại cởi quần áo của Tịnh Tề.

Khi cô tháo chân giả giúp Tịnh Tề, băng gạc dính máu lập tức khiến cô đau lòng mà rơi nước mắt! Anh đã đi bộ cả ngày, hầu như không thể ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa rồi còn ôm cô vào phòng, làm sao anh có thể chịu đựng được đau đớn như vậy?
“Tịnh Tề…” Ninh Nhi nghẹn ngào nói, gỡ băng gạc xuống, dẩu cái miệng nhỏ nhắn thổi trên phần chân cụt của anh.
Tịnh Tề nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, tiếp tục hôn cô, “Anh không đau, mà cho dù có đau cũng rất đáng.

Không cần phải bận tậm về nó, anh chỉ muốn cho em biết rằng, cuối cùng anh cũng cưới được em về nhà, anh thực sự rất hạnh phúc.
“Em cũng hạnh phúc.” Ninh Nhi nhỏ giọng nói, vùi đầu thật sâu vào trong lòng Tịnh Tề, cắn vào phần ngực nhẵn bóng của anh.

Tịnh Tề đang say đắm chỉ cảm thấy lồng ngực hơi tê dại, tiếp theo cả trái tim cũng đều ngứa ngáy cả lên.

Anh đặt Ninh Nhi lên giường, tiện tay tắt đèn trên tường, hai cơ thể cùng cảm xúc mãnh liệt quấn lấy nhau, triền miên cả đời, yêu nhau cả đời…
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng, cả bầu trời đều lấp lánh ánh sao.

Giống như chúng đã cùng nhau ở đây và chứng kiến, một cặp đôi cố gắng để theo đuổi hạnh phúc của con người, một tình yêu ngọt ngào nhất.
***
Phải giảm cân.
Một âm thanh giòn giã vang lên, từ phòng thay quần áo truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Ninh Nhi.
Lúc này cô đang thử chiếc váy mới nhất của thương hiệu mà cô yêu thích ở trung tâm mua sắm, người nhân viên bán hàng nghe thấy gào khóc bất thường của Ninh Nhi liền vội vàng gõ cửa đi vào giúp cô.
Ninh Nhi bất lực đứng trước gương lớn, nhìn chiếc váy đang “bó chặt” trên người mình, hận không thể lập tức tìm thấy cái lỗ chui xuống.
“Tôi…Tôi sẽ bồi thường.” Ninh Nhi cúi đầu xuống, nước mắt rất nhanh đã rơi xuống.

Không phải bởi vì phải bồi thường tiền, mà bởi vì cô kinh khủng phát hiện ra— cô đã béo hơn.
Nhân viên bán hàng nhịn cười và giúp cô cởi bộ váy như sợi dây thừng bó ra khỏi người Ninh Nhi.

Ninh Nhi là khách quen của cửa hàng các cô, vừa rồi là cô hiển nhiên như thường lệ đưa Ninh Nhi những bộ áo quần với số đo mà Ninh Nhi thường mặc, ai biết cô lại làm náo loạn một chuyện cười lớn như vậy.
Ninh Nhi chán nản đổi lại quần áo của mình, mua lại chiếc váy cô mới vừa làm hỏng với giá giảm 20%.

Dường như không chút suy nghĩ, cô liền trút giận lên người Tịnh Tề.

Đều tại anh, mỗi ngày đều nấu những món ngon khác nhau cho cô ăn, thật sự nuôi cô thành một con heo nhỏ.

Hãy nói đêm qua đi, cô chẳng qua chỉ là mới nuốt nước bọt vài lần với món sườn xào chua ngọt trên TV, Tịnh Tề liền xem như thật chạy đến siêu thịt mua một bao sườn non, sau một tập phim truyền hình, mùi thơm hấp dẫn của món sườn xào chua ngọt bay đến trước mặt cô.

Cô cũng biết buổi tối ăn nhiều đồ ăn sẽ béo phì, nhưng mà đồ ăn Tịnh Tề nấu quá hấp dẫn, lại thấm đẫm tình yêu nồng đượm, cô quản không được cái miệng của mình nha! Kết quả cuối cùng đương nhiên là Ninh Nhi dưới ánh mắt cưng chiều của Tịnh Tề đã chén sạch đĩa đồ ăn, trong khi Tịnh Tề dọn dẹp nhà bếp, lại ăn thêm một sữa chua để tiêu hóa.
Đều là Tịnh Tề không tốt, nếu cô không mập lên sẽ ra sức uy hiếp cô ăn! Không được, cô phải phản kháng, cô phải giảm cân, từ hôm nay trở đi, cô chỉ ăn trái cây, không ăn cơm! Ninh Nhi vừa lái xe vừa hạ quyết tâm.
Tuy nhiên, sự quyết tâm vẫn chưa kịp cắm rễ trong lòng Ninh Nhi, hương vị của sườn xào chua ngọt đã thoang thoảng tiến lại gần, còn có cá luộc, còn có cua hấp, và cả gà giòn thơm ngon… Những món ăn đa dạng của Tịnh Tề cứ lướt qua trước mắt Ninh Nhi, Ninh Nhi ra sức nuốt nước bọt.

Ăn kiêng giảm cân đồng nghĩa với việc không được ăn những món ăn ngon, có đánh chết cô cũng không làm được.
Vậy thì vận động đi! Ban ngày bận rộn công việc, đành phải sắp xếp thời gian vào buổi tối.

Nhưng mà cô và Tịnh Tề không làm việc chung một nơi vào ban ngày, đến buổi tối mới có thể anh anh em em được.

Làm thẻ tập thể dục nửa năm, nghĩa là cô sẽ không thể quấy rối Tịnh Tề khi anh đang tăng ca, không thể làm trở ngại cho Tịnh Tề mỗi lúc anh nấu cơm chứ không giúp được gì, không thể cướp lấy điều khiển TV khi anh đang xem đá bóng.

Nghĩ như vậy, việc tập thể dục cũng là không khả thi.

Ninh Nhi cúi đầu nhìn bản thân mình, vòng eo mảnh khảnh nhô lên một vòng mỡ, làm cô khóc không ra nước mắt.
Xe hơi chạy ngang qua một hiệu thuốc — một hàng chữ lớn sống động “Sweetheart thuốc giảm cân đến từ Mĩ” cùng một cái áp phích mĩ nữ khiêu gợi yểu điệu lóe qua trước mắt Ninh Nhi.

Ninh Nhi vòng xe lại, nhanh chóng tìm được lọ thuốc hình trái tim giúp giảm cân xinh đẹp này.

Người quảng cáo nhiệt tình nói với Ninh Nhi rằng, thuốc này không cần ăn uống điều độ hay tập thể dục gì cả, chỉ cần mỗi ngày uống hai viên, một tháng có thể giảm được mười cân.

Tiểu cô nương kia còn kêu Ninh Nhi đứng lên cân, kim trên cân không chút do dự chỉ vào “58”, Ninh Nhi cố gắng che miệng lại hết sức mới không khiến bản thân thét ra âm thanh chói tai.

Tuy cô cao hơn một mét bảy, nhưng cân nặng của cô trước giờ chưa bao giờ vượt quá 50 kg, là mĩ nhân gầy mà người người hâm mộ.

Bây giờ đã tăng đến 8 kg, khiến cô không thể không kích động.

Cô nàng quảng cáo nói với cô là không cần sốt ruột, với cân nặng hiện tại của Ninh Nhi, chỉ cần hai lọ thuốc trái tim là có thể khiến cô lấy lại được dáng người xinh đẹp như xưa.

Ninh Nhi không chút do dự mua hai lọ, thầm cầu nguyện hai lọ thuốc xinh đẹp này có thể mang đi bớt chút mỡ, trả lại vóc dáng xinh đẹp cho cô.

Cô nàng quảng cáo dặn cô uống loại thuốc này có thể sẽ bị tiêu chảy nhẹ, Ninh Nhi vội nói đừng lo, trong lòng nghĩ muốn tiêu chảy thì cũng phải trôi toàn bộ xuống mới tốt chứ!
Để hai lọ thuốc giảm cân cứu mạng mình trong túi, tâm tình Ninh Nhi lập tức trở nên vui vẻ.

Cô ngâm nga hát đến khi về nha, nhìn thấy Tịnh Tề đã trong bếp hấp thịt cua.

Cô nhanh chóng thay quần áo ở nhà, giấu thuốc giảm cân trong ngăn kéo tầng dưới cùng của tủ đầu giường, rồi chạy nhanh đến phòng bếp, ôm lấy eo Tịnh Tề, la lối đói chết rồi.

Vòng eo của Tịnh Tề vẫn thon thả như vậy, bờ vai vẫn rộng như vậy.

Vì sao mà anh trời sinh ăn không mập, còn cô lại phải nhờ đến thuốc giảm cân mới có thể thon thả trở lại?
Trước khi ngủ, Ninh Nhi nhân lúc Tịnh Tề đi tắm rửa, lén uống hai viên thuốc trong lọ trái tim.

Cầu trời phù hộ, nhất định phải phóng thích toàn bộ đồ ăn mà cô đã hấp thụ tối nay đó! Ninh Nhi cầu nguyện.
“Tiểu bảo bối đang làm gì vậy?” Tịnh Tề quấn khăn tắm bên hông nhẹ nhàng nhảy đến.

Trên lồng ngực săn chắt trắng nõn vẫn còn đọng lại vài giọt nước trong suốt.

Ninh Nhi vội vàng nhảy xuống giường đỡ Tịnh Tề, nghịch ngợm liếm giọt nước nhỏ đang rơi xuống kia, cười nói: “Không cần phải vội, em sẽ đợi anh mà!” Chuyện uống thuốc giảm cân nhất định phải lén lút thực hiện, nếu để cho Tịnh Tề biết, anh sẽ tịch thu toàn bộ hai lọ thuốc mất.


Anh chưa bao giờ cảm thấy cô béo, chỉ sợ cô làm những chuyện có hại đến thân thể bản thân.
Nửa đêm, Ninh Nhi lén lúc chạy vào nhà vệ sinh hai lần.

Sáng sớm hôm sau, cô phát hiện mặt mình có hơi tiều tụy, dường như khuôn mặt tròn tròn có gầy và nhỏ đi một chút, thuốc Sweetheart giảm cân thật sự có hiệu quả!
Quá trình giảm cân quả nhiên là dài đằng đẳng mà lại còn gian khổ, dù cho là có Sweetheart giảm cân cứu mạng, nhưng Ninh Nhi vẫn bị tra tấn đến mất kiên nhẫn.

Trừ ngày đầu tiên điên cuồng bị tiêu chảy đến năm sáu lần, giảm được nửa kg, cân nặng của Ninh Nhi liền tăng như giá thịt lợn tăng mạnh, không có chút dấu hiệu gì của giảm cân.

Sau khi uống hơn phần nữa lọ Swearheart giảm cân, Ninh Nhi thậm chí còn chán nản cho rằng cô sẽ không bao giờ lấy lại được vóc dáng thon thả như hồi xưa.
May mắn là Ninh Nhi là cô gái có tinh thần kiên trì giảm cân, cô hiểu rõ và cho rằng mình không thể giảm cân nhờ ăn kiêng được, vận động dường như cũng không thể, chỉ có thể còn nước còn tát*.

Nếu đã mua thuốc giảm cân, thì phải kiên trì uống! Cô nhân viên cửa hàng kia nói nó vô cùng thần kỳ, hẳn là không phải lừa cô đâu.
*Nguyên văn là “chết mã trở thành ngựa sống y” [死马当成活马医了]
Nhưng từ đó về sau, Ninh Nhi cũng không còn hào hứng cân đo nữa, chiều nào tan làm xong cũng chỉ chú ý đến ăn và uống thuốc, không có việc gì thì ở chung một chỗ với Tịnh Tề.

Tịnh Tề là người vô cùng hiểu những vui thú của cuộc sống, phát hiện tâm trạng của Ninh Nhi gần đây không được tốt, anh liền dùng mọi biện pháp để làm phong phú thêm cuộc sống gia đình hàng ngày bình thường của bọn họ.

Thỉnh thoảng đi đến rạp chiếu phim gần đó xem những bộ phim điện ảnh mới nhất, sau đó nắm tay tản bộ đi về nhà.

Hoặc là lái xe đến bờ biển, tản bộ dọc theo bờ biển và đắm mình dưới ánh trăng; hoặc là cùng nhau tản bộ thật lâu đến tận quarng trường trung tâm xem phim ở rạp chiếu ngoài trời do các sinh viên tổ chức.

Vào lúc cuối tuần không tăng ca, còn có thể cùng Ninh nhi đi dạo phố ngắm quần áo, kể từ khi tăng cân, Ninh Nhi luôn có tâm lý sợ hãi đối với việc thử quần áo mới, Tịnh Tề lại luôn nhìn trúng những bộ quần áo mà cô thích và đẩy cô vào phòng thử đồ, sau đó mau rất nhiều quần áo mới xinh đẹp cỡ lớn cho cô.
Khi lọ thuốc giảm cân Sweetheart thứ hai đã hết, Ninh Nhi cảm thấy bản thân cũng đã dần thích ứng với hình tượng “Châu tròn ngọc sáng” của mình, không còn ôm ấp ảo tượng giảm cân nữa.

Nhưng mà, ngay lúc cô đang muốn buông tha cho bản thân, cô lại phát hiện chiếc cằm tròn trịa của mình dường như nhọn lại rất nhiều, quần áo cỡ lớn mới mua cũng có chút rộng thùng thình.

Chẳng lẽ mấy viên thuốc đó thật sự có tác dụng? Ngay lúc cô đã mất đi sự tin tưởng với nó rồi? Ninh Nhi nửa tin nửa ngờ bước lên cân, 55kg! Cô thật sự đã giảm được 3kg! Đây là 3kg khó khăn để giảm được biết bao! Đây là 3kg đó thật vui sướng! Cô thật sự vô cùng yêu thuốc giảm cân Sweetheart quá đi!
Ngay sau đó Ninh Nhi tranh thủ thời gian đi đến cửa hàng thuốc kia, vào thẳng quầy bán thuốc Sweetheart.

Cô nhân viên kia có trí nhớ rất tốt, lập tức nhận ra Ninh Nhi.

Tiểu cô nương liên tục nói rằng thân hình của Ninh Nhi đẹp hơn so với lần trước rất nhiều, rồi biến thành khen thuốc giảm cân của mình.

Ninh Nhi tuy rằng không quá thích chào hàng nhiệt tình đến hơi lố như vậy thế nhưng công dụng của Sweetheart thật sư có hiệu quả, không chỉ phụ họa bằng ngôn ngữ cơ thể, tiểu cô nương này còn khoe thành quả giảm cân của những khách hàng của mình cho cô xem.
Ninh Nhi lại mua thêm 2 lọ thuốc.

Về đến nhà, Tịnh Tề vừa mới làm bữa tối xong, đang dọn cơm ra bàn.

Ninh Nhi lén lút bỏ thuốc giảm cân vào ngăn kéo trong phòng ngủ, rồi vọt đến giúp anh.

Tịnh Tề nấu cháo kê, khổ qua trộn, cần tây nấu với hoa huệ tây*, cá hấp.

Ninh Nhi vừa ăn một miếng lớn vừa tấm tắc khen ngon.

Dù sao cũng có thuốc giảm cân Sweetheart bảo vệ, cô biết là ăn như thế nào cũng không béo.

Tịnh Tề thấy vợ mình đang ăn vô cùng đáng yêu, ánh mắt cười đến long lanh.

Anh thích nhất là bộ dạng con mèo nhỏ ham ăn này của cô.
Sau khi ăn xong, như thường lệ là hai người sẽ cùng nhau dọn dẹp phòng bếp.

Sau khi mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ, Ninh Nhi vừa mới làm tổ trên sô pha, Tịnh Tề liền dụ dỗ cô: “Nghe nói nhóm sinh viên ở quảng trường đang tổ chức liên hoan văn nghệ, chúng ta cùng đi xem đi!”
Ninh Nhi nhảy dựng lên.

Khi cô học đại học cũng rất thích tổ chức liên hoan văn nghệ dành cho sinh viên, bây giờ tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng vẫn còn mang trong mình phức cảm sinh viên, các sư đệ sư muội đang tổ chức hoạt động ở quảng trường, cô làm sư tỷ không có lý do gì mà không đi cổ vũ.

Thay bộ quần áo thoải mái xong, cô kéo tay Tịnh Tề ra cửa.
Qua một thời gian dài tập luyện, Tịnh Tề đã thích ứng được với chân giả, cho dù đi một mạch 2, 3km cũng sẽ không cảm thấy vất vả.

Mặc dù đi nhiều phần chân cụt vẫn sẽ sưng đỏ, nhưng cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.

Trái lại thì Ninh Nhi vô cùng đau lòng cho anh, đi được một khoảng thời gian sẽ chủ động đề nghị nghỉ ngơi một chút.

Tịnh Tề luôn nói, có thể đi được giống người bình thường, cùng cô nắm tay tản bộ, anh rất mãn nguyện, một chút đau đớn nhỏ đổi lấy hạnh phúc của chính mình, anh vô cùng thõa mãn.
Xem xong liên hoan văn nghệ và về nhà đã hơn 10 giờ tối.

Tịnh Tề và Ninh Nhi cùng nhau tắm rửa xong rồi lăn lộn trên giường chơi đùa.

Ninh Nhi đột nhiên nhớ đến hôm nay chưa uống thuốc giảm cân, không kềm được mà sợ hãi kêu ai da một tiếng.

Tịnh Tề vội hỏi làm sao vậy?
Ngàn vạn lần không thể để cho Tịnh Tề biết được thuốc giảm cân Sweetheart được! Ninh Nhi nhắc nhở bản thân.

Tịnh Tề cưng chiều cô có chút quá mức, nếu cho anh biết cô uống thuốc giảm cân, những những viên thuốc nhỏ quý giá của cô sẽ đổ sông đổ biển mất*.

Chính là, đã kiên trì uống lâu như vậy rồi, ngàn vạn lần không thể phí công nhọc sức được.

Ninh Nhi nhe miệng cười, bắt gặp ánh mắt thắc mắc và quan tâm của Tịnh Tề, cô nói: “Không có việc gì cả, chỉ đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.”
*Nguyên văn là “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” [前功尽弃了]
Câu trả lời trước sau mẫu thuẫn như vậy! Ninh Nhi ảo não lắc đầu.

Bản thân thật sự là được Tịnh Tề bảo vệ đến ngốc nghếch rồi!
Tịnh Tề cười nói: “Quên chuyện uống thuốc đi!”
“Sao anh lại biết!” Ninh Nhi kinh ngạc nói, đột nhiên nghĩ đến Tịnh Tề có thể đang trêu đùa cô, cô nhất định không được để lộ ra ngoài! Vì thế cô lại vội vàng che giấu nói: “Uống thuốc, uống thuốc gì, không được uống thuốc bậy bạ!”
Tịnh Tề xoay người mở ra ngăn kéo tầng dưới cùng của tủ đầu giường mà anh chưa bao giờ động vào, quen thuộc lấy ra lọ thuốc giảm cân Sweetheart của Ninh Nhi, cười nói: “Không có uống thuốc giảm cân đâu!” (này là anh đang khịa chị đó:v)
“Anh!” Ninh Nhi vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

Tại sao anh lại biết được bí mật nhỏ của cô? Lại sợ Tịnh Tề thực sự sẽ tịch thu thuốc của cô, vội vàng đưa tay chộp lấy.

Tịnh Tề giấu thuốc sau lưng, cười nói: “Đứa ngốc nhỏ này, ăn vitamin làm sao lại giảm cân được?”
“Sao lại không thể chứ?” Ninh Nhi đúng như suy nghĩ của Tịnh Tề nói: “Em uống hai tháng giảm được 3kg, chuyên gia nói đây là tốc độ giảm cân khỏe mạnh đó.” Đột nhiên nghẹn lại, trừng mắt nhìn anh: “…Anh nói cái gì? Vitamin?”
“Chứ em tưởng cái gì chứ?” Tịnh Tề buồn cười nói.
Ninh Nhi biết mình không nhận tội không được nữa rồi, nhỏ giọng nói: “Đây là thuốc giảm cân Sweetheart của Mĩ, có màu xanh nguyên chất, không cần phải ăn kiêng và không bị tiêu chảy, giảm cân vô cùng hiệu quả.” Cô giới thiệu thuốc giảm cân này cho vài đồng nghiệp, thuộc nằm lòng tác dụng của nó.
Tịnh Tề đắc ý cười nói: “Nói em là đứa ngốc nhỏ thật đúng mà.

Em nghĩ rằng anh có thể trơ mắt nhìn em uống thuốc giảm cân lâu như vậy ư? Anh đã sớm đổi thuốc thành vitamin cho em — viên thuốc em mua có hình dạng kỳ quái như vậy, hại anh phải chạy đến rất nhiều cửa hàng mới có thể mua được vitamin hình trái tim để thay thế nó.”
“Anh anh anh….” Ninh Nhi nói: “Sao anh lại biết được em uống thuốc giảm cân?” Cô làm công tác giữ bí mật hơi bị tốt à nha!
“Ngày đầu tiên khi uống xong em còn để cái lọ thuốc trên tủ đầu giường, còn nghi ngờ anh biết được bí mật của em.

Buổi tối hôm đó em chạy vào nhà vệ sinh mấy lần nhỉ? Hai hay ba lần? Sau đó trút hết rồi biến mình thành cây củ cải khô!”
Ninh Nhi đảo mắt, nhớ đến ngày hôm sau quả thật là không tìm được lọ thuốc nhỏ trên tủ đầu giường, lúc ấy còn cảm ơn trời đất vì không bị Tịnh Tề phát hiện.

Hóa ra những tính toán nhỏ nhặt của cô đã sớm bại lộ trong mắt Tịnh Tề thông minh.

Chính là, Ninh Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định mà nói: “Em thật sự đã gầy đi, tận 3kg đó! Chẳng lẽ vitamin có thể làm em gầy xuống ư?”
“Nha đầu ngốc!” Tịnh Tề kéo Ninh Nhi vào lòng mình, xoa đầu cô dỗ dành, giải thích sự nghi hoặc của cô: “Em gầy đi, là bởi vì có lối sống khỏe mạnh đó!”
“Lối sống của em? Vẫn là lối sống như trước mà, tại sao trước kia lại béo lên nhiều như vậy.” Ninh Nhi làm tổ trong lòng Tịnh Tề, rẫu rĩ nói.

Từ lúc gả cho anh, đã bị anh ăn đến chết.

Xem ra cả đời này cô đều làm một cô vợ ngốc trước mặt anh rồi.

Tịnh Tề mỉm cười chậm rãi nói: “Em không phát hiện rằng món trứng tráng của bữa sáng chúng ta đã biến thành lòng trắng trứng, sữa nguyên kem biến thanh sữa tách béo, bánh mì biến thành chuối tiêu sao.

Canh thịt bò buổi tối biến thành canh đầu cá, cơm Dương Châu biến thành cơm gạo lức sao? Ngẫm lại xem đã bao lâu rồi chúng ta chưa ăn cá hấp? Hai tháng nay chúng ta chưa từng ăn thịt kho tàu đúng chứ? Hơn nữa mỗi ngày tản bộ tiêu hao nhiều năng lượng như thế, sao em lại không gầy xuống được?”
Ninh Nhi trợn tròn mắt! Cô cẩn thận nhớ lại từng chi tiết mà Tịnh Tề nói, hóa ra cuộc sống của bọn họ đã bất tri bất giác trải qua một sự thay đổi lớn đến vậy! Tịnh Tề an bài cho cô cuộc sống phong phú như thế, mà cô lại chẳng phát hiện ra!
“Anh! Anh!” Ninh Nhi giơ nắm tay nhỏ đứng lên, lại hờn dỗi dừng lại trên vai Tịnh Tề, “Anh tồi quá đi!” Cô hạnh phúc vùi đầu trong lòng Tịnh Tề.
“Còn muốn giảm cân không?” Tịnh Tề nhỏ giọng hỏi Ninh Nhi.
“Giảm.” Ninh Nhi làm nũng nói.

“Em vẫn còn cách lúc gầy nhất 5kg.” Trước khi gặp Tịnh Tề, Ninh Nhi luôn duy trì cân nặng vào khoảng 50kg.
“Khi đó em rất gầy.

Con gái phải có da có thịt một chút mới khỏe mạnh.

Khỏe mạnh một chút mới xinh đẹp.

Hiện tại em nhìn rất đẹp.” Tịnh Tề nghiêm túc nói.
“Nhưng mà em sẽ biến thành người siêu béo đó.” Ninh Nhi nói.
“Làm sao có thể chứ? Có anh ở đây.

Lối sống của chúng ta khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể biến em thành người béo được? Yên tâm đi, không chỉ anh muốn em thật khỏe mạnh, còn muốn em thật xinh đẹp nữa.”
Lời nói của Tịnh Tề như một dòng suối nóng bao lấy Ninh Nhi, làm cho thể xác và tinh thần cô thoải mái vô cùng.

Hai tay cô ôm cở Tịnh Tề, dùng sức cọ cọ trước ngực anh.

Sự mệt mỏi kéo đến, cô lầm bầm nói: “Anh thật sự là Tịnh Tề tốt nhất.”
Tịnh Tề hôn hôn bảo bối quý giá trong lòng, thuận tay đặt lọ thuốc sau lưng lên trên tủ đầu giường, lọ thuốc nhỏ ngã xuống, những viên thuốc hình trái tim đáng yêu rơi rải rác trên mặt bàn, Tịnh Tề tắt đèn, cùng với Ninh Nhi đang gục đầu trong lòng chìm vào giấc ngủ
—–Toàn bộ văn hoàn—–.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui